Ngựa Đực, Thỉnh Nghiêm Túc

Chương 95: Giao cái gì phối, hài hòa em gái ngươi!



Có lẽ là vì giống cái thật sự rất quý báo, Thang Mộ được đưa đến trong sơn động mà không bị chút tổn thương nào; Càng đi thì ánh sáng càng mờ mờ, mà nơi nàng bị bắt dừng lại, dưới mặt đất được phủ lên một lớp thảm lông thật dầy, bước lên rất thoải mái, ở trên thảm còn để một cái khay bằng gỗ, bên trên để một chút thịt khô và trái cây, nhưng Thang Mộ cũng chỉ nhìn một chút mà thôi, chỗ xa lạ, nàng làm sao dám ăn lung tung.

Sau khi ngửi ngửi nàng một cái, hai người sói dẫn nàng đến đây mới bùi ngùi chưa thỏa mãn rời đi.

Thang Mộ xoa xoa mồ hôi lạnh trên đầu, trong nháy mắt vừa rồi nàng đã chuẩn bị sẵn sàng để trở về hiện đại . . . . . . Cũng may, không có chuyện gì.

Đúng lúc này, kênh trò chuyện tổ đội lại vang lên.

【 Tỷ tỷ, Tỷ không gặp nguy hiểm gì chứ?!】

【. . . . . . A? 】

【 Cung thủ đó bị truyền tống đến bên cạnh đệ, trước khi hôn mê kêu ‘đại tiểu thư’.】

【. . . . . . 】

Xem ra cho dù truyền tống bị cắt đứt, vận số của Beth vẫn không tệ lắm, Thang Mộ hơi yên tâm, mặc kệ như thế nào, ở bên cạnh Jarrett, nàng ta cũng có thể an toàn lăn lộn.

Tình huống bây giờ là tuyệt đối không thể để cho đệ đệ mình lo lắng.

Nàng có thể tưởng tượng được, bản thân hắn vốn đã rất vội vã chạy tới chỗ của nàng, nếu như lại thêm dầu vào lửa, coi như bản thân không có nguy hiểm, cũng khó tránh khỏi không sẽ gặp phải chuyện không tốt. . . . . . Đây là điều mà bất kể thế nào nàng cũng không muốn nhìn thấy.

【 Tỷ tỷ? ! 】

【 Không có, không có việc gì đâu..., ta có thể có chuyện gì chứ, đệ xem đi, đệ có thể cảm ứng được lượng máu của tỷ không phải sao? Tràn đầy luôn, cắn cả ngày còn chưa hết! Hơn nữa, nếu thật sự xảy ra chuyện gì, tỷ sao còn có thể nhàn nhã nói chuyện phiếm với đệ như vậy chứ? 】

【. . . . . . Thật sao? 】

【 Ừ, đương nhiên là thật!】

【 Hãy chờ thêm một chút nữa, đệ sẽ rất nhanh tới bên cạnh tỷ tỷ.】

【. . . . . . Không cần phải gấp.】

Thang Mộ cúi đầu, đột nhiên cảm thấy tim đập rất dữ dội, nàng vội vã nói tiếp.

【Tỷ không muốn nhìn thấy cả người đều chật vật của đệ, cho nên, không cần phải gấp gáp, đệ phải tin tưởng, tỷ có năng lực bảo vệ mình mà, cho nên, Jarrett, đệ cũng phải bảo vệ mình thật tốt, đừng làm cho tỷ lo lắng.】

【 Đệ. . . . . . 】

Khóe mắt Thang Mộ quét vào bóng dáng ngoài sơn động, vội vàng nói.

【Nói tới đây thôi, lúc đi đường cũng không thích hợp nói chuyện phiếm không phải sao? Jarrett, tỷ chờ đệ tới, cẩn thận chút.】

【 ừ, tỷ tỷ cũng thế.】

Nếu như có thể mà nói, nàng cũng muốn cẩn thận một chút, nhưng là, cấp bậc của vị Sói lão đại này cũng quá cao rồi? 52. . . . . .cao hơn nàng chừng 20 cấp được không? Thậm chí so với Jarrett còn muốn cao hơn một cấp, chỉ là sự khác biệt của một cấp cũng không phải là tuyệt đối.

Đệ đệ nhà nàng là chàng trai được bao phủ bởi ánh sáng Bàn Tay Vàng, sao có thể bại bởi loại đàn ông nghèo nàn, toàn thân trên dưới chỉ mặc một cái quần này chứ!

"Thành thật chút." Sói lão đại mới vừa rồi còn bị nàng sâu sắc khinh bỉ chợp cúi xuống, nắm lấy cằm của nàng, tựa như trêu chó chọc mèo mà gãi gãi; Trong nháy mắt khi hắn làm động tác này thì toàn bộ móng vuốt sắc nhọn đều rụt lại, giống như đệm thịt trên tay mèo chó vậy.

". . . . . ." Thang Mộ xoay xoay cổ, né tránh động tác của hắn.

"Không thích sao?" Sói lão đại kéo cằm suy tư chốc lát, rồi sau đó lần nữa đưa tay, gãi gãi bụng của nàng.

". . . . . ."

"Vẫn không thích?" Sói lão đại nhíu nhíu mày, ngập ngừng thu tay lại, đặt trên đầu nàng, lại xoa nhẹ hai cái.

". . . . . ." Mặc dù rất muốn đập bay cái tay đó, nhưng nếu như cự tuyệt lần nữa, trời mới biết hắn sẽ sờ tới cái chỗ quỷ dị gì nữa, vì vậy Thang Mộ cắn răng, khẽ gật đầu.

"Là nơi này à. . . . . ." Sói lão đại lại xoa nhẹ trên đầu nàng mấy cái, rồi sau đó thu tay lại, đưa khuôn mặt lại gần, cẩn thận nhìn chăm chú vào mặt của Thang Mộ một lát, "Cô thật sự là giống cái? Xem ra cũng không có gì khác với giống đực nhỉ."

". . . . . ." Nàng có thể nói thế nào? Trả lời rằng lột hết ra mới có thể nhìn thấy khác biệt sao? Đùa gì thế!

"Không biết nói?"

". . . . . Biết."

"Âm thanh nghe có vẻ hơi lanh lảnh, thể trọng cũng nhẹ hơn, mùi vị. . . . . ." Sói lão đại hít mũi mấy cái, "Nghe này, giống cái, nếu như cô không thể sinh ra trẻ con cho tộc của chúng ta, ta sẽ ăn cô."

Em gái ngươi!

Thang Mộ âm thầm mắng, tên này hoàn toàn chính là một kẻ tham ăn!

Sau khi uy hiếp xong, Sói Lão đại đứng thẳng người dậy, cái đuôi sau mông nhanh chóng vung vung lên, dường như đang suy nghĩ gì đó, rồi sau đó đột nhiên hỏi "Giống cái, cô biết giao phối như thế nào sao?"

". . . . . . Không biết!" Biết cũng chắc chắn sẽ không nói được không? Ai lại đào hầm cho mình nhảy chứ!

"Chậc, thật phiền phức." Sói Lão đại khẽ hừ một tiếng, "Quả nhiên chỉ có thể đi hỏi Lão Wembley sao? Khốn kiếp, nhất định sẽ bị cười nhạo."

Vừa nói, một bên hắn vừa vẫy đuôi, nhanh chóng đi ra ngoài sơn động.

Nhìn bóng lưng hắn, Thang Mộ mới chú ý tới, tóc hắn lại xõa rất dài, kéo dài tới eo, mặc dù tóc đen giống với Jarrett, lại cho người ta cảm giác hoàn toàn bất đồng.

Tóc Jarrett giống như tơ lụa phủ ánh trăng, sờ vào mềm mại lại nhẹ nhàng; mà mái tóc dài của vị Sói lão đại này, xem ra chất tóc thực cứng, rõ ràng xõa xuống, lại giống như còn có góc cạnh vậy, vô cùng hoang dã.

Tốc độ của Sói lão đại rất nhanh, chỉ trong chốc lát, hắn đã cầm một quyển sách vứt xuống bên chân của Thang Mộ: "Trong tộc tạm thời có việc, ta đi ra ngoài, cô học trước cái này, ta để lại người trông cửa, nếu như dám chạy trốn, liền ăn cô!"

". . . . . ." Đại ca, xin anh nói với tôi từ ngữ uy hiếp mới mẻ một chút được không?

Nhưng hắn rõ ràng không phải đang nói láo, Thang Mộ xuyên qua bản đồ nhìn điểm đỏ dày đặc ngoài cửa, trong lòng được gọi là mặt đầy nước mắt, đáng ghét!

Chẳng qua, cuốn sách này rốt cuộc là gì?

Thang Mộ tò mò cầm quyển sách trên đất lên, vừa lật ra, nhất thời phun.

'Xuân', khụ, cái gì đó 'đồ' bản dị, dị giới?

Lại còn là bằng giấy. . . . . . nét vẽ tranh này . . . . . .tả rất là thực à. . . . . .

"Chậc chậc, cái tư thế này cũng được sao?"

"Oa! Yêu cầu tính dẻo dai thật cao!"

"Người người người … thú? Khẩu vị thật nặng!"

"Bầy. . . . . . Bầy bầy bầy. . . . . . 1-2-3-4-5-6-7. . . . . . 17 con? Oh, no!"

Thang Mộ mạnh mẽ khép sách lại, cảm thấy tam quan của mình đã trải qua một lần lễ rửa tội vô cùng đáng sợ, nghiên cứu cái gì, thật tình hold không được!

Đợi chút. . . . . . Tên này hình bảo nàng học trước? Hắn ta vốn là muốn cùng nàng học tập? Nếu như hắn không có việc đột nhiên đi ra ngoài. . . . . . Đó thật đúng là quá khủng khiếp!

Nhưng mà bây giờ chính là --

Cơ hội tốt!

Ánh mắt Thang Mộ sáng lên, lập tức lục soát trong túi ảo, tìm thật lâu, nàng rốt cuộc lôi ra được một quyển sách đã mua cho Jarrett khi còn bé, tên của nó là sách bằng tranh vẽ [Làm thế nào để kết bạn].

Rồi sau đó, nàng dứt khoát đổi bìa hai quyển sách.

Sau khi làm xong mọi thứ, nàng thở phào một cái thật to, chỉ là một lát sau, Sói lão đại lần nữa trở lại sơn động -- rõ ràng bước chân mạnh mẽ, nhưng hắn đi đường lại không có bất kỳ âm thanh nào.

"Xem xong rồi?"

"Ừ." Thang Mộ ngoan ngoãn gật đầu.

"Học thuộc?"

"Ừ." Tiếp tục gật đầu.

"Như vậy, chúng ta bắt đầu đi." Sói lão đại đoạt lấy quyển sách tranh trong tay Thang Mộ, "Ta xem một chút, bước đầu tiên là, tự giới thiệu mình?"

Thang Mộ vội vàng mở miệng, độ phối hợp tương đối cao: "Xin chào, ta tên là Kate."

". . . . . . Xin chào", vẻ mặt Sói lão đại hơi khó chịu, xoay đầu sang chỗ khác, "Chậc, giao phối cái gì, thật là quá phiền toái, ta tên là Unruh."

"Nữa sau đó. . . . . ."

"Mỉm cười, phải mỉm cười!" Thang Mộ vừa nói, vừa đưa hai tay ra kéo lấy khóe miệng của mình, "Giống như vậy!"

"Bốp!"

Thang Mộ bị Unruh hung hăng đập sách vào đầu: "Cô đây là đang cười sao? Rõ ràng đang khiêu khích được chứ?"

". . . . . . Ta đã cố gắng điên cuồng để đọc toàn bộ theo thứ tự." Thang Mộ thả tay xuống, vận dụng cơ thịt mặt của mình để cười một cái.

". . . . . ." sau một hồi trầm mặc, Unruh nói: "Lần sau chúng ta ra ngoài đánh nhau, cô có thể đứng ở vị trí đầu tiên."

". . . . . ." Là để cho nàng đi kéo thù hận sao!

Unruh rất qua loa nhếch nhếch miệng, vẻ mặt cực kỳ khó chịu hỏi: "Kế tiếp nữa?"

"Bắt tay!"

Thang Mộ vừa nói, vừa đưa tay mình ra, Unruh khẽ hừ một tiếng, cũng đưa tay mình ra.

Một người một thú, vững vàng nắm chặt móng vuốt của đối phương.

"Được, thành công!"

". . . . . . Nhanh như vậy?" Unruh cau mày, trực giác nói cho hắn biết cái này không hợp lý! Mặc dù đã ba mươi năm trong tộc không có gặp được phụ nữ, đám trẻ tuổi bọn họ cũng không biết nên làm thế nào để sinh sản, nhưng theo cách nói của Lão sói Wembley - kẻ duy nhất có kinh nghiệm, chuyện như vậy, người càng mạnh mẽ thì thời gian duy trì càng dài, hơn nữa sẽ cực kỳ thoải mái.

Cái giống cái này . . . . . . Ừ, cầm tay thật ra cũng rất thoải mái, nhưng thời gian cũng quá ngắn phải không? Chẳng lẽ điều này chỉ rõ hắn không đủ mạnh mẽ?!

Unruh nhạy cảm nhận thấy, tự ái phái nam của mình gặp thử thách trước nay chưa từng có!

Thang Mộ hiếm khi nhạy cảm một lần, liếc liếc sắc mặt trầm trầm của Sói lão đại, ho nhẹ một tiếng: "Nghe nói, cái này làm càng nhiều lần, hiệu quả càng mạnh, nếu không, chúng ta làm lần nữa?"

Mắt Unruh sáng lên, đúng vậy! Thời gian dài, nguyên nhân là ở chỗ này đi!

Vì vậy, bọn họ cứ như vậy làm cả ngày.

Đến cuối cùng, cổ họng của Thang Mộ đã khô khốc, không còn nói nỗi bất kỳ lời nào nữa. . . . . . Hai tay trái phải luân phiên đổi cũng đều sắp rút gân. . . . . . Nàng sức cùng lực kiệt ngã xuống tấm thảm lông trên mặt đất, không thể nhúc nhích, giùng giằng lắp bắp nói: "Đại, đại ca, ta không được. . . . . . Tha cho ta đi. . . . . ."

"Thôi đi, thật là quá vô dụng!" Unruh khẽ hừ một tiếng, nhìn vẻ mặt mệt sắp chết của nàng, trong lòng không khỏi dâng lên một luồng cảm giác tự hào -- Đây có lẽ là xuất phát từ bản năng của giống đực chăng?

Lại đứng đó một lúc lâu, sau đó Sói Lão đại cau mày nhìn Thang Mộ đã nhắm mắt, đưa ra chân đá đá nàng, nhìn thấy đối phương không có bất kỳ phản ứng nào, cầm tấm da thú bên cạnh lên, "Phạch" một cái vứt xuống trên người nàng, xoay người đi ra khỏi sơn động.

Mới vừa ra cửa động, vô số tiểu đệ lập tức nhào lên, tất cả đều chảy nước miếng dài một thước, cầm đầu là một người sói già râu ria trắng toát, vẻ mặt ông ta cực kỳ bỉ ổi hỏi: "Thế nào? Unruh lão đại? Giải quyết chưa?"

Unruh liếc mắt, không chút khách khí trả lời: "Nói nhảm! Ông cho rằng ta là ai?!"

"Đúng vậy, đúng vậy", Lão Wembley xoay đầu sang chỗ sơn động nhìn ngó, "Giống cái đâu?"

"Mệt mỏi nên ngủ rồi."

Vẻ mặt Lão Wembley lập tức càng thêm trở nên bỉ ổi, tiếp, hắn cười quái dị nhìn về phía thắt lưng của Unruh: "Lão đại, thắt lưng của ngài không mỏi sao?"

Unruh dùng một loại ánh mắt vô cùng không giải thích được nhìn ông ta một cái: "Thắt lưng làm sao có thể mỏi được? Được rồi, đừng nói nhảm, nên đi ra săn thú, đi thôi!"

Lão Wembley sùng bái nhìn chăm chú vào lão đại hoàn toàn không trở nên chậm chạp thậm chí càng tăng tốc độ nhà mình, thở dài thành tiếng: "Không hổ là lão đại! Quá mạnh mẽ!"

=== ====== ====== ========

Tác giả có lời muốn nói: Có người nào bị nội dung giới thiệu vắn tắt hù doạ hay không? XDD. Ta thật sự không có lừa bịp nha, là các ngươi tư tưởng quá không thuần khiết á!

Ha ha ha, xử nam cái gì, thật là quá dễ lừa, Tom ca gj!

Nhưng mà, ngươi chắc chắn tất cả thật sự sẽ thuận lợi như vậy chứ? 【 Cười âm u

Ta làm sao có thể sẽ dễ dàng bỏ qua cho nàng ta như vậy ha ha ha 【 chống nạnh cười

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện