Chương 11: Ngọc Lan Đợi Tình Yêu
Mấy ngày sống ở Hà môn thực sự làm Nhạc Ca vô cùng thoải mái, sức khoẻ cũng hồi phục không ít, những vết thương cũ đã biến mất, trả lại một vẻ ngoài có vẻ lành lặn hơn.
Căn biệt thự nằm ở Judas cô không đến ở, Anna thấy thế cũng không thèm bén mảng đến luôn, chỉ khư khư suốt ngày bám lấy Nhạc Ca.
Hà Môn được coi là một ngôi làng lớn, hay rộng hơn là một khu vực cách xa thành phố, nơi đây có một nhịp sống chậm rãi và yên bình, không náo nhiệt như thành phố S, cũng không hoa lệ bằng Thượng Hải.
Buổi sáng khi thức dậy, ta có thể nghe thấy tiếng chim ríu rít trên hiên nhà, cũng có thể nghe thấy tiếng chuông xe đạp reng reng, tiếng lạch cạch trên nền đá của con đường dẫn vào làng.
Hay mỗi lúc yên ắng, khi chăm chú ta có thể cảm nhận được tiếng sóng thật nhẹ nhàng từ xa vọng lại.
Đứng trên này, lại còn có thể cảm nhận được hương mặn từ gió biển đem tới, một chất vị thật đặc biệt mà với người nào biết cảm nhận, sẽ cảm thấy nó thật ngon lành, ngoài nơi này ra, không nơi nào có được.
Nhạc Ca ngày ngày chăm sóc Nhạc Hiểu, thỉnh thoảng lại trồng thêm vài cây hoa nhỏ ở khu vườn sau nhà.
Cô trồng rất nhiều hoa ngọc lan, rất nhiều cụm cẩm tú cầu nữa.
Nhạc Hiểu ngồi trên chiếc ghế gỗ dưới gốc cây bách tùng sum suê lá, cảm nhận vẻ yên bình một cách thầm lặng.
Nhạc Ca đang vun một gốc cẩm tú cầu bé xíu, hai chiếc lá loe hoe theo gió, lay lắt nghiêng ngả.
Từ xa đã thấy bóng Anna đi tới, bước chân hậm hực như vừa bị ấm ức.
Cô chạy tới bên Nhạc Ca, nũng nịu níu lấy cánh tay.
"Chị, chị phải làm chủ cho em!!!"
Nhạc Ca dịu dàng nhìn lên khuôn mặt của Anna, bỗng chốc bật cười.
"Em...."
Anna sực nhớ ra điều gì đó, vội đưa hai tay che lại khuôn mặt nhem nhuốc của mình.
"Chị còn cười em....!!!!"
Nhạc Ca phủi sạch tay, kéo hai tay Anna ra khỏi, mỉm cười mà nhìn cô.
"Lại thua rồi chứ gì???"
Anna thở dài buồn bã.
Rồi lại hung hăng khua chân múa tay, bất bình kể lể.
"Tại Tiểu Thanh Thanh đó, vốn là cao thủ đá cầu rồi mà khi em đòi thi đấu cậu ta còn chấp nhận, còn đưa ra hình phạt gớm giếc này nữa chứ!!" Anna xót xa vuốt hai má phũng phĩnh nhem nhuốc nhọ nồi của mình, uất ức.
" Chị nói xem, cậu ta có phải đang cố tình hay không!??"
Nhạc Ca vội vừa thu dọn đồ nghề, vừa nói với Anna.
"Em đó, chỉ giỏi thắng thua, hiếu thắng như vậy, bị như này là "đáng""
Anna mặt buồn như sắp khóc, lại thêm câu trêu chọc của Nhạc Ca càng làm cô buồn bã.
Thật ra Anna rất đáng yêu, cô hoạt bát và phóng khoáng.
Hà môn này dường như ai cũng biết đến cô, có lẽ là vì đây cũng là địa phận của Nam gia.
Và cũng có thể là Anna đã từng sống ở đây rất lâu rồi.
Vì thế mà cái tên Anna này rất ít khi được nói tới, họ gọi cô bằng một cái tên thân thiết hơn, Nam Trân Tâm.
Tiểu Trân Tâm.
Không biết từ khi nào, có lẽ là từ cuộc trò truyện hôm đó mà cô và Nhạc Ca đã dần trở nên thân thiết hơn.
Không nói đến Nam gia, không nói đến Nam Trấn Ảnh, càng không nhắc đến thù hận trước kia.
Cuộc sống yên bình vô lo vô nghĩ này chỉ cần mấy người cũng có thể trở nên tốt đẹp.
Trở lại với thực tại, trò làm nũng của Anna dường như không lấy động được sự ủng hộ từ phía Nhạc Ca, cô liền tìm tới một chỗ dựa khác, tìm sự đồng tình cho lý lẽ trẻ con của mình.
Anna xị mặt lại, khi ánh mắt nhìn sang Nhạc Hiểu, gương mặt cô bất chợt sáng hơn bao giờ hết, nét cười trên miệng ngây dại đến đáng yêu, tưởng chừng như những bong bóng xà phòng mà khi chạm vào là biến thành hư vô.
Cô chạy tới bên Nhạc Hiểu, tự nhiên ngồi xuống ngay bên cạnh.
Hương thơm thanh mát trên cơ thể của cô theo lối nào đó cứ quẩn quanh trên chóp mũi cậu.
Trong một phút giây nào đó, trái tim bỗng đập một tiếng thật nhẹ nhàng.
Thịch!!!
"Cậu bé, cậu nói xem, là Tiểu Thanh Thanh ức hiếp tôi, có đúng không??"
Giọng của Anna trong veo, ríu rít như hoạ mi nhỏ.
Trong đó còn có chút trẻ con, và cả sự ương bướng.
Nhạc Hiểu không hiểu sao lại chau mày, đôi mày anh tuấn khẽ nhíu lại, càng làm cho khuôn mặt vốn lạnh lùng lại trở nên đáng sợ hơn.
Cậu rất ít nói, với người khác không nói quá hai câu.
Chỉ có đối với Nhạc Ca là cởi mở hơn một chút, nhưng tính khí kiệm lời vẫn như vậy, như một thói quen khó lòng mà sửa đổi.
Thế mà hôm đó, cái hôm cậu biết được Nam Trấn Ảnh giam giữ chị cậu, cậu đã nói rất nhiều lời với Anna, cầu xin cô hãy giúp cậu gặp được chị mình.
"Cô nói ai là cậu bé?"
Nhạc Hiểu bỗng hỏi lại một câu, có chút tức giận.
Anna và Nhạc Ca bỗng ngẩn người, nhưng rồi một khắc sau đó Anna lại bật cười.
Cô nghịch ngợm đưa tay lên véo nhẹ lấy hai má của Nhạc Hiểu.
Cười tít mắt.
"Gọi cậu đó!!! Cậu bé đáng yêu!!!"
Lời nói của Anna làm Nhạc Ca câm nín, trời đất, trước giờ cô đâu phải không biết tính tình của Nhạc Hiểu, phải nói như thế nào nhỉ, để hình dung, có lẽ cậu rất giống một người..là Nam Trấn Ảnh!!.
Tính khí cậu khô khan và luôn nghiêm nghị, đôi lúc còn rất lạnh lùng nữa.
Vậy mà hai từ "đáng yêu" dường như chẳng thể nào áp dụng với cậu lại được Anna bật ra một cách thật tự nhiên.
Mà trong một khoảnh khắc nào đó, khuôn mặt méo xệch bàng hoàng của Nhạc Hiểu đúng thật là rất....đáng yêu.
"Tôi không phải cậu bé!! Cô không lớn hơn tôi bao nhiêu, không được gọi như vậy!!!"
Nhạc Hiểu gạt hai bàn tay của cô ra khỏi gương mặt mình, gằn giọng mà nói.
Anna vẫn giữ nét mặt nghịch ngợm đó, cô lần nữa đưa tay lên, lần này lại là xoa xoa lên mái tóc mềm mại của cậu, làm nó rối bù lên, trông không khác gì cái tổ quạ.
"Đến cả tức giận cũng đáng yêu như vậy, còn xấu hổ?? Phải không tiểu khả ái?? tiểu đáng yêu?!"
Tiếng trêu đùa của Anna khúc kha khúc thích, nghe rất vui tai.
Giống như một bà tiên nhỏ luôn đem đến hạnh phúc cho mọi người vậy.
Một Nhạc Hiểu khó gần đến vậy mà cô còn có thể trêu đùa như thế.
Mà cũng đúng, với mọi người, Anna lúc nào cũng thân thiện như vậy, thế nên với Hà Môn, cô chính là trái tim của nơi này.
Nhạc Hiểu có vẻ tức giận, hai vành tai cậu đỏ lên, ngậm ngực không nói thêm được một từ nào nữa.
"Cô....cô..." Sau đó cậu vội vàng đứng dậy, mò mẫm vào trong nhà.
Anna biết mình đã hơi quá đáng, liền chạy theo cậu, tay thì đỡ người cậu mà miệng vẫn cứ nói không ngừng.
Nhạc Ca ánh nhìn dõi theo, khoé miệng khẽ mỉm cười thật nhẹ.
Một cảm giác bình yên sâu thẳm trong lòng trào ra.
Dù biết đây chỉ là tạm bợ.
Nhưng đối với cô mà nói thà có còn hơn không.
Mong rằng mỗi phút giây này hãy kéo dài thêm một chút, một chút, để cô tin rằng mình vẫn còn đang sống.
Cô hít một hơi thật sâu.
Cảm nhận được mùi ngọc lan hoà cùng vị biển mặn thật dễ chịu.
Mặt trời dịu nhẹ cùng làn gió xuân man mác, chồi non mọc rồi.
Mùa xuân, đến rồi.....
[...]
Tháng hai tiết trời mát mẻ, có chút lạnh, bầu trời trong veo như bầu trời mùa thu.
Qua mùa đông, khóm ngọc lan như một sinh vật ngủ đông lười biếng thức dậy.
Vài nụ hoa bé xíu như hạt đậu dần ngọ ngoậy.
Hứa hẹn thời khắc xuân sang sẽ nở ra một bông hoa kiêu hãnh.
"Chị Xinh đẹp!!! "
Giọng một đứa trẻ ríu rít từ bên ngoài truyền tới, nghe trong trẻo mà mát lòng.
Nhạc Ca từ bên trong nhà chạy ra ngoài, hôm nay cô mặc một chiếc sườn xám màu xanh ngọc rộng tay dài, có nét cách tân.
Mái tóc được tết lệch sang một bên nhẹ nhàng.
Nét mặt cô tràn đầy vẻ cưng chiều.
Thấy cậu bé đứng đó, tay còn cầm thêm một sâu cá biển.
Mặt cười tít mắt.
Cô ngồi xổm xuống vừa tầm với cậu bé, bàn tay dịu dàng xoa xoa mái tóc rối bời.
"Chị Xinh đẹp, lão Ngô dặn em mang sâu cá này sang cho chị!!"
Nhạc Ca chợt thở dài nhíu mày, tay nhéo nhẹ mũi cậu bé, giọng nghiêm nghị.
"Không được gọi là lão Ngô, phải gọi là ông nội, còn nữa, gọi chị là chị Nhạc Ca, không phải chị xinh đẹp!!".
Tiểu Hải nheo mắt nghĩ ngợi, tay kia đưa lên gãi đầu khó hiểu.
"Chị xinh đẹp, sao em phải gọi lão Ngô là ông nội, không được gọi lão Ngô, còn chị lại là chị Nhạc Ca, chị không phải chị xinh đẹp sao??"
Nhạc Ca bỗng cảm thấy việc dạy dỗ trẻ con thật bất lực, cô để tay lên trán, sau đó cố lấy hết chất xám của mình ra để cố giải thích với Tiểu Hải.
"Tiểu Hải à, một đứa trẻ ngoan sẽ luôn lễ phép đúng không nào.
Lão Ngô là ông nội của em, thế em phải gọi là ông nội, như vậy mới lễ phép.
Còn nữa, nếu như một ngày em gặp được một chị gái cũng rất xinh đẹp, lẽ nào em cũng lại gọi chị ấy là chị xinh đẹp hay sao.
Như vậy chị sẽ buồn lắm.
Thế nên, Tiểu Hải ngoan, từ nay gọi chị là chị Nhạc Ca, được không??"
Tiểu Hải đôi mắt tròn xoe lắng nghe rất chăm chú, sau đó nhìn điệu bộ như sắp buồn đến nơi của Nhạc Ca mà không ngừng gật đầu.
"Tiểu Hải hiểu rồi, Tiểu Hải sẽ gọi lão Ngô là ông nội, sẽ gọi chị là chị Nhạc Ca mà, chị đừng buồn!!!"
Nhạc Ca mỉm cười trìu mến, vuốt nhẹ đôi má phũng phĩnh.
"Ngoan lắm!!".
"Em thấy bọn trẻ con hay nghe lời chị như vậy, hay chị đừng dạy nhạc nữa.
Dạy dỗ chúng luôn đi!!"
Nhạc Hiểu từ trong nhà dò bước đi ra, nghe thấy Nhạc Ca nói chuyện với Tiểu Hải mà không nhịn được cười.
Nói ra cũng thật có duyên.
Thời gian trước, cô giáo dạy nhạc trường mẫu giáo trong làng bỗng dưng đòi nghỉ việc, nói là không thể dạy được nữa.
Bọn trẻ trong làng là những đứa trẻ rất thích âm nhạc.
Nếu không có cô giáo dạy nhạc, cha mẹ chúng cũng không có tiền cho chúng ra ngoài học.
Anna nghe vậy liền vô cùng rối trí.
Hà Môn giống như một ngôi nhà thứ hai của cô vậy, thế nên mỗi người đều là người thân của cô.
Bọn trẻ không thể thất học được, cô phải nghĩ mọi cách.
Chợt cô nhớ đến Nhạc Ca, Nhạc Ca là học viên xuất sắc nhất của nhạc viện, điều này cô biết, thế nên cô đã nhiều lần năn nỉ Nhạc Ca.
Vậy mà Nhạc Ca lại từ chối.
Từ ngày cô gặp Nam Trấn Ảnh, cảm hứng đối với âm nhạc của cô đã bị ám ảnh sâu sắc.
Mỗi lần từng nốt nhạc vang lên đều làm trái tim cô như bị bóp chặt lại.
Nghẹt thở đến khó chịu, giống như một nỗi đau bị dày vò từng giây phút.
Nhức nhối, đau rát, thậm chí nhói lên từ xương tủy khiến người ta muốn chết hơn là sống.
Vẫn là câu nói đó, đối với cô âm nhạc là để vẽ nên bức tranh của tình yêu, mà một khi đã không còn tình yêu, thì đừng dùng âm nhạc như một công cụ để trút bỏ thù hận.
Bởi cô không muốn biến cả thứ mà mình tôn thờ cuối cùng cũng nhuốm màu thù hận.
Giữ lại cho mình một chút tâm niệm, cũng là giữ lại cho ình một con đường đáng để hồi tưởng.
Nhưng rồi Nhạc Ca nhìn thấy những đứa trẻ đáng thương đó, chúng đã không có một cuộc sống tốt, cô là người duy nhất có thể giúp chúng.
Cô không có quyền tước đoạt đi dù chỉ là một chút hy vọng của những đứa trẻ này.
Thế là với những lời động viên của Nhạc Hiểu cùng Anna, cô đã chấp nhận dạy nhạc cho chúng.
Đám trẻ ấy vui lắm, chúng cứ một tiếng cô giáo hai tiếng cô giáo xuốt, chỉ có mỗi Tiểu Hải là cứ gọi chị xinh đẹp.
Nhạc Ca đón lấy sâu cá từ tay Tiểu Hải, cậu bé chạy đi lon ton, còn vẫy vẫy tay với cô.
Cô vẫy tay lại, cười thật tươi.
Sau đó cô quay lại nhìn Nhạc Hiểu, sắc mặt cậu cực kỳ tốt khiến trong lòng cô cũng trở nên vui lây.
Giọng cô cũng ngọt ngào hơn.
"Phải, em nói cái gì cũng phải, vào nhà đi, hôm nay chị nấu canh cá, món khoái khẩu của em!!"
Tiếng cười vọng ra từ căn nhà một cách nhẹ nhàng.
Trên đời đúng là không gì có thể đoán trước được, mới mấy tháng trước cô còn bị Nam Trấn Ảnh giam cầm, vậy mà phút này cô lại tìm được em trai mình.
Còn hưởng thụ những ngày bình yên ngắn ngủi cùng với nó.
Không biết sau này sẽ có những chuyện gì xảy ra.
Chỉ cần phút này còn một chút an nhiên, cô bằng lòng hưởng thụ.
Mây trời trôi nhẹ.
Hiên nhà những khóm ngọc lan vẫn đang mỉm cười, chờ đợi tình yêu, chờ đợi người thương...
[....]
Hôm nay Nhạc Ca đến dạy nhạc cho bọn trẻ như mọi ngày.
Anna thì đã gấp gáp trở về thành phố S, có lẽ là có chuyện gì đó, nhưng cô không muốn hỏi, cô sợ sẽ phải nghe thấy cái tên Nam Trấn Ảnh này một lần nữa.
Phải, cô đang trốn tránh, bởi trái tim cô vô dụng như vô cùng.
Cô sợ khi gặp hắn, cô sẽ lại không kìm được mà khiến hắn tức giận, cũng không kìm được khiến mình mất bình tĩnh rồi lại chuốc hoạ vào thân.
Nếu như nói thời gian này cô hoàn toàn sống yên ổn là không đúng.
Bởi vì mỗi đêm, cô đều không thể yên giấc.
Nam Trấn Ảnh như một hồn ma vất vưởng luôn đi vào giấc mơ mà dày vò tâm can cô.
Nhiều lúc, nỗi đau này lại hiện hình lên một cách rõ nét.
Bất kể là trái tim cô có bài trừ cỡ nào vẫn không thể thoát khỏi địa ngục của hắn.
Sự trói buộc này quá đỗi khắc nghiệt.
Thể xác được buông tha, nhưng tinh thần thì lại bị khống chế.
Nam Trấn Ảnh, hắn đã nhập vào linh hồn cô, trở thành một phần của cô, nhưng lại là một phần có hại, đáng bị vứt bỏ...
Những tiếng đàn nhẹ nhàng vang lên, nhẹ nhàng du dương, mấy đứa trẻ ai nấy đều chống cằm nhắm mắt mà thưởng thức.
Nhạc Ca nhìn chúng trìu mến, sự dịu dàng đến từ ánh mắt khiến tiếng đàn càng trở nên thánh thót.
Bỗng từ ngoài lão Ngô chạy vào gọi Tiểu Hải, tiếng đàn chợt dứt, lão Ngô nhận ra có Nhạc Ca ở đây, ông vội vàng lịch sự cúi người chào cô.
"Chào cô giáo Nhạc..!!"
Nhạc Ca đưa đôi mắt ngạc nhiên nhìn lãi Ngô, hỏi.
"Bác Ngô, bác đến tìm Tiểu Hải ạ??"
Lão Ngô đôi mắt nhăn nheo nhìn cô liên tục gật đầu, sau đó ông quay sang hốt hoảng nói với Tiểu Hải "Tiểu Hải, cha mẹ cháu về rồi....!!" Sau đó ông lại quay sang nói với Nhạc Ca.
"Cô giáo Nhạc, thuyền đánh bắt của người dân làng ta về rồi, nhưng lúc vừa vào bờ thì lại bị một bọn người nước ngoài chặn lại.
Chúng định lấy hết thành quả mấy tháng nay của chúng tôi.
Cô cũng biết chỗ cá này là tài sản mồ hôi nước mắt, nếu bọn chúng lấy hết, chúng tôi sẽ không thể sống được nữa.
Ở đây cô là người có học thức nhất, xin cô hãy đi nói với bọn chúng, tha cho chúng tôi đi được không??!"
Giọng lão Ngô run rẩy yếu ớt, đáng thương vô cùng.
Mà Nhạc Ca lại là con người chính trực, bình sinh cô ghét nhất là mấy chuyện vô nhân đạo này.
Thế nên cô liền ăn ủi lão Ngô.
"Bác Ngô, bác đừng lo, cháu sẽ đi xem thử, bác dẫn bọn trẻ về nhà trước đã, cháu thử chạy ra bến xem sao!!!"
Lão Ngô xúc động đến nỗi khóc ra nước mắt.
"Cám ơn cô giáo Nhạc, cám ơn cô giáo Nhạc.
"
Ông liên tục cám ơn cô cho đến khi cô đi khuất khỏi.
Đám trẻ nhốn nháo chạy đến bên lão Ngô, chẳng hiểu chuyện gì xảy ra.
Tiếng nhạc đàn lúc nãy còn vọng lại.
Chúng đâu biết tại hoạ đã ập đến.
Hà Môn ở gần Jusdas, không ngờ địa phận của Nam Trấn Ảnh lại có kẻ dám làm loạn, đúng là chán sống.
Nhạc Ca chạy hết tốc độ ra ngoài biển, xa xa đã thấy bóng dáng của những chiếc thuyền gỗ, nhưng cô lại khó khăn trong việc di chuyển.
Nguyên nhân là do chiếc váy này, nếu cô còn chạy mạnh thì chỉ sợ bị rách.
Cũng may là cô đi giầy vải, thế nên mới không bị ngã.
Một cô gái mỏng manh từ xa chạy lại gây nên sự chú ý từ những người trên thuyền.
Chúng nói bằng tiếng nhật.
"Con này là ai??" Tên này hỏi.
"Mày hỏi tao làm gì, tao đâu biết??" Tên kia đáp lại.
Tên này lại hất hàm về phía cô, nói.
"Mày là ai??"
Nhạc Ca nhìn chằm chằm vào bọn người này, qua tiếng nói có vẻ chúng là người nhật, mà việc cướp bóc này chúng cũng vô cùng lơ là, không mang theo vũ khí hay là thứ gì cả, thế nên cô đoán là chúng chủ yếu chỉ đến với mục đích làm loạn.
Còn những ngư dân trên thuyền vì không biết chúng nói gì mà nhìn bộ dạng hung dữ ấy thì hết hồn hết vía.
Điều đầu tiên là cô không trả lời bọn chúng, cô hướng về phía những ngư dân chân chất kia, nói vọng.
"Mọi người đừng lo, những tên này chỉ là bọn người đến làm loạn, nếu chúng ta sợ chúng thì sẽ khiến chúng càng tự đắc.
Mọi người nghe lời tôi, có gậy thì cầm gậy phòng thân, chúng ta hợp sức đuổi chúng đi!!!...."
Những người ngư dân chưa gặp cô bao giờ, bởi cô đến ngôi làng này khi họ đã ra khơi một thời gian.
Họ chần chừ không biết có nên nghe lời cô không.
Nhưng bỗng lão Ngô từ xa chạy lại, ông hét lên.
"Cha mẹ Tiểu Hải, đó là cô giáo của Tiểu Hải đó, nghe lời cô ấy đi!!"
Lúc này cha mẹ Tiểu Hải bỗng sực tỉnh, vôi chạy đi kiếm gậy, cầm chực trong tay.
Mấy người khác thấy thế cũng làm theo.
Bỗng chốc khí thế đảo ngược hoàn toàn.
Bọn người nhật như mấy con chuột nhỏ hung hăng bị mắc bẫy, muốn vùng dậy cắn người.
Tên người nhật bỗng cảm thấy bị sỉ nhục, hắn phun miếng nước bọt xuống đất.
"Mẹ kiếp, con đàn bà này, mày nói thứ tiếng gì đấy hả??"
Lúc này Nhạc Ca mới để ý đến hắn, đôi mắt cô cương nghị.
Nói một câu tiếng nhật.
"Tiếng người đấy, sao, bọn mày không hiểu tiếng người à?!"
Tên người nhật như tức điên, hắn lắp bắp.
"Con...con...con đàn bà thối tha, chúng mày đâu, lên cho tao!!!"
Một câu của hắn hét lên, mấy tên người Nhật đó như hổ đói mà vùng lên.
Nhạc Ca bất ngờ, cô vốn tưởng chúng sẽ thấy uy mà sợ nhưng không ngờ chúng lại muốn chết luôn cả đám, sống chết xông lên.
Thấy cô sắp gặp nguy hiểm, mấy người ngư dân đó liền cầm gậy xông lên.
Vậy là một đám hỗn loạn xảy ra.
Nhạc Ca bị một tên nhằm tới, cô choáng váng lùi dần về đằng sau nhưng lại không ngờ lại bị mất thăng bằng, đằng sau là biển, cô chơi vơi ngã xuống biển.
Phút giây ấy cô hoảng hốt đến tột cùng.
Nỗi sợ hãi như từ tâm trí ào ra khiến cô quên luôn cả vùng vẫy, cứ thế mà chìm nghỉm, từng ngụm nước ùa vào miệng, ù ù bên tai.
Mọi thứ im ắng đến lạ thường.
A Tứ!!!!
Cha Tiểu Hải hét lên.
Nhạc Ca mơ hồ cảm nhận vị biển mặn chát, cô ghét cái cảm giác này, là cảm giác tuyệt vọng đến bất lực mà chẳng thể vùng vẫy.
Cứ bị động như vậy, nó thật khó chịu.
Nhạc Ca...tôi nhớ em....rất nhớ em...
Tâm thức cô bỗng xuất hiện thứ giọng nói này, nó sắc lạnh nhưng lại vô cùng thân thuộc, thậm chí cô còn có thể cảm nhận được sự run đẩy trong đó.
Một cảm giác nhói đau phát lên từ chính trái tim của mình.
Mờ xa cô thấy được bóng dáng của ai đó, mạnh mẽ kéo cô lại gần.
Vòng tay người ấy vô cùng rắn chắc, lực kéo vội vàng nhanh chóng, cô gần như được người đó ôm vào lòng, Nhạc Ca đã không còn sức lực nữa, bỗng chốc cô có cảm giác an toàn, chủ động phó mặc cơ thể của mình.
"A Tứ!!! Cô giáo Nhạc!!!"
Xung quanh mọi người ai nấy đều lo lắng cho hai người.
Lão Ngô sợ đến xanh mặt, cô giáo Nhạc tốt như vậy, là ông đã hại cô ấy.
Cha mẹ Tiểu Hải thì đã biết chuyện của Nhạc Ca từ lão Ngô.
Họ càng lo lắng hơn.
Người vừa cứu cô lên như một kẻ mất hồn, hắn liên tục lay lay cô, thấy cô mắt cứ nhắm nghiền mà hắn sợ đến toàn thây run rẩy.
Họ có để ý không.
Nhưng mà....hắn đang khóc, từng giọt nước mắt như dòng chảy xuống, mái tóc lù xù che đi, không ai nhận ra, có lẽ là nhờ những giọt nước ướt sũng trên người đã ngụy trang thay hắn.
Hắn dùng tay kích thích nhịp tim cho cô, sau đó là hô hấp nhân tạo.
Từng phút trôi qua như vậy thật đáng sợ.
Cô cứ bất động như thế, khuôn mặt tái nhợt như một người sắp chết.
Một người sắp chết....
Không, cô không thể chết!!!!
Nhạc Ca ho sặc sụa.
Cả lồng ngực nhỏ bé như muốn bay cả ra ngoài.
Sau một hồi dữ dội, cô mới mơ màng khó nhọc mở mắt ra.
Rồi trong một khoảnh khắc tưởng chừng như chỉ là hư cấu, là hy hữu, cô đã nhìn thấy gương mặt của Nam Trấn Ảnh, mặt hắn nhem nhuốc, tóc hắn rối bù, nhưng cô có thể khẳng định rằng đó chính là hắn.
Gương mặt đáng sợ đó có chết cô cũng có thể nhận ra.
Bốp!!!
Nhạc Ca bừng tỉnh tát vào mặt hắn một phát thật mạnh.
Ánh mắt cô mang theo một sự cảnh giác nhất định, kèm đó là sự phẫn nộ ẩn sâu.
Cô dùng tay lau đi đôi môi của mình, chà sát đến đỏ hỏn, nơi đó hắn vừa chạm vào, cô ghê tởm đến buồn nôn.
A Tứ bàng hoàng ôm lấy một bên má cô vừa giáng xuống cú tát.
Mặt anh ấm ức đến đáng thương.
Vẫn chưa hiểu vì sao cô gái xinh đẹp này lại đánh mình.
Anh chỉ ra sức cứu cô thôi mà.
Đã đắc tội gì cô sao, A Tứ ngốc nghếch ngồi ngẩn ngơ ở đó, nhìn Nhạc Ca với đôi mắt sợ sệt, khoé mắt anh còn vương nước mắt nóng hổi, vài sợi tóc vì quá dài mà dính lên má, mặt nhem nhuốc bẩn thỉu.
Trông ngốc chết đi được!!!
Bình luận truyện