Người Bất Tử
Chương 32
Dịch: Khởi Linh
***
Tư Nam đột ngột bật người dậy.
Gần khu vực nhà máy, quả đạn pháo lao thẳng đến tạo thành hình chữ S gây ra các vụ nổ liên hoàn, toàn bộ đàn zombie đều bị quét sạch sành sanh, xe Jeep nhân cơ hội xông nhanh vào con đường xen lẫn màu đen đỏ của lửa đạn, đánh một vòng cung dừng ngay dưới lầu.
Tiếp đó, Chu Nhung vai khiêng pháo cối, bật người từ cửa sổ lên nóc xe, tươi cười từ xa: “Tư Tiểu Nam!”
“Xuân Tiểu Thảo!”
“Nhung ca đến tìm các cưng rồi đây──!”
Bác sĩ Trịnh trợn trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như nhìn thấy quyền trượng Moses xẻ đôi đại dương, quả thực không dám tin vào hai mắt mình. Xuân Thảo thôi hết bi thương, ngó ra bên ngoài muốn hét anh quay về chịu chết à! May mà trước khi thốt ra liền nhớ tới hiện tại hành lang đầy ắp zombie, đành cố gắng nín giận.
“Anh quay về chịu chết à──!” Tiếng Tư Nam quát to ở trên đỉnh đầu cô.
Tư Tiểu Nam! Ôi một phiên bản của mị của thế giới này đây mà! Xuân Thảo lệ nóng doanh trào nghĩ.
Chu Nhung cười toe: “Nhìn mà xem! Anh sẽ cho cậu chiêm ngưỡng công nghệ siêu việt của 118!”
Chu Nhung lấy một khẩu súng có hình dạng giống tiểu liên tự động mini ra, họng súng được kéo dài ra thành ba mũi tên làm vũ khí, Xuân Thảo vừa thấy thứ đồ kia, lập tức kéo bác sĩ Trịnh dậy, đách thèm lo sẽ dụ zombie đến hay không: “Nhanh lùi về sau!”
Chưa kịp dứt lời, hai người cùng đồng thời lùi về sau mấy bước, cửa kính thủy tinh rầm một tiếng nát vụn.
Ba mũi tên được móc vào dây thừng, sượt qua đỉnh đầu bọn họ, đánh cái sầm ghim sâu vào trong tường mấy cm!
Đầu dây bên kia được Chu Nhung dùng lực từ cao áp buộc cố định vào cái bệ trên nóc xe, dây thừng nối thẳng từ mặt đất đến tầng trệt của tòa nhà mười tầng, tạo thành một cây cầu sinh mệnh trên bầu trời bao la. Tư Nam lại dùng mảnh vải buộc chặt đứa bé vào sau lưng của mình, hỏi Xuân Thảo: “Cậu trước hay tôi trước?”
Xuân Thảo đang tìm dây thừng để chuẩn bị buộc bác sĩ Trịnh: “Cậu đi!”
Tư Nam hít sâu một hơi, trở tay vỗ nhẹ lên mông đứa bé, khẽ khàng nói: “Mẹ cháu phù hộ, cháu vạn lần đừng rớt xuống đó.” Nói xong hắn đeo găng chiến thuật thật chặt, nhảy vọt lên không trung, thoáng chốc tóm lấy dây thừng.
Cơn gió gào thét thổi bay tóc mai, áo khoác không ngừng bị tung ra hai bên, trượt xuống nhanh như chảo chớp từ độ cao ba mươi mét. Chu Nhung quỳ một chân làm trọng tâm ở phía đối diện, đón lấy ôm chặt Tư Nam vào lòng!
Chu Nhung: “Ngon!”
Lực rơi xuống khiến cả hai cùng ngã nhào lên nóc xe, Tư Nam đè Chu Nhung dưới thân, hai người thoáng cái chỉ còn cách nhau vài mm.
Biển zombie như đám bại binh tháo chạy, hỏa lực chưa tan hết chậm rãi bốc lên, khói thuốc súng mù mịt trên bầu trời, tất cả đều phản chiếu trong đôi mắt mang ý cười của Chu Nhung. Một giây đó, giống như có ma xui quỷ khiến, lại như đã từng in dấu thật sâu trong kí ức, hai người bọn họ nhìn chăm chú lẫn nhau, Tư Nam cúi đầu chạm vào bờ môi thô ráp vì khô nứt.
Đó là một nụ hôn cực kì nhẹ.
Cả thế giới rộng lớn mù mịt đều dừng lại tại khoảnh khắc này, hóa thành vô số mảnh nhỏ rời rạc, bay lả tả cuốn theo chiều gió tỏa đi.
“…………” Xuân Thảo run rẩy nói: “Giữa…..giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, hai người kia, hai người kia lẽ nào quên béng mất hai chú cháu ta rồi……”
Bác sĩ Trịnh kiên cường thúc giục: “Nhân lúc đội trưởng Chu chưa rút dây chạy lấy người, chúng ta mau mau rút đi!”
Chu Nhung cao giọng cười to, Tư Nam quay người bật dậy, hai má hơi hồng hồng, từ trên nóc xe Jeep trượt vào trong cửa sổ.
Xuân Thảo nhanh chóng hành động, buộc chặt sợi dây vào người, sợ nó không chịu được trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, bèn ra hiệu cho bác sĩ Trịnh bám chắc sau vai mình, đừng để đến lúc ga trải giường buộc trên người bị rách, làm cả người bác sĩ Trịnh rơi xuống từ giữa không trung thì có mà oan hơn thị mầu.
Bác sĩ Trịnh có chút chần chừ: “Không thì….cứ để chú tự đi, cháu vẫn là một cô bé…..”
“Chú đừng nói nhảm nữa, bám vai cháu thật chắc vào.” Xuân Thảo cười nói.
Bác sĩ Trịnh muốn nói nếu chú có con gái, tuổi cháu với con gái chú cũng xêm xêm đấy. Nhưng là trong tình hình nguy cấp này cũng chẳng so đo nhiều, chỉ đành nín giận bám chặt hai vai Xuân Thảo── ông vừa bám xuống liền cảm nhận được khung xương cực kì rắn chắc ở dưới hai bàn tay mình, cơ thể mỏng manh của thiếu nữ ấy vậy mà còn chắc nịch hơn cả hòn đá, phảng phất như ẩn chứa sức bật vô hạn.
Xuân Thảo nắm chặt dây thừng, đứng ở trên bục cửa sổ: “Hì” một tiếng thả người bay lên!
──Ầm!
Vài giây sau, Xuân Thảo lao thẳng xuống, vô cùng hùng hổ ngã trên nóc xe, mém nữa đã đè bẹp bác sĩ Trịnh đang ngoắc ngoải nửa sống nửa chết.
“Ý, con gái!” Chu Nhung cất cây súng leo đi, ngồi xổm ở bên cạnh đạo đức giả nói: “Để ba ba coi ngã thế nào nào, có đau không thế?………..”
Xuân Thảo vừa mới ngẩng đầu, hai hàng máu mũi chảy thòng lòng xuống: “Dẫu gì ba cũng phải giả bộ đón cái chứ! Làm màu tí chết ai à!”
“Ở đây có tận hai người lận, ba ba chân già tay yếu sao đón được chứ. Được rồi, sản phụ đâu?”
Xuân Thảo buồn bực nói: “Nhảy vào trong đàn zombie rồi. Không cứu được.”
Chu Nhung vỗ bộp bộp lên đầu cô: “Quay về tính sổ với con sau.” Nói xong bèn đứng dậy bắn một pháo, quét sạch đàn zombie đang túm lại chung quanh trong phạm vi mười mét, nhảy vào buồng lái quát: “Đi thôi!”
Rạng sáng, 6 giờ, màn đêm dần lui, ánh mặt trời bắt đầu lóe lên.
Tư Nam ôm đứa bé, ngồi tại ghế phó lái ngủ thiếp đi. Xuân Thảo với bác sĩ Trịnh nghiêng ngả ngồi ở ghế sau, há to miệng chảy đầy nước miếng, ngủ say như chết, thậm chí tiếng pháo cối nện ầm ầm liên tục cũng không đánh thức được bọn họ dậy.
Chiếc xe Jeep chạy băng băng trên đường quốc lộ, một mạch đến phía Nam, đằng sau là đàn zombie mênh mông, đằng trước là pháo hoa rực rỡ.
Phía cuối cánh đồng, khi tia nắng đầu tiên từ từ hiện ra từ đường chân trời, Quách Vĩ Tường từ bên cạnh mui xe xoay đầu trông ra xa đường quốc lộ, nghẹn ngào nói: “Bọn họ…..Đại Đinh! Bọn họ trở về rồi!”
“Nhung ca!”
“Nhung ca──!”
Hai người Đinh Thực và Quách Vĩ Tường cùng xông lên đường quốc lộ, vừa vẫy tay vừa la hét vừa nhảy cẫng lên, nam nữ già trẻ ở phía sau lục tục chạy khỏi xe, nhìn chăm chú vào chiếc xe Jeep chạy như bay kia, vui buồn lẫn lộn.
Nhan Hào đang mê man, giãy dụa sắp tỉnh, được nhóm người sống cẩn thận nâng dậy.
“Trở về rồi!”
“Nhung ca trở về rồi!”
“Đội trưởng Chu trở về rồi──!”
…….
Xe Jeep khoác lên mình màn sương sớm đậu ở ven đường, phản xạ thành vô số điểm sáng mờ nhạt trên thân xe. Chu Nhung mở cửa, vừa mới chui ra đã được Đinh Thực và Quách Vĩ Tương ôm trái ôm phải, khóe mắt nhóm người sống sót ẩn chứa lệ nóng vây chung quanh, nhóm phụ nữ tranh nhau đón lấy đứa bé trong ngực Tư Nam, ôm vào lòng mình khe khẽ dỗ dành, còn nhóm đàn ông thì nhón nhân thò đầu nhìn.
“Có gì ăn không, thiệt đói chết rồi, anh nguyện dùng một cái hôn moah moah đổi nè.” Chu Nhung cười nói: “Với cả lấy sữa bộ Tư Tiểu Nam lén dấu riêng để cho em bé ăn đi, nhân lúc cậu ấy còn chưa tỉnh, nhanh lên!”
***
Trong vòng một đêm, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, thời tiết lạnh giá khiến zombie tại ba tỉnh Đông Bắc thậm chí cả toàn khu Hoa Bắc đều tập trung lại, chậm rãi di tản về phía Nam ấm áp.
Bọn họ nhất định phải đuổi đến Nam Hải, đi vào khu an toàn trước khi đàn zombie tiến đến, nếu không sẽ có số phận giống mấy thằng ngu xui xẻo họ Phùng, bị mười mấy vạn hoặc trăm vạn zombie bu kín, cái xe bus kia chắc chắn đã trở thành cỗ quan tài sắt mai táng của bọn chúng.
May mắn là ngoài Vương Văn ra thì toàn bộ số người sống đều không hề bị thương, cũng không có thành viên bộ đội đặc chủng nào hy sinh trong cuộc đuổi bắt sinh tử này, bọn họ vẫn giữ được đầy đủ thực lực để chuyển giao tài liệu và kháng thể cho phía tổng bộ.
Còn việc không may cũng hiển nhiên là── vật tư không đủ.
Tư Nam đã tỉnh, mặt mày tê cóng vì rửa bằng nước lạnh, lúc này hắn đang ăn hai túi bánh quy, từ tốc độ nhai nuốt có thể cảm nhận thấy hắn rất không hài lòng. Chu Nhung ngồi xổm ở phía đối diện vừa gặm bánh vừa dạy dỗ: “Cậu ấm được cưng từ bé! Bông hoa trong nhà kính, hỏng cả một thế hệ! Nhớ cuộc trường chinh hai mươi lăm nghìn dặm của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa năm đó, mười năm cải cách văn hóa ba năm tai họa, đủ các thể loại cứu trợ chống lũ động đất….Có bánh quy khô ăn đã không tệ rồi, cậu vẫn còn nho khô, nếu không hài lòng thì đổi với anh nè!”
“Cải cách văn hóa là cái gì? Tôi không biết.” Tư Nam lạnh lùng trả lời, “Anh nói Washington cho quân băng qua sông Delaware trong đêm đông thì tôi còn hơi biết một chút.”
