Ngược Thiếp

Chương 58: Ánh mắt lạnh lùng



"Không...... Thương Nhi......"


Lăng ca ca lẩm bẩm trong cơn mê khiến ta đau xót nở nụ cười. Nhìn cơ thể yếu ớt đang tựa trên vai Cát cánh tỷ tỷ, bỗng nhiên ta cảm thấy, thật ra so với ta, nàng ấy mới là người xứng đáng được hưởng tình yêu của Lăng ca ca. Nàng ấy kiên cường hơn ta, tinh tế hơn ta, cũng thấu hiểu lòng người hơn ta.


Ta và Lăng ca ca đã bỏ lỡ nhau, định sẵn cả đời này sẽ chẳng thể ở bên nhau được nữa.


"Cát Cánh tỷ tỷ, hãy chăm sóc tốt cho huynh ấy, từ nay về sau, hãy quên người tên là Mộc Thanh Thương này đi!"


Nhìn bóng dáng của Cát Cánh tỷ tỷ và Lăng ca ca dần dần biến mất, trái tim nặng trĩu của ta như được thả lỏng. Ân oán ở Thiên Thục Quốc từ nay về sau sẽ chẳng còn quan hệ gì tới ta nữa, cuộc đời ta giờ chỉ còn lại ở Duệ Khâm vương phủ, hạnh phúc hay bất hạnh đành phải chờ xem tạo hóa, chẳng thể oán trách ai.


"Giờ nàng đã vừa lòng chưa?"


Giọng nói yếu ớt của Liên Thành Chích vang lên, đánh thức ta khỏi những suy nghĩ đau thương. Ta bối rối đứng dậy, muốn đỡ hắn, nhưng giờ mới phát hiện bản thân mình cũng đứng không vững.


"Ta bị thương rất nặng, nàng giúp ta bôi thuốc được không?"


Hắn dựa sát vào ta, cười yếu ớt, vẻ mặt có chút vô lại, trong ánh mắt hiện lên tia sáng dị thường, có hơi chói mắt.


Ta dở khóc dở cười, hóa ra nam nhân này cũng có lúc trẻ con như vậy. Điều khiến ta buồn cười là, rõ ràng hắn vừa thoát khỏi quỷ môn quan, vậy mà chẳng thèm quan tâm mấy, rõ ràng hắn đã yếu như vậy, vậy mà lại làm bộ như không có việc gì, không muốn để ta thấy áy náy.


Có lẽ, nếu thật sự có thể buông bỏ mọi ân oán thù hận, quên hết quá khứ, cùng hắn bắt đầu lại, cũng không hẳn là chuyện xấu.


"Thương Nhi, tin tưởng ta, ở lại bên ta nhé......"


"Ngươi bị thương rất nặng, hẳn là nên tìm đại phu......"


Ta cố hết sức chống đỡ sức nặng từ cơ thể hắn, nhìn miệng vết thương rỉ máu, trong lòng ta hơi run rẩy, có chút xót xa, nhất định là hắn rất đau đây?


"Không cần...... Nàng không biết đâu, thực ra đối với ta nàng còn có ích hơn cả đại phu, cho nên mau đem thuốc cầm máu tới, nếu còn đợi thêm nữa thì ta chắc chắn sẽ chảy máu đến chết đấy......"


Hắn cố hết sức gượng người dậy, nụ cười trên gương mặt tái nhợt kia làm ta thấy an tâm hơn một chút.


Trên mặt hắn lúc này không còn vẻ tàn nhẫn thô bạo, cũng không phải vẻ lạnh lùng vô cảm. Một khi đã buông bỏ thù hận, con người hắn cũng không đến nỗi làm cho người ta chán ghét.


Ta và hắn thế này, có thể xem như một lần nữa bắt đầu sao? Ta không biết, khi đó ta quả thật từng có ý nghĩ muốn dốc sức thử một lần. Dù vẫn sợ bị tổn thương, nhưng nếu không dám thử thì vĩnh viễn cũng không biết điều gì đang chờ đợi mình ở phía trước.


Quá khứ với hắn muốn quên cũng khó, đau khổ quá nhiều, kí ức quá sâu, nhưng giống như hắn đã nói, hắn bằng lòng buông bỏ thù hận, vậy ta còn cố chấp để làm gì?


Ta cố gắng đỡ hắn dựa vào vách tường, miễn cưỡng nở nụ cười, rồi xoay người đi vào trong phòng tìm thuốc trị thương.


Chuyện bị cổ chú khống chế vẫn luôn canh cánh trong lòng ta, ta hoảng sợ dùng sức nắm chặt bàn tay đã cầm kiếm đâm hắn, cả người run lên nhè nhẹ.


Liên Thành Chích hẳn là đã nhìn ra sự khác thường của ta? Nếu cứ tiếp tục như thế này, không chừng ta sẽ lại mất không chế. Ta sợ đến mức không dám tưởng tượng nữa, chỉ có thể cố gắng tìm ra nguyên nhân cùng kẻ đã khống chế mình!


"Chủ tử, xin thứ cho Lạc Vân cả gan nói thẳng, thả Mộc Thiệu Lăng giống như thả hổ về rừng, một khi hắn trở về tất sẽ tạo liên minh giữa các nước, cùng chống lại Thánh Viêm Hướng chúng ta. Đến lúc đó chỉ sợ chúng ta sẽ bất lợi, mọi sự việc cũng sẽ phức tạp hơn rất nhiều!"


Lạc Vân quỳ trước mặt Liên Thành Chích, ánh mắt cương nghị xen lẫn tức giận.


Liên Thành Chích thản nhiên liếc nhìn hắn, đôi môi nhợt nhạt do mất máu quá nhiều khẽ nở nụ cười, hạ giọng nói: "Bổn vương chỉ nói thả bọn chúng rời khỏi vương phủ, về phần chúng có toàn mạng trở lại Thiên Thục Quốc hay không, bổn vương chưa từng cam đoan!"


Lạc Vân ngẩn ra, gương mặt lạnh lùng thoáng giãn ra, kính cẩn hành lễ với Liên Thành Chích, đồng thời ném ánh mắt về phía Thính Phong vẫn đang đứng ngây ngốc. Một lát sau liền kéo theo một nhóm cả người cả ngựa, vội vàng rời khỏi Thính Thủy Các.


Ta mới từ trong phòng đi ra liền trông thấy vẻ mặt thống khổ của Liên Thành Chích, hắn đang cố hết sức cử động cơ thể, mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt rơi xuống.


"Ngươi không nên cử động, như vậy sẽ khiến máu chảy nhanh hơn ."


Ta chạy lên đỡ lấy hắn, để cho hắn thuận thế ngả vào người ta, ép ta thiếu chút nữa thì thở không nổi.


Hắn tựa đầu lên hõm vai ta, nặng nề thở dốc bên tai, cảm giác ấm áp ấy khiến ta có chút run rẩy, muốn đẩy hắn ra, nhưng lại lo lúc này hắn quá yếu, nên chỉ đành cắn răng nín nhịn, dìu hắn nằm xuống giường.


"Nàng đang nghĩ gì thế?"


Ta có chút sợ hãi nhìn vào vết thương nhuộm đầy máu đỏ ở bụng hắn, cầm thuốc trị thương mà không biết phải xử lý như thế nào, đang lúc này thì bị câu hỏi của hắn làm cho giật mình. Ta kinh ngạc nhìn hắn.


"Nàng đã lựa chọn ở lại, thì về sau sẽ không có cơ hội trốn đi, cùng với...... Nàng hiểu chứ?"


Hắn mấp máy môi, cuối cùng vẫn không nói ra câu "Cùng với ai" kia, nhưng ta biết hắn đang muốn nhắc tới Lăng ca ca.


