Người Anh Yêu Chính Là Em
Chương 1
“Diêm Minh” là tập đoàn đứng đầu thế giới, kinh doanh đủ mọi ngành nghề. Điều làm người ta biết đến nhiều nhất chính là trung tâm “Diêm Hoàng Điện” của họ. Tuy nhiên muốn trở thành thành viên ở đây thì phải vượt qua một cuộc khảo sát nghiêm ngặt. Không ai ngờ chỉ là bán hàng mà lại mang lại lợi nhuận nhiều như thế, đây chính là nguồn thu chính của Diêm Minh.
Trừ một số điều trên thì không ai còn biết gì về tập đoàn Diêm Minh này.
Thật ra thì Diêm Minh chia làm bốn chi nhánh, trải rộng trên khắp thế giới. Không những thế Diêm Minh còn có thể khống chế các thế lực ngầm của cả nước và có quan hệ vững mạnh với giới Hắc đạo.
Có nền tảng kinh doanh hậu thuẫn về kinh tế và có người đứng sau lưng cho nên mấy năm qua tài sản của Diêm Minh chỉ có tăng chứ không giảm. Điều này càng làm cho hai nhà Hắc Bạch nể phục.
Cây to thì đón gió lớn nên có rất nhiều mơ ước tài sản của Diêm Minh. Nhưng có một nửa chì dám nói chứ không dám làm. Hơn nữa người lãnh đạo Diêm Minh rất thần bí, muốn ám sát người đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên đa số mọi người toàn đem thời gian tranh giành với những người ngang cơ với mình.
Nhưng cũng có mấy kẻ thiếu dây thần kinh não, tự lấy mình ra làm vậ hy sinh, khiêu khích thế lực của Diêm Minh. Tự mình tìm tai họa còn chưa nói thế mà còn liên lụy đến người khác, thật là thảm hại mà.
Giống như hôm nay, vốn là tổng bộ Diêm minh luôn vắng vẻ lại vì phải dọn dẹp vài kẻ chập mạch mà xuất hiện một tốp người. Ở vị trí trung tâm có một người đàn ông, toàn thân tràn ngập hơi thở tà mị, khí thế vương giả, không khó đoán được anh chính là tổng giám đốc đời thứ hai của Diêm Minh – Diêm La.
Ngồi phía bên trái theo thứ tự là: người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ với mái tóc dài đen nhánh – Diêm Tuấn – em trai. Người tiêu sái phi phàm còn lại là Diêm Lệ – em gái út. Mặc dù cô để tóc dài nhưng người ta vẫn có cảm giác cô là đàn ông. Hai người có vẻ ngoài quỷ dị, khí chất làm cho người ta nhìn sơ qua sẽ nhận lầm giới tính nhưng họ lại không chấp nhất điều đó.
Đứng sau lưng Diêm La là một cô nhi không rõ lai lịch - Diêm Vệ. Anh đảm nhiệm công việc bảo vệ tính mạng của tổng giám đốc, khuôn mặt anh tuấn không hề có một tia ấm áp, khí chất có mấy phần tương tự giống Diêm La.
Ngoài mấy người nói trên thì còn có ba đứa trẻ đứng trên mặt thảm. Mấy đứa trẻ này chỉ có thể mặc cho người ta chém giết mình, bởi vì bọn trẻ là cô nhi, ba mẹ đã chết trong vụ xử lý mấy kẻ không biết trời cao đất dày kia.
Hai trong số ba đứa trẻ ấy có gương mặt giống nhau như đúc, vẻ mặt tinh quái chính là cô chị Hướng Dương Hi, người có nụ cười rạng rỡ là em trai Hướng Dương Diễm. Ba mẹ của bọn trẻ là người của Diêm Minh, hôm qua vì bảo vệ Diêm Minh mà hai người đều mất mạng, để lại hai chị em song sinh gần bảy tuổi không người nào chăm sóc, trách nhiệm này dĩ nhiên là rơi trên đầu Diêm Minh.
“Mọi người, hôm nay triệu tập mọi người tới này, chính là muốn dàn xếp mấy đứa trẻ đây. Có ai muốn nhận nuôi chúng thì mời...” Người đàn ông có khuôn mặt và khí chất có thể xem là bình thường mở miệng nói, anh là cố vấn của Diêm Minh. Điều anh vừa nói làm cho phòng khách vốn yên tĩnh lại trở nên ầm ĩ.
Anh là Diêm Định Sinh, một trong tứ đường “đường” Đường chủ, cũng là em trai Diêm La. Anh là người nham hiểm không ai bằng, ngoài việc quản lý công việc của Diêm Minh ra thì chuyện anh thích nhất chính là hãm hại người ta đến không biết sống chết. Cái gọi là “không biết sống chết” có thể là cắt đứt lưỡi họ để họ không thể nói chuyện, cho dù là một đứa bé bảy tuổi thì anh cũng không bỏ qua.
“Hừ! Cha mẹ tôi vì Diêm Minh mà hy sinh mạng sống. Vậy mà bây giờ chị em tôi lại phải chờ người khác nhận nuôi, thật không công bằng!” Cô bé nhỏ xinh đẹp bảy tuổi - Hướng Dương Hi, ngắt lời Diêm Định Sinh.
“A? Vậy cháu có ý kiến gì?” Mặc dù trong lòng, Diêm Định Sinh rủa nhóc con này gần chết nhưng ngoài mặt thì cười hì hì hỏi ngược lại.
“Chúng tôi muốn tự mình chọn!” Hướng Dương Hi đắc ý tuyên bố.
“À... Không thành vấn đề, trừ chú ra, cháu có thể chọn hết!” Diêm Định Sinh cười thân thiện. So với trò chơi cắt lưỡi thì bây giờ anh càng muốn biết ai sẽ là người xui xẻo nhận mấy tên tiểu quỹ này đây.
“Có thật không? Vậy cháu muốn chọn chú ấy!” Ngón tay nhỏ bé của Hướng Dương Hi chỉ vào một người, đó chính là người ngồi bên cạnh Diêm La – Diêm Tuấn.
“A?” Diêm Định Sinh nhìn về phía kẻ xui xẻo bị chỉ định. Gương mặt của anh ta vẫn không có biểu hiện gì...
“Không sao.” Khóe miệng của Diêm Tuấn hơi nhếch lên, coi như là đồng ý với sự chỉ điểm của cô bé.
“Vậy bé trai này thì sao?” Diêm Định Sinh quay đầu nhìn Hướng Dương Diễm, tò mò nhìn xem thằng bé sẽ chỉ ai. Nhưng mà thằng bé chưa kịp chọn ai thì chị của thằng bé đã chọn “giúp” nó rồi.
“Cháu chọn chú này, còn em cháu thì chọn cô kia!” Hướng Dương Hi chỉ cô gái đứng ở một bên.
“Tại sao?” Hướng Dương Diễm nghi hoặc.
“Bởi vì bọn họ cũng là sinh đôi, chị chọn người anh trai, em chọn người em gái, về sau chúng ta có thể sinh rất nhiều cặp sinh đôi!” Hướng Dương Hi ân cần dạy bảo em trai, câu trả lời này làm cho mọi người ở đây choáng váng mặt mày.
Tiểu quỷ này hóa ra là đang chọn “giống” sao? Còn nữa, bé gái này làm sao có thể nhìn ra Diêm Tuấn và Diêm Lệ là anh em song sinh chứ.
Mọi người khó hiểu nhìn cô gái nhỏ tràn đầy tự tin, còn bé trai bên cạnh thì khờ dại cười với Diêm Lệ. Có nghĩa là thằng bé đã hoàn toàn đồng ý với lời dạy bảo của chị mình.
Ai! Thôi đi! Nếu như lý do điên rồ này còn có người tin thì cần gì phải giải thích làm gì.
“Ơ... cậu thì sao...” Diêm Định Sinh rõ ràng là chờ xem kịch vui, anh cười hì hì hỏi Diêm Lệ.
“Sao cũng được!” Diêm Lệ nhún nhún vai, đồng ý nhận nuôi bé trai có nụ cười rạng rỡ này.
“Vậy thì có thể nói là song hỷ lâm môn nha! Ha ha!” Diêm Định Sinh cười vui vẻ, ánh mắt nham hiểm của anh xoay tròn nhìn khắp cả phòng, cuối cùng nhìn đứa trẻ còn lại: “Ơ kìa! Đây quả là rắc rối mà!”
Cô bé nhỏ khóc sụt sùi bị anh… Không, phải nói là bị mọi người nhìn chằm chằm. Nước mắt của cô bé trong veo không ngừng rơi trên gò má đỏ ửng. Điều này phải làm cho mọi người yêu thương chứ sao lại nói là một rắc rối?
“Tại sao chúng ta phải nuôi nấng con của kẻ phản bội? Để cho nó tự sinh tự diệt đi!” Đại sảnh lại bắt đầu ầm ĩ, tất cả đều vì thân phận của cô bé - con của một kẻ phản bội.
Tại ba cô bé phản bội nên mới làm Diêm Minh mất đi nhiều thủ hạ, và làm cho hai chị em Hướng Dương Hi mất ba mẹ.
Dù sao đi nữa thì Diêm Minh không cần phải xử lý việc này nhưng Diêm Định Sinh lại mang bé đến đây. Nguyên nhân không phải là vì tên này lại muốn quấy phá sao. Cô bé này có lẽ là một rắc rối, nhưng đối với người kia mà nói có lẽ không phải vậy...
“Tôi muốn bé này!” Giọng nói lạnh lùng trầm ổn từ trong miệng Diêm La truyền ra.
Không biết là do anh ít nói hay là bởi vì lời anh nói ra. Tóm lại là bây giờ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một chiếc kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
“Tại sao? Như vậy quá nguy hiểm!” Rốt cuộc cũng có người nhắm mắt nói ra nghi vấn của mọi người.
Đúng vậy! Kẻ ngốc nào lại muốn nuôi dưỡng con gái của kẻ phản bội chứ? Tuy tổng giám đốc rất mạnh nhưng nuôi hổ thì không thể không đề phòng!
“Nếu như một bé gái sáu tuổi cũng có thể uy hiếp tôi, vậy thì các cậu cũng nên chuẩn bị đổi chủ đi?” Diêm La lạnh lùng ném ra một câu chặn lại mọi chất vấn.
Mà quyết định của anh cũng làm cho Diêm Vệ không mở miệng không được: “Vậy thì tôi sẽ bảo vệ cô bé này.” Nói là bảo vệ nhưng thật ra là đề phòng tương lai nó sẽ gây bất lợi với Diêm La.
“Không cần, tự tôi có thể làm được.” Mặt của Diêm La không chút thay đổi, anh khoát khoát tay, sau đó lại hỏi: “Cậu không phải là cũng có một nhóc tì cần xử lý sao? Nghe nói là sinh viên năm hai?”
“Đúng vậy.” Nói đến cô gái mới vừa nhận nuôi, trong mắt Diêm Vệ từ trước đến nay luôn lạnh lùng lại xuất hiện một tia ánh sáng kỳ dị.
“Woa! Ngay cả sát thủ cũng nuôi trẻ con vậy thì thế giới này thật sự thay đổi rồi!” Diêm Định Sinh quang minh chính đại nghe lén được một chuyện lạ, thế là anh gào to lên.
Mà câu nói này cũng làm cho mọi người hiểu ra. Thì ra là các nhân vật tai to mặt lớn đang lưu hành mốt “Nuôi trẻ con” đây mà!
Người anh yêu chính là em
Anh biết anh thật sự yêu em
Nếu không thì sẽ không vừa nhìn thấy em
Thì tim anh anh đã loạn nhịp.
Tiếng bước chân vang lên khắp hành lang của Diêm Minh, từ nhỏ tới lớn, từ xa đến gần.
Mọi người đang uống trà trong vườn hoa thì thấy một người đàn ông tuấn mỹ dắt tay một bé trai đi ngang qua, người đó vô ý dừng bước chân lại.
Mọi người tập trung nhìn lại thì mới biết “người đàn ông tuấn mỹ” kia là em gái của ông chủ Diêm Minh – Diêm Lệ. Đứa bé trai cô đang nắm tay chính là Hướng Dương Diễm, bé trai cô vừa nhận nuôi.
Không ai muốn gọi họ lại nói chuyện, vì đa phần thành viên của Diêm Minh tính tình rất kỳ quái. Ngay cả anh trai của Diêm Lệ - Diêm Tuấn cũng không muốn nói chuyện phiếm với cô ta.
Nhưng mà, có một người thì lại không hề như vậy. Tiếng nói với mức độ deciben cao ngất vang lên làm mọi người sững sờ, chỉ có Diêm Tuấn là bình tĩnh nở nụ cười nhạt.
“Tiểu Diễm! Tiểu Diễm! Chị ở đây nè!” Cô gái nhỏ bên cạnh Diêm Tuấn hưng phấn hét lên và không hề quên động tác huơ tay múa chân. Gương mặt bụ bẫm của cô bé giống y với bé trai đứng cách đó không xa.
“Chị!” Cậu bé đẹp trai lúc đầu có chút sững sờ nhưng sau vài giây buồn ngủ thì nở nụ cười rực rỡ, chạy như bay đến chỗ Diêm Tuấn. Diêm Lệ đứng bên cạnh cậu ấy cũng tự nhiên đi theo.
“Hi!” Diêm Lệ chào hỏi mọi người.
“Tiểu Lệ, anh nói em nghe này, con trai của em thật là đáng yêu đó… Hay nên nói là ông chồng trẻ con của em đây?” Từ trước đến giờ Diêm Định Sinh luôn tìm mọi cách để chế nhạo Diêm Lệ.
Diêm Lệ lập tức không vui nhíu mày: “Chồng gì chứ? Nói bậy!”
“Anh có nói bậy sao? Vừa rồi mọi người ở đây đều nghe thấy, cặp chị em này chọn hai người không phải là vì chuyện nối dõi tông đường sao?”
“Không sai! Vì để cho thế giới này có thật nhiều cặp sinh đôi đẹp trai đẹp gái nên đành phải làm phiền hai người rồi ha ha ha…” “Thiên” Đường chủ - Thượng Quan Duật, từ trước đến giờ luôn là bạn tri kỷ của Diêm Định Sinh. Hai người này chỉ sợ thế giới không đủ loạn thôi.
“Thượng Quan Duật! Cậu muốn ăn đòn phải không?” Diêm Lệ không khách khí gõ lên đầu Thượng Quan Duật một cái.
“Ai da! Anh ta cũng nói! Sao cậu chỉ đánh mình tớ vậy?” Thượng Quan Duật ôm đầu chỉ vào đồng phạm.
“Anh... Anh ta lớn tuổi hơn tớ!” Diêm Lệ tùy tiện tìm một lý do để chặn đứng sự oán trách của anh.
Đùa gì thế! Cô cũng không phải chán sống mà dám động trên đầu thái tuế! Ai mà không biết lão hồ ly Diêm Định Sinh so với quỷ còn khó đối phó hơn, chọc phải anh ta thì chỉ có nước là đứng đó chờ chết.
“Đánh người mà còn phân biệt tuổi tác sao? Hơn nữa tớ cũng ra đời sau cậu có một tháng… không! Là hai mươi chín ngày mới đúng!” Người bị hại còn muốn chống án.
“Nói nữa là tớ cho cậu biết tay đó!” Diêm Lệ giơ nắm đấm lên đe dọa, hơn nữa chiêu này còn rất có hiệu quả.
“Được rồi được rồi! Không nói nữa... Bà đàn ông! Để tớ xem sau này có ai dám lấy cậu... ” Thượng Quan Duật không cam lòng đi về phía Diêm Tuấn oán trách: “Em thấy anh phải chuẩn bị một xe trâu chở đầy đồ cưới thì mới tiễn cô ấy đi được.”
“Chuyện này không cần làm phiền anh đâu.” Diêm Lệ nhìn Diêm Tuấn cười cười, gương mặt xinh đẹp làm người ta phải động lòng.
Nếu không phải mấy người ở đây đã quen biết Diêm Lệ nhiều năm thì thế nào cũng bị cô mê hoặc...
“Chị, em không muốn rời xa chị... ” Hướng Dương Diễm khóc toáng lên, chỉ một lát sau, đôi mắt to tròn của cậu bé đã ngập nước.
“Chúng ta vẫn ở chung một chỗ mà, em có thể thường xuyên qua đây chơi với chị.” Hướng Dương Hi cưng chiều sờ sờ đầu em trai.
Mặc dù trời sinh cô bé có tính kiêu căng nhưng cô bé lại rất yêu thương cậu em trai này. BBộ dạng của cô bé bây giờ với mấy phút trước đây cứ như là hai người khác nhau.
“Nhưng mà, nhưng mà... Không giống nhau mà.”
“Chỉ có chút không giống nhau! Mặc dù chúng ta không thể ngủ cùng nhau nhưng bây giờ em có vợ ngủ chung rồi, không cần chị nữa đâu.”
“Vợ là cái gì?”
“Ừ... Vợ chính là người không có liên hệ máu mủ nhưng là người con gái đối xử với em tốt nhất trên đời. Ví dụ như ba và mẹ của chúng ta. Chị Lệ xinh đẹp như vậy, làm vợ của em mà em không chịu sao?”
“Nhưng mà tại sao em không cảm thấy chị ấy sẽ đối xử tốt với em?” Hướng Dương Diễm nhìn Diêm Lệ đang cãi nhau với Thượng Quan Duật mà cảm thấy lo lắng.
Đúng là chị Lệ rất xinh đẹp nhưng chị ấy cũng sẽ đánh người. Có phải chị ấy cũng sẽ đánh cậu không?
“Ngốc! Không có liên hệ máu mủ thì đương nhiên sẽ không nhận ra được. Em hãy cho hai người một cơ hội. Nếu như chị ấy đối xử với em không tốt thì đến lúc đó tìm một người vợ khác là được.” Hướng Dương Hi vì khích lệ em trai mà không khống chế được giọng nói của mình. Giọng nói cao vut của cô bé thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Nhưng mà... Em không muốn chị ấy... Ô ô... ” Hướng Dương Diễm không bận tâm đến ánh mắt của mọi người, cậu bé bắt đầu khóc rống lên.
Cậu bé vừa nghĩ tới chuyện từ nay về sau sẽ phải sống chung với một “người vợ xa lạ” thì cậu bé lại phiền não, không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
“Không được khóc! Tiểu Diễm, em đã có người phụ nữ của mình rồi, tại sao lại yếu đuối như vậy?”
Sau đó, Hướng Dương Hi bắt đầu công cuộc giáo dục em trai. Lúc thì nói con trai phải mạnh mẽ, lúc thì dạy cậu bé cách ôm người đẹp vào lòng. Nói thế nào thì không thể tưởng tượng được những điều này được nói ra từ miệng một đứa bé gái bảy tuổi.
Về phần những người học dự thính, có người thì vẻ mặt lạnh nhạt, có người thì chờ xem kịch hay, còn có người trợn mắt há hốc mồm.
“A... Diêm Lệ, cậu cũng không phải do con bé sinh ra. Thế mà nó lại tự tiện quyết định hạnh phúc của cả đời cậu.” Thượng Quan Duật đồng tình nhìn Diêm Lệ.
“Lời nói của trẻ con thì nghe cho vui thôi, làm gì mà nghiêm túc thế.” Mặc dù Diêm Lệ cũng có chút sững sờ khi nghe thấy những điều đó nhưng cô lại quyết định không chấp nhất với lời nói của trẻ con.
Thằng bé thích khóc này chính là người cô cần chăm sóc, nó làm sao có thể thích một người phụ nữ thô lỗ như cô chứ, có quỷ mới thích cô.
Dưới sự vừa đấm vừa xoa của Ở Hướng Dương Hi cộng thêm bản tính trời sinh ngu ngốc của mình, cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng đồng ý rời khỏi vườn hoa với Diêm Lệ.
Hai người đi tới trước một bức tường đá, Diêm Lệ quét thẻ qua khe hở, cánh cửa nặng nề dày cộm nhanh chóng mở toang ra. Sauk hi hai người đi vào thì lại đóng chặt lại.
Bên trong tường đá là phòng của Diêm Lệ, ấn tượng đầu tiên để lại cho người ta là một sự đơn giản gọn gang giống đàn ông, không hề có một điểm nào giống phòng của phụ nữ. Căn phòng rộng lớn chỉ có một cái giường lớn, một bộ ghế sa lon và một vài thiết bị giải trí như ti vi, máy đĩa.
Hướng Dương Diễm vốn là buồn ngủ rồi, hơn nữa còn gắng gượng thêm một thời gian nên bây giờ đã tới giới hạn cuối cùng.
“Chị Lệ, em có thể ngủ ở đó không?” Hướng Dương Diễm một tay xoa mắt, một tay chỉ vào cái giường màu xanh da trời, bộ dạng buồn ngủ rất là đáng yêu.
“Có thể!” Diêm Lệ ôm thằng bé lên giường: “Ngủ đi!”
Cô định rời đi thì vạt áo đã bị nắm chặt lấy: “Sao vậy?”
Không lẽ tên tiểu quỷ này còn muốn cô dỗ ngủ sao? Cô sẽ không hát ru đâu.
“Em không ngủ một mình được… Trước kia toàn là mẹ ngủ với em…” Hướng Dương Diễm cúi đầu có chút ngượng ngùng, nhưng bàn tay nhỏ bé lại nắm rất chặt vạt áo của Diêm Lệ.
“Nhưng em phải học ngủ một mình. Nếu chị có việc phải ra ngoài mấy ngày thì em làm sao đây?”
Không thể cưng chiều con nít, cô muốn dạy thằng bé tính tự lập, nếu không người gặp phiền phức sau này chính là cô…
Ai da, tại sao thằng bé lại nhìn cô như vậy? Ánh mắt của thằng bé giống như những chú chó lang thang ven đường, ánh mắt này làm lòng cô…
Biến biến biến! Tại sao cô phải chột dạ chứ? Cô có lòng tốt nhận nuôi nó, lại không có ngược đại nó. Nó lại còn dám bảo cô ngủ với nó à.
Hơn nữa cô sợ nhất là phiền phức, nếu bây giờ cứ mặc kệ cho nó muốn làm gì thì làm thì sau này cô sẽ trở thành mẹ của nó. Cô không muốn tạm biệt với những tháng ngày thanh xuân của mình. Cô…
“Chị Lệ... ” Thằng bé dùng giọng nói mềm nhũn kèm theo động tác kéo kéo vạt áo của cô: “Chị sẽ không ở đây với em giống như mẹ sao?”
“Chị... ” Bây giờ Diêm Lệ chỉ hận là không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình được.
Cô thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Biết rõ tiểu quỷ này vừa mới mất mẹ mà lại nói những lời đó ra, đúng là ngu ngốc mà. Nhìn lại thằng bé đáng yêu lại có bộ dạng lã chạ chực khóc…
“Được rồi, chị ngủ với em!” Cô đầu hàng.
Chỉ cần tiểu quỷ này không khóc, muốn cô làm gì cũng được!
Diêm Lệ bất đắc dĩ bò lên giường, nằm phía bên phải Hướng Dương Diễm. Một mặt âm thầm tự nói với mình, tiểu quỷ này đáng yêu như thế lại còn rất đáng thương nữa. Nếu như ngay cả một yêu cầu nho nhỏ này mà cô cũng không đáp ứng thì thế nào cũng bị trời đánh.
“Chị Lệ, ôm ôm!” Hướng Dương Diễm giương mắt nhìn cô, phảng phất hình bóng của chú cún con đi lạc.
“A... Được rồi!” Diêm Lệ lại một lần nữa vô dụng đầu hàng, đưa hai cánh tay ra ôm tiểu quỷ vào lòng.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thân thiết với ai như vậy, không ngờ tên tiểu quỷ này lại tự nhiên như không, còn ngủ một mạch trong ngực cô chứ, còn chảy nước miếng nữa…
Ai, sao cũng được? Cô cũng đã mười tám tuổi rồi, làm gì phải so đo với thằng bé bảy tuổi chứ.
Nhưng mà… ôm một thằng nhóc trong thời tiết lạnh thế này, đúng là dễ buồn ngủ mà.
Đến khi Diêm Lệ tỉnh lại thì bên ngoài đã tối đen như mực.
“A! Tám giờ rồi, hèn chi mình đói bụng như vậy!’ Cô nhìn đồng hồ báo thức rồi lập tức xuống giường.
Tên tiểu quỷ này không đói bụng sao? Làm sao có thể ngủ ngon như vậy?
Cô nhìn thằng bé bên cạnh, đem sự ngây thơ của nó thu hết vào trong mắt.
Bề ngoài của tên tiểu quỷ này đúng là không bình thường. Lúc bình thường mở to đôi mắt xinh đẹp còn không nói, ngay cả khi ngủ mà cũng làm người ta thấy yêu thích không thôi.
“Sau này nó lớn lên chắc cũng xinh đẹp như anh Diêm Tuấn, xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ…” Diêm Lệ lẩm bẩm một mình, tay không tự chủ được sờ vào gương mặt phấn nộn của thằng bé.
Không sờ thì thôi, vừa sờ đến là giật cả mình.
“Không xong rồi! Nóng quá! Làm sao bây giờ... Này, tỉnh lại đi!” Cô vỗ nhẹ vào gò má của Hướng Dương Diễm, cố gắng kêu thằng bé tỉnh lại, nhưng tất cả chỉ là uổng công.
Chẳng lẽ tiểu quỷ này đã hôn mê?
Nghĩ như vậy càng làm cho cô hoảng loạn, cô vội vàng xuống giường gọi điện cho Diêm Định Sinh.
Đừng thấy bộ dạng lưu manh thường ngày của Diêm Định Sinh mà cho rằng anh là người ăn không ngồi rồi. Tay nghề chữa bệnh của anh rất cao, chưa có ai có thể vượt qua được anh, kể cả những nhà y học hàng đầu thế giới. Chẳng qua là anh khiêm tốn lại máu lạnh, tìm được người có thể làm cho anh tự nguyện cứu giúp quả thật còn khó hơn lên trời.
Điều duy nhất đáng mừng chính là anh là bác sĩ của Diêm Minh. Cô luôn trốn tránh anh còn không kịp nhưng vào giờ phút này thì lại cảm thấy may mắn vì anh đã qua đêm ở Diêm Minh.
“Thật khó được Diêm đại tiểu thư gọi điện cho anh… Chẳng lẽ là phát hiện anh có ích hơn so với tên tiểu quỷ đó?” Giọng nói lười biếng của Diêm Định Sinh truyền tới.
“Em không rãnh nói nhảm với anh. Anh mau tới đây đi!” Mặc dù lời nói của anh thiếu chút nữa làm cô cúp máy nhưng bây giờ cô lại không thể làm như vậy.
“Chẳng lẽ em không biết nửa đêm kêu đàn ông qua phòng là một loại ám hiệu à?”
“Cái gì mà nửa đêm? Bây giờ mới tám giờ! Anh tới đây nhanh lên, thằng bé nóng lắm.”
“Nóng? Lấy mấy viên thuốc hạ sốt cho nó uống là được rồi.”
“Nhưng là nó hôn mê bất tỉnh rồi!”
“Ai da da... Vừa mới gặp nhau mà em đã ép chết người ta rồi à?”
“Phi phi phi! Anh mau tới đây, thằng bé hôn mê rồi!” Diêm Lệ vừa đẩy đẩy Hướng Dương Diễm đang hôn mê vừa hốt hoảng hét lên với Diêm Định Sinh.
“Được rồi! Anh lập tức qua đó.”
Diêm Lệ cúp điện thoại, cô luống cuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Hướng Dương Diễm.
Nhìn mặt thằng bé đỏ vậy, chắc là bệnh nặng lắm. Thằng bé nhất định không được xảy ra chuyện, nếu không cô biết kiếm đâu ra một đứa em trai trả cho người ta?
“Anh tới rồi!” Gương mặt của Diêm Định Sinh xuất hiện trên màn hình chat webcam của cửa ra vào.
Diêm Lệ vội vàng mở cửa cho anh: “Anh mau nhìn nó thử xem.”
Lần đầu tiên anh thấy Diêm Lệ hoảng hốt như vậy, anh liền thu lại vẻ đùa giỡn của mình và nghiêm túc xem bệnh cho Hướng Dương Diễm.
“Thằng bé không sao, chỉ là cảm bình thường nên sốt lên. Bởi vì sức chịu đựng của con nít hơi yếu nên nó mới ngủ mê như thế.”
“Vậy chừng nào nó tỉnh lại?”
“Ai biết? Chờ nó ngủ đủ rồi nó tỉnh!”
“Vậy thì tốt... Làm em sợ muốn chết!”
“Không ngờ em lại quan tâm đến tên tiểu quỷ này như thế! Có tư chất làm mẹ lắm đó… không, phải nói là vợ mới đúng!” Diêm Định Sinh lại tiếp tục chế nhạo Diêm Lệ .
“Lại nói bậy nữa!” Diêm Lệ nhíu mày nhưng cô cũng không quên cảm ơn anh: “Em… cám ơn anh chạy tới đây.”
“Đừng khách sao! Dù sao anh cũng thích tiểu quỷ này.”
“Anh... Thích nó?” Diêm Lệ chợt nhớ tới lời đồn về giới tính của anh.
Đại khái là bởi vì anh không có chủ nhiều năm rồi nên tin đồn bắt đầu nổi lên. Có người nói anh thích đàn ông chứ không thích phụ nữ, còn có người thì nói anh nam nữ gì cũng ăn. Gần đây còn có người nói anh thích con nít, hơn nữa còn là bé trai.
Chẳng lẽ...
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Diêm Định Sinh nghi ngờ nhìn vẻ mặt sợ hãi của Diên Lệ.
“Không có... Không có!” Cô còn không muốn chết, nếu dám nói ra những gì nghĩ trong đầu thì cô chết chắc.
Người này giỏi nhất là mang thù, nếu như bị anh biết được là cô tin vào lời đồn thổi kia thì anh nhất định sẽ ở một góc nào đó mà đồn thổi một truyền thuyết khác cho cô.
“Phải không?” Diêm Định Sinh cười như không có việc gì nhưng mà nụ cười đó quá nham hiểm, làm người ta sởn cả tóc gáy…
Đột nhiên, anh đưa tay sờ sờ vào gương mặt Hướng Dương Diễm.
Anh nựng nựng nựng, sờ rồi sờ, động tác dịu dàng làm người bên cạnh toát cả mồ hôi lạnh.
“Này... Anh... Anh để cho nó ngủ đi! Làm gì sờ nó hoài vậy?” Diêm Lệ cười gượng muốn ngăn anh lại.
Ô... Lời đồn kia nhất định là thật rồi!
“Đừng lo lắng, thằng bé ngủ rất sâu, sẽ không giật mình tỉnh lại đâu.” Lúc này Diêm Định Sinh không hề có ý định buông tay, anh còn dán sát cả gò má tới.
“Em không cảm thấy thằng bé rất đáng yêu sao? Da trắng trắng mềm mềm, thân hình lại nho nhỏ... Lần đầu tiên anh gặp một bé trai đáng yêu thế này! Thật là ngon miệng… à, anh nói là dễ thương.” Anh vừa nói xong thì khẽ hé miệng ra, làm động tác như muốn cắn một cái vào cái miệng nhỏ nhắn kia.
“Anh muốn làm gì? !” Diêm Lệ liền tranh thủ cơ hội ôm Hướng Dương Diễm vào trong ngực.
Tiểu quỷ này ngủ thật say! Ngay cả nụ hôn đầu tiên suýt bị cướp mất mà cũng không biết!
“Diêm Đại tiểu thư, em không biết những lời đồn có thể là sự thật sau?” Diêm Định Sinh bị phá hư chuyện tốt nên thẹn quá hóa giận, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diêm Lệ.
“Cái, cái gì là thật?” Diêm Lệ nuốt nước miếng một cái.
Anh muốn nói là anh thích trẻ con sao? Lại còn là bé trai nữa?
“Hừ hừ, em cảm thấy thế nào?” Diêm Định Sinh cười hai tiếng rồi xoay người rời đi, bỏ lại một bé trai đang ngủ say và Diêm Lệ đang gào khóc trong lòng.
Ô... Bất kể là cô trả lời như thế nào thì cô đều chết chắc.
Hôm sau, Hướng Dương Diễm ngủ đến gần mười hai thì cũng tỉnh lại, Diêm Lệ thì ngược lại, cô đang ngủ say sưa bên cạnh thằng bé.
Hướng Dương Diễm trợn to mắt tò mò mắt nhìn cô.
Chị Lệ thật sự rất xinh đẹp! Giống như mẹ vậy! Hướng Dương Diễm không ngừng sùng bái ở trong lòng, cậu bé còn thuận tiện hôn lên đôi mắt đẹp của cô.
Nếu như chị gái xinh đẹp này chịu làm vợ của bé thì không phải là bé cũng sẽ hạnh phúc như ba sao?
Nhưng mà hôm qua bé mới thấy chị đánh người… Nếu như chị Lệ đánh bé thì hạnh phúc sẽ giảm đi rất nhiều rồi.
Nhưng mà chị Lệ rất xinh đẹp… Mặc dù không xinh đẹp bằng anh Diêm Tuấn nhưng cũng xinh đẹp như mẹ vậy.
“Đây là đôi mắt to... cái mũi... Còn có cái miệng...” Bàn tay trắng noãn chạy dọc theo gương mặt xinh đẹp của Diêm Lệ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhưng vẫn làm Diêm Lệ tỉnh giấc.
“A...” Hướng Dương Diễm vội vàng thu tay lại, thằng bé sợ hãi nhìn về phía cô gái xinh đẹp.
“Này... sao em sợ chị dữ vậy?” Diêm Lệ không hiểu nhìn vẻ mặt khiếp đảm của thằng bé, sau đó lại tự trả lời là do thằng bé sợ người lạ.
“Em có muốn ăn gì không? Chỉ ngủ thôi thì không no bụng được đâu…”
“Vâng!” Hướng Dương Diễm chậm rãi gật đầu, nỗi sợ trong lòng dần dần biến mất.
“Em chờ chị một chút.” Diêm Lệ nói xong thì ra khỏi phòng.
Qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Hướng Dương Diễm muốn ngủ thiếp đi thì cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Diêm Lệ xuất hiện sau cánh cửa, trên tay là một chén cháo nóng hổi.
“Trong phòng bếp không có ai, may mắn là còn có gạo và trứng nên chị nấu cháo trứng cho em ăn. Chị cũng không biết nấu nhiều thứ nên em chịu khó ăn một chút đi! Ăn xong rồi còn uống thuốc!”
“Cám ơn.” Hướng Dương Diễm một mặt nói cám ơn, một mặt phiền não nhìn chén cháo trên đầu giường.
“Còn không ăn mau đi?” Diêm Lệ khó hiểu nhìn thằng bé.
“Chị Lệ, chị có thể đút em ăn không?”
“Em cũng bảy tuổi rồi!”
“Nhưng mà nóng...”
“Ừ…” Diêm lệ thở dài, cô đành chấp nhận cầm chén cháo lên ngồi xuống mép giường, chuẩn bị làm việc kinh thiên động địa lần đầu tiên trong cuộc đời mình – đút ăn.
Cô đã xuống bếp nấu cháo cho nó ăn, bây giờ lại phải đút nó ăn. Xem ra nuôi tiểu quỷ này thì cô còn mệt dài dài.
Mặc dù rất không muốn nhưng cô vẫn nhắm mắt học theo phim truyền hình, thổi cho muỗng cháo nguội rồi cẩn thận đút cho thằng bé ăn.
Bộ dạng khi ăn của tiểu quỷ này đáng yêu hơn mấy thằng bé khác rất nhiều.
“Chị Lệ...”
“Sao vậy?” Cô tỉ mỉ lau khóe miệng cho thằng bé.
“Chị rất tốt với em! Em... em có thể thích chị không?” Hướng Dương Diễm quanh co một lúc lâu rồi mới dám nói ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ao lên.
“Có thể có thể! Mau ăn thêm một muỗng nữa đi.” Diêm Lệ cười cười, hiển nhiên là không xem trọng lời tỏ tình của thằng bé.
Còn Hướng Dương Diễm thì lại vui mừng vì cô đã nhận lời, thằng bé lại ăn thêm một muỗng cháo…
Hết chương 1
Trừ một số điều trên thì không ai còn biết gì về tập đoàn Diêm Minh này.
