Người Bất Tử
Chương 43
Dịch: Khởi Linh
***
06:08AM
Sáng sớm, ngày thứ ba.
Chu Nhung ngồi phịch trên mái hiên, khi đường chân trời đằng đông hiện lên dải màu xanh xanh, y tinh bì lực tẫn thở ra hơi trắng.
Số đạn dược rốt cuộc chỉ còn mười một viên, bốn quả lựu đạn, dao chiến thuật, dao găm một thanh, súng trường tấn công còn duy nhất một băng.
Đồ ăn thức uống cũng cạn sạch.
Mặc dù rơi vào tình huống thế suy sức yếu, thế nhưng y vẫn vượt qua được hai đêm dài trong thành phố tràn ngập zombie này, đến chính Chu Nhung cũng tự cảm thấy rõ ràng có một sức mạnh nào đó đang che chở cho mình.
Nhưng mà liệu Tư Nam còn sống hay không đây?
Trong cái đại dương zombie này, em ấy rốt cuộc đang ở trong xó xỉnh nào của thành phố?
Chu Nhung nhìn đồng hồ, đã ba mươi sáu tiếng kể từ khi Tư Nam mất tích.
── Có phải em ấy đã mất hết ý chí, vứt bỏ hy vọng, thậm chí là đã…….chết?
Không, sẽ không đâu── Tuy không có bằng chứng, song Chu Nhung vẫn có một cảm giác vô danh nào đó rằng Tư Nam sẽ không bị giết một cách dễ dàng thế được. Khả năng lớn nhất là em ấy tay không tất sắt, không thể đột phá vòng vây zombie, dần dần mất niềm tin vì tiểu đội 118 không quay về đến đón mình, có lẽ em ấy đang trốn ở góc không biết nào đó lặng lẽ lau nước mắt cũng nên; nếu không cũng đang đi góp nhặt vật tư, chuẩn bị mạnh mẽ xuất phát xông vào sân bay trực thăng ở ngoại ô.
Kiên trì thêm chút nữa, Chu Nhung cắn chặt răng hàm, ép buộc bản thân ngồi dậy.
Không thể vì công cuộc tìm kiếm trong suốt 48 giờ qua chưa có kết quả mà đã muốn đặt cược xuất phát đến sân bay được. Nếu quyết định bằng cách dựa vào tình hình thực tế thì sẽ chẳng khác gì ôm cây đợi thỏ, y vẫn nên lái xe bọc thép quay về thành phố tiếp tục tìm kiếm thôi.
“Cố gắng kiên trì.” Y thì thào nói, không biết đang tự nói với chính mình hay với Tư Nam đang vẫy tay mỉm cười với mình trong hư không kia.
“Chỉ cần cố gắng kiên trì, ắt sẽ có thể gặp được nhau.”
Chu Nhung bó chặt băng vải ở trên đùi trái, bởi bị đàn zombie đuổi đánh đến không còn đường chạy trốn nên chỉ còn nước trèo lên cây, kết quả bị cành cây đâm thành vết thương to hơn cả bàn tay, hiện giờ đã không còn chảy máu nữa. Trên băng vải vừa bẩn vừa cũ chỉ còn vết máu thâm sì đông lại, thoạt nhìn trông hơi dọa người, nhưng may là không quá ảnh hưởng đến tốc độ hành động.
Chu Nhung cầm cái loa phóng thanh nhảy khỏi mái nhà, coi thường đàn zombie đang dần tụ tập gần ngay đó, nhún người nhảy từ cành cây xuống đường cái, định bụng chuẩn bị tiếp gào to, đột nhiên bước chân khựng lại.
── Ở góc đường xa kia, có một người quay lưng lại với y, đang đi vào cửa hàng bán đồ kim khí, gã kia bắn một phát khiến con zombie lẳng lặng mò ra chết tức tưởi.
Gã kia đội một cái mũ rằn ri, bóng lưng cực kì cường tráng, Chu Nhung quan sát, cảm thấy gã còn cao hơn y cả nửa cái đầu. Hơn nữa gã có chiều cao của Diêu Minh thế mà còn kết hợp thêm đống cơ bắp của Mike Tyson, tại khoảng cách xa thế này, vẫn tự tạo cho người ta cảm giác như nhìn thấy núi đá di động trên đồng bằng vậy.
Ở đây thế mà vẫn có người sống?
Chu Nhung suy tư một lát, không có để lộ bản thân, im hơi lặng tiếng đi theo.
***
“…………..A…………..!”
Law Mayer quay người giữ chặt Tư Nam: “── Jane!”
Người phụ nữ Alpha nhanh chân bước vào trong phòng, dùng một chân đè Tư Nam, đè cả người xuống đất, tay trái bám trên thành giường, một loạt hành động khống chế vô cùng thuần thục, giống như đã từng lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong suốt một ngày một đêm qua.
Mi tâm Tư Nam nhíu chặt, cố gắng cuộn tròn người lại, phát ra tiếng gầm gừ đau đớn. Law Mayer ra hiệu cho người phụ nữ Alpha tên Jane kia đi ra ngoài, sau đó sải bước ngồi lên người Tư Nam, ngăn chặn tất cả hành vi giãy dụa của hắn, bóp cằm quát to: “Noah! Nhìn tôi đi!”
Tư Nam mắt điếc tai ngơ.
“Noah!”
Law Mayer kề sát vành tai hắn, không ngừng hò hét ra lệnh hết lần này đến lần khác, âm lượng kia thực sự có thể bắt người chết cũng phải sống dậy. Khoảng vài giây sau, tiếng gào trầm đục hổn hển không giống con người mới từ từ dừng lại, hắn ngây ngơ mở to mắt.
“Nhìn tôi đi.” Law Mayer quát.
“……………”
“Cậu nhớ tới cái gì?” Law Mayer cưỡng chế ép Tư Nam nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của mình, gằn từng chữ hỏi: “Lúc cậu trong căn cứ White Eagle làm sao kết nối được với quân đội nước C? Kháng thể cuối cùng ở đâu? Nói cho tôi biết!”
Tư Nam giật giật môi. Song hơn mười tiếng không được ăn uống, lại liên tục bị thẩm vấn ở cường độ cao khiến hắn mệt mỏi đến đỉnh điểm, tới nỗi khó có thể phát ra được tiếng nào.
Law Mayer dùng siro lá phong bỏ vào cốc nước đường, trở về nửa quỳ bên người hắn, nhìn từ trên xuống nói: “Đói rồi chứ gì.”
Tư Nam quay đầu.
“Đói rồi!”
Không có câu trả lời.
“Giống sôcôla, phải không?” Law Mayer rốt cuộc không cố ép nữa, lạnh lùng hỏi.
Tư Nam hoàn toàn không có phản ứng, nhắm hai mắt lại.
Kiểu im lặng chống cự y như đối diện với bức tường kiên cố này khiến Law Mayer phải bó tay không làm gì được, anh ta hung hăng ném vỡ cốc nước đường siro, mảnh thủy tinh rơi vỡ đầy đất.
Trong căn phòng sơ sài nhất thời cực kì im lặng, ngoài tiếng gió lạnh thổi vù vù qua khung cửa sổ, chỉ còn tiếng thở dốc kiềm chế cơn phẫn nộ mạnh mẽ của Law Mayer.
Bầu không khí khiến kẻ khác khó thở duy trì kéo dài trong khoảng vài phút.
“……………Được thôi, tôi thừa nhận.” Law Mayer lên tiếng lần nữa, bất ngờ là không có giận dữ như dự kiến, âm cuối thậm chí còn mang cảm giác cố tự bình tĩnh. Anh ta nói: “OK, tôi thừa nhận, chuyện sôcôla là lỗi của tôi.”