Ta gượng cười nhìn hắn, khẽ gật đầu, nhìn nụ cười yên tâm vừa lòng của hắn thì hơi ngạc nhiên.


"Đừng ngẩn ra ở đó làm gì, máu của ta thật sự sẽ chảy hết đấy......"


Hắn muốn nâng người dậy một chút thì bỗng nhiên mất đà ngã xuống, thở dốc không ngừng, ta nhất thời hoảng loạn cả tay chân, không biết phải làm sao.


Thật ra ta chưa từng băng bó cho người khác, càng không nói đến việc nhìn thấy cảnh máu me đầm đìa là buồn nôn. Nhưng trông gương mặt đang ngày càng suy yếu kia, ta chậm rãi nhắm mắt lại, nếu còn để lâu, cơ thể hắn thực sự sẽ không chịu được mất.


"Liên Thành Chích?"


Ta vốn định hỏi hắn chuyện gọi đại phu đến, bởi vết thương nặng thế này thật sự là ta không xử lý được, nhưng gọi mấy lần cũng không thấy tiếng trả lời, mới phát hiện hắn đã ngất đi.


Trong lòng ta vừa lo lắng vừa bất lực, đang định xoay người đi gọi đại phu đến, thì cửa bỗng bị đẩy mạnh.


Gương mặt lạnh lùng của Quận chúa hiện ra, nàng vô cảm nhìn ta, cái nhìn lạnh lẽo ấy khiến ta rùng mình, không tự chủ mà lùi về sau vài bước. Tầm mắt nàng quan sát ta một hồi lâu, sau đó chậm rãi bước tới, nhìn vào Liên Thành Chích toàn thân dính đầy máu đang nằm trên giường, gương mặt vẫn không lộ một chút cảm xúc nào.


"Ngươi bị thương?"


Giọng nói trong trẻo mà lạnh nhạt vang lên, nàng ta tao nhã bước vào trong phòng. Không biết vì sao trong đáy lòng ta bỗng dâng lên nỗi sợ hãi, không khác gì nỗi sợ khi đối diện với Thái Hậu, vẻ mặt lạnh lùng ấy tựa như một mũi băng nhọn đâm thẳng về phía ta.


"Hừ, tự làm tự chịu, ta đã nói rồi, ngươi không thể giữ nữ nhân này lại!"


Nàng ta lạnh lùng nhếch khóe môi, khinh bỉ liếc ta một cái, sau đó tiến lại gần Liên Thành Chích, xem xét thương thế của hắn một lúc, rồi mới nói với ta: "Còn không mau đi mời đại phu, đứng ngẩn ra đó làm gì? Hay ngươi chỉ mong hắn chết đi để nhanh chóng thoát khỏi Vương phủ này?"


Ta bừng tỉnh ngộ, bất chấp mọi nỗi sợ hãi, vội vàng chạy ra khỏi phòng tìm đại phu. Liên Thành Chích là do ta đâm bị thương, ta phải chịu trách nhiệm, ân oán trước kia tạm thời buông xuống. Ta thực sự nhìn không quen dáng vẻ suy yếu của hắn.


Ra khỏi Thính Thủy Các ta mới giật mình, trước mắt là màn đêm mịt mờ nhìn không thấy lối đi, xung quanh cũng không có một bóng người, ta căn bản là không biết phải đi đâu để tìm đại phu. Lúc trước cũng vì ta mà Liên Thành Chích lộ vẻ tàn bạo khiến đại phu khắp Viêm Kinh e ngại không thôi, còn ai dám tiến vào vương phủ này nữa?


Ta lạc lối trong bóng đêm, không biết do sốt ruột hay sợ hãi, chẳng mấy chốc mồ hôi đã thấm ướt y phục. Vương phủ quá rộng, đi tới đi lui nhưng lại lạc đường. Nhìn bóng cây cổ thụ thấp thoáng trước mặt, ta cảm thấy thật thất bại, hận sự vô dụng của bản thân mình.


Liên Thành Chích chắc sẽ không sao đâu? Quận chúa hẳn là đang chăm sóc hắn? Trong lòng ta rối loạn, không ngừng đi khắp nơi, muốn tìm đường ra khỏi phủ, nhưng đột nhiên lại bị ánh sáng trước mặt dẫn dụ, cùng tiếng nói chuyện khe khẽ truyền tới......


Ta giống như nhìn thấy cứu tinh, nghĩ rằng có thể tìm được người hỏi đường rồi, nên lập tức đi về phía có ánh sáng.


"Thất bại?"


Một giọng nói lạnh lùng vang lên, làm ta kinh hãi dừng bước, vội đặt tay lên lồng ngực để kìm nén sự kinh ngạc. Giọng nói này......


"Ty chức vô dụng, xin Li Nhi cô nương hãy nói tốt vài câu trước mặt chủ thượng, tha mạng cho ty chức, cũng cho ty chức thêm một cơ hội nữa, ty chức tuyệt đối sẽ không để cho chủ thượng thất vọng!"


"Ha ha...... Ngươi nên biết, chủ thượng ghét nhất là những kẻ vô dụng!"


Giọng nói lạnh lùng mang theo vẻ giễu cợt vang lên, ta trốn trong góc tối không dám thở mạnh, giọng nói này rõ ràng chính là của nữ tử đã bắt ta rồi nhốt lại trong mật thất! Nàng, quả nhiên là ở người trong Vương phủ!


"Cho nên, loại người vô dụng như ngươi có chết cũng chẳng có gì đáng tiếc!"


"Phập" Một tia sáng lóe lên trước mắt, thậm chí ta còn không nghe được tiếng kêu rên của gã đàn ông kia, chỉ nhìn thấy thân thể đang quay lưng về phía ánh sáng bỗng đổ ập xuống, run rẩy vài cái rồi bất động.


Gương mặt nham hiểm tà ác của nàng ta nở một nụ cười quỷ quyệt, vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm máu dính trên đoản kiếm. Không biết có phải ảo giác hay không mà ta cảm thấy ánh mắt u ám kia đang nhìn về phía mình, ta kinh hãi tới mức suýt hét lên thành tiếng.


"Người đâu, mau vứt thi thể này xuống Cấp Lí Trì, làm thức ăn cho bảo bối của tiểu thư!"


Nàng ta vừa dứt lời, từ trong bóng tối bỗng xuất hiện bốn kẻ đeo mặt nạ bạc mặc y phục màu đen lôi thi thể đang dần dần lạnh ngắt, rồi xoay người rời đi.


Ta nhẫn nhịn đợi đến khi nàng ta rời khỏi, toàn thân mất hết sức lực ngã quỵ xuống đất, ta cuộn mình lại, trong đầu không quên được cảnh tượng khủng khiếp trong mật thất đêm đó cùng hình ảnh đáng sợ ngày hôm nay...


Bỗng nhiên ta cảm thấy phía sau truyền đến tiếng động rất nhỏ, vừa định xoay người lại thì đã bị một đôi tay rắn chắc dùng sức kéo lên, tiếng hét thất thanh đã bị kẻ đó dùng tay chặn lại, ta ngã vào lồng ngực rộng lớn của hắn, đầu váng mắt hoa.


"Không muốn chết thì câm miệng cho ta!"


Người ta cứng đờ, ngẩng mặt nhìn bóng dáng quen thuộc kia, trong bóng đêm, dưới làn sương mù mái tóc trắng thoắt ẩn thoắt hiện. Hắn, tại sao nửa đêm lại xuất hiện ở trong Vương phủ?


Edit & Beta: Trangleo68, Otakunhini1310
Nhớ ủng hộ cho mình nha!!!!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện