Người Anh Nhìn Là Em

Quyển 1 - Chương 5: Độc lập đầu cành



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đến gần chạng vạng tối, mưa nhỏ tí tách tí tách rơi, mưa bụi dày đặc đan xen vào nhau, trong không khí phảng phất bốc lên mùi tanh của mưa, Khương Trân thu dù đi vào quán cà phê tìm một chỗ ít người gần cửa sổ ngồi xuống, nửa ngày trôi qua, mưa ngày càng lớn dần, bồn hoa hồng nở rộ ngoài cửa sổ, tầng tầng lớp lớp của cánh hoa lúc này đã bị nước mưa đập cho thất linh bát lạc (*), chỉ còn sót lại mấy cánh ở đầu cành.

Bên tai loáng thoáng truyền đến tiếng bước chân, giống như là có người đi về phía cô, Khương Trân bỗng nhiên thu tầm mắt lại, thuận thế nhìn đi qua, người trước mặt đội mũ lưỡi trai và đeo khẩu trang, mặc một chiếc áo khoác màu đen, toàn thân từ trên xuống dưới che kín mít, cũng chỉ chừa lại một đôi mắt đen nhánh đến tỏa sáng.

“Thẩm sư huynh?” Khương Trân kinh ngạc nhìn anh, Nghiêm tiên sinh không phải nói là trợ lý sẽ đến lấy sao? Sao lại thành anh đến rồi?

Thẩm Ương kéo ghế ra, ngồi xuống đối diện cô, “Nhìn cái gì đấy, mất hồn như thế?”

Khương Trân lắc đầu, “Cũng không có gì, không phải Nghiêm tiên sinh nói trợ lý sẽ đến lấy sao, sao anh lại đích thân đến?”

“Lúc em gọi đến vừa vặn anh vừa kết thúc buổi chụp hình, nên tự mình đến đây.”

“A, thì ra là vậy.” Khương Trân cầm túi đựng áo khoác trong tay đưa cho anh, “Đúng rồi, chuyện hôm qua cảm ơn anh.”

“Không cần khách khí với anh.” Thẩm Ương nhận lấy cái túi nhìn lướt qua, “Em giặt rồi sao?”

“Vâng, bởi vì áo bị dính mùi trà sữa, nhưng mà anh yên tâm, em không giặt bằng máy giặt, em là giặt tay.” Khương Trân giải thích một chút, áo đắt như vậy, cô cũng không dám giặt bằng máy giặt.

“Giặt tay?”

Khương Trân dừng một chút, “Vâng, em sợ giặt bằng máy sẽ hỏng.”

Thẩm Ương khóe miệng nhịn không được cong lên một cái, thật đúng là thành thật.

Đêm dần trở nên tối hơn, bên tai mờ hồ có thể nghe được tiếng mưa rơi lốp bốp thanh thúy và tiếng còi của của xe canh sát trên đường, bàn tay để trên bàn của Khương Trân chậm rãi hạ xuống, nắm lấy cán dù, cô nhẹ giọng nói: “Thẩm sư huynh, áo đã đưa cho anh, vậy em liền đi trước.”

Thẩm Ương nhìn thoáng qua bên ngoài cửa sổ mưa còn đang rơi, “Để anh đưa em trở về.”

“Không cần đâu ạ, cũng chỉ có mấy bước chân, tự em trở về thì tốt rồi.” Nói xong, Khương Trân từ chỗ ngồi đứng dậy.

Hai người đi tới cửa, Khương Trân lui về phía sau một bước, nói tạm biệt với Thẩm Ương liền che dù tiến vào trong làn mưa.

Nghiêm Lộc làm người đại diện của Thẩm Ương nhiều năm như vậy, đối với tính tình của anh hiểu rất rõ ràng, không thích lẫn lộn, không thích scandal, chính là vì cân nhắc đến những chuyện này, nên anh mới anh bài trợ lý đến lấy áo khoác, nhưng hiện tại là…

Anh ngẩng đầu nhìn thoáng qua Thẩm Ương từ trong kính chiếu hậu, anh đang rũ mắt, tựa lưng vào lưng ghế phía sau, trong tay cầm kịch bản của 《 Trường sinh duyên 》, ngón tay nhẹ nhàng kép trang giấy lật xem.

“Có lời gì muốn nói cứ việc nói thẳng.” Thẩm Ương không ngẩng đầu nói.

Nghiêm Lộc hơi kinh ngạc, anh ấy đều không có nhìn qua anh, làm sao sẽ biết anh có lời muốn nói?

“Thẩm ca, anh cảm thấy Khương Trân thế nào?” Nghiêm Lộc hơi cận thận hỏi.

Nghiệm Lộc là kim bài người đại diện của công ty, coi như là những tên tuổi lớn khác gặp anh cũng phải khách khí với anh hai câu, nhưng là ở nơi này của Thẩm Ương, khí thế của anh đều hoàn toàn rơi vào hạ phong, bình thường anh ấy đối với người nào cũng đều khách khí, ôn hòa ấm áp, nhưng dù sao thì anh cũng là người nhà Thẩm gia, trong người chảy dòng máu của Thẩm gia, khí chất cao quý không thể xâm phạm đó từ trong bản thân tỏa ra,

“Lời này của cậu có ý gì?”

“Chính là cảm thấy anh đối với chuyện của Khương Trân có chút để bụng.”

Quen biết Thẩm Ương nhiều năm như vậy, từ trước đến nay anh chưa từng gặp qua anh ấy đối với người nào để ý như vậy, đem tư phục cho mượn, thậm chí liều lĩnh không để ý có nguy cơ bị chụp lén cùng cô gặp mặt, điều này không khỏi làm cho anh suy nghĩ nhiều.

Thẩm Ương nhẹ nhàng đem kịch bản khép lại, đưa tay ấn nhẹ xuống huyệt thái dương, “Cậu suy nghĩ quá nhiều rồi, Khương Trân là học sinh mà cô Ninh coi trọng nhất, chiếu cố cô ấy một chút có cái gì không nên sao?”

“Chỉ có như vậy?”

Thẩm Ương “ừm” một tiếng.

Nghiêm Lộc biết anh có bao nhiêu tôn trọng cô Ninh, nếu là như vậy, vậy hết thảy liền có thể giải thích thông suốt, nghĩ đến như vậy, Nghiêm Lộc liền yên tâm.

Anh thân là người đại diện, nhiệm vụ chủ yếu là bảo vệ nghệ sĩ của mình, anh biết nhóm fan hâm mộ của Thẩm Ương có bao nhiêu thích Thẩm Ương, nhưng chính là yêu thích lâu dài sẽ không thể nào thiếu mấy phần ảo tưởng, mà độc thân chính là ảo tưởng tốt nhất của bọn họ về Thẩm Ương.

Nói như vậy, nhưng anh lại nghĩ đến một chuyện khác, “Vậy hôm qua anh đề cử Khương Trân với đạo diễn, cũng là…”

Thẩm Ương hỏi lại cậu: “Ở trong mặt cậu, tôi là loại người mà khi làm việc sẽ nói giỡn sao?”

Nghiêm Lộc lập tức mím chặt môi, ý thức được mình vừa rồi nói sai.

***

Buổi sáng hôm sau, Trương Tịnh Tịnh nhận được tin mừng.

Khương Trân thông qua thử vai! Nữ chính của 《 Trường sinh duyên 》 được cô cầm xuống.

Cái tin tức tốt này để cho cấp cao trong công ty hưng phấn không thôi, bởi vì bọn họ đã nhận được tin tức, lần này người diễn vai nam chính Vân Mạc của 《 Trường sinh duyên 》 chính là Thẩm Ương, nghệ sĩ ở công ty bọn họ phàm là người nào đóng phim chung với Thẩm Ương, sau khi chiếu phim đều là vừa được danh vừa được lợi, bây giờ Khương Trân vừa vào nghề liền có thể dựa vào Thẩm Ương, ngày bạo đỏ cũng là trong tầm tay!

Người mới vừa mới ký hợp đồng với công ty ngoài người đại diện ra, thì không có trợ lý, mà vì thể hiện công ty đối với Khương Trân coi trọng, công ty lập tức an bài trợ lý cho cô.

Vừa mới chính thức ký hợp đồng xong được mấy ngày, đạo diễn 《 Trường sinh duyên 》 liền công khai với bên ngoài danh sách mấy diễn viên chính, ngoại trừ nữ chính là người mới Khương Trân, ba diễn viên còn còn lại đều là người quen cũ, nhất là nam chính Thẩm Ương, lúc còn chưa có định ra ứng cử viên thời điểm người được yêu cầu nhiều nhất chính là Thẩm Ương, bây giờ cũng là chúng vọng sở uy.

