Ngược Ái

Chương 15: Tư Mã Tuấn Dật (nhị)



Tư Mã Tuấn Dật ôm nàng bay trở lại mặt đất. 

“Cám ơn.” Hàn Ngữ Phong cảm kích nói lời cảm tạ, cuối cũng đã không làm cho Cảnh nhi thất vọng. 

“Cảm tạ thì miễn đi, không bằng để cho ta hôn một cái.” Tư Mã Tuấn Dật xung quanh toàn tà khí nhìn nàng. 

Hả, Hàn Ngữ Phong lập tức ngẩn người, trong lòng khinh thường, đứng dậy, người có quan hệ với Tư Mã Tuấn Lỗi, có thể là người tốt gì chứ. 

Tư Mã Tuấn Dật nhìn thấy sự chán ghét, sự khinh bỉ trong mắt nàng, cúi người xuống, trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh nhi, khẽ hôn một cái, nói: “Được rồi.” 

Hả, Hàn Ngữ Phong lại ngẩn người, không tin hỏi: “Ý ngươi là muốn hôn Cảnh nhi?” 

“Đang nhiên là hôn nó, một đứa nhỏ thật đáng yêu, cô không nghĩ là ta muốn hôn cô đấy chứ?” Tư Mã Tuấn Dật cố ý dừng một chút hỏi. 

“Đang nhiên, đang nhiên không phải.” Mặt Hàn Ngữ Phong nhất thời giống như cây táo đỏ. 

“Ha ha ha ha.” Nhìn Hàn Ngữ Phong bị mình đùa giỡn, bộ dạng mị hoặc đáng yêu, lúng túng, xấu hổ kia, Tư Mã Tuấn Dật không nhịn được mà bật cười. 

Mặt Hàn Ngữ Phong càng đỏ hơn, hận không thể tìm một cái hố để chui vào, thật mất mặt. 

“Oa, ca ca, huynh biết bay, quá tuyệt!” Lúc này Cảnh nhi mới sực tỉnh lại, hưng phấn nói với Tư Mã Tuấn Dật. 

“Muốn ca ca mang đệ và tỷ tỷ cùng nhau bay không?” Tư Mã Tuấn Dật cố ý nhắc đến “đệ cùng tỷ tỷ”. 

“Không được, Cảnh nhi mau xuống.” Hàn Ngữ Phong lập tức cự tuyệt. 

“Tỷ tỷ, Cảnh nhi muốn bay mà, được không? Để cho ca ca mang hai chúng ta cùng bay.” Cảnh nhi kéo tay Hàn Ngữ Phong, nài nỉ, nó thật sự muốn bay. 

“Cảnh nhi ngoan, sao đệ lại có thể yêu cầu người khác mang đệ bay chứ?” Hàn Ngữ Phong dịu dàng nói với nó. 

“Nhưng mà Cảnh nhi muốn bay.” Cảnh nhi bĩu cái miệng nhỏ nhắn, ánh mắt tràn đầy sự kỳ vọng. 

Tư Mã Tuấn Dật nhìn hai người, lắc đầu cười, một tay ôm lấy Cảnh nhi, một tay ôm lấy Hàn Ngữ Phong, đứng dậy bay lên trên đại thụ. 

“Oa, thật khá, phải không tỷ tỷ?” Cảnh nhi nhìn từ trên cao xuống, trong ánh mắt đều là sự kinh ngạc, vui mừng. 

Hàn Ngữ Phong cũng phóng tầm mắt nhìn ra xa, thế giới ở bên ngoài thật tốt, phố xá náo nhiệt, nhiều người đi qua đi lại, khi nào thì nàng cùng Cảnh nhi mới có thể khôi phục thân phận tự do. 

Tư Mã Tuấn Dật chú ý đến sự ưu thương trong mắt nàng, khiến lòng hắn không thoải mái, muốn đùa nàng, tay hơi buông nàng ra. 

“A.” Thất thần một chút, thiếu chút nữa liền rơi xuống, Hàn Ngữ Phong sợ hãi thét lớn, ôm chặt lấy Tư Mã Tuấn Dật. 

“Nếu sớm ôm chặt như vậy, thì không phải đã không có việc gì sao?” Tư Mã Tuấn Dật dứt khoát rút tay mình về, tùy ý để nàng gắt gao ôm mình. 

“Ngươi là cố ý.” 

“Ta chính là cố ý đó, nếu không thì cô buông ra nha.” Tuấn mâu của Tư Mã Tuấn Dật trêu chọc đùa giỡn. 

“Ngươi, ngươi đê tiện.” Hàn Ngữ Phong nhìn mặt đất, cao như vậy, trong lòng rất sợ, biết là hắn cố ý trêu đùa mình, nhưng cũng không thể buông tay, nàng không muốn bị ngã chết. 

Thân thể Hàn Ngữ Phong dán sát vào Tư Mã Tuấn Dật, ngửi thấy mùi hương ở trên người nàng, Tư Mã Tuấn Dật đột nhiên lòng say hồn mê một trận, hạ thân lại có phản ứng. 

“Tư Mã Tuấn Dật, đệ không phải là rất rãnh rỗi quá đó chứ, mau xuống, theo ta đến thư phòng.” Tư Mã Tuấn Lỗi về đến phủ, liền thấy một màn, không khỏi rống giận, Hàn Ngữ Phong ôm chặt hắn, cả cơ thể đều dán ở trên người hắn, chết tiệt, muốn quyến rũ nam nhân sao? Muốn tìm một chỗ dựa vững chắc sao? 

Tư Mã Tuấn Dật phi thân một cái, liền ôm hai người bay xuống dưới, buông Hàn Ngữ Phong ra, bộ dáng phóng đãng như trước không nhịn được cười: “Đi thôi.” 

“Ngươi tốt nhất an phận một chút cho ta.” Ánh mắt Tư Mã Tuấn Lỗi băng lãnh đảo qua Hàn Ngữ Phong.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện