Người Bảo Hộ (Someone To Watch Over Me)
Chương 34
Sheila ở lại sau khi mọi người rời khỏi, và trong khi Hilda và người cung cấp thực phẩm dọn dẹp, hai người phụ nữ đi vào phòng ngủ của Leigh. Leigh cuộn người vào một trong những cái ghế dựa dài gần cửa sổ và mệt mỏi tựa đầu cô lên lưng ghế. Sheila làm y như thế trên một cái ghế khác.
"Jane Sebring đã thực sự đau buồn bởi tất cả những chuyện này." Leigh bình luận một lúc sau.
"Mình không thấy bất ngờ. Cô ấy có lẽ đã nghĩ cô ấy là quả phụ."
Leigh nhìn cô một cách gay gắt. Mặc dù bộ đồ len màu sô cô la của Sheila không có nếp nhăn nào và mái tóc vàng của cô đã được bới thành búi gọn gàng, có dấu quầng thâm xanh đậm dưới mắt của cô, và tiếng nói của cô căng thẳng vì kiệt sức và bực bội. "Tại sao cậu lại nói vậy?"
"Vì nó rất hiển nhiên đối với mình là Jane Sebring muốn được như cậu. Cô ta không thể chịu được chuyện phải xếp hạng thứ hai trong mọi chuyện. Khi cô ta không thể làm được nó trên Broadway, cô ta đến Hollywood, cởi bỏ quần áo của cô ta trước ống kính, và thắng một giải Academy. Nhưng không đủ. Bây giờ cô ta trở lại Broadway để khẳng định những gì cô ta coi như là quyền lợi cơ bản của cô ta, và cậu đang cản đường cô ta. Trong tâm trí của cô ta, cậu đã 'cướp đi' những gì thuộc về cô ta. Cô ta cảm thấy 'có quyền' có tài năng tuyệt vời của cậu, sự thành công của cậu trong nhà hát và tất cả những thứ khác mà cậu có."
"Thật không may, thái độ đó không phải là kỳ lạ trong ngành nghề của mình, Sheila."
Sheila gác chân qua mắt cá chân, và nói với một tiếng thở dài. "Mình biết. Cô ta tham lam và cạnh tranh một cách chết tiệt. Mình sẽ không bao giờ hiểu điều gì đã ám Jason đặt cô ta vào trong vở kịch của anh ta ngay từ lúc đầu. Cô ta nổi tiếng gây khó khăn cho mọi người mà cô ta từng làm việc chung."
"Tiền là lý do." Leigh mệt mỏi nói. "Người hậu thuẫn của Jason muốn cô ta vì cô ta là thứ đảm bảo thu được tiền bán vé khổng lồ."
"Không giống như cậu."
"Cô ta kéo những người hâm mộ phim ảnh vào nhà hát, là điều mình không làm được. Cô ta là một phần thưởng – một hợp đồng bảo hiểm mà người hậu thuẫn muốn có."
Sheila không nói gì sau đó, và Leigh nhắm mắt lại, cố không thắc mắc để suy nghĩ, để đặt bất kỳ ý nghĩa cụ thể nào vào những gì Sheila vừa nói. Nhưng cô không thể làm được. Cô hít một hơi thở dài, xúc động và giữ mắt mình nhắm kín, nhưng giọng của cô rất quyết tâm. "Sheila này?"
"Ừ."
"Cậu đang định nói với mình cái gì đó mà cậu nghĩ mình nên biết..."
"Như là cái gì?"
"Là Logan có một mối quan hệ với Jane Sebring chăng?"
Sheila lập tức thấy hối hận. "Mình lẽ ra phải nhận ra rằng chúng ta đều quá kiệt sức để có những suy nghĩ mạch lạc. Mình đã không cố để nói cho cậu biết bất cứ chuyện gì đại loại như thế. Thực ra, mình nhìn cô ta khi cô ta đã ghé qua buổi tiệc của cậu vài phút. Cô ta đeo dính bên cạnh Logan, nhưng anh ấy đã làm mọi thứ để làm cho cô ta dịu xuống, kiểu như dập tắt cô ta bằng những viên đá trong ly của anh ấy."
Leigh nuốt nước bọt và buộc những lời nói xuyên qua cục cảm xúc trong cổ họng cô. "Để mình đặt câu hỏi theo cách khác nhé: cậu có nghĩ Logan có thể là đã có mối quan hệ với cô ta không?"
"Bất cứ điều gì cũng 'có thể' cả. Có thể là Logan sẽ bay lượn hay tham gia vào một đoàn xiếc vào tuần tới. Tại sao cậu lại theo đuổi chuyện này vậy Leigh?"
Leigh mở mắt ra và nhìn thẳng vào Sheila. "Vì lần cuối cùng mà cậu đã có sự căm ghét cá nhân nặng nề cho một người phụ nữ mà tất cả chúng ta đều xã giao, hóa ra Logan đang có một mối quan hệ với cô ta và cậu biết điều đó."
Sheila đáp trả cái nhìn của cô một cách thản nhiên. "Đó thật là một mối quan hệ vô nghĩa,và cậu hiểu tại sao chuyện đó đã xảy ra. Hai cậu đã cùng nhau vượt qua chuyện đó."
Leigh đẩy kỷ niệm đau buồn đó ra phía sau tâm trí của cô. Mối quan hệ của Logan không 'vô nghĩa' đối với cô. "Mình đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng án mạng của Logan là một hành động ngẫu nhiên đã thực hiện bởi một kẻ vô gia cư, điên khùng người đã nghĩ Logan đang xâm nhập hoặc cái gì đó." Leigh nói. "Chỉ có một thứ làm cho giả thuyết đó không đúng."
"Là gì hả?"
"Khẩu súng mà họ đã tìm thấy trong xe của Logan đã được đăng ký dưới tên anh ấy. Anh ấy đã mua nó vào tháng Ba. Tại sao Logan lại mua súng và mang nó bên mình chứ? Có thể nào là anh ấy đang gặp rắc rối gì đó chăng?"
Thay vì trả lời cô, Sheila quan sát cô một cách chăm chú và hỏi một câu hỏi riêng của cô. "Anh ấy có thể gặp những thứ rắc rối gì chứ?"
Leigh giơ tay lên. "Mình không biết. Anh ấy đã dính líu vào hàng tá dự án kinh doanh làm ăn, nhưng anh ấy dường như không đặc biệt lo lắng về bất cứ người nào cả. Dẫu vậy, có lần gần đây anh ấy rõ ràng có vẻ lo lắng về chuyện gì đó."
"Cậu có hỏi anh ấy về nó không?"
"Dĩ nhiên. Anh ấy đã nói là anh ấy không lo lắng gì cả. Có lẽ 'lo lắng' là một từ sai mà mình sử dụng lúc này. Anh ấy có vẻ rất bận tâm."
Sheila mỉm cười một cách hiểu biết. "Cậu gọi nó là 'khác thường' khi Logan bận tâm về việc kinh doanh hoặc tiền bạc chăng?"
Cô nói những lời đó để trấn an, Leigh biết, nhưng trong tâm trạng mâu thuẫn hiện có của cô, Leigh không thể tìm thấy được sự khuây khoả trong bất cứ thứ gì. "Không, dĩ nhiên không. Cậu và mình đều biết là không có đủ tiền trên thế giới này để làm cho Logan cảm thấy tuyệt đối an toàn."
"Vì tuổi thơ của anh ấy." Sheila nhắc nhở cô.
"Mình biết. Nhưng Logan có bao giờ nói hoặc làm bất cứ chuyện gì có thể làm cho cậu nghĩ..."
"Mình là bác sĩ tâm lý, không phải là thầy bói. Để cho cảnh sát giải quyết chuyện này đi. Cậu và mình không được trang bị để làm chuyện đó."
"Cậu nói đúng." Leigh nói, nhưng một lúc lâu sau khi Sheila rời khỏi, Leigh ngồi một mình trong bóng tối, tự vấn chính mình bằng câu hỏi mà cô không thể trả lời, tra tấn bởi nỗi sợ hãi rằng có lẽ cô sẽ không bao giờ có câu trả lời.
Vì lý do nào đó, Logan đã mua và mang theo súng bên mình.
Vì lý do nào đó, người nào đó đã giết anh không gớm tay.
Leigh muốn biết lý do. Cô muốn có câu trả lời. Cô muốn công lý!
Nhưng trên hết tất cả – trên hết tất cả – cô muốn cùng thứ mà Jane Sebring muốn. Cô muốn thức dậy và khám phá ra chuyện này chỉ là một cơn ác mộng.
"Jane Sebring đã thực sự đau buồn bởi tất cả những chuyện này." Leigh bình luận một lúc sau.
"Mình không thấy bất ngờ. Cô ấy có lẽ đã nghĩ cô ấy là quả phụ."
Leigh nhìn cô một cách gay gắt. Mặc dù bộ đồ len màu sô cô la của Sheila không có nếp nhăn nào và mái tóc vàng của cô đã được bới thành búi gọn gàng, có dấu quầng thâm xanh đậm dưới mắt của cô, và tiếng nói của cô căng thẳng vì kiệt sức và bực bội. "Tại sao cậu lại nói vậy?"
"Vì nó rất hiển nhiên đối với mình là Jane Sebring muốn được như cậu. Cô ta không thể chịu được chuyện phải xếp hạng thứ hai trong mọi chuyện. Khi cô ta không thể làm được nó trên Broadway, cô ta đến Hollywood, cởi bỏ quần áo của cô ta trước ống kính, và thắng một giải Academy. Nhưng không đủ. Bây giờ cô ta trở lại Broadway để khẳng định những gì cô ta coi như là quyền lợi cơ bản của cô ta, và cậu đang cản đường cô ta. Trong tâm trí của cô ta, cậu đã 'cướp đi' những gì thuộc về cô ta. Cô ta cảm thấy 'có quyền' có tài năng tuyệt vời của cậu, sự thành công của cậu trong nhà hát và tất cả những thứ khác mà cậu có."
"Thật không may, thái độ đó không phải là kỳ lạ trong ngành nghề của mình, Sheila."
Sheila gác chân qua mắt cá chân, và nói với một tiếng thở dài. "Mình biết. Cô ta tham lam và cạnh tranh một cách chết tiệt. Mình sẽ không bao giờ hiểu điều gì đã ám Jason đặt cô ta vào trong vở kịch của anh ta ngay từ lúc đầu. Cô ta nổi tiếng gây khó khăn cho mọi người mà cô ta từng làm việc chung."
"Tiền là lý do." Leigh mệt mỏi nói. "Người hậu thuẫn của Jason muốn cô ta vì cô ta là thứ đảm bảo thu được tiền bán vé khổng lồ."
"Không giống như cậu."
"Cô ta kéo những người hâm mộ phim ảnh vào nhà hát, là điều mình không làm được. Cô ta là một phần thưởng – một hợp đồng bảo hiểm mà người hậu thuẫn muốn có."
Sheila không nói gì sau đó, và Leigh nhắm mắt lại, cố không thắc mắc để suy nghĩ, để đặt bất kỳ ý nghĩa cụ thể nào vào những gì Sheila vừa nói. Nhưng cô không thể làm được. Cô hít một hơi thở dài, xúc động và giữ mắt mình nhắm kín, nhưng giọng của cô rất quyết tâm. "Sheila này?"
"Ừ."
"Cậu đang định nói với mình cái gì đó mà cậu nghĩ mình nên biết..."
"Như là cái gì?"
"Là Logan có một mối quan hệ với Jane Sebring chăng?"
Sheila lập tức thấy hối hận. "Mình lẽ ra phải nhận ra rằng chúng ta đều quá kiệt sức để có những suy nghĩ mạch lạc. Mình đã không cố để nói cho cậu biết bất cứ chuyện gì đại loại như thế. Thực ra, mình nhìn cô ta khi cô ta đã ghé qua buổi tiệc của cậu vài phút. Cô ta đeo dính bên cạnh Logan, nhưng anh ấy đã làm mọi thứ để làm cho cô ta dịu xuống, kiểu như dập tắt cô ta bằng những viên đá trong ly của anh ấy."
Leigh nuốt nước bọt và buộc những lời nói xuyên qua cục cảm xúc trong cổ họng cô. "Để mình đặt câu hỏi theo cách khác nhé: cậu có nghĩ Logan có thể là đã có mối quan hệ với cô ta không?"
"Bất cứ điều gì cũng 'có thể' cả. Có thể là Logan sẽ bay lượn hay tham gia vào một đoàn xiếc vào tuần tới. Tại sao cậu lại theo đuổi chuyện này vậy Leigh?"
Leigh mở mắt ra và nhìn thẳng vào Sheila. "Vì lần cuối cùng mà cậu đã có sự căm ghét cá nhân nặng nề cho một người phụ nữ mà tất cả chúng ta đều xã giao, hóa ra Logan đang có một mối quan hệ với cô ta và cậu biết điều đó."
Sheila đáp trả cái nhìn của cô một cách thản nhiên. "Đó thật là một mối quan hệ vô nghĩa,và cậu hiểu tại sao chuyện đó đã xảy ra. Hai cậu đã cùng nhau vượt qua chuyện đó."
Leigh đẩy kỷ niệm đau buồn đó ra phía sau tâm trí của cô. Mối quan hệ của Logan không 'vô nghĩa' đối với cô. "Mình đã cố gắng thuyết phục bản thân rằng án mạng của Logan là một hành động ngẫu nhiên đã thực hiện bởi một kẻ vô gia cư, điên khùng người đã nghĩ Logan đang xâm nhập hoặc cái gì đó." Leigh nói. "Chỉ có một thứ làm cho giả thuyết đó không đúng."
"Là gì hả?"
"Khẩu súng mà họ đã tìm thấy trong xe của Logan đã được đăng ký dưới tên anh ấy. Anh ấy đã mua nó vào tháng Ba. Tại sao Logan lại mua súng và mang nó bên mình chứ? Có thể nào là anh ấy đang gặp rắc rối gì đó chăng?"
Thay vì trả lời cô, Sheila quan sát cô một cách chăm chú và hỏi một câu hỏi riêng của cô. "Anh ấy có thể gặp những thứ rắc rối gì chứ?"
Leigh giơ tay lên. "Mình không biết. Anh ấy đã dính líu vào hàng tá dự án kinh doanh làm ăn, nhưng anh ấy dường như không đặc biệt lo lắng về bất cứ người nào cả. Dẫu vậy, có lần gần đây anh ấy rõ ràng có vẻ lo lắng về chuyện gì đó."
"Cậu có hỏi anh ấy về nó không?"
"Dĩ nhiên. Anh ấy đã nói là anh ấy không lo lắng gì cả. Có lẽ 'lo lắng' là một từ sai mà mình sử dụng lúc này. Anh ấy có vẻ rất bận tâm."
Sheila mỉm cười một cách hiểu biết. "Cậu gọi nó là 'khác thường' khi Logan bận tâm về việc kinh doanh hoặc tiền bạc chăng?"
Cô nói những lời đó để trấn an, Leigh biết, nhưng trong tâm trạng mâu thuẫn hiện có của cô, Leigh không thể tìm thấy được sự khuây khoả trong bất cứ thứ gì. "Không, dĩ nhiên không. Cậu và mình đều biết là không có đủ tiền trên thế giới này để làm cho Logan cảm thấy tuyệt đối an toàn."
"Vì tuổi thơ của anh ấy." Sheila nhắc nhở cô.
"Mình biết. Nhưng Logan có bao giờ nói hoặc làm bất cứ chuyện gì có thể làm cho cậu nghĩ..."
"Mình là bác sĩ tâm lý, không phải là thầy bói. Để cho cảnh sát giải quyết chuyện này đi. Cậu và mình không được trang bị để làm chuyện đó."
"Cậu nói đúng." Leigh nói, nhưng một lúc lâu sau khi Sheila rời khỏi, Leigh ngồi một mình trong bóng tối, tự vấn chính mình bằng câu hỏi mà cô không thể trả lời, tra tấn bởi nỗi sợ hãi rằng có lẽ cô sẽ không bao giờ có câu trả lời.
Vì lý do nào đó, Logan đã mua và mang theo súng bên mình.
Vì lý do nào đó, người nào đó đã giết anh không gớm tay.
Leigh muốn biết lý do. Cô muốn có câu trả lời. Cô muốn công lý!
Nhưng trên hết tất cả – trên hết tất cả – cô muốn cùng thứ mà Jane Sebring muốn. Cô muốn thức dậy và khám phá ra chuyện này chỉ là một cơn ác mộng.
Bình luận truyện