Nhưng duy nhất chỉ có nữ chính người giữ phần diễn giống nam chính lại là một người mới, thế là trên mạng dấy lên một cuộc bàn tán sôi nổi, nhưng sau khi biết Khương Trân là sinh viên tâm đắc của Tấn Điện viện phó Ninh thì bàn tán mới dần dần ngừng lại.

Ở trong giới giải trí không ít diễn viên, đạo diễn, nhà sản xuất nổi tiến đều là học sinh của Ninh Thục, nhất là Thẩm Ương khóa 10, bắt cúp ảnh đế đến nhũng tay, hai sư huynh muội cách nhau tám khóa cùng diễn chung một bộ phim lớn, mánh lới phi thường đủ, nhất thời mọi người đều mong chờ vai diễn Thiền Quân của Khương Trân.

Thời gian quay phim của 《 Trường sinh duyên 》 dự tính là bốn tháng, sau này quay phim sẽ rất bận rộn, cho nên Trương Tịnh Tịnh cho cô vài ngày nghỉ để cô về thăm nhà một chuyến.

Lúc Khương Trân trở về, toàn bộ hoa sen ở trấn Thanh Liên đã héo tàn, sen tàn đầy hồ, đài sen không còn sung mãn, chỉ còn lại cốt đóa nho nhỏ, gió mát thổi qua, chóp mũi còn ẩn ẩn có thể ngửi được một sợ tàn hương, đá cuội ngõ cổ, óng khói trên nóc ngói màu xanh khói trắng lượn lờ, khói lửa lưu thông nguyên chất như vậy chính là trong thành phố lớn rất ít khi gặp được.

“Khương nha đầu, trở về?”

Trên đường gặp được vài người phụ nữ một tay cầm một chậu rửa mặt một tay nắm tay đứa bé, mọi người thân thiết chào hỏi với cô.

Khương Trân mỉm cười trả lời các cô: “Dạ đúng vậy, thím.”

Khương Trân dừng lại trước một ngôi nhà ngói xanh nhỏ, sau khi gõ cửa, người mở cửa là thím Tô, thím Tô là người ở trấn Thanh Liên, mà Khương Trân và Khương Bạch Thiến là sau này mới chuyển đến, đại học ở trong thành phố, Khương Trân đi học không tiện trở về, mà thân thể Khương Bạch Thiến lại không tốt, Khương Trân bèn cố ý mời hàng thím Tô hàng xóm giúp đỡ thay cô chăm sóc.

“Tiểu Trân, cháu trở về?”

“Vâng, đúng vậy, thím Tô, mẹ cháu đâu?”

“Còn ở trên gác xép đấy.”

“Vâng, cháu biết rồi, cháu đi lên xem bà một chút.”

“Ừ.”

Nhìn qua từ cửa khép hờ, Khương Bạch Thiến ngồi trước cửa sổ, trước người để giá vẽ, bóng lưng gầy gò, nhưng là ưỡn thẳng, lại không nói nên lời cô tịch, cô tịch đến nỗi Khương Trân sinh ra ảo giác là bà sẽ cứ như vậy cái gì cũng không cần.

Khương Bạch Thiến vẽ rất say mê, ngay cả Khương Trân từ lúc nào đã đứng phía sau bà cũng không có hiện, đợi lúc bà lấy lại tinh thần, một đôi tay mảnh khảnh đã đem cửa sổ mở rộng đóng lại.

“Thân thể mẹ không tốt, không thể để ngồi ngoài gió một thời gian quá dài.”

Khương Bạch Thiến nhàn nhạt nhìn cô một cái, “Sao con lại trở về rồi?”

Ngữ khí bà bình thản khiến cho trái tim của Khương Trân như bị đâm một cái, cô ngồi xuống bên cạnh bà, cẩn thận nắm chặt bàn tay tinh tế lạnh buốt của bà, nhẹ nhàng nói: “Con lập tức sẽ muốn tiến vào đoàn phim quay phim, nên chị Tịnh Tịnh cho con nghỉ vài ngày.”

Khương Bạch Thiến “ừ” một tiếng, nhẹ nhàng đem tay từ trong lòng bàn tay Khương Trân rút ra, một lần nữa cầm bút vẽ tiếp tục vẽ, yên tĩnh phảng phất nhưng xung quanh chỉ có một mình bà, Khương Trân rũ mắt xuống, che giấu sự mất mát vào trong.

Bên dưới góc phải giấy vẽ của Khương Bạch Thiến có hai chữ.

Trinh Giáng.

Ban đêm, Khương Bạch Thiến ít ăn, không ăn được mấy đũa liền lên lầu, Khương Trần nhìn một bà đầy đồ ăn, xin lỗi nói: “Thím Tô, làm phiền thím.”

Thím Tô từ ái nói: “Ngươi cái đứa nhỏ này, có cái gì phiền toái, con trở về cũng thật cực khổ, cơm nước xong xuôi liền lên lầu tắm rửa ngủ sớm một chút, ngày mai thím Tô làm phật  nhảy tường (**) mà con thích ăn nhất cho con.”

Mũi Khương Trân có chút chua xót, trong lòng mùi vị lẫn lộn, “Dạ.”

Hôm sau, thím Tô quả nhiên làm phật nhảy tường, Khương Trân ăn thử vài miếng, thím Tô một bên hỏi cô: “Ăn ngon không?”

Khương Trân gật gật đầu, “Ăn ngon.”

Thím Tô cười cười, giống như là mở máy hát, “Nhưng mà phật nhảy tường vẫn là mẹ con làm mới chính tông…”

Tay cầm đũa của Khương Trân dừng một chút, nói thật là cái đó mùi vị như thế nào đến bây giờ cô đều không thể nhớ rõ.

Thím Tô ý thức được mình nói sai, bà tranh thủ thời gian dời đi chủ đề này, “Tiểu Trân, chừng nào thì cháu trở về?”

Khương Trân để đũa xuống, “Ngày mai liền đi, sau khi cháu đi mẹ cháu liền nhờ thím chăm sóc giúp cháu, có chuyện gì liền gọi điện thoại cho cháu, thím Tô, nếu là không đủ tiền, thím cứ việc nói với cháu, cháu sẽ chuyển cho thím.”

“Cháu xem cháu đang nói cái gì vậy, cho dù cháu không nói thím cũng sẽ làm, cháu cứ yên tâm đi.”

Khương Trân đè xuống nội tậm chua xót, từ đáy lòng nói: “Thím tô, thật sự cảm ơn thím.”

Tác giả: Tình cảm của Thẩm lão sư đối với Khương Trân còn không có nhanh như vậy, tâm tình của hắn bây giờ giống như lời hắn nói, dù sao cũng muốn tiến triển theo chất lượng mà.

(*) thất linh bát lạc: chỗ này chỗ kia, nằm rải rác 

(**) phật nhảy tường:



+ Phật nhảy tường hay Phật khiêu tường (tiếng Trung: 佛跳墙; bính âm: fó tiào qiáng), là một loại xúp vi cá mập trong ẩm thực Phúc Kiến.[1][2][3] Món ăn do vị bếp trưởng nổi tiếng đồng thời là chủ của nhà hàng Tụ Xuân Viên (聚春园) ở Phúc Châu, Phúc Kiến là Trịnh Thuần Phát sáng chế. Trịnh Thuần Phát vốn là một đầu bếp trong phủ của một quan cấp cao ở địa phương. Kể từ khi món ăn được tạo ra vào thời Nhà Thanh (1644–1912),[2] nó đã trở thành một cao lương mỹ vị của ẩm thực Trung Hoa bởi mùi vị đa dạng,[4] sử dụng nhiều nguyên liệu cao cấp[5] và đặc biệt là cách thức chế biến.[2] Tên của món ăn ám chỉ đến khả năng các nhà sư trường chay ở chùa cũng phải nhảy qua tường tìm đến để ngã mặn vì nó.[6][7] Món xúp Phật nhảy tường chứa nhiều protein và canxi.[8]

+ Những lo ngại về thủy sản bền vững và việc bảo vệ loài cá mập đã giới hạn việc tiêu thụ và cung cấp món xúp này.

+ Nguyên liệu: vi cá mập, trứng cút, măng, điệp, hải sâm, bào ngư, bong bóng cá, thịt gà, giăm bông Kim Hoa, gân heo, nhân sâm, nấm, và khoai môn

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện