Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc
Chương 93: Còn dám xui xẻo hơn một chút sao?
". . . . . ."
Vào giờ khắc này, Thang Mộ gần như cho rằng mình đã thấy được nước mắt bi thương của thiếu niên.
Cái loại đau buồn này làm cho nàng gần như không thể chịu nổi khi nhìn thẳng, cho nên nhanh chóng nhìn sang chỗ đông đúc chung quanh 20m, rồi sau đó. . . . . . Không có sau đó!
Đang lúc thiếu niên run rẩy đôi môi muốn mở miệng thì trong nháy mắt một luồng chấn động kỳ quái xuất hiện ở bên cạnh nàng, Thang Mộ theo bản năng xoay đầu, vừa lúc đối diện với một đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
"Đại tiểu thư!!!"
". . . . . ." Cái xưng hô quen thuộc này.
Bị động hồi tưởng lại ký ức đáng sợ, Thang Mộ lập tức nước mắt rơi đầy mặt.
"Đại tiểu thư, phòng của cô thật đặc biệt."
". . . . . ." Em gái, uổng phí cho khuôn mặt ngự tỷ lãnh diễm cao quý kia của cô, còn dám lừa bịp hơn nữa sao?
"Ah? Đại tiểu thư, bên cạnh sao lại có nhiều người nhìn chúng ta như vậy?"
"Trọng điểm không ở chỗ này đâu!" Thang Mộ đưa tay ra, bắt lấy cánh tay của cô gái cung thủ Beth*, "Nếu cô có thể xuất hiện ở đây, có phải mang cái trang bị truyền tống đó hay không? Nhanh, dẫn ta đi!"
*mấy chương trước dịch là Bối Ti (là phiên âm theo kiểu trung) giờ mình đổi hết thành tiếng Anh.
"Nhưng. . . . . ."
"Nhanh!" Bây giờ chúng ta phải tận dụng cơ hội để trốn thoát, Phù La đang ở Thần điện không ra được, chính là cơ hội tốt!
"Dạ, ta hiểu."
Em gái cung thủ vô cùng nhanh chóng khởi động trang bị truyền tống lần nữa, Thang Mộ chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ, rồi sau đó, cảm giác choáng váng quen thuộc truyền đến.
Cho đến lúc hai chân rơi trên một mảnh đất xa lạ, Thang Mộ rốt cuộc thở phào một cái. . . . . . Mặc dù không biết mình ở phương nào, nhưng cuối cùng không phải ở trong lồng giam trắng kia, rốt cuộc, rốt cuộc trốn ra được. . . . . . Bị giam mười năm cái gì đó, thật là chịu không nổi.
A. . . . . . Giống như kết cục vẫn chưa có nghe được tên của thiếu niên ''trung nhị'' kia, bất quá, không việc gì đâu nhỉ?
"Nơi này là?"
"Không biết."
". . . . . ." Cô còn dám trả lời càng dứt khoát thêm một chút sao?
Chẳng qua, Thang Mộ yên lặng xoay đầu, cũng không thể trách nàng ta được, dù sao trong lúc vội vàng nàng ta cũng không có biện pháp để định vị, đợi chút. . . . . . Nàng cau mày, đột nhiên hỏi "Cô sao lại truyền tống đến bên cạnh ta?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, trên mặt Beth nhất thời lộ ra vẻ đau buồn.
Nàng ta quỳ xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, xin tha thứ cho tội lỗi của ta."
Giọng điệu áy náy này làm Thang Mộ gần như cho là nàng ta đã cho mình đội nón xanh (cắm sừng).
"Nói rõ ràng? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Ta là dùng thanh đoản kiếm kia để định vị."
"Đoản kiếm?" Thang Mộ nhớ lại một chút, rốt cuộc nhớ tới, hình như lần đầu tiên gặp mặt thì nàng ta thật sự dùng đoản kiếm kề cổ của mình, Jarrett bây giờ vẫn còn tức giận đấy, chỉ là, bây giờ nghĩ lại, cũng đều nhờ vào máu dính trên thanh đoản kiếm này nàng mới có thể trốn thoát được.
"Đúng, đại tiểu thư, thật sự vô cùng xin lỗi."
"Không, không sao cả." Thang Mộ gãi gãi má, cho nên mới nói, nàng đối với cái kiểu này thật là không có biện pháp, "Khụ, gì kia, để bồi thường, trước tiên cô có thể giúp ta điều tra nơi này là nơi nào không?"
"Vâng!"
Không biết có phải là ảo giác hay không, là trong một nháy mắt, Thang Mộ gần như cho là mình nhìn thấy được ở trên người cung thủ tràn đầy tinh thần kia có hai cái tai lông lông cùng một cái đuôi vẫy vẫy lung tung.
Nàng ta là tinh linh chứ cũng không phải là người thú, chắc là ảo giác nhỉ?
Trước khi biết được tình huống rõ ràng, Thang Mộ lặng lẽ cầm áo choàng lên, bao bọc lấy chính mình thật chặc chẽ, suy nghĩ một chút, cũng đổi luôn bộ trang phục kỹ sĩ mà nàng đã mặc từ lúc ở thị trấn trước đó, nếu quả thật gặp phải kiểm tra . . . . . . Nàng yên lặng mở túi ra, nhìn chăm chú vào một đống dược thủy dùng để thay đổi màu tóc, màu mắt, màu da cùng với kiểu tóc, khuôn mặt ..v..v.. ở bên trong, mặc dù rất không muốn dùng, nhưng đến lúc thật sự đến đường cùng, cũng không còn biện pháp.
Beth, chắc cũng không cần phải giúp nàng ta ngụy trang chứ? Ưm, cũng không cần cố ý ngụy trang, biến thành bộ dạng đàn ông là tốt rồi.
Sau khi suy xét kết thúc, nàng lại ở tại chỗ chờ đợi một lát, rồi nhìn thấy cung thủ thong dong tới trễ, so với lúc đi thì bộ dạng của nàng ta chật vật hơn không ít.
Mái tóc vốn được buộc kiểu đuôi ngựa thật cao hình như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, hoàn toàn xoả xuống, trên cánh tay, đùi toàn là vết thương, ngay cả như vậy, nàng ta vẫn một tay che ở cánh tay trái không ngừng chảy máu, một bên nở nụ cười với nàng: "Xin lỗi, đại tiểu thư, ta về muộn."
". . . . . . Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này được không?" Thang Mộ lại có cảm giác muốn hộc máu, đáng tiếc nàng bây giờ không phải là Mục Sư, hoàn toàn không có biện pháp dùng Trì dũ thuật (Phép trị thương), lại nhìn lượng máu của Beth, nàng kinh ngạc phát hiện, chỉ còn một nửa! Hơn nữa pháp lực (lam/ mana) đã sắp hết, dáng sợ nhất là, độ mệt nhọc gần đến đỉnh điểm!
Đây gần như là trạng thái trọng thương có được không?
Nàng ta rốt cuộc vì sao có thể cười đến tự nhiên như vậy thế?
Thang Mộ vội vàng từ trong túi ảo lấy ra dược thủy có thể đồng thời khôi phục máu cùng xanh và tím*, đưa tới trước mặt cô gái: "Uống nhanh đi!"
*Các cột màu biểu thị cho máu, pháp lực (mana) và độ mệt nhọc trong game.
Beth nhận lấy dược thủy, không chút chần chờ uống ''Ực ực ực", một lúc sau, nàng ta hết sức sùng bái nhìn vết thương trên người bắt đầu khép lại: "Không hổ là đại tiểu thư!"
"Không, ta cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm cảm khái cái này." Thang Mộ mở bản đồ, sau khi phát hiện vùng lân cận hầu như không có điểm đỏ nào, tâm tình càng thêm phức tạp, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh đối phương thật sự là giết chết toàn bộ kẻ địch rồi mới trở về!
Điều này làm cho con tim của nàng dâng lên cảm kích cùng áy náy mãnh liệt, nếu vừa rồi nàng đi cùng có lẽ đối phương cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng mà, hối hận là không có chút ý nghĩa nào.
Chẳng bằng làm rõ tình huống bây giờ: "Cô rốt cuộc gặp phải cái gì thế? Sao lại biến thành như vầy?"
Cấp bậc của Beth đã sấp sỉ bốn mươi, còn cao hơn nàng một chút, kết quả lại biến thành như vậy. . . . . . Nơi này, rốt cuộc là nguy hiểm cỡ nào?
"Không biết."
"Hả?"
"Xin lỗi, đại tiểu thư, ta. . . . . ."
Nhìn đối phương lại có khuynh hướng muốn quỳ xuống, Thang Mộ vội vàng dùng tay kéo nàng ta lại: "Không cần nói xin lỗi cũng được, cô nói không biết có nghĩa là -- không nhận ra đúng không?"
"Không sai, ta chưa từng thấy ma thú có hình dáng này."
"Như thế nào?"
Beth cau mày, hồi tưởng rồi trả lời: "Toàn thân đen nhánh, cả mắt cũng đều là màu đen, rất kỳ quái. . . . . . Hơn nữa không biết vì sao nha, bọn chúng rõ ràng thực lực rất mạnh, nhưng vẫn không xuống tay tàn nhẫn với ta, giống như là muốn bắt sống ta . . . . . . Nếu như không phải là như vậy, ta chắc là không có biện pháp thuận lợi thoát thân."
Thang Mộ vừa nghe, vừa suy xét, đột nhiên, nàng ''phúc đến thì lòng cũng sáng ra'', vội vàng lôi kênh trò chuyện tổ đội ra, thử kêu lên.
【 Jarrett, Jarrett, nghe được không? 】
【. . . . . . Tỷ tỷ. 】
Gần như là lập tức truyền đến hồi đáp tràn đầy ý vui mừng.
【 Quá, thật quá tốt. 】
Thang Mộ nước mắt rơi đầy mặt, cái này có nghĩa là nàng cũng bị truyền đến Đại lục Hắc Ám sao?
Thật sự là quá tốt.
Nghĩ như thế, nàng hoàn toàn quên mất một chuyện, đó chính là -- Đại lục Hắc Ám được chính thức xác nhận là khu vực nguy hiểm được không?
Khi nàng phục hồi lại tinh thần thì một đám điểm đỏ đã tới gần chỗ cách bọn họ 200m, có khuynh hướng bao vây, mà cấp bậc. . . . . . Thang Mộ gần như là lập tức bỏ qua dự định đối đầu.
"Có nguy hiểm!" Thang Mộ nhanh chóng túm lấy Beth, "Còn có thể truyền tống chứ?"
"Xin, xin lỗi, năng lượng đã dùng hết rồi."
". . . . . ."
Thang Mộ một bên lôi kéo Beth chạy trốn, một bên nước mắt tuôn rơi, nàng rốt cuộc còn có thể xui xẻo cỡ nào nữa?
Giống như để xác minh lời của nàng..., tốc độ rõ ràng trội hơn bọn họ, kẻ dịch từ từ ép tới gần, trong miệng bắt đầu hô to những lời bắt đầu làm cho nàng rợn cả tóc gáy: "Giống cái! Lại có hai giống cái! Nòi giống của tộc chúng ta có hi vọng rồi!"
". . . . . ." Súc vật*, địa phương quỷ quái này rốt cuộc là có thế giới quang như thế nào vậy? !
*Tiếng chửi
Vào giờ khắc này, Thang Mộ gần như cho rằng mình đã thấy được nước mắt bi thương của thiếu niên.
