Ngược Đầu Sóng Gió

Chương 29: Ngoan





Dương Yến khuôn mặt run lên vì tức giận, đúng là loại khốn nạn, ngay cả lời đó mà cũng có thể nói ra trơn tru như không có gì.
"Thể loại như anh đúng là lời bẩn thỉu cũng có thể nói ra trơn tru được, cặn bã...sớm muộn gì anh cũng sẽ chết không chỗ dung thân!!!!" Dương Yến gào lên.
"Cô trù chồng mình chết sớm, không sợ làm goá phụ hay sao??" Hắn thản nhiên.
"Chồng?? Tôi thà lấy một con chó!"
"Được lắm....Chi bằng nói...Nam Trấn Ảnh chính là một con chó đi..."
Dương Yến quay ngoắt.
"Đừng hòng sỉ nhục anh ấy!!!"
Lâm Cảnh cười khẩy, những ngón tay dài tinh tế nâng cằm cô ta lên.

Nhìn sâu vào đôi mắt đầy uất hận ấy.
"Sỉ nhục một bộ xương khô của nam nhân khác cũng có thể làm phu nhân tức giận đến nhường này...người làm chồng ta đây có phải nên tức giận một chút không, nhưng sao ta lại cảm thấy giống như, phu nhân đang giận ngược ta vậy....."
"Đừng chạm vào tôi!!" Cô ta hất tay hắn, ánh mắt tràn đầy sự khinh bỉ.
Thế nhưng hắn vẫn không một chút tức giận.

Có lẽ vì hắn đối với cô ta chẳng có một chút để tâm.

Bởi lẽ người ta chỉ thực sự đau lòng, tức giận khi những người ta yêu thương, để ý lại đi tổn thương ta.

Đó mới chính là nỗi đau đớn tận sâu.

Còn đây...chỉ là một cơn gió thổi khiến lá rì rào bên tai.

Không thể chạm tới tim can.

Nói gì đến tức giận.
Lâm Cảnh mặt không cảm xúc thu tay về, quay đi.
"Hai ngày nữa là tiệc mừng nhậm chức của tổng cục trưởng đặc phái ngoại giao, phu nhân cứ chuẩn bị đi, nhớ thể hiện cho tốt vào.

Phu nhân phải biết rằng, so với việc làm Lâm Cảnh này mất mặt thì Dương gia kia càng sẽ mất mặt hơn đấy..."
"...."
Dương Yến im lặng, cô ta muốn chống đối, nhưng có thể sao, hắn là quỷ, còn cô chỉ là một hạt cát.
Nửa đêm gió lặng, ngôi biệt thự lạnh lẽo như chính chủ nhân của nó.

Cuối cùng hắn cũng rời đi.

Chỉ còn Dương Yến lẻ loi khóc một mình.

Lâm Cảnh quá mức ác độc thâm hiểm.

Cô ta làm sao đấu lại tên hỗn đản ấy.
Thanh Thanh uống thuốc xong đã ngủ từ lâu.

Mấy ngày này cô cũng biết điều mà ăn mà uống, da thịt cũng trắng trẻo lên, phía bệnh viện đã nhờ Lâm Cảnh nhắc cho Thu Vì, xin cho cô nghỉ bệnh.
Cánh cửa phòng sau màn đêm khẽ lay động.

Ánh trăng yếu ớt như thế mà cũng thật hào phóng chiếu lên khuôn mặt trong sáng của cô, thuận tiện hơn cho cái nhìn đầy trìu mến ấy của hắn.

Người con gái lương thiện đáng yêu này.

Thật khiến người ta muốn bảo bọc cả một đời.
Đêm ấy hắn lao xe đi trong cơn say, đến một đoạn đường mưa lớn, không biết làm sao lại súyt đâm trúng một người.

Ngay khi khuôn mặt ấy quay lại, đèn xe chiếu lên, hắn mới chợt hoảng hốt, liền quay mạnh tay lái, chiếc xe đâm ngay vào lề đường, nhưng cô vẫn bị gẫy chân lại còn bị thương.

Lúc ấy hắn đã sợ hãi biết bao.