Thật ra thì Diêm Minh chia làm bốn chi nhánh, trải rộng trên khắp thế giới. Không những thế Diêm Minh còn có thể khống chế các thế lực ngầm của cả nước và có quan hệ vững mạnh với giới Hắc đạo.
Có nền tảng kinh doanh hậu thuẫn về kinh tế và có người đứng sau lưng cho nên mấy năm qua tài sản của Diêm Minh chỉ có tăng chứ không giảm. Điều này càng làm cho hai nhà Hắc Bạch nể phục.
Cây to thì đón gió lớn nên có rất nhiều mơ ước tài sản của Diêm Minh. Nhưng có một nửa chì dám nói chứ không dám làm. Hơn nữa người lãnh đạo Diêm Minh rất thần bí, muốn ám sát người đó cũng không phải là chuyện dễ dàng. Cho nên đa số mọi người toàn đem thời gian tranh giành với những người ngang cơ với mình.
Nhưng cũng có mấy kẻ thiếu dây thần kinh não, tự lấy mình ra làm vậ hy sinh, khiêu khích thế lực của Diêm Minh. Tự mình tìm tai họa còn chưa nói thế mà còn liên lụy đến người khác, thật là thảm hại mà.
Giống như hôm nay, vốn là tổng bộ Diêm minh luôn vắng vẻ lại vì phải dọn dẹp vài kẻ chập mạch mà xuất hiện một tốp người. Ở vị trí trung tâm có một người đàn ông, toàn thân tràn ngập hơi thở tà mị, khí thế vương giả, không khó đoán được anh chính là tổng giám đốc đời thứ hai của Diêm Minh – Diêm La.
Ngồi phía bên trái theo thứ tự là: người đàn ông còn đẹp hơn cả phụ nữ với mái tóc dài đen nhánh – Diêm Tuấn – em trai. Người tiêu sái phi phàm còn lại là Diêm Lệ – em gái út. Mặc dù cô để tóc dài nhưng người ta vẫn có cảm giác cô là đàn ông. Hai người có vẻ ngoài quỷ dị, khí chất làm cho người ta nhìn sơ qua sẽ nhận lầm giới tính nhưng họ lại không chấp nhất điều đó.
Đứng sau lưng Diêm La là một cô nhi không rõ lai lịch - Diêm Vệ. Anh đảm nhiệm công việc bảo vệ tính mạng của tổng giám đốc, khuôn mặt anh tuấn không hề có một tia ấm áp, khí chất có mấy phần tương tự giống Diêm La.
Ngoài mấy người nói trên thì còn có ba đứa trẻ đứng trên mặt thảm. Mấy đứa trẻ này chỉ có thể mặc cho người ta chém giết mình, bởi vì bọn trẻ là cô nhi, ba mẹ đã chết trong vụ xử lý mấy kẻ không biết trời cao đất dày kia.
Hai trong số ba đứa trẻ ấy có gương mặt giống nhau như đúc, vẻ mặt tinh quái chính là cô chị Hướng Dương Hi, người có nụ cười rạng rỡ là em trai Hướng Dương Diễm. Ba mẹ của bọn trẻ là người của Diêm Minh, hôm qua vì bảo vệ Diêm Minh mà hai người đều mất mạng, để lại hai chị em song sinh gần bảy tuổi không người nào chăm sóc, trách nhiệm này dĩ nhiên là rơi trên đầu Diêm Minh.
“Mọi người, hôm nay triệu tập mọi người tới này, chính là muốn dàn xếp mấy đứa trẻ đây. Có ai muốn nhận nuôi chúng thì mời...” Người đàn ông có khuôn mặt và khí chất có thể xem là bình thường mở miệng nói, anh là cố vấn của Diêm Minh. Điều anh vừa nói làm cho phòng khách vốn yên tĩnh lại trở nên ầm ĩ.
Anh là Diêm Định Sinh, một trong tứ đường “đường” Đường chủ, cũng là em trai Diêm La. Anh là người nham hiểm không ai bằng, ngoài việc quản lý công việc của Diêm Minh ra thì chuyện anh thích nhất chính là hãm hại người ta đến không biết sống chết. Cái gọi là “không biết sống chết” có thể là cắt đứt lưỡi họ để họ không thể nói chuyện, cho dù là một đứa bé bảy tuổi thì anh cũng không bỏ qua.
“Hừ! Cha mẹ tôi vì Diêm Minh mà hy sinh mạng sống. Vậy mà bây giờ chị em tôi lại phải chờ người khác nhận nuôi, thật không công bằng!” Cô bé nhỏ xinh đẹp bảy tuổi - Hướng Dương Hi, ngắt lời Diêm Định Sinh.
“A? Vậy cháu có ý kiến gì?” Mặc dù trong lòng, Diêm Định Sinh rủa nhóc con này gần chết nhưng ngoài mặt thì cười hì hì hỏi ngược lại.
“Chúng tôi muốn tự mình chọn!” Hướng Dương Hi đắc ý tuyên bố.
“À... Không thành vấn đề, trừ chú ra, cháu có thể chọn hết!” Diêm Định Sinh cười thân thiện. So với trò chơi cắt lưỡi thì bây giờ anh càng muốn biết ai sẽ là người xui xẻo nhận mấy tên tiểu quỹ này đây.
“Có thật không? Vậy cháu muốn chọn chú ấy!” Ngón tay nhỏ bé của Hướng Dương Hi chỉ vào một người, đó chính là người ngồi bên cạnh Diêm La – Diêm Tuấn.
“A?” Diêm Định Sinh nhìn về phía kẻ xui xẻo bị chỉ định. Gương mặt của anh ta vẫn không có biểu hiện gì...
“Không sao.” Khóe miệng của Diêm Tuấn hơi nhếch lên, coi như là đồng ý với sự chỉ điểm của cô bé.
“Vậy bé trai này thì sao?” Diêm Định Sinh quay đầu nhìn Hướng Dương Diễm, tò mò nhìn xem thằng bé sẽ chỉ ai. Nhưng mà thằng bé chưa kịp chọn ai thì chị của thằng bé đã chọn “giúp” nó rồi.
“Cháu chọn chú này, còn em cháu thì chọn cô kia!” Hướng Dương Hi chỉ cô gái đứng ở một bên.
“Tại sao?” Hướng Dương Diễm nghi hoặc.
“Bởi vì bọn họ cũng là sinh đôi, chị chọn người anh trai, em chọn người em gái, về sau chúng ta có thể sinh rất nhiều cặp sinh đôi!” Hướng Dương Hi ân cần dạy bảo em trai, câu trả lời này làm cho mọi người ở đây choáng váng mặt mày.
Tiểu quỷ này hóa ra là đang chọn “giống” sao? Còn nữa, bé gái này làm sao có thể nhìn ra Diêm Tuấn và Diêm Lệ là anh em song sinh chứ.
Mọi người khó hiểu nhìn cô gái nhỏ tràn đầy tự tin, còn bé trai bên cạnh thì khờ dại cười với Diêm Lệ. Có nghĩa là thằng bé đã hoàn toàn đồng ý với lời dạy bảo của chị mình.
Ai! Thôi đi! Nếu như lý do điên rồ này còn có người tin thì cần gì phải giải thích làm gì.
“Ơ... cậu thì sao...” Diêm Định Sinh rõ ràng là chờ xem kịch vui, anh cười hì hì hỏi Diêm Lệ.
“Sao cũng được!” Diêm Lệ nhún nhún vai, đồng ý nhận nuôi bé trai có nụ cười rạng rỡ này.
“Vậy thì có thể nói là song hỷ lâm môn nha! Ha ha!” Diêm Định Sinh cười vui vẻ, ánh mắt nham hiểm của anh xoay tròn nhìn khắp cả phòng, cuối cùng nhìn đứa trẻ còn lại: “Ơ kìa! Đây quả là rắc rối mà!”
Cô bé nhỏ khóc sụt sùi bị anh… Không, phải nói là bị mọi người nhìn chằm chằm. Nước mắt của cô bé trong veo không ngừng rơi trên gò má đỏ ửng. Điều này phải làm cho mọi người yêu thương chứ sao lại nói là một rắc rối?
“Tại sao chúng ta phải nuôi nấng con của kẻ phản bội? Để cho nó tự sinh tự diệt đi!” Đại sảnh lại bắt đầu ầm ĩ, tất cả đều vì thân phận của cô bé - con của một kẻ phản bội.
Tại ba cô bé phản bội nên mới làm Diêm Minh mất đi nhiều thủ hạ, và làm cho hai chị em Hướng Dương Hi mất ba mẹ.
Dù sao đi nữa thì Diêm Minh không cần phải xử lý việc này nhưng Diêm Định Sinh lại mang bé đến đây. Nguyên nhân không phải là vì tên này lại muốn quấy phá sao. Cô bé này có lẽ là một rắc rối, nhưng đối với người kia mà nói có lẽ không phải vậy...
“Tôi muốn bé này!” Giọng nói lạnh lùng trầm ổn từ trong miệng Diêm La truyền ra.
Không biết là do anh ít nói hay là bởi vì lời anh nói ra. Tóm lại là bây giờ đại sảnh hoàn toàn yên tĩnh, ngay cả một chiếc kim rơi xuống cũng nghe thấy được.
“Tại sao? Như vậy quá nguy hiểm!” Rốt cuộc cũng có người nhắm mắt nói ra nghi vấn của mọi người.
Đúng vậy! Kẻ ngốc nào lại muốn nuôi dưỡng con gái của kẻ phản bội chứ? Tuy tổng giám đốc rất mạnh nhưng nuôi hổ thì không thể không đề phòng!
“Nếu như một bé gái sáu tuổi cũng có thể uy hiếp tôi, vậy thì các cậu cũng nên chuẩn bị đổi chủ đi?” Diêm La lạnh lùng ném ra một câu chặn lại mọi chất vấn.
Mà quyết định của anh cũng làm cho Diêm Vệ không mở miệng không được: “Vậy thì tôi sẽ bảo vệ cô bé này.” Nói là bảo vệ nhưng thật ra là đề phòng tương lai nó sẽ gây bất lợi với Diêm La.
“Không cần, tự tôi có thể làm được.” Mặt của Diêm La không chút thay đổi, anh khoát khoát tay, sau đó lại hỏi: “Cậu không phải là cũng có một nhóc tì cần xử lý sao? Nghe nói là sinh viên năm hai?”
“Đúng vậy.” Nói đến cô gái mới vừa nhận nuôi, trong mắt Diêm Vệ từ trước đến nay luôn lạnh lùng lại xuất hiện một tia ánh sáng kỳ dị.
“Woa! Ngay cả sát thủ cũng nuôi trẻ con vậy thì thế giới này thật sự thay đổi rồi!” Diêm Định Sinh quang minh chính đại nghe lén được một chuyện lạ, thế là anh gào to lên.
Mà câu nói này cũng làm cho mọi người hiểu ra. Thì ra là các nhân vật tai to mặt lớn đang lưu hành mốt “Nuôi trẻ con” đây mà!
Người anh yêu chính là em
Anh biết anh thật sự yêu em
Nếu không thì sẽ không vừa nhìn thấy em
Thì tim anh anh đã loạn nhịp.
Tiếng bước chân vang lên khắp hành lang của Diêm Minh, từ nhỏ tới lớn, từ xa đến gần.
Mọi người đang uống trà trong vườn hoa thì thấy một người đàn ông tuấn mỹ dắt tay một bé trai đi ngang qua, người đó vô ý dừng bước chân lại.
Mọi người tập trung nhìn lại thì mới biết “người đàn ông tuấn mỹ” kia là em gái của ông chủ Diêm Minh – Diêm Lệ. Đứa bé trai cô đang nắm tay chính là Hướng Dương Diễm, bé trai cô vừa nhận nuôi.
Không ai muốn gọi họ lại nói chuyện, vì đa phần thành viên của Diêm Minh tính tình rất kỳ quái. Ngay cả anh trai của Diêm Lệ - Diêm Tuấn cũng không muốn nói chuyện phiếm với cô ta.
Nhưng mà, có một người thì lại không hề như vậy. Tiếng nói với mức độ deciben cao ngất vang lên làm mọi người sững sờ, chỉ có Diêm Tuấn là bình tĩnh nở nụ cười nhạt.
“Tiểu Diễm! Tiểu Diễm! Chị ở đây nè!” Cô gái nhỏ bên cạnh Diêm Tuấn hưng phấn hét lên và không hề quên động tác huơ tay múa chân. Gương mặt bụ bẫm của cô bé giống y với bé trai đứng cách đó không xa.
“Chị!” Cậu bé đẹp trai lúc đầu có chút sững sờ nhưng sau vài giây buồn ngủ thì nở nụ cười rực rỡ, chạy như bay đến chỗ Diêm Tuấn. Diêm Lệ đứng bên cạnh cậu ấy cũng tự nhiên đi theo.
“Hi!” Diêm Lệ chào hỏi mọi người.
“Tiểu Lệ, anh nói em nghe này, con trai của em thật là đáng yêu đó… Hay nên nói là ông chồng trẻ con của em đây?” Từ trước đến giờ Diêm Định Sinh luôn tìm mọi cách để chế nhạo Diêm Lệ.
Diêm Lệ lập tức không vui nhíu mày: “Chồng gì chứ? Nói bậy!”
“Anh có nói bậy sao? Vừa rồi mọi người ở đây đều nghe thấy, cặp chị em này chọn hai người không phải là vì chuyện nối dõi tông đường sao?”
“Không sai! Vì để cho thế giới này có thật nhiều cặp sinh đôi đẹp trai đẹp gái nên đành phải làm phiền hai người rồi ha ha ha…” “Thiên” Đường chủ - Thượng Quan Duật, từ trước đến giờ luôn là bạn tri kỷ của Diêm Định Sinh. Hai người này chỉ sợ thế giới không đủ loạn thôi.
“Thượng Quan Duật! Cậu muốn ăn đòn phải không?” Diêm Lệ không khách khí gõ lên đầu Thượng Quan Duật một cái.
“Ai da! Anh ta cũng nói! Sao cậu chỉ đánh mình tớ vậy?” Thượng Quan Duật ôm đầu chỉ vào đồng phạm.
“Anh... Anh ta lớn tuổi hơn tớ!” Diêm Lệ tùy tiện tìm một lý do để chặn đứng sự oán trách của anh.
Đùa gì thế! Cô cũng không phải chán sống mà dám động trên đầu thái tuế! Ai mà không biết lão hồ ly Diêm Định Sinh so với quỷ còn khó đối phó hơn, chọc phải anh ta thì chỉ có nước là đứng đó chờ chết.
“Đánh người mà còn phân biệt tuổi tác sao? Hơn nữa tớ cũng ra đời sau cậu có một tháng… không! Là hai mươi chín ngày mới đúng!” Người bị hại còn muốn chống án.
“Nói nữa là tớ cho cậu biết tay đó!” Diêm Lệ giơ nắm đấm lên đe dọa, hơn nữa chiêu này còn rất có hiệu quả.
“Được rồi được rồi! Không nói nữa... Bà đàn ông! Để tớ xem sau này có ai dám lấy cậu... ” Thượng Quan Duật không cam lòng đi về phía Diêm Tuấn oán trách: “Em thấy anh phải chuẩn bị một xe trâu chở đầy đồ cưới thì mới tiễn cô ấy đi được.”
“Chuyện này không cần làm phiền anh đâu.” Diêm Lệ nhìn Diêm Tuấn cười cười, gương mặt xinh đẹp làm người ta phải động lòng.
Nếu không phải mấy người ở đây đã quen biết Diêm Lệ nhiều năm thì thế nào cũng bị cô mê hoặc...
“Chị, em không muốn rời xa chị... ” Hướng Dương Diễm khóc toáng lên, chỉ một lát sau, đôi mắt to tròn của cậu bé đã ngập nước.
“Chúng ta vẫn ở chung một chỗ mà, em có thể thường xuyên qua đây chơi với chị.” Hướng Dương Hi cưng chiều sờ sờ đầu em trai.
Mặc dù trời sinh cô bé có tính kiêu căng nhưng cô bé lại rất yêu thương cậu em trai này. BBộ dạng của cô bé bây giờ với mấy phút trước đây cứ như là hai người khác nhau.
“Nhưng mà, nhưng mà... Không giống nhau mà.”
“Chỉ có chút không giống nhau! Mặc dù chúng ta không thể ngủ cùng nhau nhưng bây giờ em có vợ ngủ chung rồi, không cần chị nữa đâu.”
“Vợ là cái gì?”
“Ừ... Vợ chính là người không có liên hệ máu mủ nhưng là người con gái đối xử với em tốt nhất trên đời. Ví dụ như ba và mẹ của chúng ta. Chị Lệ xinh đẹp như vậy, làm vợ của em mà em không chịu sao?”
“Nhưng mà tại sao em không cảm thấy chị ấy sẽ đối xử tốt với em?” Hướng Dương Diễm nhìn Diêm Lệ đang cãi nhau với Thượng Quan Duật mà cảm thấy lo lắng.
Đúng là chị Lệ rất xinh đẹp nhưng chị ấy cũng sẽ đánh người. Có phải chị ấy cũng sẽ đánh cậu không?
“Ngốc! Không có liên hệ máu mủ thì đương nhiên sẽ không nhận ra được. Em hãy cho hai người một cơ hội. Nếu như chị ấy đối xử với em không tốt thì đến lúc đó tìm một người vợ khác là được.” Hướng Dương Hi vì khích lệ em trai mà không khống chế được giọng nói của mình. Giọng nói cao vut của cô bé thu hút ánh nhìn của mọi người.
“Nhưng mà... Em không muốn chị ấy... Ô ô... ” Hướng Dương Diễm không bận tâm đến ánh mắt của mọi người, cậu bé bắt đầu khóc rống lên.
Cậu bé vừa nghĩ tới chuyện từ nay về sau sẽ phải sống chung với một “người vợ xa lạ” thì cậu bé lại phiền não, không biết đây là chuyện tốt hay xấu.
“Không được khóc! Tiểu Diễm, em đã có người phụ nữ của mình rồi, tại sao lại yếu đuối như vậy?”
Sau đó, Hướng Dương Hi bắt đầu công cuộc giáo dục em trai. Lúc thì nói con trai phải mạnh mẽ, lúc thì dạy cậu bé cách ôm người đẹp vào lòng. Nói thế nào thì không thể tưởng tượng được những điều này được nói ra từ miệng một đứa bé gái bảy tuổi.
Về phần những người học dự thính, có người thì vẻ mặt lạnh nhạt, có người thì chờ xem kịch hay, còn có người trợn mắt há hốc mồm.
“A... Diêm Lệ, cậu cũng không phải do con bé sinh ra. Thế mà nó lại tự tiện quyết định hạnh phúc của cả đời cậu.” Thượng Quan Duật đồng tình nhìn Diêm Lệ.
“Lời nói của trẻ con thì nghe cho vui thôi, làm gì mà nghiêm túc thế.” Mặc dù Diêm Lệ cũng có chút sững sờ khi nghe thấy những điều đó nhưng cô lại quyết định không chấp nhất với lời nói của trẻ con.
Thằng bé thích khóc này chính là người cô cần chăm sóc, nó làm sao có thể thích một người phụ nữ thô lỗ như cô chứ, có quỷ mới thích cô.
Dưới sự vừa đấm vừa xoa của Ở Hướng Dương Hi cộng thêm bản tính trời sinh ngu ngốc của mình, cuối cùng Hướng Dương Diễm cũng đồng ý rời khỏi vườn hoa với Diêm Lệ.
Hai người đi tới trước một bức tường đá, Diêm Lệ quét thẻ qua khe hở, cánh cửa nặng nề dày cộm nhanh chóng mở toang ra. Sauk hi hai người đi vào thì lại đóng chặt lại.
Bên trong tường đá là phòng của Diêm Lệ, ấn tượng đầu tiên để lại cho người ta là một sự đơn giản gọn gang giống đàn ông, không hề có một điểm nào giống phòng của phụ nữ. Căn phòng rộng lớn chỉ có một cái giường lớn, một bộ ghế sa lon và một vài thiết bị giải trí như ti vi, máy đĩa.
Hướng Dương Diễm vốn là buồn ngủ rồi, hơn nữa còn gắng gượng thêm một thời gian nên bây giờ đã tới giới hạn cuối cùng.
“Chị Lệ, em có thể ngủ ở đó không?” Hướng Dương Diễm một tay xoa mắt, một tay chỉ vào cái giường màu xanh da trời, bộ dạng buồn ngủ rất là đáng yêu.
“Có thể!” Diêm Lệ ôm thằng bé lên giường: “Ngủ đi!”
Cô định rời đi thì vạt áo đã bị nắm chặt lấy: “Sao vậy?”
Không lẽ tên tiểu quỷ này còn muốn cô dỗ ngủ sao? Cô sẽ không hát ru đâu.
“Em không ngủ một mình được… Trước kia toàn là mẹ ngủ với em…” Hướng Dương Diễm cúi đầu có chút ngượng ngùng, nhưng bàn tay nhỏ bé lại nắm rất chặt vạt áo của Diêm Lệ.
“Nhưng em phải học ngủ một mình. Nếu chị có việc phải ra ngoài mấy ngày thì em làm sao đây?”
Không thể cưng chiều con nít, cô muốn dạy thằng bé tính tự lập, nếu không người gặp phiền phức sau này chính là cô…
Ai da, tại sao thằng bé lại nhìn cô như vậy? Ánh mắt của thằng bé giống như những chú chó lang thang ven đường, ánh mắt này làm lòng cô…
Biến biến biến! Tại sao cô phải chột dạ chứ? Cô có lòng tốt nhận nuôi nó, lại không có ngược đại nó. Nó lại còn dám bảo cô ngủ với nó à.
Hơn nữa cô sợ nhất là phiền phức, nếu bây giờ cứ mặc kệ cho nó muốn làm gì thì làm thì sau này cô sẽ trở thành mẹ của nó. Cô không muốn tạm biệt với những tháng ngày thanh xuân của mình. Cô…
“Chị Lệ... ” Thằng bé dùng giọng nói mềm nhũn kèm theo động tác kéo kéo vạt áo của cô: “Chị sẽ không ở đây với em giống như mẹ sao?”
“Chị... ” Bây giờ Diêm Lệ chỉ hận là không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình được.
Cô thật là không mở bình thì ai mà biết trong bình có gì! Biết rõ tiểu quỷ này vừa mới mất mẹ mà lại nói những lời đó ra, đúng là ngu ngốc mà. Nhìn lại thằng bé đáng yêu lại có bộ dạng lã chạ chực khóc…
“Được rồi, chị ngủ với em!” Cô đầu hàng.
Chỉ cần tiểu quỷ này không khóc, muốn cô làm gì cũng được!
Diêm Lệ bất đắc dĩ bò lên giường, nằm phía bên phải Hướng Dương Diễm. Một mặt âm thầm tự nói với mình, tiểu quỷ này đáng yêu như thế lại còn rất đáng thương nữa. Nếu như ngay cả một yêu cầu nho nhỏ này mà cô cũng không đáp ứng thì thế nào cũng bị trời đánh.
“Chị Lệ, ôm ôm!” Hướng Dương Diễm giương mắt nhìn cô, phảng phất hình bóng của chú cún con đi lạc.
“A... Được rồi!” Diêm Lệ lại một lần nữa vô dụng đầu hàng, đưa hai cánh tay ra ôm tiểu quỷ vào lòng.
Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng thân thiết với ai như vậy, không ngờ tên tiểu quỷ này lại tự nhiên như không, còn ngủ một mạch trong ngực cô chứ, còn chảy nước miếng nữa…
Ai, sao cũng được? Cô cũng đã mười tám tuổi rồi, làm gì phải so đo với thằng bé bảy tuổi chứ.
Nhưng mà… ôm một thằng nhóc trong thời tiết lạnh thế này, đúng là dễ buồn ngủ mà.
Đến khi Diêm Lệ tỉnh lại thì bên ngoài đã tối đen như mực.
“A! Tám giờ rồi, hèn chi mình đói bụng như vậy!’ Cô nhìn đồng hồ báo thức rồi lập tức xuống giường.
Tên tiểu quỷ này không đói bụng sao? Làm sao có thể ngủ ngon như vậy?
Cô nhìn thằng bé bên cạnh, đem sự ngây thơ của nó thu hết vào trong mắt.
Bề ngoài của tên tiểu quỷ này đúng là không bình thường. Lúc bình thường mở to đôi mắt xinh đẹp còn không nói, ngay cả khi ngủ mà cũng làm người ta thấy yêu thích không thôi.
“Sau này nó lớn lên chắc cũng xinh đẹp như anh Diêm Tuấn, xinh đẹp còn hơn cả phụ nữ…” Diêm Lệ lẩm bẩm một mình, tay không tự chủ được sờ vào gương mặt phấn nộn của thằng bé.
Không sờ thì thôi, vừa sờ đến là giật cả mình.
“Không xong rồi! Nóng quá! Làm sao bây giờ... Này, tỉnh lại đi!” Cô vỗ nhẹ vào gò má của Hướng Dương Diễm, cố gắng kêu thằng bé tỉnh lại, nhưng tất cả chỉ là uổng công.
Chẳng lẽ tiểu quỷ này đã hôn mê?
Nghĩ như vậy càng làm cho cô hoảng loạn, cô vội vàng xuống giường gọi điện cho Diêm Định Sinh.
Đừng thấy bộ dạng lưu manh thường ngày của Diêm Định Sinh mà cho rằng anh là người ăn không ngồi rồi. Tay nghề chữa bệnh của anh rất cao, chưa có ai có thể vượt qua được anh, kể cả những nhà y học hàng đầu thế giới. Chẳng qua là anh khiêm tốn lại máu lạnh, tìm được người có thể làm cho anh tự nguyện cứu giúp quả thật còn khó hơn lên trời.
Điều duy nhất đáng mừng chính là anh là bác sĩ của Diêm Minh. Cô luôn trốn tránh anh còn không kịp nhưng vào giờ phút này thì lại cảm thấy may mắn vì anh đã qua đêm ở Diêm Minh.
“Thật khó được Diêm đại tiểu thư gọi điện cho anh… Chẳng lẽ là phát hiện anh có ích hơn so với tên tiểu quỷ đó?” Giọng nói lười biếng của Diêm Định Sinh truyền tới.
“Em không rãnh nói nhảm với anh. Anh mau tới đây đi!” Mặc dù lời nói của anh thiếu chút nữa làm cô cúp máy nhưng bây giờ cô lại không thể làm như vậy.
“Chẳng lẽ em không biết nửa đêm kêu đàn ông qua phòng là một loại ám hiệu à?”
“Cái gì mà nửa đêm? Bây giờ mới tám giờ! Anh tới đây nhanh lên, thằng bé nóng lắm.”
“Nóng? Lấy mấy viên thuốc hạ sốt cho nó uống là được rồi.”
“Nhưng là nó hôn mê bất tỉnh rồi!”
“Ai da da... Vừa mới gặp nhau mà em đã ép chết người ta rồi à?”
“Phi phi phi! Anh mau tới đây, thằng bé hôn mê rồi!” Diêm Lệ vừa đẩy đẩy Hướng Dương Diễm đang hôn mê vừa hốt hoảng hét lên với Diêm Định Sinh.
“Được rồi! Anh lập tức qua đó.”
Diêm Lệ cúp điện thoại, cô luống cuống nhìn gương mặt đỏ bừng của Hướng Dương Diễm.
Nhìn mặt thằng bé đỏ vậy, chắc là bệnh nặng lắm. Thằng bé nhất định không được xảy ra chuyện, nếu không cô biết kiếm đâu ra một đứa em trai trả cho người ta?
“Anh tới rồi!” Gương mặt của Diêm Định Sinh xuất hiện trên màn hình chat webcam của cửa ra vào.
Diêm Lệ vội vàng mở cửa cho anh: “Anh mau nhìn nó thử xem.”
Lần đầu tiên anh thấy Diêm Lệ hoảng hốt như vậy, anh liền thu lại vẻ đùa giỡn của mình và nghiêm túc xem bệnh cho Hướng Dương Diễm.
“Thằng bé không sao, chỉ là cảm bình thường nên sốt lên. Bởi vì sức chịu đựng của con nít hơi yếu nên nó mới ngủ mê như thế.”
“Vậy chừng nào nó tỉnh lại?”
“Ai biết? Chờ nó ngủ đủ rồi nó tỉnh!”
“Vậy thì tốt... Làm em sợ muốn chết!”
“Không ngờ em lại quan tâm đến tên tiểu quỷ này như thế! Có tư chất làm mẹ lắm đó… không, phải nói là vợ mới đúng!” Diêm Định Sinh lại tiếp tục chế nhạo Diêm Lệ .
“Lại nói bậy nữa!” Diêm Lệ nhíu mày nhưng cô cũng không quên cảm ơn anh: “Em… cám ơn anh chạy tới đây.”
“Đừng khách sao! Dù sao anh cũng thích tiểu quỷ này.”
“Anh... Thích nó?” Diêm Lệ chợt nhớ tới lời đồn về giới tính của anh.
Đại khái là bởi vì anh không có chủ nhiều năm rồi nên tin đồn bắt đầu nổi lên. Có người nói anh thích đàn ông chứ không thích phụ nữ, còn có người thì nói anh nam nữ gì cũng ăn. Gần đây còn có người nói anh thích con nít, hơn nữa còn là bé trai.
Chẳng lẽ...
“Em đang suy nghĩ gì vậy?” Diêm Định Sinh nghi ngờ nhìn vẻ mặt sợ hãi của Diên Lệ.
“Không có... Không có!” Cô còn không muốn chết, nếu dám nói ra những gì nghĩ trong đầu thì cô chết chắc.
Người này giỏi nhất là mang thù, nếu như bị anh biết được là cô tin vào lời đồn thổi kia thì anh nhất định sẽ ở một góc nào đó mà đồn thổi một truyền thuyết khác cho cô.
“Phải không?” Diêm Định Sinh cười như không có việc gì nhưng mà nụ cười đó quá nham hiểm, làm người ta sởn cả tóc gáy…
Đột nhiên, anh đưa tay sờ sờ vào gương mặt Hướng Dương Diễm.
Anh nựng nựng nựng, sờ rồi sờ, động tác dịu dàng làm người bên cạnh toát cả mồ hôi lạnh.
“Này... Anh... Anh để cho nó ngủ đi! Làm gì sờ nó hoài vậy?” Diêm Lệ cười gượng muốn ngăn anh lại.
Ô... Lời đồn kia nhất định là thật rồi!
“Đừng lo lắng, thằng bé ngủ rất sâu, sẽ không giật mình tỉnh lại đâu.” Lúc này Diêm Định Sinh không hề có ý định buông tay, anh còn dán sát cả gò má tới.
“Em không cảm thấy thằng bé rất đáng yêu sao? Da trắng trắng mềm mềm, thân hình lại nho nhỏ... Lần đầu tiên anh gặp một bé trai đáng yêu thế này! Thật là ngon miệng… à, anh nói là dễ thương.” Anh vừa nói xong thì khẽ hé miệng ra, làm động tác như muốn cắn một cái vào cái miệng nhỏ nhắn kia.
“Anh muốn làm gì? !” Diêm Lệ liền tranh thủ cơ hội ôm Hướng Dương Diễm vào trong ngực.
Tiểu quỷ này ngủ thật say! Ngay cả nụ hôn đầu tiên suýt bị cướp mất mà cũng không biết!
“Diêm Đại tiểu thư, em không biết những lời đồn có thể là sự thật sau?” Diêm Định Sinh bị phá hư chuyện tốt nên thẹn quá hóa giận, bình tĩnh nhìn chằm chằm Diêm Lệ.
“Cái, cái gì là thật?” Diêm Lệ nuốt nước miếng một cái.
Anh muốn nói là anh thích trẻ con sao? Lại còn là bé trai nữa?
“Hừ hừ, em cảm thấy thế nào?” Diêm Định Sinh cười hai tiếng rồi xoay người rời đi, bỏ lại một bé trai đang ngủ say và Diêm Lệ đang gào khóc trong lòng.
Ô... Bất kể là cô trả lời như thế nào thì cô đều chết chắc.
Hôm sau, Hướng Dương Diễm ngủ đến gần mười hai thì cũng tỉnh lại, Diêm Lệ thì ngược lại, cô đang ngủ say sưa bên cạnh thằng bé.
Hướng Dương Diễm trợn to mắt tò mò mắt nhìn cô.
Chị Lệ thật sự rất xinh đẹp! Giống như mẹ vậy! Hướng Dương Diễm không ngừng sùng bái ở trong lòng, cậu bé còn thuận tiện hôn lên đôi mắt đẹp của cô.
Nếu như chị gái xinh đẹp này chịu làm vợ của bé thì không phải là bé cũng sẽ hạnh phúc như ba sao?
Nhưng mà hôm qua bé mới thấy chị đánh người… Nếu như chị Lệ đánh bé thì hạnh phúc sẽ giảm đi rất nhiều rồi.
Nhưng mà chị Lệ rất xinh đẹp… Mặc dù không xinh đẹp bằng anh Diêm Tuấn nhưng cũng xinh đẹp như mẹ vậy.
“Đây là đôi mắt to... cái mũi... Còn có cái miệng...” Bàn tay trắng noãn chạy dọc theo gương mặt xinh đẹp của Diêm Lệ, động tác nhẹ nhàng chậm chạp nhưng vẫn làm Diêm Lệ tỉnh giấc.
“A...” Hướng Dương Diễm vội vàng thu tay lại, thằng bé sợ hãi nhìn về phía cô gái xinh đẹp.
“Này... sao em sợ chị dữ vậy?” Diêm Lệ không hiểu nhìn vẻ mặt khiếp đảm của thằng bé, sau đó lại tự trả lời là do thằng bé sợ người lạ.
“Em có muốn ăn gì không? Chỉ ngủ thôi thì không no bụng được đâu…”
“Vâng!” Hướng Dương Diễm chậm rãi gật đầu, nỗi sợ trong lòng dần dần biến mất.
“Em chờ chị một chút.” Diêm Lệ nói xong thì ra khỏi phòng.
Qua thật lâu thật lâu, lâu đến nỗi Hướng Dương Diễm muốn ngủ thiếp đi thì cửa phòng lại một lần nữa được mở ra. Diêm Lệ xuất hiện sau cánh cửa, trên tay là một chén cháo nóng hổi.
“Trong phòng bếp không có ai, may mắn là còn có gạo và trứng nên chị nấu cháo trứng cho em ăn. Chị cũng không biết nấu nhiều thứ nên em chịu khó ăn một chút đi! Ăn xong rồi còn uống thuốc!”
“Cám ơn.” Hướng Dương Diễm một mặt nói cám ơn, một mặt phiền não nhìn chén cháo trên đầu giường.
“Còn không ăn mau đi?” Diêm Lệ khó hiểu nhìn thằng bé.
“Chị Lệ, chị có thể đút em ăn không?”
“Em cũng bảy tuổi rồi!”
“Nhưng mà nóng...”
“Ừ…” Diêm lệ thở dài, cô đành chấp nhận cầm chén cháo lên ngồi xuống mép giường, chuẩn bị làm việc kinh thiên động địa lần đầu tiên trong cuộc đời mình – đút ăn.
Cô đã xuống bếp nấu cháo cho nó ăn, bây giờ lại phải đút nó ăn. Xem ra nuôi tiểu quỷ này thì cô còn mệt dài dài.
Mặc dù rất không muốn nhưng cô vẫn nhắm mắt học theo phim truyền hình, thổi cho muỗng cháo nguội rồi cẩn thận đút cho thằng bé ăn.
Bộ dạng khi ăn của tiểu quỷ này đáng yêu hơn mấy thằng bé khác rất nhiều.
“Chị Lệ...”
“Sao vậy?” Cô tỉ mỉ lau khóe miệng cho thằng bé.
“Chị rất tốt với em! Em... em có thể thích chị không?” Hướng Dương Diễm quanh co một lúc lâu rồi mới dám nói ra, gương mặt nhỏ nhắn đỏ ao lên.
“Có thể có thể! Mau ăn thêm một muỗng nữa đi.” Diêm Lệ cười cười, hiển nhiên là không xem trọng lời tỏ tình của thằng bé.
Còn Hướng Dương Diễm thì lại vui mừng vì cô đã nhận lời, thằng bé lại ăn thêm một muỗng cháo…
Hết chương 1
Bình luận truyện