Cái loại đau buồn này làm cho nàng gần như không thể chịu nổi khi nhìn thẳng, cho nên nhanh chóng nhìn sang chỗ đông đúc chung quanh 20m, rồi sau đó. . . . . . Không có sau đó!
Đang lúc thiếu niên run rẩy đôi môi muốn mở miệng thì trong nháy mắt một luồng chấn động kỳ quái xuất hiện ở bên cạnh nàng, Thang Mộ theo bản năng xoay đầu, vừa lúc đối diện với một đôi mắt lấp lánh sáng ngời.
"Đại tiểu thư!!!"
". . . . . ." Cái xưng hô quen thuộc này.
Bị động hồi tưởng lại ký ức đáng sợ, Thang Mộ lập tức nước mắt rơi đầy mặt.
"Đại tiểu thư, phòng của cô thật đặc biệt."
". . . . . ." Em gái, uổng phí cho khuôn mặt ngự tỷ lãnh diễm cao quý kia của cô, còn dám lừa bịp hơn nữa sao?
"Ah? Đại tiểu thư, bên cạnh sao lại có nhiều người nhìn chúng ta như vậy?"
"Trọng điểm không ở chỗ này đâu!" Thang Mộ đưa tay ra, bắt lấy cánh tay của cô gái cung thủ Beth*, "Nếu cô có thể xuất hiện ở đây, có phải mang cái trang bị truyền tống đó hay không? Nhanh, dẫn ta đi!"
*mấy chương trước dịch là Bối Ti (là phiên âm theo kiểu trung) giờ mình đổi hết thành tiếng Anh.
"Nhưng. . . . . ."
"Nhanh!" Bây giờ chúng ta phải tận dụng cơ hội để trốn thoát, Phù La đang ở Thần điện không ra được, chính là cơ hội tốt!
"Dạ, ta hiểu."
Em gái cung thủ vô cùng nhanh chóng khởi động trang bị truyền tống lần nữa, Thang Mộ chỉ cảm thấy trước mắt hoàn toàn mơ hồ, rồi sau đó, cảm giác choáng váng quen thuộc truyền đến.
Cho đến lúc hai chân rơi trên một mảnh đất xa lạ, Thang Mộ rốt cuộc thở phào một cái. . . . . . Mặc dù không biết mình ở phương nào, nhưng cuối cùng không phải ở trong lồng giam trắng kia, rốt cuộc, rốt cuộc trốn ra được. . . . . . Bị giam mười năm cái gì đó, thật là chịu không nổi.
A. . . . . . Giống như kết cục vẫn chưa có nghe được tên của thiếu niên ''trung nhị'' kia, bất quá, không việc gì đâu nhỉ?
"Nơi này là?"
"Không biết."
". . . . . ." Cô còn dám trả lời càng dứt khoát thêm một chút sao?
Chẳng qua, Thang Mộ yên lặng xoay đầu, cũng không thể trách nàng ta được, dù sao trong lúc vội vàng nàng ta cũng không có biện pháp để định vị, đợi chút. . . . . . Nàng cau mày, đột nhiên hỏi "Cô sao lại truyền tống đến bên cạnh ta?"
Không hỏi thì thôi, vừa hỏi, trên mặt Beth nhất thời lộ ra vẻ đau buồn.
Nàng ta quỳ xuống, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Đại tiểu thư, xin tha thứ cho tội lỗi của ta."
Giọng điệu áy náy này làm Thang Mộ gần như cho là nàng ta đã cho mình đội nón xanh (cắm sừng).
"Nói rõ ràng? Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"
"Ta là dùng thanh đoản kiếm kia để định vị."
"Đoản kiếm?" Thang Mộ nhớ lại một chút, rốt cuộc nhớ tới, hình như lần đầu tiên gặp mặt thì nàng ta thật sự dùng đoản kiếm kề cổ của mình, Jarrett bây giờ vẫn còn tức giận đấy, chỉ là, bây giờ nghĩ lại, cũng đều nhờ vào máu dính trên thanh đoản kiếm này nàng mới có thể trốn thoát được.
"Đúng, đại tiểu thư, thật sự vô cùng xin lỗi."
"Không, không sao cả." Thang Mộ gãi gãi má, cho nên mới nói, nàng đối với cái kiểu này thật là không có biện pháp, "Khụ, gì kia, để bồi thường, trước tiên cô có thể giúp ta điều tra nơi này là nơi nào không?"
"Vâng!"
Không biết có phải là ảo giác hay không, là trong một nháy mắt, Thang Mộ gần như cho là mình nhìn thấy được ở trên người cung thủ tràn đầy tinh thần kia có hai cái tai lông lông cùng một cái đuôi vẫy vẫy lung tung.
Nàng ta là tinh linh chứ cũng không phải là người thú, chắc là ảo giác nhỉ?
Trước khi biết được tình huống rõ ràng, Thang Mộ lặng lẽ cầm áo choàng lên, bao bọc lấy chính mình thật chặc chẽ, suy nghĩ một chút, cũng đổi luôn bộ trang phục kỹ sĩ mà nàng đã mặc từ lúc ở thị trấn trước đó, nếu quả thật gặp phải kiểm tra . . . . . . Nàng yên lặng mở túi ra, nhìn chăm chú vào một đống dược thủy dùng để thay đổi màu tóc, màu mắt, màu da cùng với kiểu tóc, khuôn mặt ..v..v.. ở bên trong, mặc dù rất không muốn dùng, nhưng đến lúc thật sự đến đường cùng, cũng không còn biện pháp.
Beth, chắc cũng không cần phải giúp nàng ta ngụy trang chứ? Ưm, cũng không cần cố ý ngụy trang, biến thành bộ dạng đàn ông là tốt rồi.
Sau khi suy xét kết thúc, nàng lại ở tại chỗ chờ đợi một lát, rồi nhìn thấy cung thủ thong dong tới trễ, so với lúc đi thì bộ dạng của nàng ta chật vật hơn không ít.
Mái tóc vốn được buộc kiểu đuôi ngựa thật cao hình như bị lưỡi dao sắc bén xẹt qua, hoàn toàn xoả xuống, trên cánh tay, đùi toàn là vết thương, ngay cả như vậy, nàng ta vẫn một tay che ở cánh tay trái không ngừng chảy máu, một bên nở nụ cười với nàng: "Xin lỗi, đại tiểu thư, ta về muộn."
". . . . . . Bây giờ không phải là lúc nói chuyện này được không?" Thang Mộ lại có cảm giác muốn hộc máu, đáng tiếc nàng bây giờ không phải là Mục Sư, hoàn toàn không có biện pháp dùng Trì dũ thuật (Phép trị thương), lại nhìn lượng máu của Beth, nàng kinh ngạc phát hiện, chỉ còn một nửa! Hơn nữa pháp lực (lam/ mana) đã sắp hết, dáng sợ nhất là, độ mệt nhọc gần đến đỉnh điểm!
Đây gần như là trạng thái trọng thương có được không?
Nàng ta rốt cuộc vì sao có thể cười đến tự nhiên như vậy thế?
Thang Mộ vội vàng từ trong túi ảo lấy ra dược thủy có thể đồng thời khôi phục máu cùng xanh và tím*, đưa tới trước mặt cô gái: "Uống nhanh đi!"
*Các cột màu biểu thị cho máu, pháp lực (mana) và độ mệt nhọc trong game.
Beth nhận lấy dược thủy, không chút chần chờ uống ''Ực ực ực", một lúc sau, nàng ta hết sức sùng bái nhìn vết thương trên người bắt đầu khép lại: "Không hổ là đại tiểu thư!"
"Không, ta cảm thấy bây giờ không phải là thời điểm cảm khái cái này." Thang Mộ mở bản đồ, sau khi phát hiện vùng lân cận hầu như không có điểm đỏ nào, tâm tình càng thêm phức tạp, điều này chứng minh cái gì?
Chứng minh đối phương thật sự là giết chết toàn bộ kẻ địch rồi mới trở về!
Điều này làm cho con tim của nàng dâng lên cảm kích cùng áy náy mãnh liệt, nếu vừa rồi nàng đi cùng có lẽ đối phương cũng sẽ không gặp phải chuyện như vậy.
Nhưng mà, hối hận là không có chút ý nghĩa nào.
Chẳng bằng làm rõ tình huống bây giờ: "Cô rốt cuộc gặp phải cái gì thế? Sao lại biến thành như vầy?"
Cấp bậc của Beth đã sấp sỉ bốn mươi, còn cao hơn nàng một chút, kết quả lại biến thành như vậy. . . . . . Nơi này, rốt cuộc là nguy hiểm cỡ nào?
"Không biết."
"Hả?"
"Xin lỗi, đại tiểu thư, ta. . . . . ."
Nhìn đối phương lại có khuynh hướng muốn quỳ xuống, Thang Mộ vội vàng dùng tay kéo nàng ta lại: "Không cần nói xin lỗi cũng được, cô nói không biết có nghĩa là -- không nhận ra đúng không?"
"Không sai, ta chưa từng thấy ma thú có hình dáng này."
"Như thế nào?"
Beth cau mày, hồi tưởng rồi trả lời: "Toàn thân đen nhánh, cả mắt cũng đều là màu đen, rất kỳ quái. . . . . . Hơn nữa không biết vì sao nha, bọn chúng rõ ràng thực lực rất mạnh, nhưng vẫn không xuống tay tàn nhẫn với ta, giống như là muốn bắt sống ta . . . . . . Nếu như không phải là như vậy, ta chắc là không có biện pháp thuận lợi thoát thân."
Thang Mộ vừa nghe, vừa suy xét, đột nhiên, nàng ''phúc đến thì lòng cũng sáng ra'', vội vàng lôi kênh trò chuyện tổ đội ra, thử kêu lên.
【 Jarrett, Jarrett, nghe được không? 】
【. . . . . . Tỷ tỷ. 】
Gần như là lập tức truyền đến hồi đáp tràn đầy ý vui mừng.
【 Quá, thật quá tốt. 】
Thang Mộ nước mắt rơi đầy mặt, cái này có nghĩa là nàng cũng bị truyền đến Đại lục Hắc Ám sao?
Thật sự là quá tốt.
Nghĩ như thế, nàng hoàn toàn quên mất một chuyện, đó chính là -- Đại lục Hắc Ám được chính thức xác nhận là khu vực nguy hiểm được không?
Khi nàng phục hồi lại tinh thần thì một đám điểm đỏ đã tới gần chỗ cách bọn họ 200m, có khuynh hướng bao vây, mà cấp bậc. . . . . . Thang Mộ gần như là lập tức bỏ qua dự định đối đầu.
"Có nguy hiểm!" Thang Mộ nhanh chóng túm lấy Beth, "Còn có thể truyền tống chứ?"
"Xin, xin lỗi, năng lượng đã dùng hết rồi."
". . . . . ."
Thang Mộ một bên lôi kéo Beth chạy trốn, một bên nước mắt tuôn rơi, nàng rốt cuộc còn có thể xui xẻo cỡ nào nữa?
Giống như để xác minh lời của nàng..., tốc độ rõ ràng trội hơn bọn họ, kẻ dịch từ từ ép tới gần, trong miệng bắt đầu hô to những lời bắt đầu làm cho nàng rợn cả tóc gáy: "Giống cái! Lại có hai giống cái! Nòi giống của tộc chúng ta có hi vọng rồi!"
". . . . . ." Súc vật*, địa phương quỷ quái này rốt cuộc là có thế giới quang như thế nào vậy? !
*Tiếng chửi
Bình luận truyện