Ngục Quỷ
Chương 44
Thủy Căn nghe thấy câu này, vành tai nóng ran, cậu theo phản xạ khép hai chân lại. Nghĩ lại mới thấy không ổn, cậu bò dậy từ trên giường ngay tắp lự, chít chít loạn lên như thể con chuột bị bỏng nước sôi: “Ngươi… Ngươi nói tầm bậy! Ai thèm quyến rũ ngươi hả!”
Thiệu không buồn đáp lại cậu, hắn bước tới ước lượng độ cao của các vật dụng trong tòa cung điện mô phỏng này. Mặc dù cách bày biện trong phòng giống hệt, nhưng vẫn có một vài thứ rõ ràng không phải của hắn ở đây.
Chẳng hạn như một bàn cờ vây đã tàn cuộc, vài bảng chữ mẫu xếp chồng một chỗ, thậm chí còn có một cây đàn nhị đặt trên giá.
Trên bàn có điểm tâm thơm phức, chè xanh đang hãm, trong nghiên, mực đã được mài, đầu bút lông vẫn còn ướt, vài tờ giấy viết thư đầy chữ đặt lộn xộn trên bàn, còn người sống trong phòng như thể chỉ vừa mới đi đâu đó mà thôi. Xem ra phong ấn khiến cho mọi thứ bên trong ngưng đọng lại ở một khoảnh khắc nào đó của nghìn năm trước.
Thiệu tiện tay rút lấy một tờ, chăm chú nhìn, trên đó chính là chữ viết quen thuộc của dân tộc Tiên Ti, và là nét chữ của Vương huynh hắn – Thác Bạt Tự.
Thuỷ Căn tò mò ngó sang, nhưng chẳng biết chữ nào.
“Trên này viết cái gì vậy?”
Thiệu quay sang nhìn chằm chằm Thuỷ Căn với vẻ mặt kỳ lạ, làm Thủy Căn chẳng hiểu mô tê gì.
Thiệu lại quay đầu nhìn chồng giấy viết thư, sau khi nhanh chóng xem lướt qua một lượt, tự dưng dữ dằn mắng Thủy Căn một câu: “Không biết xấu hổ!”
Câu chửi này quá sức vô lý mà, Thuỷ Căn phẫn nộ, trong cái lĩnh vực “không biết xấu hổ” này, hành vi, biểu hiện của Thiệu là điều mà không người nào có thể sánh kịp, hắn có tư cách gì mà quay sang mắng mình chứ.
Cũng không thể trách Thiệu tự nhiên lại nổi giận, sự thật là nội dung bức thư ngập tràn đau đớn bi thương, nỗi niềm tương tư dâng trào cuồn cuộn. Điều quan trọng nhất là, lá thư tình ý miên man này là Thác Bạt Tự viết cho hắn.
Về vấn đề tình dục, người Tiên Ti sống vô cùng phóng đãng. Nhất là trong hoàng tộc thì lại càng thối nát ghê gớm hơn. Khi còn là thiếu niên hiếu kỳ, nhờ sự “dạy dỗ” của Vương huynh, Thanh Hà Vương đã từng có vài trải nghiệm khó có thể tưởng tượng nổi. Có điều, hắn chỉ coi đó là tình dục đơn thuần, nửa là tò mò, nửa là học tập, vẫn phát tiết như thường mà thôi.
Nhưng sau khi yêu thương Vạn Nhân rồi, mặc dù hắn chưa từng thủ thân như ngọc, nhưng quan hệ với Vương huynh lại nhanh chóng trở nên tồi tệ, mối quan hệ cấm kỵ này chấm dứt từ đó.
Quá khứ phóng đãng giữa huynh đệ ấy cũng không để lại nhiều ảnh hưởng đối với hắn.
Thế nhưng trong thư, Thác Bạt Tự lại xót xa giãi bày nỗi niềm nhớ thương của bản thân đối với Vương đệ đã bị y tự tay hại chết. Thứ tình cảm chứa chan trong từng câu chữ không phải là sự sám hối vì đã giết hại anh em, trái lại, nó càng giống như tình cảm dành cho người yêu hơn.
Tấm chân tình này, so với cái vẻ vô tình vô nghĩa lúc y xử tử hắn, chỉ có thể dùng từ “làm bộ làm tịch” để hình dung, khiến cho Thiệu sửng sốt sau đó lại giận tím mặt.
Thuỷ Căn không biết diễn biến tâm lý phức tạp của thằng em cậu. Cậu còn đang tò mò lục lọi đống bình lọ bên cạnh. Một cái lọ trong số đó đột nhiên hơi động đậy khi cậu đến gần, Thuỷ Căn do dự cầm nó lên, hé mở nắp lọ ra nhìn vào:
“A!” Cái lọ đất bị Thuỷ Căn tuột tay đánh rơi xuống sàn, chất lỏng sền sệt màu xanh sẫm trào ra, một con côn trùng kỳ lạ ngọ nguậy giữa những mảnh lọ vỡ. Giờ Thủy Căn chỉ cần nghe đến trùng là đã sợ xanh mặt, cuống cuồng vứt cái lọ đi.
Thiệu đi tới nhìn kỹ, con trùng này lại giống y xì đúc lũ muỗi xương khô vừa gặp ở hồ nước, nhưng mà kích thước nhỏ hơn rất nhiều, coi bộ những ấu trùng muỗi trong cái hồ ấy đều được nuôi từ những chiếc bình đất này mà ra.
Tất cả các dấu vết đều cho thấy, Thác Bạt Tự đã từng sống ở nơi này một thời gian.
Trong kí ức của hắn, Vương huynh lúc nào cũng sợ các loại rắn rết côn trùng, làm sao y có thể tự mình nuôi chúng được? Nhưng tất cả những vật dụng trong thạch thất này đều là thứ Vương huynh thích, vậy phải giải thích như thế nào đây?
Thiệu cẩn thận xem lại chồng thư trong tay, mỗi một phong thư đều có ghi ngày tháng.
Sau khi rời khỏi thôn Bốc Vu, Thiệu đã bảo Quảng Thắng mua bộ sách Lưỡng Tấn lịch sử về. Hắn không hiểu chữ giản thể, bèn sai Thuỷ Căn đọc cho mình nghe, cuối cùng cũng có chút ít hiểu biết về những sự kiện xảy ra sau khi hắn chết.
Vương huynh đạp lên xác hắn mà leo tới ngai vàng, được lịch sử phong làm một minh chủ có công “tiếp nối đời trước, mở lối đời sau”. Y tấn công Tống quốc đại thắng, chiến dịch đó được gọi là cuộc chiến tranh Nam Bắc đầu tiên trong lịch sử Nam Bắc triều (1), chiếm được Hổ Lao quan, mở mang bờ cõi ba trăm dặm, còn tiến sát lãnh thổ Lưu Tống. Nhưng Vương huynh cũng quá mệt mỏi, vì chiến đấu vất vả mà thành bệnh, cuối cùng, vào năm 423, y buông tay về trời, hưởng thọ 32 tuổi.
Nhưng từ thời gian viết trong thư có thể suy ra, phong thư đầu tiên là vào năm 424, cuối cùng là vào năm 434. Nói cách khác, nếu như những bức thư này là thật, thì Thác Bạt Tự sống lâu hơn so với sử sách ghi chép ít nhất mười năm.
Một con người đã leo lên đỉnh cao của quyền lực, nếm trải cuộc sống bôn ba chiến đấu, lạc thú lớn nhất là mở mang lãnh thổ, tình hình trong ngoài nước đều rất tốt đẹp, rốt cuộc là cái gì đã khiến y vứt bỏ đế vị, sống trong thạch thất không thấy ánh mặt trời này chứ?
Lẽ nào sử sách ghi chép nhầm?
Đúng lúc này, trong chất lỏng đặc sệt màu xanh sẫm, con trùng đang thoi thóp đột nhiên nhảy dựng lên, cắn một phát vào mu bàn tay Thuỷ Căn.
Hài tử kêu lên thảm thiết, giơ chân giẫm con muỗi nát bét.
Cậu nhìn mu bàn tay bị muỗi chích, thật ra chẳng có máu chảy ròng ròng gì hết sất, chỉ sưng lên một cái nốt đỏ tấy thôi.
Thuỷ Căn nơm nớp sợ hãi nói: “Cái này không có độc chứ?”
Có độc hay không? Thuỷ Căn thấy mu bàn tay rất khó chịu, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan ra toàn thân như cháy rừng, không biết phải làm thế nào.
Tiểu hài tử ngồi lên giường, ra sức gãi từ trên xuống dưới, chẳng mấy chốc quần áo đã bị cởi tứ tung. Chỉ còn lại mỗi mình cái quần đùi mỏng dính.
“A… Ưm…”
Làn da trần bắt đầu cọ cọ lên da thú, cảm giác ngưa ngứa hình như tăng lên một ít, nhưng cậu lại cảm nhận được sự sảng khoái khó nói nên lời.
Thiệu vốn đang thờ ơ lạnh nhạt, nhưng khi Thuỷ Căn không ngừng ngọ nguậy trên lớp da thú, một mùi hương lạ lùng thoang thoảng tản mát ra từ thân thể cậu.
Mùi hương kia chính là một thứ mồi câu, dụ dỗ thú tính trong Thiệu. Ham muốn không cách nào khống chế dâng lên. Thân thể gày gò lăn lộn trên da thú kia bỗng chốc trở thành mỹ vị thập tam hương mê người.
Chuyện gì xảy ra vậy? Thú tính nổi lên quá nhanh, trước đây lúc bị oán linh của đại thúc dê xồm cắn cũng đã xảy ra việc tương tự, thế nhưng lần này là vì cái gì?
Không kịp nghĩ thêm gì nữa, Thiệu đã tuân theo bản năng bổ nhào lên giường.
Khi liếc qua những mảnh vỡ bình đất, ánh mắt Thanh Hà Vương chợt sáng lên, muỗi xương khô? Hắn đã hiểu, muỗi trong lọ đất và muỗi trong hồ là một con đực một con cái. Tuy vết thương của hắn đã lành, nhưng trong máu đã dính độc của muỗi, mà Thuỷ Căn cũng trúng độc, muỗi xương khô là vật tính dâm, một khi âm dương gặp nhau, thì chỉ có giao hợp ba ngày ba đêm mới có thể giải trừ độc tính.
Tại sao nghìn năm sau trở lại nhân gian, thằng anh trai này vẫn còn suốt ngày xung khắc với hắn thế này hở giời!
Tách hai chân Thuỷ Căn ra một cách tàn nhẫn, Thiệu nhất ngữ song quan (một câu nói bao hàm hai ý) nghiến răng nghiến lợi nói: “Thác Bạt Tự! Xem việc hay ho ngươi gây ra đây này!”
.
(1) Nam Bắc triều: một giai đoạn trong lịch sử Trung Quốc từ 420 – 589. Phía nam Trung Quốc lần lượt có Tống, Tề, Lương, Trần, gọi là Nam Triều; phía bắc có Bắc Nguỵ, Bắc Tề, Bắc Chu gọi là Bắc Triều.
Thiệu không buồn đáp lại cậu, hắn bước tới ước lượng độ cao của các vật dụng trong tòa cung điện mô phỏng này. Mặc dù cách bày biện trong phòng giống hệt, nhưng vẫn có một vài thứ rõ ràng không phải của hắn ở đây.
Chẳng hạn như một bàn cờ vây đã tàn cuộc, vài bảng chữ mẫu xếp chồng một chỗ, thậm chí còn có một cây đàn nhị đặt trên giá.
Trên bàn có điểm tâm thơm phức, chè xanh đang hãm, trong nghiên, mực đã được mài, đầu bút lông vẫn còn ướt, vài tờ giấy viết thư đầy chữ đặt lộn xộn trên bàn, còn người sống trong phòng như thể chỉ vừa mới đi đâu đó mà thôi. Xem ra phong ấn khiến cho mọi thứ bên trong ngưng đọng lại ở một khoảnh khắc nào đó của nghìn năm trước.
Thiệu tiện tay rút lấy một tờ, chăm chú nhìn, trên đó chính là chữ viết quen thuộc của dân tộc Tiên Ti, và là nét chữ của Vương huynh hắn – Thác Bạt Tự.
Thuỷ Căn tò mò ngó sang, nhưng chẳng biết chữ nào.
“Trên này viết cái gì vậy?”
Thiệu quay sang nhìn chằm chằm Thuỷ Căn với vẻ mặt kỳ lạ, làm Thủy Căn chẳng hiểu mô tê gì.
Thiệu lại quay đầu nhìn chồng giấy viết thư, sau khi nhanh chóng xem lướt qua một lượt, tự dưng dữ dằn mắng Thủy Căn một câu: “Không biết xấu hổ!”
Câu chửi này quá sức vô lý mà, Thuỷ Căn phẫn nộ, trong cái lĩnh vực “không biết xấu hổ” này, hành vi, biểu hiện của Thiệu là điều mà không người nào có thể sánh kịp, hắn có tư cách gì mà quay sang mắng mình chứ.
Cũng không thể trách Thiệu tự nhiên lại nổi giận, sự thật là nội dung bức thư ngập tràn đau đớn bi thương, nỗi niềm tương tư dâng trào cuồn cuộn. Điều quan trọng nhất là, lá thư tình ý miên man này là Thác Bạt Tự viết cho hắn.
Về vấn đề tình dục, người Tiên Ti sống vô cùng phóng đãng. Nhất là trong hoàng tộc thì lại càng thối nát ghê gớm hơn. Khi còn là thiếu niên hiếu kỳ, nhờ sự “dạy dỗ” của Vương huynh, Thanh Hà Vương đã từng có vài trải nghiệm khó có thể tưởng tượng nổi. Có điều, hắn chỉ coi đó là tình dục đơn thuần, nửa là tò mò, nửa là học tập, vẫn phát tiết như thường mà thôi.
Nhưng sau khi yêu thương Vạn Nhân rồi, mặc dù hắn chưa từng thủ thân như ngọc, nhưng quan hệ với Vương huynh lại nhanh chóng trở nên tồi tệ, mối quan hệ cấm kỵ này chấm dứt từ đó.
Quá khứ phóng đãng giữa huynh đệ ấy cũng không để lại nhiều ảnh hưởng đối với hắn.
Thế nhưng trong thư, Thác Bạt Tự lại xót xa giãi bày nỗi niềm nhớ thương của bản thân đối với Vương đệ đã bị y tự tay hại chết. Thứ tình cảm chứa chan trong từng câu chữ không phải là sự sám hối vì đã giết hại anh em, trái lại, nó càng giống như tình cảm dành cho người yêu hơn.
Tấm chân tình này, so với cái vẻ vô tình vô nghĩa lúc y xử tử hắn, chỉ có thể dùng từ “làm bộ làm tịch” để hình dung, khiến cho Thiệu sửng sốt sau đó lại giận tím mặt.
Thuỷ Căn không biết diễn biến tâm lý phức tạp của thằng em cậu. Cậu còn đang tò mò lục lọi đống bình lọ bên cạnh. Một cái lọ trong số đó đột nhiên hơi động đậy khi cậu đến gần, Thuỷ Căn do dự cầm nó lên, hé mở nắp lọ ra nhìn vào:
“A!” Cái lọ đất bị Thuỷ Căn tuột tay đánh rơi xuống sàn, chất lỏng sền sệt màu xanh sẫm trào ra, một con côn trùng kỳ lạ ngọ nguậy giữa những mảnh lọ vỡ. Giờ Thủy Căn chỉ cần nghe đến trùng là đã sợ xanh mặt, cuống cuồng vứt cái lọ đi.
Thiệu đi tới nhìn kỹ, con trùng này lại giống y xì đúc lũ muỗi xương khô vừa gặp ở hồ nước, nhưng mà kích thước nhỏ hơn rất nhiều, coi bộ những ấu trùng muỗi trong cái hồ ấy đều được nuôi từ những chiếc bình đất này mà ra.
Tất cả các dấu vết đều cho thấy, Thác Bạt Tự đã từng sống ở nơi này một thời gian.
Trong kí ức của hắn, Vương huynh lúc nào cũng sợ các loại rắn rết côn trùng, làm sao y có thể tự mình nuôi chúng được? Nhưng tất cả những vật dụng trong thạch thất này đều là thứ Vương huynh thích, vậy phải giải thích như thế nào đây?
Thiệu cẩn thận xem lại chồng thư trong tay, mỗi một phong thư đều có ghi ngày tháng.
Sau khi rời khỏi thôn Bốc Vu, Thiệu đã bảo Quảng Thắng mua bộ sách Lưỡng Tấn lịch sử về. Hắn không hiểu chữ giản thể, bèn sai Thuỷ Căn đọc cho mình nghe, cuối cùng cũng có chút ít hiểu biết về những sự kiện xảy ra sau khi hắn chết.
Vương huynh đạp lên xác hắn mà leo tới ngai vàng, được lịch sử phong làm một minh chủ có công “tiếp nối đời trước, mở lối đời sau”. Y tấn công Tống quốc đại thắng, chiến dịch đó được gọi là cuộc chiến tranh Nam Bắc đầu tiên trong lịch sử Nam Bắc triều (1), chiếm được Hổ Lao quan, mở mang bờ cõi ba trăm dặm, còn tiến sát lãnh thổ Lưu Tống. Nhưng Vương huynh cũng quá mệt mỏi, vì chiến đấu vất vả mà thành bệnh, cuối cùng, vào năm 423, y buông tay về trời, hưởng thọ 32 tuổi.
Nhưng từ thời gian viết trong thư có thể suy ra, phong thư đầu tiên là vào năm 424, cuối cùng là vào năm 434. Nói cách khác, nếu như những bức thư này là thật, thì Thác Bạt Tự sống lâu hơn so với sử sách ghi chép ít nhất mười năm.
Một con người đã leo lên đỉnh cao của quyền lực, nếm trải cuộc sống bôn ba chiến đấu, lạc thú lớn nhất là mở mang lãnh thổ, tình hình trong ngoài nước đều rất tốt đẹp, rốt cuộc là cái gì đã khiến y vứt bỏ đế vị, sống trong thạch thất không thấy ánh mặt trời này chứ?
Lẽ nào sử sách ghi chép nhầm?
Đúng lúc này, trong chất lỏng đặc sệt màu xanh sẫm, con trùng đang thoi thóp đột nhiên nhảy dựng lên, cắn một phát vào mu bàn tay Thuỷ Căn.
Hài tử kêu lên thảm thiết, giơ chân giẫm con muỗi nát bét.
Cậu nhìn mu bàn tay bị muỗi chích, thật ra chẳng có máu chảy ròng ròng gì hết sất, chỉ sưng lên một cái nốt đỏ tấy thôi.
Thuỷ Căn nơm nớp sợ hãi nói: “Cái này không có độc chứ?”
Có độc hay không? Thuỷ Căn thấy mu bàn tay rất khó chịu, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan ra toàn thân như cháy rừng, không biết phải làm thế nào.
Tiểu hài tử ngồi lên giường, ra sức gãi từ trên xuống dưới, chẳng mấy chốc quần áo đã bị cởi tứ tung. Chỉ còn lại mỗi mình cái quần đùi mỏng dính.
“A… Ưm…”
Làn da trần bắt đầu cọ cọ lên da thú, cảm giác ngưa ngứa hình như tăng lên một ít, nhưng cậu lại cảm nhận được sự sảng khoái khó nói nên lời.
Thiệu vốn đang thờ ơ lạnh nhạt, nhưng khi Thuỷ Căn không ngừng ngọ nguậy trên lớp da thú, một mùi hương lạ lùng thoang thoảng tản mát ra từ thân thể cậu.
Mùi hương kia chính là một thứ mồi câu, dụ dỗ thú tính trong Thiệu. Ham muốn không cách nào khống chế dâng lên. Thân thể gày gò lăn lộn trên da thú kia bỗng chốc trở thành mỹ vị thập tam hương mê người.
Chuyện gì xảy ra vậy? Thú tính nổi lên quá nhanh, trước đây lúc bị oán linh của đại thúc dê xồm cắn cũng đã xảy ra việc tương tự, thế nhưng lần này là vì cái gì?
Không kịp nghĩ thêm gì nữa, Thiệu đã tuân theo bản năng bổ nhào lên giường.
Khi liếc qua những mảnh vỡ bình đất, ánh mắt Thanh Hà Vương chợt sáng lên, muỗi xương khô? Hắn đã hiểu, muỗi trong lọ đất và muỗi trong hồ là một con đực một con cái. Tuy vết thương của hắn đã lành, nhưng trong máu đã dính độc của muỗi, mà Thuỷ Căn cũng trúng độc, muỗi xương khô là vật tính dâm, một khi âm dương gặp nhau, thì chỉ có giao hợp ba ngày ba đêm mới có thể giải trừ độc tính.
Tại sao nghìn năm sau trở lại nhân gian, thằng anh trai này vẫn còn suốt ngày xung khắc với hắn thế này hở giời!
Tách hai chân Thuỷ Căn ra một cách tàn nhẫn, Thiệu nhất ngữ song quan (một câu nói bao hàm hai ý) nghiến răng nghiến lợi nói: “Thác Bạt Tự! Xem việc hay ho ngươi gây ra đây này!”
.
(1) Nam Bắc triều: một giai đoạn trong lịch sử Trung Quốc từ 420 – 589. Phía nam Trung Quốc lần lượt có Tống, Tề, Lương, Trần, gọi là Nam Triều; phía bắc có Bắc Nguỵ, Bắc Tề, Bắc Chu gọi là Bắc Triều.
Bình luận truyện