Có lẽ đó chính là phút giây đáng sợ nhất cuộc đời hắn từ khi sinh ra.

Cô cứ nằm bất động ở đấy như đã chết rồi.

Hắn sợ, mình đã giết chết cô.


Nhưng có lẽ ông trời còn bao dung cho hắn lắm.

Tiểu Thanh Thanh vẫn còn bên cạnh hắn.

Dù cho....cô không còn nhận ra hắn, hoặc là...cô chẳng còn nhớ chuyện năm đó nữa.
15 Năm nay, hắn vẫn luôn dõi theo người con gái này, dõi theo một cách thầm lặng.

15 năm thanh xuân của cô...không có hắn, nhưng 15 năm đằng đẵng ấy, thanh xuân hắn lại chỉ có mình cô...
Hắn nhẹ nhàng hôn lên trán cô, một cách nhẹ nhàng như gió, chỉ sợ mạnh thêm chút thôi là đôi mắt ấy lại mở ra, nhìn thấy hắn là một con ác quỷ.

Và hắn lại không thể nhìn cô bằng ánh mắt đầy yêu thương nữa mà phải giả tạo lạ lẫm.
Hắn đắp chăn lên cho cô, ngắm nhìn cô thật lâu rồi lẳng lặng đi ra, ánh mắt quyến luyến khó rời.
"Em chỉ cần sống thật hạnh phúc...thế giới này quá mức khốc liệt...tôi với em, vốn dĩ không nên gặp lại...."
Phải, hắn chỉ cần dõi theo cô một cách thầm lặng.

Không cần phải gần gũi như thế này....bởi bên cạnh hắn có quá nhiều cặm bẫy.

Nếu như không thể bảo vệ nổi cho cô.

Hắn làm sao có thể có đủ tư cách, mà nói rằng, mình có tình cảm với cô đây....
----------
Vân Quốc bị Nam Trấn Ảnh hất tay bay hơi chức đội trưởng.

Nhưng từ khi hắn mất tích, ông ta lại đột nhiên được sự tín nhiệm từ tổng cục đặc phái ngoại giao, mà người đứng đầu chính là Mastuki.
Hắn ngồi trên chiếc ghế mà hắn đã nhớ nhung bấy lâu nay, trong lòng không khỏi thoả mãn sung sướng.
"Nam Trấn Ảnh cái con mẹ gì chứ, hứ, chẳng phải cuối cùng vẫn là đi làm mồi cho cá hay sao, !!"
"Cha! Con nhìn rõ bộ mặt Nam Trấn Ảnh rồi, thật là lúc đó con bị mù rồi mới để ý đến hắn ta.!!!"
Vân Quốc cười haha.
"Phải đó còn gái, theo cha thấy, ngài Mistuki kia có con mắt nhìn người hơn nhiều!! Con phải biết nắm chắc cơ hội, tóm lấy ngài ấy!!"
Vân Như làm bộ thẹn thùng.
"Cha! Cha đang nói gì thế, dù sao người ta cũng đã có phu nhân có con gái rồi!!"
"Vậy thì đã sao!! Có tên đàn ông nào mà không năm thê bảy thiếp.

Huống chi ngài Mastuki lại là người có chức vụ cao như thế.

Có thêm vài người vợ thì đã sao? Con mà sinh được cho ngài ấy một thằng con trai xem, chức phu nhân không phải của con thì là của ai đây!!"
"Cha...." Cô ta nũng nịu.
"Con gái ta xinh đẹp nhường này, không làm phu nhân quyền quý thì thật uổng phí!! " Hắn nhìn dung nhan con gái không khỏi hài lòng.
"Cha...cũng phải xem người ta có ý với con hay không..."
Vân Quốc vuốt tóc con gái, yêu chiều.
"Hừm! Hắn không có ý với con, vậy thì hắn chắc chắn không phải đàn ông!"
"Cha...." Vân Như cười, bộ dạng đứa con ngoan hiền thẹn thùng của thiên Kim tiểu thư.
Nhưng thật ra thì sâu bên trong nội tâm cô ta chẳng có chút thẹn thùng nào cả.

Một người đàn ông đã chết dù cho có xuất sắc đẹp đẽ đến cỡ nào thì cũng đã chết.

Chỉ có tìm một cái lốp xe dự phòng mới thì cô ta mới có thể có ngày trở nên quyền quý hơn người.

Mà nhân vật cô ta nhắm tới thời điểm này lại chính là Mastuki, người đứng đầu cả tổng bộ đặc phái.

Đã có vợ thì sao, có con thì sao.

Đợi cô ta tóm được hắn, còn không có cơ hội đuổi hai mẹ con tiện nhân đó ra khỏi nhà hay sao.
Nam Trấn Ảnh quá khó chơi, vì thực chất hắn quá để ý đến Nhạc Ca, ngoài cô ta ra, hắn không còn để ý đến người con gái nào khác, còn Mastu kia theo như cô ta điều tra được thì đối với phu nhân của mình hoàn toàn lạnh nhạt.

Vậy thì cô ta chỉ cần làm cho hắn toàn tâm toàn ý yêu cô ta thì kế hoạch sẽ thành công.

Phu nhân tổng bộ đặc phái, ngày ngồi vào chiếc ghế đó, có lẽ đối với cô ta không còn xa nữa.
Vân Quốc dã tâm, nhưng so với con gái mình, ông ta chỉ là hạng tép riu mà thôi.
--------
Hà Môn
Những chồi non đã xuất hiện, có lẽ chỉ còn một chút thời gian nữa là khu vườn lại càng hoàn thiện rồi.


Nhạc Ca là bà chủ trại hoa, lại còn có một ông chồng cực phẩm như thế, mấy cô ả ở Tư Vũ không can tâm, nhìn A Tứ cứ như sói đói nhìn cừu vậy.
"Cậu trai trẻ, vợ cậu quản cậu nghiêm như vậy, bức bối quá, vừa hay chị đây có thể ...!Khiến cậu bớt bức bối một chút..."
Vy Hương là đàn chị có tiếng ở Tư Vũ.

Thủ đoạn ve vãn cũng thực có chút...chuyên nghiệp.
A Tứ đang sắp một bó hoa, không để ý tới chị ta nói cái gì.

Nhạc Ca nói mấy người ở Tư Vũ đều là hồ ly, ăn thịt không nhả xương.

Anh không được nói chuyện quá ba câu với họ.

Sắp xong bó hoa.

Anh đưa thẳng ra.

Nói.
"20 đồng."
Vy Hương hơi ngơ đón lấy bó hoa, rồi lại cười tươi như nước, bàn tay cố vờn lấy tay anh.
"Tôi không mang tiền...nhưng có thể trả bằng thứ khác..."
"Không mang thì ghi sổ, lần sau trả."
"Nhưng tôi đây không thích nợ nần...trao đổi thì có thể...tôi ngủ với cậu một đêm, thế nào...!!" Vy Hương nhìn chàng trai mơn mởn tươi ngon trước mắt, liền tự động đem liêm sỉ vứt xuống đất.
"Không được, tôi không ngủ với hồ ly." Gương mặt đẹp trai đấy.

Nhưng nói lời này ra thật là gợi đòn.
Vy Hương tắt hằn nụ cười.

Ưỡn ngực dồn anh về sau.
"Hồ ly? Cậu nói ai hồ ly, tôi hồ ly tôi cứ muốn ngủ với cậu đấy, làm sao hả!!"
A Tứ định nói gì đó, rồi lại đưa tay lên đếm ngón tay.

Mình đã nói ba lời rồi, không thể nói thêm lời thứ tư.
Vy Hương thấy anh cứ im như thế, lại càng có khí thế tiến lên.

Nhưng vừa được thêm một bước thì liền bị một lực từ sau ngăn lại.
"Chị Hương, hình như tôi vừa nghe ai đó nói là muốn ngủ với bảo bối nhà tôi đúng không..."
Vy Hương quay mặt lại, trời ạ, bà chủ trại hoa, chúa giữ chồng.

Lần này đi trêu chọc vợ cô ta, à không, chồng cô ta thì bị bắt tại trận.

Vy Hương không khỏi có chút chột dạ.
"Tôi...tôi chỉ trêu cậu ta có một chút thôi.

Cô làm mặt căng thế làm gì!"
A Tứ như vừa thấy được cứu tinh, liền chạy đến đứng sau lưng cô, sùng bái ôm lấy tay Nhạc Ca.
"Chị ấy không trả tiền hoa, còn đòi ngủ với anh."
Nhạc Ca nựng nựng mặt anh, yêu chiều dỗ dành.
"Ngoan, vợ đòi lại công bằng cho anh!"
Mắt của Vy Hương sắp rơi xuống đất, mẹ nó, bà đây vừa nhìn thấy một tiểu bạch thỏ.

Còn con hổ lực lưỡng cấm dục ban nãy đâu.

Còn nữa, ở đây ai mới là chồng, ai mới là vợ.

Hay lỗ tai mình có vấn đề, không, cả mắt nữa, cũng có vấn đề luôn rồi.
"Chị Hương, chị mua hoa không trả tiền còn đòi ngủ với bảo bối của tôi, chị không thấy vô lý à...."
Vy Hương kéo lại dây váy bị Nhạc Ca làm lệch, thản nhiên.
"Tôi đâu phải không trả tiền, đã bảo là trao đổi rồi, là cậu ta không đồng ý đấy chứ!!" Nói tôi hồ ly, tôi mặt dày chết các người.
"Trao đổi? Rõ ràng là cướp sắc thì có!!"
"Cướp sắc, chị đây ngủ với cậu ta mà là cướp sắc?"

"Còn không phải sao, cho bảo bối của tôi ngủ với chị thì lỗ vốn rồi còn gì.

Chị mà cũng đòi..."
Nhạc Ca đang hung hăng nói, bỗng bị một cái níu tay.

Quay lại nhìn thì chính là một cặp mắt uất ức.
"Lỗ vốn cũng không ngủ, anh chỉ ngủ với em!"
Nhạc Ca khoé miệng giật giật, đúng là....!Sao nhìn người trước mặt này lại giống một tiểu loli quá vậy.
"Được rồi được rồi, em nói sai rồi, anh chỉ ngủ với em thôi..." Cô dỗ dành.
Lúc này A Tứ mới hoà hoãn lại đôi chút.
Kì kèo một hồi, cuối cùng cũng đuổi được hồ ly về động.

Nhạc Ca nhìn mặt người đàn ông trước mắt.

Trong đầu loé ra một ý nghĩ.
Vưu vật trời ban, nhiều người dòm ngó, phải giấu cho kĩ!!!
Đóng cửa hàng xong, hai người đi về nhà, trời đã tối hẳn rồi, nhưng đèn đường vẫn lung linh êm dịu.

Nhạc Ca khoác tay anh, anh cao hơn cô tận hại cái đầu, nhìn qua thật sự rất đẹp đôi.

Giống như là anh đang che trở cho cô vậy.
Nhạc Ca nhìn lên vai anh, vẻ mặt tiếc nuối.
"Vai chồng tôi rộng như vậy, lại không được tựa, tôi thật bất hạnh..."
Anh ngước nhìn cô.
"Sao không tựa được, vai anh đâu có gai?"
Nhạc Ca tặc lưỡi.
"Ngốc quá, anh cao hơn em nhiều như vậy, đầu em còn chưa tới vai anh, em tựa bằng niềm tin à!"
A Tứ im lặng suy nghĩ lại, nhìn vai mình, rồi lại nhìn đầu cô.

Quả thật rất chênh lệch.
Nhưng không được, hiếm lắm vợ mới chủ động sủng hạnh mình.

Không thể để trở ngại địa lý làm hỏng đại sự.
Vậy là, một khắc Nhạc Ca bỗng cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng.

Đến khi cô nhận thức được thì đã thấy mình nằm gọn trong lòng anh rồi.
Cô ngơ ngác.
"Anh làm gì vậy??"
"Như vậy tựa được chưa?" Anh bỗng hỏi lại.
Cô bất giác nhìn anh, nhìn vai anh, độ cao này đúng là....
"...Tựa được...."
"Vậy thì tựa đi, anh là của em, vai anh cũng là của em."
Nhạc Ca trong lòng bỗng xuất hiện những đốm lửa nhỏ lăn tăn nhộn nhạo nhảy múa.

Hai má đỏ bừng, cô từ từ dựa vào bờ vai anh.

Nó thật rộng, ấm áp có êm ái có.

Quan trọng là, nó là vô giá, độc nhất vô nhị, trên đời này chỉ mình cô có.
Anh vẫn bước đi như vậy, trên tay còn có một cô gái.

Khung cảnh đêm như được đôi tình nhân tô điểm thêm, màn đêm kia như đã phai thành màu hồng nhạt.
Nhạc Ca đang đắm chìm trong hạnh phúc, tương lai đối với cô như một cánh cửa thiên đường rộng mở.

Chỉ cần đợi Nhạc Hiểu khỏi bệnh, cô sẽ cùng họ rời khỏi đây, sống một cuộc sống thật yên bình.

Quá khứ đau khổ kia, cả quãng thời gian trước đó, cứ coi như một cơn ác mộng thoáng qua là được.
Con người mà, còn có thể sống mới là quan trọng nhất.

Huống chi bây giờ cô không chỉ sống cho một mình mình mà còn cho cả người đàn ông này, và Nhạc Hiểu nữa...
Cô không hề đơn độc như cô nghĩ.

Cô phải sống để chăm sóc những người mà mình yêu thương.

Và cả, thực hiện ước mơ của mình nữa.

Trải qua quá nhiều chuyện, có lúc cô đã quên mất mình cần gì, mình ước mơ gì rồi.

Phải, cô ước mơ trở thành một người nghệ sĩ dương cầm thực thụ.

Cô yêu những bản nhạc, yêu những phím đàn mà bấy lâu đã nguội lạnh.
Nhạc Ca vùi đầu vào vai anh, hai mắt nhắm lại, thiu thiu ngủ, hơi thở anh âm ấm phả xung quanh giống như một loại hương an thần, cả tâm tư cô buông lỏng.


Chìm vào giấc ngủ khi nào không hay.
Đêm tháng 6 ấy, tử đằng ra lá mơn mởn, toả ra khí chất thanh tao, như lòng người, tình yêu đang độ nở rộ.
-------------
"Kẹo?"
"Phải rồi cô Trần, cô mau ngậm đi, thuốc đắng lắm đấy...." Nữ y tá thu dọn khay thuốc, mỉm cười nói với cô.
Thanh Thanh nhìn viên kẹo hồng hồng đáng yêu mà tiếc nuối.
"Tiếc quá, tôi không có phúc phận ăn kẹo rồi, tôi bị dị ứng kẹo hoa quả, nhất là kẹo dâu, tôi mà ăn dâu vào là chết luôn đấy..."
"Cô yên tâm, kẹo này là kẹo đường truyền thống, màu sắc nó vậy thôi chứ không có vị dâu đâu.."
Thanh Thanh ngạc nhiên.
"Vậy hả??cô chắc chứ?"
Nữ y tá gật đầu, Thanh Thanh do dự ngửi ngửi rồi cho vào miệng.

Oa, vị ngọt đánh vào đầu lưỡi, sau đó từ từ lăn toả ra khắp miệng, ngọt thanh không ngấy, đúng là kẹo đường truyền thống.

Mấy ngày nay uống thuốc đắng hết cả họng cuối cùng cũng được nếm chút ngọt, tâm tình cô bỗng trở nên dễ chịu hơn hẳn.
"Đúng là không phải kẹo dâu, cảm ơn cô nhé!!"
"Cô không cần phải cảm ơn tôi đâu, là cục trưởng......" Nữ y tá nói đến nửa chừng lại dừng lại, sau đó lại cười trừ, dặn dò Thanh Thanh mấy câu rồi đi ra khỏi phòng bệnh.
Cô gái này thực sự chỉ là người bị cục trưởng đâm xe trúng, đưa về nhà để bồi thường thôi sao.

Đêm hôm qua cô rõ ràng còn thấy cục trưởng khuya khoắt vào căn phòng này, phải rất lâu sau mới trở ra.

Ngài ấy không chỉ tự mình lựa chọn bác sĩ, ý tá và điều dưỡng tốt nhất mà ngay cả thuốc men cũng là tự mình mua.

Những loại thuốc này có loại cô biết, cũng có loại không biết, bởi vì thuốc này rất hiếm, kể cả có tiền cũng chưa chắc đã mua được, thế mà ngài ấy lại có những loại thuốc này.
Mà thôi, những người quyền cao chức trọng đâu dễ đoán được tâm tư.

Nhất là cục trưởng Lâm Cảnh, so với cục trưởng Nam Trấn Ảnh trước kia lại có phần khó tính hơn rất nhiều, càng đáng sợ hơn rất nhiều.
Sống cạnh hổ có ngày bị ăn thịt, cứ an phận mà làm việc của mình mới là tốt nhất.
Nữ y tá đi khuất, không để ý đằng sau cánh cửa còn xuất hiện một gương mặt, cô ta nhìn vào bên trong phòng, trong đó có một nữ nhân đang nằm trên giường bệnh, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng không bớt đi dù chỉ một phần xinh đẹp.

Cô ta biết Lâm Cảnh, hắn ta là loại người máu lạnh, nữ nhân này mà không quan trọng đối với hắn, thì tại sao hắn lại phải lo cho cô ta từng ly từng tí như vậy chứ.

Ánh mắt Dương Yến chứa đầy mưu toan, hai bàn tay bấu chặt vào nhau.

Cô ta liếc một cái vào bên trong, lúc sau liền cất bước quay lưng rời đi.
Mấy ngày nữa trôi qua, Thanh Thanh không biết nơi này là nơi nào, cũng không biết nơi này còn có một nữ chủ nhân, cô rất ngoan ngoãn để người khác chăm sóc bản thân mình.

Dẫu sao thì cũng phải đợi mình khoẻ lên mới có thể rời đi được chứ.

Thế nên phương châm của Thanh Thanh chính là an phận thủ thường.
Nhưng dạo này cô luôn mơ thấy một giấc mơ lạ, mỗi đêm đều có một bóng người đến nắm lấy tay mình, ngồi bên cạnh mình rất lâu.

Cô muốn mở mắt nhìn xem người đó là ai nhưng bất lực.
Buổi chiều, Lâm Cảnh trở về biệt thự, trên người hắn luôn toả ra thứ khí chất băng lãnh ấy.

Thanh Thanh đang ngồi trên xe lăn, tựa đầu vào cửa sổ lơ đãng nhìn ra bên ngoài.

Khung cảnh ngoài đó thật là đẹp.

Ngôi biệt thự này cũng thật khéo chọn.

Vị trí này chắc hẳn đất đắt lắm đây.

Biệt thự thì lớn, người làm còn nhiều hơn cả chủ, nhiều người như vậy đi phục phụ một người, đúng là những kẻ quyền thế thật lắm chiêu trò.
Lúc này bỗng có một chiếc ô tô đi vào cổng biệt thự, sau đó dừng lại, Lâm Cảnh bước xuống xe.
Từ trên này nhìn xuống, Thanh Thanh có thể thấy được vẻ mặt ngạo nghễ đầy kiêu kỳ ấy của hắn.

Thật ra, Lâm Cảnh cũng rất đẹp trai, thân hình cũng không tồi.

Dưới khung cảnh nắng chiều này, vẻ đẹp ấy của hắn như càng rõ nét hơn.

Chỉ có điều....
Lâm Cảnh bỗng ngước mắt lên, tầm nhìn một khắc ôm trọn người con gái đang nhìn mình trên lầu cao kia.

Khoé miệng cánh cung khẽ nhếch lên.

Thanh Thanh bỗng giật thót.

Trời ạ, khuôn mặt ấy chính là tuyệt sắc khuynh thành trong truyền thuyết đây mà.....!!!!
Cô chột dạ quay đi chỗ khác, lúc sau khi quay lại thì đã không thấy hắn đâu rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện