Chương 14
Đứt tám đầu, sao có thể không đau được đây?
Thỏ tai cụp bé nhỏ thầm nghĩ bụng.
Cậu nắm rất lâu mới buông tay.
Ngu Hàn Sinh mặc cho cậu nắm.
---- giây phút ấy thời gian như ngừng lại.
Nhờ có đám mèo con đi phát tờ rơi, mà hôm nay tiệm sửa điện thoại làm ăn tốt hơn hẳn bình thường, mặc dù không có gì cần sửa chữa, thì cũng có người hiếu kỳ qua nhìn ngó một phen.
Đến tận khi tan làm, Lý Trạch và Hạ Giản mới được xả hơi, bắt đầu thảo luận về tính khả thi khi trang bị người máy giúp việc.
Những vấn đề này Ngu Hàn Sinh nghe không hiểu.
Trong khoảng thời gian hơn một tháng tiếp theo, với sự hỗ trợ phép toán của Lý Trạch, Hạ Giản đã lắp ráp thành công mô hình người máy giúp việc, có thể thực hiện những công việc nhà đơn giản.
Biên thành là một thành phố nhỏ, tin tức truyền đến Biên thành có nóng đến đâu cũng không nóng bằng xiên que ngoài chợ, như một thành phố ngăn cách với thế gian.
Ngu Hàn Sinh vẫn giữ vững thói quen đọc báo kinh tế chính trị.
Nếu như một tháng trước bản thân hắn còn toát ra khí chất hung ác của cự xà, thì hắn bây giờ đã trầm lặng và biết kiềm chế hơn, càng khiến người ta không đoán ra được suy nghĩ của hắn.
Dù là Lý Trạch theo hắn từ lòng đất đi lên cũng không khỏi kinh ngạc trước sự lột xác của hắn, dường như, hắn đã lặng lẽ phủ lên mình một lớp da người.
*
Tạ Kiều thức giấc, hôm nay cậu sẽ tổng vệ sinh nhà cửa.
Cậu bất ngờ tìm thấy một bó rong biển khô trong tủ bếp.
Rong biển khô không dính nước, để bao lâu cũng được.
Có lẽ bé người cá sẽ thích.
Cậu lấy một ít rong biển ngâm nước hai giờ, xong xuôi lại bỏ thịt ba chỉ ướp sốt vào lò nướng.
Được khoảng mười phút, lò nướng tản hương thơm.
Cậu lấy thịt ba chỉ, mùi thơm ứa lên khoang mũi, thớ thịt vàng ruộm nhỏ lách tách mỡ, không cần nhiều gia vị cũng vô cùng hấp dẫn.
Cậu rắc vừng trắng lên trên.
Tạ Kiều bấm thời gian, múc canh rong biển ra bát.
Vì người cá sống ở biển, nên cậu cho cô bé một bát.
Không ngờ, bát đặt vào khay của người cá một cái là biến mất.
"Ngu tiên sinh?"
Cậu thử mở miệng thăm dò.
Cũng có thể là do Ngu tiên sinh thích ăn canh rong biển chẳng hạn, nghĩ vậy cậu liền múc lại bát khác để vào khay.
Nhưng lại biến mất.
Tốc độ húp canh không thể nhanh vậy được, Tạ Kiều bỗng ngộ ra, hỏi: "Anh không thích người cá sao?"
Ngu tiên sinh không trả lời cậu.
Có lẽ là âm thầm chấp nhận.
Cậu có chút buồn rầu, dù người cá không biết nói, cũng khá là dữ dội, nhưng chung quy vẫn là một cô bé nghe lời, ngoan ngoãn hơn ác ma rất nhiều.
Sao Ngu tiên sinh lại không thích cô bé chứ?
Nhưng Tạ Kiều nhớ tới chiếc đuôi màu bạc xinh đẹp của người cá, tức khắc hiểu ra.
Một sinh vật có đuôi như cậu cũng phải hâm mộ cái đuôi người cá nữa.
Chắc hẳn Ngu tiên sinh cảm thấy đuôi mình không đẹp bằng đuôi cô bé, thế là không vui.
Cậu chỉ đành khụ một tiếng, chỉ vệt muối trắng trên rong biển mà nói: "Rong biển này không ai ăn cũng mốc, ăn vào có khi còn đau bụng ấy chứ, hay là cứ cho người cá đi."
Cậu vừa dứt lời, hai bát canh rong vừa biến mất đã xuất hiện trước mặt cậu lần nữa.
Tạ Kiều: ... thật thà quá đi
Lúc này cậu mới bưng khay vào trại chăn nuôi.
Qua một thời gian sinh hoạt, người cá đã quen với cuộc sống ở trại chăn nuôi.
Tạ Kiều cũng quen nhìn người cá nuốt cả đồ ăn lẫn đĩa, tiếng vang rắc rắc rột rột phát ra từ miệng cô bé.
Cậu viết trong báo cáo chăn nuôi, răng rất sắc.
Da Ni Ni lại xanh hơn một tí, phòng của nó mọc đầy cây cỏ màu xanh, nó quang hợp cho cây rất chi là nghiêm túc, vừa lo cho phòng sân cỏ, vừa xử lý đống chậu cây của Tạ Kiều.
Nhưng ác ma toàn chê thực vật trong chuồng tinh linh che khuất ti vi, cứ hở ra là quăng một mồi lửa.
Và thế là tóc Ni Ni mãi không mọc dài.
Tạ Kiều xoa đầu Ni Ni đầy thông cảm.
Ầy, thật sự thành bé trọc đầu mất tiêu rồi.
Tinh linh không biết suy nghĩ của Tạ Kiều, cái đầu trọc lóc cọ vào tay Tạ Kiều một cái.
*
Buổi chiều sau khi đóng tiệm, do là cuối tuần nên đám Hạ Giản đóng cửa xong thì chuẩn bị ra quán ăn cơm.
Tới quảng trường, bỗng nghe có tiếng người thảng thốt kêu lên.
"Cướp tiền rồi!"
"Có kẻ vác súng cướp tiền!"
"Báo cảnh sát mau."
Lý Trạch là một kỹ thuật viên không ưa vận động, vội kéo Hạ Giản tránh ra xa rõ là xa.
Cậu ta biết tính Hạ Giản, bản chất nhiệt tình, gặp chuyện gì cũng muốn ra tay giúp đỡ, nhưng kẻ ác có súng, quá nguy hiểm.
Ngược lại, cậu ta không lo cho Ngu Hàn Sinh.
Người ta có chết trước mặt Ngu Hàn Sinh, thì cự xà cũng sẽ không mảy may nhíu mày lấy một lần, có khi còn nuốt luôn thi thể cho đỡ phí của.
Nhưng cậu ta không ngờ, Ngu Hàn Sinh hành động.
Ngu Hàn Sinh dễ dàng tước súng khỏi tay kẻ gian, ngay trong khoảnh khắc nòng súng rơi xuống đất, hắn đã chế ngự được kẻ cướp.
Lý Trạch kinh hãi, từ bao giờ Ngu Hàn Sinh lại tốt bụng đến thế này?
Cậu ta tưởng mình gặp ảo giác.
Cho đến khi cự xà tỉnh bơ đoạt tiền từ tay tên cướp, Lý Trạch mới thở phào, đây mới là Ngu Hàn Sinh mà cậu ta quen biết.
Không bỏ qua dù chỉ là một cục tiền.
Chẳng qua cảnh sát đến rất nhanh, chặn đường Ngu Hàn Sinh.
"Thanh niên hăng hái làm việc tốt như cậu bây giờ không nhiều đâu đấy." Cảnh sát rất tự nhiên nhận lại tiền trong tay Ngu Hàn Sinh.
Nhưng không rút ra được, thế là cảnh sát phiền muộn nhìn Ngu Hàn Sinh một cái.
Lý Trạch vội tiến lên, nói nhỏ với hắn: "Đang có nhiều người nhìn đấy đại ca."
Cự xà mới thả tay, mặt không biến sắc.
Cảnh sát vẫn còn khiếp sợ, lão Cố gặp nạn ở Biên thành, may là bắt được hung thủ, nếu không thì không biết phải trình báo ra sao.
"Có thể tiện báo tên tuổi và địa chỉ của cậu được không? Bên cảnh sát chúng tôi sẽ trao tặng cờ thưởng công dân hăng hái cho cậu."
Ngu Hàn Sinh chẳng có hứng thú gì.
Lý Trạch vội nói với cảnh sát: "Đồng chí cảnh sát, chuyện là thế này, anh ấy là lưu dân, còn chưa có thẻ căn cước, tôi đọc hướng dẫn cho dân di cư tại Biên thành rồi, anh ấy đã sinh sống ở Biên thành được một tháng, có phải có thể làm thẻ căn cước được rồi không..."
"Thế thì các cậu sắp xếp thời gian đến cơ quan công an một chuyến." Viên cảnh sát ngẫm nghĩ một hồi rồi nói.
"Chúng tôi sẽ kiểm tra vân tay và xét nghiệm máu, không có tiền án tiền sự là sẽ được làm nhanh chóng, nếu có giấy khai sinh và giám định thân nhân thì sẽ nhanh hơn."
"Rõ."
Thấy có hy vọng giải quyết vấn đề ở chui, Lý Trạch cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sau khi làm biên bản đơn giản, bọn họ liền đến quán cơm.
Đồ ăn chưa bưng lên, Lý Trạch đã nhận được thông báo chuyển tiền.
---- Tài khoản của bạn được chuyển 500 tệ.
Cậu ta nhìn Hạ Giản, chưa kịp nói gì Hạ Giản đã cướp lời: "Tháng vừa rồi các cậu cũng giúp tiệm tớ không ít việc, đây coi như tấm lòng bạn bè thôi, xem là tiền lương đi."
Lý Trạch từ chối không được, đành phải nhận.
Ngu Hàn Sinh thì nhận rất lưu loát.
Cơm nước xong xuôi đồng hồ đã điểm bảy giờ, Lý Trạch thấy Ngu Hàn Sinh mặc đi mặc lại một bộ quần áo, bèn dẫn hắn đến trung tâm thương mại mua đồ.
Gọi là trung tâm thương mại cho sang, chứ thật ra toàn bán đồ vỉa hè, một chiếc áo sơ mi chỉ có năm mươi tệ, chưa nói tới phần cắt xén nguyên vật liệu.
Nhưng Ngu Hàn Sinh cao chừng một mét chín mốt, ngoại hình tuấn tú, sơ mi trắng giá rẻ mặc lên người trông cũng sang sang.
Chủ cửa hàng mượn dịp quảng cáo: "Quần áo tiệm chúng tôi mặc tôn dáng vậy đấy, nơi này có cả đồ nữ, cậu thích thì mua cho bạn gái một bộ làm đồ đôi."
Nghe nhắc tới đồ đôi, Ngu Hàn Sinh nói: "Không có."
Chủ cửa hàng trêu: "Không có bạn gái thì mua cho bạn trai một bộ cũng được."
Lý Trạch cũng cười xòa, không coi là thật.
Ai ngờ Ngu Hàn Sinh lại quay sang nhìn cậu ta, cậu ta vội vàng che ví: "Hết tiền mua bộ thứ hai rồi!"
Ngu Hàn Sinh mới chịu dời mắt.
Trên đường về nhà, cự xà bật điện thoại.
Cự xà mặc áo sơ mi năm mươi tệ mua cho bạn đời nhà hắn một bộ đồ năm trăm tệ.
Xài hết sạch tiền lương.
*
Buổi tối, Tạ Kiều mở tủ lạnh tìm đồ nấu cơm, ngạc nhiên phát hiện tủ lạnh lại được lấp đầy.
Cậu nhìn đống cà rốt ăn hoài không hết mà chìm vào im lặng.
Cuối cùng, cậu vẫn chịu khuất phục, lấy một củ cà rốt ra gặm.
Khi về phòng ngủ, cậu lại thấy có một chiếc sơ mi trắng đặt trên giường.
Cậu không nhớ mình đã từng mua chiếc áo nọ.
"Ngu tiên sinh, có phải anh tặng em không?"
Cậu hỏi.
Điện thoại lập tức rung một tiếng, báo tin nhắn mới.
---- ừ.
Cậu sờ chất vải, cảm thấy mềm mại vô cùng, bèn hỏi: "Có phải rất đắt không?"
Ngu tiên sinh đáp một câu rất kiệm lời.
----- đắt.
Phải nói Ngu tiên sinh thật sự là một con rắn rất chi là thẳng thắn, là người khác thì đã nói 'không đắt không đắt' rồi.
Tạ Kiều không khỏi bật cười.
Cậu cảm ơn chân thành: "Cảm ơn món quà của Ngu tiên sinh, nhưng mà liệu có phải dịp gì đặc biệt không?"
Cậu không chờ được câu trả lời của hắn.
Ngoài điện thoại, Hạ Giản quay đầu, tình cờ nhìn thấy hình ảnh trong điện thoại của Ngu Hàn Sinh, bèn ngạc nhiên nói: "Tiểu Ngu, cậu cũng chơi [trại chăn nuôi quái vật] hở? Đồ họa trò chơi này rất xịn, nhưng mà làm tiền quá, tôi chơi một tuần là không nạp nổi nữa rồi."
Cự xà bỗng khựng lại, nhìn chằm chằm Hạ Giản, hỏi từng câu từng chữ: "Chỉ là trò chơi?"
"Ừ là trò chơi." Hạ Giản bị ánh mắt của Ngu Hàn Sinh làm cho co rúm, giọng cũng nhỏ đi đôi chút: "Chẳng lẽ lại là thật?"
Đột nhiên không khí trở nên yên tĩnh.
Bóng đêm phủ lên khuôn mặt Ngu Hàn Sinh, không ai thấy được suy nghĩ của hắn, cũng không ai dám đến gần.
Hắn chậm rãi siết chặt chiếc điện thoại.
---- như muốn siết nó vỡ vụn.
Ánh trăng chiếu tỏa, kéo dài bóng lưng cô độc của cự xà.
*
Tạ Kiều đang ngủ thì nhận được một tin nhắn.
---- Em sẽ ở bên ta mãi mãi chứ?
Tạ Kiều mơ mơ màng màng, bất giác đáp rằng "Mãi mãi".
Ngu Hàn Sinh nhìn người con trai trong màn hình, đôi mắt đen cụp xuống.
Vậy là đủ rồi.
Dù hắn đã thử chạm vào Tạ Kiều, dù sẽ vĩnh viễn cách một tấm màn hình không thể nào vượt quá.
Dù hắn biết, không phải sự thật.
_____
Tác giả có lời: Tổng tài bá đạo mặc áo sơ mi năm mươi tệ
Mua áo sơ mi năm trăm tệ cho vợ yêu
#Một sự bù trừ khó hiểu#
Bình luận truyện