Chu Nhung nhìn vụn bánh quy dính trên khóe miệng hắn, trong lòng hơi ngứa, rất muốn nhào qua hôn một cái. Thế nhưng quanh cái khu này toàn người là người, Chu Nhung nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu, chỉ đành lẳng lặng khiêm tốn giơ tay, xoa xoa mái tóc bên thái dương Tư Nam.
Tư Nam nghẹn cổ nuốt nốt miếng bánh quy cuối cùng, ngáp to một cái, kéo chặt khóa áo khoác, quay về xe bọc thép ngủ bù.
Đám phụ nữ đang ôm đứa bé tìm cách mớm sữa, nhặt củi khô nhóm lửa, cẩn cẩn thận thận hâm nóng bình nước rồi đổ sữa vào. Tư Nam mặc áo choàng nhoài người lên ghế sau, nhìn nửa cái bình sữa nóng ấm kia, nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy trong ngực mình có cái gì cưng cứng.
Hắn móc ra nhìn thử, sôcôla Dove.
“Á, sôcôla!” Ngô Hinh Nghiên đang giúp kiếm củi dọn dẹp bữa sáng, vừa vặn đi đến bên xe, thuận miệng nói: “Cho tôi ăn với!”
Tư Nam trợn mắt nhìn cô.
Ngô Hinh Nghiên vô tội nhìn lại.
Vài giây sau, Tư Nam cất thanh sôcôla vào túi áo, chậm rãi nói: “Cô là con gái, không nên ăn nhiều đồ ngọt như vậy được, sẽ béo phì đấy.”
Ngô Hinh Nghiên: “………………………..”
Xuân Thảo và bác sĩ Trịnh cũng đã tỉnh dậy, Xuân Thảo đói sắp chết rồi, vội bò xuống xe Jeep mò tìm cái ăn, vừa lúc trông thấy một bác gái nhiệt tình chuẩn bị hộp cơm bệnh nhân cho Nhan Hào đang mê man, lập tức chảy nước miếng dàn giụa đến gần. Ai biết cô còn chưa kịp vươn tay trộm hộp cơm, một tiếng quát to bất thình lình vang lên ở phía sau: “Trung úy Dương Xuân Thảo! Em lăn qua đây cho anh!”
Cả người Xuân Thảo run rẩy sợ hãi.
Chu Nhung đã nghỉ ngơi lấy lại sức, giờ đang định tính sổ đây mà.
“Vì sao không cứu sản phụ Vương Văn?” Chu Nhung gằn từng chữ một.
Xuân Thảo nghiêm chỉnh đứng thẳng trước mặt y, cúi đầu ủ rũ, y như cây cải thìa đọng sương sớm. Bác sĩ Trịnh xoa tay muốn tiến lên giải thích, song còn chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng quát như cuồng phong bão táp của Chu Nhung đánh bật trở về:
“Vì sao không tự cõng cô ấy? Vì sao không buộc chặt cô ấy trên lưng! Vì sao rút lui chậm chạp như thế!”
“Em với Tư Nam có tổng cộng hai ngàn năm trăm phát đạn, Tư Nam chiến đấu cho đến viên cuối cùng! Vì sao em không thế?!”
“Chín trăm phát đạn của em mà còn thừa một trăm sáu mươi bốn! Vì sao còn dư lại một trăm sáu mươi bốn──!”
Chu Nhung gần như rít gào sát bên tai Xuân Thảo, mọi người trên khu đất trông đều kinh hãi, không dám mở lời.
Tư Nam bị tiếng gào đánh thức, đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói một câu: “Tôi cũng ở đó, lúc ấy không bắt được cô ấy, muốn mắng thì mắng cả tôi đây này.”
“Không thể mắng được!” Chu Nhung không thèm nể nang oán giận nói: “Cậu không phải đội viên của anh, chưa từng tuyên thệ, quốc gia cũng chưa phát lương cho cậu!”
“Tí tiền lương ấy đủ để làm gì? Ở đây có người nào bán mạng vì anh vì chút tiền lương ấy không? Bây giờ 118 còn chưa phát lương cho mọi người đâu nhỉ?”
Trước con mắt trợn to của mọi người, Tư Nam đột nhiên tranh lên cãi nhau, chẳng ai ngờ một Tư Nam luôn luôn im lặng thế mà mồm miệng lanh lẹ sắc bén đến thế: “Tiền lương của mấy người bao nhiêu, quy ra được mấy cân dầu ăn? Người kia cho tôi khẩu súng, tôi đi đến thành phố phía trước đi cướp về, tiền lương một tháng của trung úy Dương Xuân Thảo được bao nhiêu, tôi cho cậu đi cướp bấy nhiêu, kể từ nay trở đi cậu bán mạng cho tôi, có làm không?”
Chu Nhung: “……………….”
Xuân Thảo: “………………..”
Quách Vĩ Tường được nêu tên ‘Người kia’: “……………….”
Bác sĩ Trịnh thực sự đờ đẫn cả người, một lúc sau mới cố lấy dũng khí, yếu ớt nói: “Chuyện, chuyện kia…………”
Mọi người đều lục tục quay đầu nhìn, bác sĩ Trịnh ngẩng đầu kiên trì biện giải: “Hai cô cậu ấy cũng gắng sức rồi, tình hình lúc đó thật sự có rất nhiều zombie, bao vây chung quanh…..Đều tại chú không cõng Vương Văn cẩn thận, cháu ấy lén nhảy xuống, muốn để bọn chú chạy nhanh……”
Rất nhiều người đều lộ ra sắc mặt không đành lòng, bé con bị đánh thức, khóc oe oe rất to.
“Nếu sợ gánh nặng, vì sao vẫn vượt trăm cay nghìn đắng đón đứa bé trở về? Không có hai cô cậu ấy…..không có thì bọn chú cũng mất mạng cả rồi,” Bác sĩ Trịnh rụt cổ, cảm khái nói: “Mất luôn cái mạng thiệt ấy.”
Nhóm người sống sót đều quăng ánh mắt trách cứ mà khó hiểu về phía Chu Nhung, rất nhiều người tỏ ý sao cậu có thể cố tình gây sự như thế, Chu Nhung bó tay luôn rồi.
“Em đã rõ cái sai của mình chưa?”
Xuân Thảo nghiêm túc nói: “Em đã rõ.”
Chu Nhung chỉ có thể ngừng phê bình, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Lăn qua bên kia đi, không cho ăn cơm!”
Xuân Thảo rất sợ hãi đi đến bên cạnh xe ngồi xổm xuống, mặt mày xấu hổ, ngón tay giày vò góc váy quân trang màu xanh thẫm bẩn thỉu.
Tư Nam xuống xe muốn đi cướp súng, Quách Vĩ Tường nhớ đến ông tướng này từng đơn thương độc mã giết chóc thoát khỏi đàn zombie, sợ hắn không nói lời nào mà thực sự đi cướp đoạt lương thực, vội vàng ôm chặt cây súng né xa hơn mười mét: “Bình tĩnh, cậu bình tĩnh chút đi!”
Tư Nam thiệt hết cách, bất mãn nói: “Tôi cũng không ăn cơm.” Nói xong bèn đi đến cạnh Xuân Thảo, ngồi bệt xuống đất.
“…………..” Chu Nhung bất đắc dĩ nói: “Tổ tông của anh ơi, cậu vừa mới ăn xong có được không?”
Nhan Hào mê mê man man được người bón cho vài miếng canh nóng, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Trước đó cậu có nghe thấy tiếng Chu Nhung quát tháo Xuân Thảo và Tư Nam, vẫn muốn mở miệng ngăn cản, thế nhưng tiếc rằng cậu thực sự không nói ra được tiếng nào, lúc này cuối cùng có thể ôm xương sườn đau đớn ho khan vài tiếng, khàn khàn nói: “Nhung ca, Nhung ca………”
Chu Nhung hầm hừ, quay người đi đến bên kia xe bọc thép: “Tỉnh rồi à? Chú không sao chứ?”
Nhân cơ hội y quay người, nhóm phụ nữ trên khu đất chuẩn bị bữa sáng cùng quay qua nhìn nhau, sau đó bác gái vừa nãy chuẩn bị phần cơm bệnh nhân gật nhẹ đầu, giấu thứ gì đó vào ngực, lén la lén lút đi qua, dúi vào tay Xuân Thảo.
Đó là hai quả trứng kho.
Xuân Thảo còn chưa kịp nói gì, Chu Nhung như mọc mắt ở sau lưng quay đầu nhìn: “Làm cái gì đó?”
Bác gái vội vàng trả lời: “Có làm gì đâu?”
“Khụ khụ khụ!” Nhan Hào lập tức ho khụ một tiếng rõ to── cũng thiệt liều luôn, xương sườn vốn đã gãy thành mấy đoạn, cảm giác rung rung của cú ho thật chua xót chết được, mém nữa làm cậu đau đến ngất xỉu.
Chu Nhung chỉ đành trở về thực hiện chức trách đội trưởng của mình: “Nhanh nhanh nhanh, lấy nước ấm đến, nẹp chặt hai thanh nẹp trước ngực chú ấy…..”
Bác gái thương yêu hết sức nói: “Con gái nhỏ đáng thương của bác…….” Ý bảo Xuân Thảo mau chóng ăn đi, sau đó khập khiễng trốn tiệt mất.
Xuân Thảo hiện tại đói cực kì, bóc sạch vỏ trứng liền bắt đầu ăn như hổ như sói. Tư Nam ngồi ở trên bãi cỏ giúp cô bóc nốt quả còn lại, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía kia của xe bọc thép, Chu Nhung đang quay lưng với hắn, nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu Nhan Hào, đang bắt chuyện với cái người đang đun nước nóng khử trùng băng gạc giúp người bệnh.
Tư thế đó rơi vào mắt người ngoài, quả thực có chút thân mật.
Không biết tại sao tâm trạng của Tư Nam bỗng dưng sa sút, hắn lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
“Vẫn khó chịu à?” Quách Vĩ Tường cầm hai bình nước bước thong thả đến từ bên kia bãi cỏ, đưa cho mỗi người một bình, cười nói: “Chả có gì đâu, làm trò trước mặt bao người ấy mà, không cứu được sản phụ, Nhung ca chắc chắn sẽ mắng rồi. Mắng xong thì hết, đừng để trong lòng, ảnh biết hai người đều cố hết sức mà.”
Tư Nam lười biếng không thèm lên tiếng.
“Vừa nãy Nhung ca nói thế, thực ra là do trong lòng ảnh hổ thẹn với cậu.” Quách Vĩ Tường hạ giọng khuyên hắn: “Cậu không phải người của bộ đội đặc chủng, đáng nhẽ phải tính là nhân dân được cả đội bảo vệ, thế nhưng trong tình hình nguy hiểm lại bị đối xử như một thành viên cảm tử. Ngộ nhỡ cậu hy sinh, thì cũng không được tiền trợ cấp hay được thăng quân hàm, trong lòng ảnh thực ra rất hổ thẹn…..”
── Nếu lúc này bác sĩ Trịnh mà có ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy không đúng, ông sẽ chạy tới giải thích gì đó; cơ mà Xuân Thảo là cô nàng ngây thơ mù tịt, miệng nhét đầy trứng, chỉ gật đầu ừ ừ ở kế bên.
“……….Ngậm miệng nhanh đi,” Tư Nam một tay chống ở thái dương, rốt cuộc không nhịn nổi nữa ngắt lời Quách Vĩ Tường đang lải nhải: “Cậu hiểu gì nào? Cậu chỉ là một con gà trống thôi.”
Hắn đứng dậy, tiện tay lấy sôcôla vứt cho Quách Vĩ Tường: “Cho hai người đấy.”
Sau đó Tư Nam đách thèm ngoảnh đầu, đi thẳng lên xe, khom đầu gối co vào một góc ở ghế sau, kéo chặt áo khoác nhắm hai mắt mình lại.
***
Tư Nam đột ngột bật người dậy.
Gần khu vực nhà máy, quả đạn pháo lao thẳng đến tạo thành hình chữ S gây ra các vụ nổ liên hoàn, toàn bộ đàn zombie đều bị quét sạch sành sanh, xe Jeep nhân cơ hội xông nhanh vào con đường xen lẫn màu đen đỏ của lửa đạn, đánh một vòng cung dừng ngay dưới lầu.
Tiếp đó, Chu Nhung vai khiêng pháo cối, bật người từ cửa sổ lên nóc xe, tươi cười từ xa: “Tư Tiểu Nam!”
“Xuân Tiểu Thảo!”
“Nhung ca đến tìm các cưng rồi đây──!”
Bác sĩ Trịnh trợn trừng mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, cứ như nhìn thấy quyền trượng Moses xẻ đôi đại dương, quả thực không dám tin vào hai mắt mình. Xuân Thảo thôi hết bi thương, ngó ra bên ngoài muốn hét anh quay về chịu chết à! May mà trước khi thốt ra liền nhớ tới hiện tại hành lang đầy ắp zombie, đành cố gắng nín giận.
“Anh quay về chịu chết à──!” Tiếng Tư Nam quát to ở trên đỉnh đầu cô.
Tư Tiểu Nam! Ôi một phiên bản của mị của thế giới này đây mà! Xuân Thảo lệ nóng doanh trào nghĩ.
Chu Nhung cười toe: “Nhìn mà xem! Anh sẽ cho cậu chiêm ngưỡng công nghệ siêu việt của 118!”
Chu Nhung lấy một khẩu súng có hình dạng giống tiểu liên tự động mini ra, họng súng được kéo dài ra thành ba mũi tên làm vũ khí, Xuân Thảo vừa thấy thứ đồ kia, lập tức kéo bác sĩ Trịnh dậy, đách thèm lo sẽ dụ zombie đến hay không: “Nhanh lùi về sau!”
Chưa kịp dứt lời, hai người cùng đồng thời lùi về sau mấy bước, cửa kính thủy tinh rầm một tiếng nát vụn.
Ba mũi tên được móc vào dây thừng, sượt qua đỉnh đầu bọn họ, đánh cái sầm ghim sâu vào trong tường mấy cm!
Đầu dây bên kia được Chu Nhung dùng lực từ cao áp buộc cố định vào cái bệ trên nóc xe, dây thừng nối thẳng từ mặt đất đến tầng trệt của tòa nhà mười tầng, tạo thành một cây cầu sinh mệnh trên bầu trời bao la. Tư Nam lại dùng mảnh vải buộc chặt đứa bé vào sau lưng của mình, hỏi Xuân Thảo: “Cậu trước hay tôi trước?”
Xuân Thảo đang tìm dây thừng để chuẩn bị buộc bác sĩ Trịnh: “Cậu đi!”
Tư Nam hít sâu một hơi, trở tay vỗ nhẹ lên mông đứa bé, khẽ khàng nói: “Mẹ cháu phù hộ, cháu vạn lần đừng rớt xuống đó.” Nói xong hắn đeo găng chiến thuật thật chặt, nhảy vọt lên không trung, thoáng chốc tóm lấy dây thừng.
Cơn gió gào thét thổi bay tóc mai, áo khoác không ngừng bị tung ra hai bên, trượt xuống nhanh như chảo chớp từ độ cao ba mươi mét. Chu Nhung quỳ một chân làm trọng tâm ở phía đối diện, đón lấy ôm chặt Tư Nam vào lòng!
Chu Nhung: “Ngon!”
Lực rơi xuống khiến cả hai cùng ngã nhào lên nóc xe, Tư Nam đè Chu Nhung dưới thân, hai người thoáng cái chỉ còn cách nhau vài mm.
Biển zombie như đám bại binh tháo chạy, hỏa lực chưa tan hết chậm rãi bốc lên, khói thuốc súng mù mịt trên bầu trời, tất cả đều phản chiếu trong đôi mắt mang ý cười của Chu Nhung. Một giây đó, giống như có ma xui quỷ khiến, lại như đã từng in dấu thật sâu trong kí ức, hai người bọn họ nhìn chăm chú lẫn nhau, Tư Nam cúi đầu chạm vào bờ môi thô ráp vì khô nứt.
Đó là một nụ hôn cực kì nhẹ.
Cả thế giới rộng lớn mù mịt đều dừng lại tại khoảnh khắc này, hóa thành vô số mảnh nhỏ rời rạc, bay lả tả cuốn theo chiều gió tỏa đi.
“…………” Xuân Thảo run rẩy nói: “Giữa…..giữa ban ngày ban mặt, trời đất sáng sủa, hai người kia, hai người kia lẽ nào quên béng mất hai chú cháu ta rồi……”
Bác sĩ Trịnh kiên cường thúc giục: “Nhân lúc đội trưởng Chu chưa rút dây chạy lấy người, chúng ta mau mau rút đi!”
Chu Nhung cao giọng cười to, Tư Nam quay người bật dậy, hai má hơi hồng hồng, từ trên nóc xe Jeep trượt vào trong cửa sổ.
Xuân Thảo nhanh chóng hành động, buộc chặt sợi dây vào người, sợ nó không chịu được trọng lượng của một người đàn ông trưởng thành, bèn ra hiệu cho bác sĩ Trịnh bám chắc sau vai mình, đừng để đến lúc ga trải giường buộc trên người bị rách, làm cả người bác sĩ Trịnh rơi xuống từ giữa không trung thì có mà oan hơn thị mầu.
Bác sĩ Trịnh có chút chần chừ: “Không thì….cứ để chú tự đi, cháu vẫn là một cô bé…..”
“Chú đừng nói nhảm nữa, bám vai cháu thật chắc vào.” Xuân Thảo cười nói.
Bác sĩ Trịnh muốn nói nếu chú có con gái, tuổi cháu với con gái chú cũng xêm xêm đấy. Nhưng là trong tình hình nguy cấp này cũng chẳng so đo nhiều, chỉ đành nín giận bám chặt hai vai Xuân Thảo── ông vừa bám xuống liền cảm nhận được khung xương cực kì rắn chắc ở dưới hai bàn tay mình, cơ thể mỏng manh của thiếu nữ ấy vậy mà còn chắc nịch hơn cả hòn đá, phảng phất như ẩn chứa sức bật vô hạn.
Xuân Thảo nắm chặt dây thừng, đứng ở trên bục cửa sổ: “Hì” một tiếng thả người bay lên!
──Ầm!
Vài giây sau, Xuân Thảo lao thẳng xuống, vô cùng hùng hổ ngã trên nóc xe, mém nữa đã đè bẹp bác sĩ Trịnh đang ngoắc ngoải nửa sống nửa chết.
“Ý, con gái!” Chu Nhung cất cây súng leo đi, ngồi xổm ở bên cạnh đạo đức giả nói: “Để ba ba coi ngã thế nào nào, có đau không thế?………..”
Xuân Thảo vừa mới ngẩng đầu, hai hàng máu mũi chảy thòng lòng xuống: “Dẫu gì ba cũng phải giả bộ đón cái chứ! Làm màu tí chết ai à!”
“Ở đây có tận hai người lận, ba ba chân già tay yếu sao đón được chứ. Được rồi, sản phụ đâu?”
Xuân Thảo buồn bực nói: “Nhảy vào trong đàn zombie rồi. Không cứu được.”
Chu Nhung vỗ bộp bộp lên đầu cô: “Quay về tính sổ với con sau.” Nói xong bèn đứng dậy bắn một pháo, quét sạch đàn zombie đang túm lại chung quanh trong phạm vi mười mét, nhảy vào buồng lái quát: “Đi thôi!”
Rạng sáng, 6 giờ, màn đêm dần lui, ánh mặt trời bắt đầu lóe lên.
Tư Nam ôm đứa bé, ngồi tại ghế phó lái ngủ thiếp đi. Xuân Thảo với bác sĩ Trịnh nghiêng ngả ngồi ở ghế sau, há to miệng chảy đầy nước miếng, ngủ say như chết, thậm chí tiếng pháo cối nện ầm ầm liên tục cũng không đánh thức được bọn họ dậy.
Chiếc xe Jeep chạy băng băng trên đường quốc lộ, một mạch đến phía Nam, đằng sau là đàn zombie mênh mông, đằng trước là pháo hoa rực rỡ.
Phía cuối cánh đồng, khi tia nắng đầu tiên từ từ hiện ra từ đường chân trời, Quách Vĩ Tường từ bên cạnh mui xe xoay đầu trông ra xa đường quốc lộ, nghẹn ngào nói: “Bọn họ…..Đại Đinh! Bọn họ trở về rồi!”
“Nhung ca!”
“Nhung ca──!”
Hai người Đinh Thực và Quách Vĩ Tường cùng xông lên đường quốc lộ, vừa vẫy tay vừa la hét vừa nhảy cẫng lên, nam nữ già trẻ ở phía sau lục tục chạy khỏi xe, nhìn chăm chú vào chiếc xe Jeep chạy như bay kia, vui buồn lẫn lộn.
Nhan Hào đang mê man, giãy dụa sắp tỉnh, được nhóm người sống cẩn thận nâng dậy.
“Trở về rồi!”
“Nhung ca trở về rồi!”
“Đội trưởng Chu trở về rồi──!”
…….
Xe Jeep khoác lên mình màn sương sớm đậu ở ven đường, phản xạ thành vô số điểm sáng mờ nhạt trên thân xe. Chu Nhung mở cửa, vừa mới chui ra đã được Đinh Thực và Quách Vĩ Tương ôm trái ôm phải, khóe mắt nhóm người sống sót ẩn chứa lệ nóng vây chung quanh, nhóm phụ nữ tranh nhau đón lấy đứa bé trong ngực Tư Nam, ôm vào lòng mình khe khẽ dỗ dành, còn nhóm đàn ông thì nhón nhân thò đầu nhìn.
“Có gì ăn không, thiệt đói chết rồi, anh nguyện dùng một cái hôn moah moah đổi nè.” Chu Nhung cười nói: “Với cả lấy sữa bộ Tư Tiểu Nam lén dấu riêng để cho em bé ăn đi, nhân lúc cậu ấy còn chưa tỉnh, nhanh lên!”
***
Trong vòng một đêm, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, thời tiết lạnh giá khiến zombie tại ba tỉnh Đông Bắc thậm chí cả toàn khu Hoa Bắc đều tập trung lại, chậm rãi di tản về phía Nam ấm áp.
Bọn họ nhất định phải đuổi đến Nam Hải, đi vào khu an toàn trước khi đàn zombie tiến đến, nếu không sẽ có số phận giống mấy thằng ngu xui xẻo họ Phùng, bị mười mấy vạn hoặc trăm vạn zombie bu kín, cái xe bus kia chắc chắn đã trở thành cỗ quan tài sắt mai táng của bọn chúng.
May mắn là ngoài Vương Văn ra thì toàn bộ số người sống đều không hề bị thương, cũng không có thành viên bộ đội đặc chủng nào hy sinh trong cuộc đuổi bắt sinh tử này, bọn họ vẫn giữ được đầy đủ thực lực để chuyển giao tài liệu và kháng thể cho phía tổng bộ.
Còn việc không may cũng hiển nhiên là── vật tư không đủ.
Tư Nam đã tỉnh, mặt mày tê cóng vì rửa bằng nước lạnh, lúc này hắn đang ăn hai túi bánh quy, từ tốc độ nhai nuốt có thể cảm nhận thấy hắn rất không hài lòng. Chu Nhung ngồi xổm ở phía đối diện vừa gặm bánh vừa dạy dỗ: “Cậu ấm được cưng từ bé! Bông hoa trong nhà kính, hỏng cả một thế hệ! Nhớ cuộc trường chinh hai mươi lăm nghìn dặm của Hồng Quân Công Nông Trung Hoa năm đó, mười năm cải cách văn hóa ba năm tai họa, đủ các thể loại cứu trợ chống lũ động đất….Có bánh quy khô ăn đã không tệ rồi, cậu vẫn còn nho khô, nếu không hài lòng thì đổi với anh nè!”
“Cải cách văn hóa là cái gì? Tôi không biết.” Tư Nam lạnh lùng trả lời, “Anh nói Washington cho quân băng qua sông Delaware trong đêm đông thì tôi còn hơi biết một chút.”
Chu Nhung nhìn vụn bánh quy dính trên khóe miệng hắn, trong lòng hơi ngứa, rất muốn nhào qua hôn một cái. Thế nhưng quanh cái khu này toàn người là người, Chu Nhung nghĩ đi nghĩ lại một lúc lâu, chỉ đành lẳng lặng khiêm tốn giơ tay, xoa xoa mái tóc bên thái dương Tư Nam.
Tư Nam nghẹn cổ nuốt nốt miếng bánh quy cuối cùng, ngáp to một cái, kéo chặt khóa áo khoác, quay về xe bọc thép ngủ bù.
Đám phụ nữ đang ôm đứa bé tìm cách mớm sữa, nhặt củi khô nhóm lửa, cẩn cẩn thận thận hâm nóng bình nước rồi đổ sữa vào. Tư Nam mặc áo choàng nhoài người lên ghế sau, nhìn nửa cái bình sữa nóng ấm kia, nuốt một ngụm nước miếng, đột nhiên cảm thấy trong ngực mình có cái gì cưng cứng.
Hắn móc ra nhìn thử, sôcôla Dove.
“Á, sôcôla!” Ngô Hinh Nghiên đang giúp kiếm củi dọn dẹp bữa sáng, vừa vặn đi đến bên xe, thuận miệng nói: “Cho tôi ăn với!”
Tư Nam trợn mắt nhìn cô.
Ngô Hinh Nghiên vô tội nhìn lại.
Vài giây sau, Tư Nam cất thanh sôcôla vào túi áo, chậm rãi nói: “Cô là con gái, không nên ăn nhiều đồ ngọt như vậy được, sẽ béo phì đấy.”
Ngô Hinh Nghiên: “………………………..”
Xuân Thảo và bác sĩ Trịnh cũng đã tỉnh dậy, Xuân Thảo đói sắp chết rồi, vội bò xuống xe Jeep mò tìm cái ăn, vừa lúc trông thấy một bác gái nhiệt tình chuẩn bị hộp cơm bệnh nhân cho Nhan Hào đang mê man, lập tức chảy nước miếng dàn giụa đến gần. Ai biết cô còn chưa kịp vươn tay trộm hộp cơm, một tiếng quát to bất thình lình vang lên ở phía sau: “Trung úy Dương Xuân Thảo! Em lăn qua đây cho anh!”
Cả người Xuân Thảo run rẩy sợ hãi.
Chu Nhung đã nghỉ ngơi lấy lại sức, giờ đang định tính sổ đây mà.
“Vì sao không cứu sản phụ Vương Văn?” Chu Nhung gằn từng chữ một.
Xuân Thảo nghiêm chỉnh đứng thẳng trước mặt y, cúi đầu ủ rũ, y như cây cải thìa đọng sương sớm. Bác sĩ Trịnh xoa tay muốn tiến lên giải thích, song còn chưa kịp mở miệng, đã bị tiếng quát như cuồng phong bão táp của Chu Nhung đánh bật trở về:
“Vì sao không tự cõng cô ấy? Vì sao không buộc chặt cô ấy trên lưng! Vì sao rút lui chậm chạp như thế!”
“Em với Tư Nam có tổng cộng hai ngàn năm trăm phát đạn, Tư Nam chiến đấu cho đến viên cuối cùng! Vì sao em không thế?!”
“Chín trăm phát đạn của em mà còn thừa một trăm sáu mươi bốn! Vì sao còn dư lại một trăm sáu mươi bốn──!”
Chu Nhung gần như rít gào sát bên tai Xuân Thảo, mọi người trên khu đất trông đều kinh hãi, không dám mở lời.
Tư Nam bị tiếng gào đánh thức, đột nhiên mở miệng lạnh lùng nói một câu: “Tôi cũng ở đó, lúc ấy không bắt được cô ấy, muốn mắng thì mắng cả tôi đây này.”
“Không thể mắng được!” Chu Nhung không thèm nể nang oán giận nói: “Cậu không phải đội viên của anh, chưa từng tuyên thệ, quốc gia cũng chưa phát lương cho cậu!”
“Tí tiền lương ấy đủ để làm gì? Ở đây có người nào bán mạng vì anh vì chút tiền lương ấy không? Bây giờ 118 còn chưa phát lương cho mọi người đâu nhỉ?”
Trước con mắt trợn to của mọi người, Tư Nam đột nhiên tranh lên cãi nhau, chẳng ai ngờ một Tư Nam luôn luôn im lặng thế mà mồm miệng lanh lẹ sắc bén đến thế: “Tiền lương của mấy người bao nhiêu, quy ra được mấy cân dầu ăn? Người kia cho tôi khẩu súng, tôi đi đến thành phố phía trước đi cướp về, tiền lương một tháng của trung úy Dương Xuân Thảo được bao nhiêu, tôi cho cậu đi cướp bấy nhiêu, kể từ nay trở đi cậu bán mạng cho tôi, có làm không?”
Chu Nhung: “……………….”
Xuân Thảo: “………………..”
Quách Vĩ Tường được nêu tên ‘Người kia’: “……………….”
Bác sĩ Trịnh thực sự đờ đẫn cả người, một lúc sau mới cố lấy dũng khí, yếu ớt nói: “Chuyện, chuyện kia…………”
Mọi người đều lục tục quay đầu nhìn, bác sĩ Trịnh ngẩng đầu kiên trì biện giải: “Hai cô cậu ấy cũng gắng sức rồi, tình hình lúc đó thật sự có rất nhiều zombie, bao vây chung quanh…..Đều tại chú không cõng Vương Văn cẩn thận, cháu ấy lén nhảy xuống, muốn để bọn chú chạy nhanh……”
Rất nhiều người đều lộ ra sắc mặt không đành lòng, bé con bị đánh thức, khóc oe oe rất to.
“Nếu sợ gánh nặng, vì sao vẫn vượt trăm cay nghìn đắng đón đứa bé trở về? Không có hai cô cậu ấy…..không có thì bọn chú cũng mất mạng cả rồi,” Bác sĩ Trịnh rụt cổ, cảm khái nói: “Mất luôn cái mạng thiệt ấy.”
Nhóm người sống sót đều quăng ánh mắt trách cứ mà khó hiểu về phía Chu Nhung, rất nhiều người tỏ ý sao cậu có thể cố tình gây sự như thế, Chu Nhung bó tay luôn rồi.
“Em đã rõ cái sai của mình chưa?”
Xuân Thảo nghiêm túc nói: “Em đã rõ.”
Chu Nhung chỉ có thể ngừng phê bình, nghĩ nghĩ lại bổ sung một câu: “Lăn qua bên kia đi, không cho ăn cơm!”
Xuân Thảo rất sợ hãi đi đến bên cạnh xe ngồi xổm xuống, mặt mày xấu hổ, ngón tay giày vò góc váy quân trang màu xanh thẫm bẩn thỉu.
Tư Nam xuống xe muốn đi cướp súng, Quách Vĩ Tường nhớ đến ông tướng này từng đơn thương độc mã giết chóc thoát khỏi đàn zombie, sợ hắn không nói lời nào mà thực sự đi cướp đoạt lương thực, vội vàng ôm chặt cây súng né xa hơn mười mét: “Bình tĩnh, cậu bình tĩnh chút đi!”
Tư Nam thiệt hết cách, bất mãn nói: “Tôi cũng không ăn cơm.” Nói xong bèn đi đến cạnh Xuân Thảo, ngồi bệt xuống đất.
“…………..” Chu Nhung bất đắc dĩ nói: “Tổ tông của anh ơi, cậu vừa mới ăn xong có được không?”
Nhan Hào mê mê man man được người bón cho vài miếng canh nóng, rốt cuộc cũng tỉnh lại. Trước đó cậu có nghe thấy tiếng Chu Nhung quát tháo Xuân Thảo và Tư Nam, vẫn muốn mở miệng ngăn cản, thế nhưng tiếc rằng cậu thực sự không nói ra được tiếng nào, lúc này cuối cùng có thể ôm xương sườn đau đớn ho khan vài tiếng, khàn khàn nói: “Nhung ca, Nhung ca………”
Chu Nhung hầm hừ, quay người đi đến bên kia xe bọc thép: “Tỉnh rồi à? Chú không sao chứ?”
Nhân cơ hội y quay người, nhóm phụ nữ trên khu đất chuẩn bị bữa sáng cùng quay qua nhìn nhau, sau đó bác gái vừa nãy chuẩn bị phần cơm bệnh nhân gật nhẹ đầu, giấu thứ gì đó vào ngực, lén la lén lút đi qua, dúi vào tay Xuân Thảo.
Đó là hai quả trứng kho.
Xuân Thảo còn chưa kịp nói gì, Chu Nhung như mọc mắt ở sau lưng quay đầu nhìn: “Làm cái gì đó?”
Bác gái vội vàng trả lời: “Có làm gì đâu?”
“Khụ khụ khụ!” Nhan Hào lập tức ho khụ một tiếng rõ to── cũng thiệt liều luôn, xương sườn vốn đã gãy thành mấy đoạn, cảm giác rung rung của cú ho thật chua xót chết được, mém nữa làm cậu đau đến ngất xỉu.
Chu Nhung chỉ đành trở về thực hiện chức trách đội trưởng của mình: “Nhanh nhanh nhanh, lấy nước ấm đến, nẹp chặt hai thanh nẹp trước ngực chú ấy…..”
Bác gái thương yêu hết sức nói: “Con gái nhỏ đáng thương của bác…….” Ý bảo Xuân Thảo mau chóng ăn đi, sau đó khập khiễng trốn tiệt mất.
Xuân Thảo hiện tại đói cực kì, bóc sạch vỏ trứng liền bắt đầu ăn như hổ như sói. Tư Nam ngồi ở trên bãi cỏ giúp cô bóc nốt quả còn lại, ngẩng đầu thoáng nhìn về phía kia của xe bọc thép, Chu Nhung đang quay lưng với hắn, nửa quỳ trên mặt đất, ôm lấy đầu Nhan Hào, đang bắt chuyện với cái người đang đun nước nóng khử trùng băng gạc giúp người bệnh.
Tư thế đó rơi vào mắt người ngoài, quả thực có chút thân mật.
Không biết tại sao tâm trạng của Tư Nam bỗng dưng sa sút, hắn lặng lẽ nhìn đi chỗ khác.
“Vẫn khó chịu à?” Quách Vĩ Tường cầm hai bình nước bước thong thả đến từ bên kia bãi cỏ, đưa cho mỗi người một bình, cười nói: “Chả có gì đâu, làm trò trước mặt bao người ấy mà, không cứu được sản phụ, Nhung ca chắc chắn sẽ mắng rồi. Mắng xong thì hết, đừng để trong lòng, ảnh biết hai người đều cố hết sức mà.”
Tư Nam lười biếng không thèm lên tiếng.
“Vừa nãy Nhung ca nói thế, thực ra là do trong lòng ảnh hổ thẹn với cậu.” Quách Vĩ Tường hạ giọng khuyên hắn: “Cậu không phải người của bộ đội đặc chủng, đáng nhẽ phải tính là nhân dân được cả đội bảo vệ, thế nhưng trong tình hình nguy hiểm lại bị đối xử như một thành viên cảm tử. Ngộ nhỡ cậu hy sinh, thì cũng không được tiền trợ cấp hay được thăng quân hàm, trong lòng ảnh thực ra rất hổ thẹn…..”
── Nếu lúc này bác sĩ Trịnh mà có ở đây, chắc chắn sẽ cảm thấy không đúng, ông sẽ chạy tới giải thích gì đó; cơ mà Xuân Thảo là cô nàng ngây thơ mù tịt, miệng nhét đầy trứng, chỉ gật đầu ừ ừ ở kế bên.
“……….Ngậm miệng nhanh đi,” Tư Nam một tay chống ở thái dương, rốt cuộc không nhịn nổi nữa ngắt lời Quách Vĩ Tường đang lải nhải: “Cậu hiểu gì nào? Cậu chỉ là một con gà trống thôi.”
Hắn đứng dậy, tiện tay lấy sôcôla vứt cho Quách Vĩ Tường: “Cho hai người đấy.”
Sau đó Tư Nam đách thèm ngoảnh đầu, đi thẳng lên xe, khom đầu gối co vào một góc ở ghế sau, kéo chặt áo khoác nhắm hai mắt mình lại.
Bình luận truyện