── Trong cuộc đời của Law Mayer, số lần nói ra ba chữ “lỗi của tôi”có thể đếm được trên đầu ngón tay, tới mức chính ba ruột anh ta cũng chưa nghe được quá hai lần.
Thế nhưng, Tư Nam không thèm để ý.
“Tôi không nên vì trừng phạt mà dùng sôcôla làm thủ đoạn bắt cậu tự giật điện khi bản thân yếu ớt nhất.”
“── Có điều, cậu nên biết,” Law Mayer ngập ngừng, sau đó lại lạnh lẽo kiên quyết nói: “Bị zombie cắn trong sân thí nghiệm thì vốn sẽ bị trừng phạt, làm một người chiến sĩ được huấn luyện đặc biệt, cả tôi và cậu đều phải vượt qua. Mặc dù cường độ mà cậu tiếp nhận nặng hơn bất kì thành viên nào trong White Eagle, cùng biện pháp dùng đồ ăn làm mồi nhử khiến cậu cảm thấy bị sỉ nhục………………”
Tư Nam không có phản ứng.
“Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói không đấy?”
“………………..”
Law Mayer hít sâu một hơi, mượn hơi này kiềm chế cảm xúc: “Cái sự kiên trì ấu trĩ này của cậu thực sự quá vô vị, Noah. Chúng ta đặt giả thiết một chút nhé, nếu như hiện tại cậu sắp bị chết đói, phía trước chỉ có một mẩu sôcôla, không ăn thì sẽ chết, liệu cậu còn có thể tiếp tục giữ nguyên cái tính buồn cười vô ích này không?”
Anh ta rất không ngờ Tư Nam thế mà mở to mắt, quay đầu nhìn, mỉm cười nói: “Không đâu.”
── Hai chữ ngắn ngủi khàn khàn bị biến điệu đến gần như không nghe ra, song độ cong nhỏ trên khóe miệng kia là thật, Law Mayer nhìn mà sững lại.
“Tôi đã bắt đầu ăn sôcôla từ lâu rồi.” Tư Nam nói, nụ cười mang theo ý xấu chẳng thèm giấu:
“Hai ngày trước có người cho, và tôi đã ăn một miếng rất to.”
Law Mayer hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ biết đứng ngơ tại đó.
Tư Nam ngồi trên mặt đất, để gáy dựa vào bên mép giường, như thể hai câu kia đã hao sạch toàn bộ sức lực của hắn.
Trong tính cách chân chính của Noah, có một mặt cực đoan làm kẻ khác khó hiểu, Law Mayer vẫn luôn biết điều này. Nếu so sánh với người bình thường mà nói, mỗi phương diện của hắn thực ra rất giống một đứa trẻ, còn là cái kiểu đặc biệt ấu trĩ và thù dai.
Hắn oán hận người khác, mà cũng oán hận chính mình.
Khi hắn rơi vào cơn đói khát, bị sôcôla—— làm vật dẫn dụ, cơ thể hắn sẽ tự sản sinh ra yêu cầu mãnh liệt, vì thế mới đồng ý đón nhận điều kiện của Law Mayer, tự ấn máy giật điện, chấp nhận sự tra tấn đau đớn về mặt sinh lý cùng nỗi sỉ nhục ở mặt tinh thần.
Song cũng kể từ đó, hắn sinh ra phản ứng rối loạn, hắn không bao giờ động đến sôcôla nữa, thậm chí mỗi khi ăn thứ đồ này sẽ nôn mửa theo phản xạ có điều kiện.
Law Mayer đã từng theo dõi, triệu chứng nôn mửa của hắn rất giống với người bệnh mắc chứng biếng ăn, trong giai đoạn đầu xuất phát từ việc tự trừng phạt và chán ghét, hắn đã tự bắt ép bản thân mình. Nhưng,không lâu sau thì đã biến thành phản ứng mạnh thực sự, có một dạo hắn thậm chí còn không thể động đến bất cứ thứ gì có mùi sôcôla.
── Cố chấp, tự kiềm chế, đi vào ngõ cụt. Một khi đã nhận định thứ gì, sẽ không ngừng tự tiến hành tăng cường ý thức, do đó in thật sâu trong trí óc, thúc dục trở thành một phần của bản năng hành động.
Bình thường tính cách này sẽ không sửa được.
Law Mayer không hề ngờ rằng, có một ngày người em trai của anh ta sẽ có thể lật đổ ý thức của chính mình ── Nếu như Noah không nói dối.
Có chỗ nào đó trong sâu thẳm trái tim Law Mayer khẽ rung động, hình như muốn thử một lần, song muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, anh ta khụ một tiếng sâu xa phức tạp, kéo phéc mơ tuya trên áo xuống, để lộ một góc cái khăn đang quàng cổ: “…………Noah.”
“Nhìn cái này đi, Noah.” Anh ta bóp cằm Tư Nam bắt hắn phải nhìn mình, chỉ là lần này sức lực nhẹ hơn rất nhiều: “Cậu còn nhớ cái này không?”
Đó là một cái khăn quàng cổ bằng lông dê màu xám bình thường, không có họa tiết, phẩm chất rất mỏng, bởi vì đã cũ kĩ nên rìa khăn đã bị sứt lông, thực ra nó thực sự không quá hợp với khí chất tinh anh ưu tú trên người Law Mayer.
Tư Nam liếc nhìn.
“Vào năm mẹ ruột tôi qua đời, tôi bay từ New York đến Los Angeles tham dự lễ tang của bà, lúc đó cậu cũng ở đấy.” Law Mayer chậm rãi nói: “Sau khi lễ tang kết thúc, một mình tôi đi vào khu rừng, trời thì đổ mưa, thế rồi cậu đột nhiên bước đến, tặng cho tôi cái khăn này……..”
“‘Thế này sẽ không lạnh đúng không?’ Lúc ấy cậu đã hỏi tôi thế đấy. Nhưng mà tôi trả lời bằng cách vung tay vứt cái khăn, tức giận đuổi cậu đi. Cậu không nói gì nữa, mà chỉ nhìn tôi một lát, rồi quay người bước ra khỏi rừng cây.”
Rất nhiều năm về sau, Law Mayer vẫn nhớ như in tất cả chi tiết của cảnh tượng đó, bao gồm cả khuôn mặt tái nhợt bọc trong cái áo bành tô màu đen, hàng lông mi bị ngấm nước mưa mà ẩm ướt khác thường, cùng dáng vẻ im lặng quay người bước đi, vạt áo khẽ tung bay trong không khí.
Sở dĩ anh ta có ấn tượng sâu như thế, là bởi vì đó là lần đầu tiên Noah dùng thái độ ngoan ngoãn dịu dàng chủ động nói chuyện với anh ta trong cuộc đời này.
Tuy nhiên, cũng chỉ có mỗi lần đó, vì thế Law Mayer không bao giờ có cơ hội xác nhận cho suy đoán mà anh ta từng tự hỏi vô số lần nữa── Nếu lúc ấy anh ta lấy thái độ hoàn toàn khác biệt để trả lời, liệu có phải rất nhiều chuyện xảy đến sau này sẽ khác xa một trời một vực như hiện giờ không?
“Ngày hôm sau trước khi rời khỏi Los Angeles, tôi trở lại khu rừng đó, nhặt chiếc khăn quàng của cậu, và vẫn giữ nó tới tận bây giờ.”
Law Mayer cởi cái khăn từ trên cổ xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt bình tĩnh của Tư Nam ở khoảng cách gần: “Lần này, trước khi đến đến đây tôi đã cố ý mang nó theo, bởi vì tôi biết một thảm họa tận thế đã bắt đầu, có lẽ con người sẽ bị xóa sổ khỏi trái đất. Vậy nên khi tôi và cậu gặp lại nhau trong ngày tận thế, rất nhiều chuyện chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc, phải chăng hai ta vẫn còn cơ hội trở về trước khi mọi thứ xảy đến, bắt đầu một lần nữa hay không?”
“──Nếu cậu đồng ý, hãy nói cho tôi biết kháng thể cuối cùng ở đâu?” Law Mayer thấp giọng nói, âm thanh nhẹ đến mức dường thư đang thầm thì gần sát bên tai: “Sau khi nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh thành công, con người xây dựng xong pháo đài an toàn cuối cùng, tôi và cậu sẽ là nhóm người đầu tiên đi vào pháo đài……tôi đảm bảo tất cả chuyện cũ thống khổ sẽ vĩnh viễn biến thành kí ức, tôi sẽ cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, một cuộc sống tốt đến nỗi cậu chưa từng mường tượng được.”
“Thật đấy,” Anh ta trịnh trọng nói: “Chỉ cần cậu tin ở tôi.”
Sau sự yên lặng rất lâu, Tư Nam nhẹ nhàng nói: “Tôi chưa bao giờ tin anh cả.”
“Tôi biết.” Law Mayer dừng lại, hỏi ngược: “Nhưng cũng giống với chuyện sôcôla, những thứ cậu cho rằng sẽ kiên trì đến cùng, cuối cùng cũng thay đổi, không phải sao?”
Tư Nam giơ tay phải không bị còng của mình, dùng hai ngón sờ lên mép khăn bị sờn vì đã đeo nhiều năm.
Law Mayer nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự khuyến khích, mơ hồ còn cả nỗi chờ đợi khát khao mà đến chính anh ta cũng không nhận ra.
“………………” Tư Nam đột nhiên khẽ mỉm cười.
Nụ cười kia tuy rằng yếu ớt, song còn mang theo hàm xúc lầm lẫn quái dị, kế đó hắn buông tay lắc lắc đầu.
“Thế nào?” Law Mayer không nén được, hỏi.
“Tôi không nhớ ra,” Tư Nam cười nói, “Có điều, tôi không phải kiểu người làm cái chuyện này, nhất là với anh. Cho nên có lẽ anh đang nói dối…..”
“Tôi không có!”
“Thật sao?” Tư Nam uể oải nói, “Vậy chắc là tôi định dùng khăn quàng này siết cổ khi anh chỉ có một mình, kết quả là đã bị hiểu lầm.”
Law Mayer đột nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt xanh đỏ đan xen; nhưng mà anh ta chưa kịp nói gì, một câu cuối cùng của Tư Nam đã thuận lợi châm lên ngòi nổ phẫn nộ của anh ta:
“Anh tự đa tình quá đấy, ‘anh trai’ ạ.” Tư Nam thông cảm nói, “Y như tình cảm của ba anh đối với mẹ tôi vậy…..đến tận khi qua đời bà cũng không nhìn thẳng ông ấy lấy một lần.”
Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét bị biến điệu: “Jane!”
Người phụ nữ Alpha tức tốc đẩy cửa, chỉ thấy cấp trên của cô ta đứng ở bên giường, quay đầu lại, con ngươi đã hoàn toàn biến thành màu xám bụi thăm thẳm đáng sợ.
“Thuốc tự khai.” Anh ta cắn răng nói, ngọn lửa giận dữ làm mỗi một chữ đều khiến người khác không rét mà run.
“………..Cầm tất cả thuốc tự khai vào đây!”
***
Abal tiện tay bắn chết mấy con nửa zombie trong ngõ nhỏ, ôm một cái thùng bước vào trong sân vườn, chỉ thấy người chiến hữu của gã đang khoanh tay đứng dưới bóng cây hòe, trong căn phòng đóng chặt kia vang lên tiếng đập nặng nề xuống sàn nhà, cùng với thanh âm đồ đạc rơi lạch cạch.
“Về rồi à?” Jane rút điếu thuốc trong miệng ra: “Có thu hoạch gì không?”
Abal im lặng bỏ cái thùng xuống, lấy thứ đồ trong đó ra.
Pin, dao kéo, linh kiện kim loại, nửa bình dầu máy, nửa non bình rượu đế.
Jane cầm bình rượu đế, ngửa đầu uống một hớp, tấm tắc nói: “Chỗ này không được rồi, vùng duyên hải phía Nam có vật tư phong phú hơn. Có nhìn thấy người sống không?”
Abal lắc lắc đầu.
Đột nhiên Jane thoáng nhìn phía sau gã, quát to: “Ai?”
Abal quay phắt đầu lại, hai người cùng nhìn về bức tường được tán cây bao phủ.
Vài giây yên lặng qua đi, kế đó tán cây khẽ rung rung, một bóng đen phát ra tiếng kêu thê lương chói tai, như một cơn gió vút qua đầu tường── Là một con mèo xám xịt gầy trơ xương.
“Thú vị đấy,” Jane chế giễu nói, không biết đang nói con mèo hay nói người trong phòng kia.
Giọng Abal buồn rười rượi hờn dỗi nói một câu: “Năm đó vào White Eagle, lúc cậu bị cậu ta thao luyện trong đội chả phải cũng nói thế à.”
Giản bật cười: “Thế nên cậu không cảm thấy nhìn người này bị ngược sẽ rất thích thú hay sao?”
“………….”
“Nhất là với kiểu huấn luyện viên tâm ngoan thủ lạt lại cao cao tại thượng giống cậu ta, cái điệu bộ đách dùng mắt nhìn người ấy…..tra tấn kiểu người này thực sự rất có cảm giác nhờ.”
Abal nghĩ nghĩ, còn chưa nói gì thì cửa phòng đã bật mở.
Law Mayer hung bạo sải bước đi ra, cũng chẳng thèm nhìn hai tên cấp dưới đang đứng nghiêm: “Phía Bắc.”
Jane chưa hiểu gì cả: “Gì ạ?”
“Máy bay rơi ở phía Bắc.” Law Mayer lạnh lùng nói, “Cậu ta nhất định để thứ kia tại đó. Abal, đưa cậu ta lên xe, chuẩn bị xuất phát.”
Tên cấp dưới như đúc từ sắt kia lên tiếng vâng, cúi đầu chui vào trong phòng, một lát sau bèn đi ra, trên vai khiêng một dáng người hôn mê bất tỉnh không động đậy.
Trong một góc của bức tường, lấp ló sau bụi cây, con ngươi của Chu Nhung yên lặng co rút lại.
── Cho dù lúc đi theo đã mơ hồ dự kiến được tất cả, nhưng khi phải tận mắt chứng kiến, cây kim đó vẫn đâm xuyên trái tim y, chọc vào lục phủ ngũ tạng khiến chúng chảy đầm đìa máu tươi, co cụm lại.
Đó là Tư Nam.
Tư Nam sẽ không tiếp cận với đám Alpha xa lạ, càng đừng nhắc đến bị người bắt dễ dàng. Chu Nhung gần như có thể tưởng tượng hình ảnh khi ấy: Một Tư Nam vừa đói vừa khát nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô, tưởng là tiểu đội 118 trở về cứu mình, vui sướng chạy từ chỗ ấn núp ra ngoài, la to với xe ô tô; nhưng mà khi Tư Nam phát hiện kẻ đến không phải dạng vừa thì đã không còn kịp nữa, đối phương không những là ba Alpha được huấn luyện kĩ càng, mà còn có vũ trang súng đạn đầy đủ…….
Chu Nhung cưỡng ép đè nén hơi thở nóng hầm hập, bám chặt đầu tường.
Ngón tay của y ghim thật sâu trong mặt tường, để lại bốn dấu vết trắng bệch trên lớp gạch cũ kì, một tia máu tươi chảy ra từ kẽ tay.
Bây giờ phải làm sao đây?
Chu Nhung lẳng lặng nhảy xuống đất, nhanh chóng di chuyển đến góc sân, nép mình ở phía sau bức tường, quan sát ba tên Alpha trong kính ngắm.
Hai nam một nữ, không rõ vì sao người đàn ông ra lệnh kia khiến y cảm thấy khá quen mắt, nhưng hiện tại không kịp suy nghĩ kĩ.
Trong điều kiện bắn tỉa hiện tại, Chu Nhung chắc chắn có thể dùng kỹ thuật bắn súng của mình bắn chết người này, hoặc ít nhất cũng khiến mục tiêu mất đi khả năng hành động; thế nhưng đối phương còn hai tên có bản lĩnh khác, nhỡ may lấy Tư Nam làm lá chắn thì y biết tính sao?
Bọn họ có ô tô, một khi lái xe chạy trốn thì rất khó đuổi được, mà đến khi ấy bọn họ sẽ làm gì với Tư Nam đây?
Họng súng khẽ chếch sang góc khác, kính ngắm đổi thành gã đàn ông cường tráng đang vác Tư Nam, Chu Nhung híp mắt lại.
Nếu bắn chết người này, Tư Nam sẽ có cơ hội giãy ra, nhanh chóng bỏ chạy; nhưng từ góc này có thể thấy Tư Nam không hề động đậy, có thể em ấy đã mất đi ý thức.
Phải bình tĩnh, Chu Nhung thầm cảnh cáo mình, phải bình tĩnh.
Y từng vượt qua kì thẩm tra nghiêm ngặt nhất, cũng trải qua vùng có mức độ bảo mật cao nhất, từng bảo vệ người lãnh đạo tối cao, phụ trách vấn đề an toàn của hơn mười vị nguyên thủ quốc gia của nước khác.
Y đã từng trải rất nhiều tình huống hiểm nghèo, cũng lập được rất nhiều công huân; về vấn đề chuyên môn, trong sổ ghi chép của chính phủ, số lần Chu Nhung phạm sai lầm là số không tròn trĩnh.
──Chu Nhung chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ và sốt ruột khó kiềm chế nổi như hiện tại, nó xuôi từ cột sống tỏa đi khắp các dây thần kinh trong cơ thể.
Chu Nhung để họng súng chếch sang bên trái, nhắm chuẩn vào chân của Law Mayer, ngón trỏ bóp vào cò súng.
── Song đúng lúc này, người phụ nữ Alpha thất thanh gào to: “Sao thế kia!”
Chu Nhung nghiêng đầu.
Tư Nam đang hôn mê đột nhiên lên cơn co giật, phát ra tiếng nức nở đáng sợ như dã thú, hung bạo lăn người xuống dưới đất!
Thời gian hắn tuyệt thực đã sắp đến bảy mươi hai tiếng đồng hồ, các chức năng của cơ thể đều suy yếu đến cực điểm, nhưng mà cường độ quằn quại của hắn khiến Abal cũng không ngăn được, gã không kịp phản ứng làm hắn ngã xuống, vội vàng quát to: “Mau đến hỗ trợ!”
Law Mayer với Jane cùng vọt đến, Abal tóm một cánh tay Tư Nam, tiếng khuỷu tay bị trật khớp vang lên rất rõ ràng.
Nhưng mà, Tư Nam cứ như đã mất cảm giác đau đớn, đến cơn nhức như bị cào xé ruột gan cũng không làm hắn bớt giãy dụa tí nào; Tư Nam nhanh như chảo chớp chống cái tay cong vẹo kia, phi người đạp lên sau lưng Abal, hung ác dùng cùi chỏ của tay bên kia chọi vào xương cổ đối phương!
Abal đau đớn hét to, nghiêng người hất bay Tư Nam──
Ngay khoảnh khắc này, Chu Nhung bóp cò súng ba lần.
Viên đạn đầu tiên bắn trúng bắp chân Abal, tên đực rựa to bự này quỳ gối xuống đất;
Viên thứ hai bắn trúng bả vai của người phụ nữ Alpha, khẩu súng trong tay cô ta còn chưa kịp bóp cò đã bị hất bay;
Viên thứ ba bay được nửa đường, Law Mayer xoay người nhanh như chớp, bắn liên tục một băng đạn đến chỗ Chu Nhung ẩn nấp!
Chu Nhung cấp tốc né tránh, bức tường văng bụi tứ tưng vì bị đạn bắn!
“Chỗ kia!” Law Mayer gào to, vừa dùng hỏa lực cao áp chế Chu Nhung không cho y phản kích, vừa sải bước tiến đến chỗ y núp!
“Thưa thượng tá!” Tiếng hét the thé điếc hết cả tai của Jane bùng nổ: “Quay về thôi! Cậu ta đã mất kiểm soát!”
Chỉ thấy Tư Nam lắc lắc lư lư đứng dậy, đồng tử giãn to cực độ, trong mắt dày đặc tia máu, sắc mặt trắng bệch, quá giống một con zombie điên cuồng; hắn giật giật cái khuỷu tay cong vẹo quái dị kia, vặn “Crặc!” một tiếng, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Abal.
Trong lồng ngực hắn chậm rãi phát ra tiếng rít gào──
Giết chết bọn họ, có một tiếng nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Tất cả mọi người hóa thành zombie có gương mặt vô danh nào đó, ảo giác do dùng thuốc tự khai quá liều không ngừng lóe lên trước mắt hắn, Tư Nam thực sự không nhìn rõ khuôn mặt đứng đối diện hắn có hình dáng như thế nào.
Giết hết tất cả bọn họ đi.
Tất cả vật đang di động đều là zombie, giết sạch chúng đi.
Abal nháy mắt đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, lê chân lùi hai bước, tiếp đó chỉ thấy Tư Nam mạnh mẽ vọt đến, gã căn bản không có thời gian trốn tránh, Abal bị đấm một cú ngã ngửa về sau!
Người phụ nữ Alpha chửi té tát, ôm bả vai bị thương nhằm đến chỗ Tư Nam!
Chu Nhung phi thân lên tường, nhảy xuống bất chấp loạt đạn đang bắn như mưa, vật lộn với Law Mayer. Tại giây phút đó, tất cả số đạn đều gần sát sàn sạt với động mạch cảnh của y, hai người cùng phá hủy súng của đối phương, khẩu AK47 nã đạn nhanh như tên bắn lên không trung, tiếng pằng pằng pằng vang lên kèm theo là một hố bom khá to trên bức tường gạch!
Chu Nhung dùng khuỷu tay đè chặt cổ họng Law Mayer, quát: “Tư Nam!”
Tư Nam ngẩng đầu.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Chu Nhung nhìn thấy đôi mắt của hắn, trái tim như bị đâm một nhát tàn nhẫn.
Ánh mắt Tư Nam rời rạc, mạch máu nổi đầy, cơ thể gầy gò đến mức không thể nhận ra, trông còn khủng bố hơn cả hình dáng trong khu công trường của ngày hôm đó, thậm chí còn tạo chút cảm giác của một con zombie khát máu.
──Tư Nam không nhận ra y.
Ánh mắt hắn nhìn Chu Nhung, và cả ba Alpha kia nữa, thực sự không có gì khác biệt so với khi nhìn zombie cả.
***
06:08AM
Sáng sớm, ngày thứ ba.
Chu Nhung ngồi phịch trên mái hiên, khi đường chân trời đằng đông hiện lên dải màu xanh xanh, y tinh bì lực tẫn thở ra hơi trắng.
Số đạn dược rốt cuộc chỉ còn mười một viên, bốn quả lựu đạn, dao chiến thuật, dao găm một thanh, súng trường tấn công còn duy nhất một băng.
Đồ ăn thức uống cũng cạn sạch.
Mặc dù rơi vào tình huống thế suy sức yếu, thế nhưng y vẫn vượt qua được hai đêm dài trong thành phố tràn ngập zombie này, đến chính Chu Nhung cũng tự cảm thấy rõ ràng có một sức mạnh nào đó đang che chở cho mình.
Nhưng mà liệu Tư Nam còn sống hay không đây?
Trong cái đại dương zombie này, em ấy rốt cuộc đang ở trong xó xỉnh nào của thành phố?
Chu Nhung nhìn đồng hồ, đã ba mươi sáu tiếng kể từ khi Tư Nam mất tích.
── Có phải em ấy đã mất hết ý chí, vứt bỏ hy vọng, thậm chí là đã…….chết?
Không, sẽ không đâu── Tuy không có bằng chứng, song Chu Nhung vẫn có một cảm giác vô danh nào đó rằng Tư Nam sẽ không bị giết một cách dễ dàng thế được. Khả năng lớn nhất là em ấy tay không tất sắt, không thể đột phá vòng vây zombie, dần dần mất niềm tin vì tiểu đội 118 không quay về đến đón mình, có lẽ em ấy đang trốn ở góc không biết nào đó lặng lẽ lau nước mắt cũng nên; nếu không cũng đang đi góp nhặt vật tư, chuẩn bị mạnh mẽ xuất phát xông vào sân bay trực thăng ở ngoại ô.
Kiên trì thêm chút nữa, Chu Nhung cắn chặt răng hàm, ép buộc bản thân ngồi dậy.
Không thể vì công cuộc tìm kiếm trong suốt 48 giờ qua chưa có kết quả mà đã muốn đặt cược xuất phát đến sân bay được. Nếu quyết định bằng cách dựa vào tình hình thực tế thì sẽ chẳng khác gì ôm cây đợi thỏ, y vẫn nên lái xe bọc thép quay về thành phố tiếp tục tìm kiếm thôi.
“Cố gắng kiên trì.” Y thì thào nói, không biết đang tự nói với chính mình hay với Tư Nam đang vẫy tay mỉm cười với mình trong hư không kia.
“Chỉ cần cố gắng kiên trì, ắt sẽ có thể gặp được nhau.”
Chu Nhung bó chặt băng vải ở trên đùi trái, bởi bị đàn zombie đuổi đánh đến không còn đường chạy trốn nên chỉ còn nước trèo lên cây, kết quả bị cành cây đâm thành vết thương to hơn cả bàn tay, hiện giờ đã không còn chảy máu nữa. Trên băng vải vừa bẩn vừa cũ chỉ còn vết máu thâm sì đông lại, thoạt nhìn trông hơi dọa người, nhưng may là không quá ảnh hưởng đến tốc độ hành động.
Chu Nhung cầm cái loa phóng thanh nhảy khỏi mái nhà, coi thường đàn zombie đang dần tụ tập gần ngay đó, nhún người nhảy từ cành cây xuống đường cái, định bụng chuẩn bị tiếp gào to, đột nhiên bước chân khựng lại.
── Ở góc đường xa kia, có một người quay lưng lại với y, đang đi vào cửa hàng bán đồ kim khí, gã kia bắn một phát khiến con zombie lẳng lặng mò ra chết tức tưởi.
Gã kia đội một cái mũ rằn ri, bóng lưng cực kì cường tráng, Chu Nhung quan sát, cảm thấy gã còn cao hơn y cả nửa cái đầu. Hơn nữa gã có chiều cao của Diêu Minh thế mà còn kết hợp thêm đống cơ bắp của Mike Tyson, tại khoảng cách xa thế này, vẫn tự tạo cho người ta cảm giác như nhìn thấy núi đá di động trên đồng bằng vậy.
Ở đây thế mà vẫn có người sống?
Chu Nhung suy tư một lát, không có để lộ bản thân, im hơi lặng tiếng đi theo.
***
“…………..A…………..!”
Law Mayer quay người giữ chặt Tư Nam: “── Jane!”
Người phụ nữ Alpha nhanh chân bước vào trong phòng, dùng một chân đè Tư Nam, đè cả người xuống đất, tay trái bám trên thành giường, một loạt hành động khống chế vô cùng thuần thục, giống như đã từng lặp đi lặp lại rất nhiều lần trong suốt một ngày một đêm qua.
Mi tâm Tư Nam nhíu chặt, cố gắng cuộn tròn người lại, phát ra tiếng gầm gừ đau đớn. Law Mayer ra hiệu cho người phụ nữ Alpha tên Jane kia đi ra ngoài, sau đó sải bước ngồi lên người Tư Nam, ngăn chặn tất cả hành vi giãy dụa của hắn, bóp cằm quát to: “Noah! Nhìn tôi đi!”
Tư Nam mắt điếc tai ngơ.
“Noah!”
Law Mayer kề sát vành tai hắn, không ngừng hò hét ra lệnh hết lần này đến lần khác, âm lượng kia thực sự có thể bắt người chết cũng phải sống dậy. Khoảng vài giây sau, tiếng gào trầm đục hổn hển không giống con người mới từ từ dừng lại, hắn ngây ngơ mở to mắt.
“Nhìn tôi đi.” Law Mayer quát.
“……………”
“Cậu nhớ tới cái gì?” Law Mayer cưỡng chế ép Tư Nam nhìn thẳng vào đôi mắt đỏ ngầu của mình, gằn từng chữ hỏi: “Lúc cậu trong căn cứ White Eagle làm sao kết nối được với quân đội nước C? Kháng thể cuối cùng ở đâu? Nói cho tôi biết!”
Tư Nam giật giật môi. Song hơn mười tiếng không được ăn uống, lại liên tục bị thẩm vấn ở cường độ cao khiến hắn mệt mỏi đến đỉnh điểm, tới nỗi khó có thể phát ra được tiếng nào.
Law Mayer dùng siro lá phong bỏ vào cốc nước đường, trở về nửa quỳ bên người hắn, nhìn từ trên xuống nói: “Đói rồi chứ gì.”
Tư Nam quay đầu.
“Đói rồi!”
Không có câu trả lời.
“Giống sôcôla, phải không?” Law Mayer rốt cuộc không cố ép nữa, lạnh lùng hỏi.
Tư Nam hoàn toàn không có phản ứng, nhắm hai mắt lại.
Kiểu im lặng chống cự y như đối diện với bức tường kiên cố này khiến Law Mayer phải bó tay không làm gì được, anh ta hung hăng ném vỡ cốc nước đường siro, mảnh thủy tinh rơi vỡ đầy đất.
Trong căn phòng sơ sài nhất thời cực kì im lặng, ngoài tiếng gió lạnh thổi vù vù qua khung cửa sổ, chỉ còn tiếng thở dốc kiềm chế cơn phẫn nộ mạnh mẽ của Law Mayer.
Bầu không khí khiến kẻ khác khó thở duy trì kéo dài trong khoảng vài phút.
“……………Được thôi, tôi thừa nhận.” Law Mayer lên tiếng lần nữa, bất ngờ là không có giận dữ như dự kiến, âm cuối thậm chí còn mang cảm giác cố tự bình tĩnh. Anh ta nói: “OK, tôi thừa nhận, chuyện sôcôla là lỗi của tôi.”
── Trong cuộc đời của Law Mayer, số lần nói ra ba chữ “lỗi của tôi”có thể đếm được trên đầu ngón tay, tới mức chính ba ruột anh ta cũng chưa nghe được quá hai lần.
Thế nhưng, Tư Nam không thèm để ý.
“Tôi không nên vì trừng phạt mà dùng sôcôla làm thủ đoạn bắt cậu tự giật điện khi bản thân yếu ớt nhất.”
“── Có điều, cậu nên biết,” Law Mayer ngập ngừng, sau đó lại lạnh lẽo kiên quyết nói: “Bị zombie cắn trong sân thí nghiệm thì vốn sẽ bị trừng phạt, làm một người chiến sĩ được huấn luyện đặc biệt, cả tôi và cậu đều phải vượt qua. Mặc dù cường độ mà cậu tiếp nhận nặng hơn bất kì thành viên nào trong White Eagle, cùng biện pháp dùng đồ ăn làm mồi nhử khiến cậu cảm thấy bị sỉ nhục………………”
Tư Nam không có phản ứng.
“Cậu rốt cuộc có nghe tôi nói không đấy?”
“………………..”
Law Mayer hít sâu một hơi, mượn hơi này kiềm chế cảm xúc: “Cái sự kiên trì ấu trĩ này của cậu thực sự quá vô vị, Noah. Chúng ta đặt giả thiết một chút nhé, nếu như hiện tại cậu sắp bị chết đói, phía trước chỉ có một mẩu sôcôla, không ăn thì sẽ chết, liệu cậu còn có thể tiếp tục giữ nguyên cái tính buồn cười vô ích này không?”
Anh ta rất không ngờ Tư Nam thế mà mở to mắt, quay đầu nhìn, mỉm cười nói: “Không đâu.”
── Hai chữ ngắn ngủi khàn khàn bị biến điệu đến gần như không nghe ra, song độ cong nhỏ trên khóe miệng kia là thật, Law Mayer nhìn mà sững lại.
“Tôi đã bắt đầu ăn sôcôla từ lâu rồi.” Tư Nam nói, nụ cười mang theo ý xấu chẳng thèm giấu:
“Hai ngày trước có người cho, và tôi đã ăn một miếng rất to.”
Law Mayer hoàn toàn không biết nên nói cái gì, chỉ biết đứng ngơ tại đó.
Tư Nam ngồi trên mặt đất, để gáy dựa vào bên mép giường, như thể hai câu kia đã hao sạch toàn bộ sức lực của hắn.
Trong tính cách chân chính của Noah, có một mặt cực đoan làm kẻ khác khó hiểu, Law Mayer vẫn luôn biết điều này. Nếu so sánh với người bình thường mà nói, mỗi phương diện của hắn thực ra rất giống một đứa trẻ, còn là cái kiểu đặc biệt ấu trĩ và thù dai.
Hắn oán hận người khác, mà cũng oán hận chính mình.
Khi hắn rơi vào cơn đói khát, bị sôcôla—— làm vật dẫn dụ, cơ thể hắn sẽ tự sản sinh ra yêu cầu mãnh liệt, vì thế mới đồng ý đón nhận điều kiện của Law Mayer, tự ấn máy giật điện, chấp nhận sự tra tấn đau đớn về mặt sinh lý cùng nỗi sỉ nhục ở mặt tinh thần.
Song cũng kể từ đó, hắn sinh ra phản ứng rối loạn, hắn không bao giờ động đến sôcôla nữa, thậm chí mỗi khi ăn thứ đồ này sẽ nôn mửa theo phản xạ có điều kiện.
Law Mayer đã từng theo dõi, triệu chứng nôn mửa của hắn rất giống với người bệnh mắc chứng biếng ăn, trong giai đoạn đầu xuất phát từ việc tự trừng phạt và chán ghét, hắn đã tự bắt ép bản thân mình. Nhưng,không lâu sau thì đã biến thành phản ứng mạnh thực sự, có một dạo hắn thậm chí còn không thể động đến bất cứ thứ gì có mùi sôcôla.
── Cố chấp, tự kiềm chế, đi vào ngõ cụt. Một khi đã nhận định thứ gì, sẽ không ngừng tự tiến hành tăng cường ý thức, do đó in thật sâu trong trí óc, thúc dục trở thành một phần của bản năng hành động.
Bình thường tính cách này sẽ không sửa được.
Law Mayer không hề ngờ rằng, có một ngày người em trai của anh ta sẽ có thể lật đổ ý thức của chính mình ── Nếu như Noah không nói dối.
Có chỗ nào đó trong sâu thẳm trái tim Law Mayer khẽ rung động, hình như muốn thử một lần, song muốn nói lại thôi.
Một lúc sau, anh ta khụ một tiếng sâu xa phức tạp, kéo phéc mơ tuya trên áo xuống, để lộ một góc cái khăn đang quàng cổ: “…………Noah.”
“Nhìn cái này đi, Noah.” Anh ta bóp cằm Tư Nam bắt hắn phải nhìn mình, chỉ là lần này sức lực nhẹ hơn rất nhiều: “Cậu còn nhớ cái này không?”
Đó là một cái khăn quàng cổ bằng lông dê màu xám bình thường, không có họa tiết, phẩm chất rất mỏng, bởi vì đã cũ kĩ nên rìa khăn đã bị sứt lông, thực ra nó thực sự không quá hợp với khí chất tinh anh ưu tú trên người Law Mayer.
Tư Nam liếc nhìn.
“Vào năm mẹ ruột tôi qua đời, tôi bay từ New York đến Los Angeles tham dự lễ tang của bà, lúc đó cậu cũng ở đấy.” Law Mayer chậm rãi nói: “Sau khi lễ tang kết thúc, một mình tôi đi vào khu rừng, trời thì đổ mưa, thế rồi cậu đột nhiên bước đến, tặng cho tôi cái khăn này……..”
“‘Thế này sẽ không lạnh đúng không?’ Lúc ấy cậu đã hỏi tôi thế đấy. Nhưng mà tôi trả lời bằng cách vung tay vứt cái khăn, tức giận đuổi cậu đi. Cậu không nói gì nữa, mà chỉ nhìn tôi một lát, rồi quay người bước ra khỏi rừng cây.”
Rất nhiều năm về sau, Law Mayer vẫn nhớ như in tất cả chi tiết của cảnh tượng đó, bao gồm cả khuôn mặt tái nhợt bọc trong cái áo bành tô màu đen, hàng lông mi bị ngấm nước mưa mà ẩm ướt khác thường, cùng dáng vẻ im lặng quay người bước đi, vạt áo khẽ tung bay trong không khí.
Sở dĩ anh ta có ấn tượng sâu như thế, là bởi vì đó là lần đầu tiên Noah dùng thái độ ngoan ngoãn dịu dàng chủ động nói chuyện với anh ta trong cuộc đời này.
Tuy nhiên, cũng chỉ có mỗi lần đó, vì thế Law Mayer không bao giờ có cơ hội xác nhận cho suy đoán mà anh ta từng tự hỏi vô số lần nữa── Nếu lúc ấy anh ta lấy thái độ hoàn toàn khác biệt để trả lời, liệu có phải rất nhiều chuyện xảy đến sau này sẽ khác xa một trời một vực như hiện giờ không?
“Ngày hôm sau trước khi rời khỏi Los Angeles, tôi trở lại khu rừng đó, nhặt chiếc khăn quàng của cậu, và vẫn giữ nó tới tận bây giờ.”
Law Mayer cởi cái khăn từ trên cổ xuống, nhìn chăm chú vào đôi mắt bình tĩnh của Tư Nam ở khoảng cách gần: “Lần này, trước khi đến đến đây tôi đã cố ý mang nó theo, bởi vì tôi biết một thảm họa tận thế đã bắt đầu, có lẽ con người sẽ bị xóa sổ khỏi trái đất. Vậy nên khi tôi và cậu gặp lại nhau trong ngày tận thế, rất nhiều chuyện chưa kịp bắt đầu đã vội kết thúc, phải chăng hai ta vẫn còn cơ hội trở về trước khi mọi thứ xảy đến, bắt đầu một lần nữa hay không?”
“──Nếu cậu đồng ý, hãy nói cho tôi biết kháng thể cuối cùng ở đâu?” Law Mayer thấp giọng nói, âm thanh nhẹ đến mức dường thư đang thầm thì gần sát bên tai: “Sau khi nghiên cứu chế tạo vắc xin phòng bệnh thành công, con người xây dựng xong pháo đài an toàn cuối cùng, tôi và cậu sẽ là nhóm người đầu tiên đi vào pháo đài……tôi đảm bảo tất cả chuyện cũ thống khổ sẽ vĩnh viễn biến thành kí ức, tôi sẽ cho cậu một cuộc sống tốt đẹp, một cuộc sống tốt đến nỗi cậu chưa từng mường tượng được.”
“Thật đấy,” Anh ta trịnh trọng nói: “Chỉ cần cậu tin ở tôi.”
Sau sự yên lặng rất lâu, Tư Nam nhẹ nhàng nói: “Tôi chưa bao giờ tin anh cả.”
“Tôi biết.” Law Mayer dừng lại, hỏi ngược: “Nhưng cũng giống với chuyện sôcôla, những thứ cậu cho rằng sẽ kiên trì đến cùng, cuối cùng cũng thay đổi, không phải sao?”
Tư Nam giơ tay phải không bị còng của mình, dùng hai ngón sờ lên mép khăn bị sờn vì đã đeo nhiều năm.
Law Mayer nhìn hắn, ánh mắt tràn ngập sự khuyến khích, mơ hồ còn cả nỗi chờ đợi khát khao mà đến chính anh ta cũng không nhận ra.
“………………” Tư Nam đột nhiên khẽ mỉm cười.
Nụ cười kia tuy rằng yếu ớt, song còn mang theo hàm xúc lầm lẫn quái dị, kế đó hắn buông tay lắc lắc đầu.
“Thế nào?” Law Mayer không nén được, hỏi.
“Tôi không nhớ ra,” Tư Nam cười nói, “Có điều, tôi không phải kiểu người làm cái chuyện này, nhất là với anh. Cho nên có lẽ anh đang nói dối…..”
“Tôi không có!”
“Thật sao?” Tư Nam uể oải nói, “Vậy chắc là tôi định dùng khăn quàng này siết cổ khi anh chỉ có một mình, kết quả là đã bị hiểu lầm.”
Law Mayer đột nhiên đứng phắt dậy, sắc mặt xanh đỏ đan xen; nhưng mà anh ta chưa kịp nói gì, một câu cuối cùng của Tư Nam đã thuận lợi châm lên ngòi nổ phẫn nộ của anh ta:
“Anh tự đa tình quá đấy, ‘anh trai’ ạ.” Tư Nam thông cảm nói, “Y như tình cảm của ba anh đối với mẹ tôi vậy…..đến tận khi qua đời bà cũng không nhìn thẳng ông ấy lấy một lần.”
Trong phòng đột nhiên truyền đến một tiếng gào thét bị biến điệu: “Jane!”
Người phụ nữ Alpha tức tốc đẩy cửa, chỉ thấy cấp trên của cô ta đứng ở bên giường, quay đầu lại, con ngươi đã hoàn toàn biến thành màu xám bụi thăm thẳm đáng sợ.
“Thuốc tự khai.” Anh ta cắn răng nói, ngọn lửa giận dữ làm mỗi một chữ đều khiến người khác không rét mà run.
“………..Cầm tất cả thuốc tự khai vào đây!”
***
Abal tiện tay bắn chết mấy con nửa zombie trong ngõ nhỏ, ôm một cái thùng bước vào trong sân vườn, chỉ thấy người chiến hữu của gã đang khoanh tay đứng dưới bóng cây hòe, trong căn phòng đóng chặt kia vang lên tiếng đập nặng nề xuống sàn nhà, cùng với thanh âm đồ đạc rơi lạch cạch.
“Về rồi à?” Jane rút điếu thuốc trong miệng ra: “Có thu hoạch gì không?”
Abal im lặng bỏ cái thùng xuống, lấy thứ đồ trong đó ra.
Pin, dao kéo, linh kiện kim loại, nửa bình dầu máy, nửa non bình rượu đế.
Jane cầm bình rượu đế, ngửa đầu uống một hớp, tấm tắc nói: “Chỗ này không được rồi, vùng duyên hải phía Nam có vật tư phong phú hơn. Có nhìn thấy người sống không?”
Abal lắc lắc đầu.
Đột nhiên Jane thoáng nhìn phía sau gã, quát to: “Ai?”
Abal quay phắt đầu lại, hai người cùng nhìn về bức tường được tán cây bao phủ.
Vài giây yên lặng qua đi, kế đó tán cây khẽ rung rung, một bóng đen phát ra tiếng kêu thê lương chói tai, như một cơn gió vút qua đầu tường── Là một con mèo xám xịt gầy trơ xương.
“Thú vị đấy,” Jane chế giễu nói, không biết đang nói con mèo hay nói người trong phòng kia.
Giọng Abal buồn rười rượi hờn dỗi nói một câu: “Năm đó vào White Eagle, lúc cậu bị cậu ta thao luyện trong đội chả phải cũng nói thế à.”
Giản bật cười: “Thế nên cậu không cảm thấy nhìn người này bị ngược sẽ rất thích thú hay sao?”
“………….”
“Nhất là với kiểu huấn luyện viên tâm ngoan thủ lạt lại cao cao tại thượng giống cậu ta, cái điệu bộ đách dùng mắt nhìn người ấy…..tra tấn kiểu người này thực sự rất có cảm giác nhờ.”
Abal nghĩ nghĩ, còn chưa nói gì thì cửa phòng đã bật mở.
Law Mayer hung bạo sải bước đi ra, cũng chẳng thèm nhìn hai tên cấp dưới đang đứng nghiêm: “Phía Bắc.”
Jane chưa hiểu gì cả: “Gì ạ?”
“Máy bay rơi ở phía Bắc.” Law Mayer lạnh lùng nói, “Cậu ta nhất định để thứ kia tại đó. Abal, đưa cậu ta lên xe, chuẩn bị xuất phát.”
Tên cấp dưới như đúc từ sắt kia lên tiếng vâng, cúi đầu chui vào trong phòng, một lát sau bèn đi ra, trên vai khiêng một dáng người hôn mê bất tỉnh không động đậy.
Trong một góc của bức tường, lấp ló sau bụi cây, con ngươi của Chu Nhung yên lặng co rút lại.
── Cho dù lúc đi theo đã mơ hồ dự kiến được tất cả, nhưng khi phải tận mắt chứng kiến, cây kim đó vẫn đâm xuyên trái tim y, chọc vào lục phủ ngũ tạng khiến chúng chảy đầm đìa máu tươi, co cụm lại.
Đó là Tư Nam.
Tư Nam sẽ không tiếp cận với đám Alpha xa lạ, càng đừng nhắc đến bị người bắt dễ dàng. Chu Nhung gần như có thể tưởng tượng hình ảnh khi ấy: Một Tư Nam vừa đói vừa khát nghe thấy tiếng động cơ xe ô tô, tưởng là tiểu đội 118 trở về cứu mình, vui sướng chạy từ chỗ ấn núp ra ngoài, la to với xe ô tô; nhưng mà khi Tư Nam phát hiện kẻ đến không phải dạng vừa thì đã không còn kịp nữa, đối phương không những là ba Alpha được huấn luyện kĩ càng, mà còn có vũ trang súng đạn đầy đủ…….
Chu Nhung cưỡng ép đè nén hơi thở nóng hầm hập, bám chặt đầu tường.
Ngón tay của y ghim thật sâu trong mặt tường, để lại bốn dấu vết trắng bệch trên lớp gạch cũ kì, một tia máu tươi chảy ra từ kẽ tay.
Bây giờ phải làm sao đây?
Chu Nhung lẳng lặng nhảy xuống đất, nhanh chóng di chuyển đến góc sân, nép mình ở phía sau bức tường, quan sát ba tên Alpha trong kính ngắm.
Hai nam một nữ, không rõ vì sao người đàn ông ra lệnh kia khiến y cảm thấy khá quen mắt, nhưng hiện tại không kịp suy nghĩ kĩ.
Trong điều kiện bắn tỉa hiện tại, Chu Nhung chắc chắn có thể dùng kỹ thuật bắn súng của mình bắn chết người này, hoặc ít nhất cũng khiến mục tiêu mất đi khả năng hành động; thế nhưng đối phương còn hai tên có bản lĩnh khác, nhỡ may lấy Tư Nam làm lá chắn thì y biết tính sao?
Bọn họ có ô tô, một khi lái xe chạy trốn thì rất khó đuổi được, mà đến khi ấy bọn họ sẽ làm gì với Tư Nam đây?
Họng súng khẽ chếch sang góc khác, kính ngắm đổi thành gã đàn ông cường tráng đang vác Tư Nam, Chu Nhung híp mắt lại.
Nếu bắn chết người này, Tư Nam sẽ có cơ hội giãy ra, nhanh chóng bỏ chạy; nhưng từ góc này có thể thấy Tư Nam không hề động đậy, có thể em ấy đã mất đi ý thức.
Phải bình tĩnh, Chu Nhung thầm cảnh cáo mình, phải bình tĩnh.
Y từng vượt qua kì thẩm tra nghiêm ngặt nhất, cũng trải qua vùng có mức độ bảo mật cao nhất, từng bảo vệ người lãnh đạo tối cao, phụ trách vấn đề an toàn của hơn mười vị nguyên thủ quốc gia của nước khác.
Y đã từng trải rất nhiều tình huống hiểm nghèo, cũng lập được rất nhiều công huân; về vấn đề chuyên môn, trong sổ ghi chép của chính phủ, số lần Chu Nhung phạm sai lầm là số không tròn trĩnh.
──Chu Nhung chưa bao giờ cảm thấy phẫn nộ và sốt ruột khó kiềm chế nổi như hiện tại, nó xuôi từ cột sống tỏa đi khắp các dây thần kinh trong cơ thể.
Chu Nhung để họng súng chếch sang bên trái, nhắm chuẩn vào chân của Law Mayer, ngón trỏ bóp vào cò súng.
── Song đúng lúc này, người phụ nữ Alpha thất thanh gào to: “Sao thế kia!”
Chu Nhung nghiêng đầu.
Tư Nam đang hôn mê đột nhiên lên cơn co giật, phát ra tiếng nức nở đáng sợ như dã thú, hung bạo lăn người xuống dưới đất!
Thời gian hắn tuyệt thực đã sắp đến bảy mươi hai tiếng đồng hồ, các chức năng của cơ thể đều suy yếu đến cực điểm, nhưng mà cường độ quằn quại của hắn khiến Abal cũng không ngăn được, gã không kịp phản ứng làm hắn ngã xuống, vội vàng quát to: “Mau đến hỗ trợ!”
Law Mayer với Jane cùng vọt đến, Abal tóm một cánh tay Tư Nam, tiếng khuỷu tay bị trật khớp vang lên rất rõ ràng.
Nhưng mà, Tư Nam cứ như đã mất cảm giác đau đớn, đến cơn nhức như bị cào xé ruột gan cũng không làm hắn bớt giãy dụa tí nào; Tư Nam nhanh như chảo chớp chống cái tay cong vẹo kia, phi người đạp lên sau lưng Abal, hung ác dùng cùi chỏ của tay bên kia chọi vào xương cổ đối phương!
Abal đau đớn hét to, nghiêng người hất bay Tư Nam──
Ngay khoảnh khắc này, Chu Nhung bóp cò súng ba lần.
Viên đạn đầu tiên bắn trúng bắp chân Abal, tên đực rựa to bự này quỳ gối xuống đất;
Viên thứ hai bắn trúng bả vai của người phụ nữ Alpha, khẩu súng trong tay cô ta còn chưa kịp bóp cò đã bị hất bay;
Viên thứ ba bay được nửa đường, Law Mayer xoay người nhanh như chớp, bắn liên tục một băng đạn đến chỗ Chu Nhung ẩn nấp!
Chu Nhung cấp tốc né tránh, bức tường văng bụi tứ tưng vì bị đạn bắn!
“Chỗ kia!” Law Mayer gào to, vừa dùng hỏa lực cao áp chế Chu Nhung không cho y phản kích, vừa sải bước tiến đến chỗ y núp!
“Thưa thượng tá!” Tiếng hét the thé điếc hết cả tai của Jane bùng nổ: “Quay về thôi! Cậu ta đã mất kiểm soát!”
Chỉ thấy Tư Nam lắc lắc lư lư đứng dậy, đồng tử giãn to cực độ, trong mắt dày đặc tia máu, sắc mặt trắng bệch, quá giống một con zombie điên cuồng; hắn giật giật cái khuỷu tay cong vẹo quái dị kia, vặn “Crặc!” một tiếng, rồi sau đó nhìn chằm chằm vào Abal.
Trong lồng ngực hắn chậm rãi phát ra tiếng rít gào──
Giết chết bọn họ, có một tiếng nói không ngừng lặp đi lặp lại trong đầu hắn.
Tất cả mọi người hóa thành zombie có gương mặt vô danh nào đó, ảo giác do dùng thuốc tự khai quá liều không ngừng lóe lên trước mắt hắn, Tư Nam thực sự không nhìn rõ khuôn mặt đứng đối diện hắn có hình dáng như thế nào.
Giết hết tất cả bọn họ đi.
Tất cả vật đang di động đều là zombie, giết sạch chúng đi.
Abal nháy mắt đột nhiên cảm thấy trong lòng phát lạnh, lê chân lùi hai bước, tiếp đó chỉ thấy Tư Nam mạnh mẽ vọt đến, gã căn bản không có thời gian trốn tránh, Abal bị đấm một cú ngã ngửa về sau!
Người phụ nữ Alpha chửi té tát, ôm bả vai bị thương nhằm đến chỗ Tư Nam!
Chu Nhung phi thân lên tường, nhảy xuống bất chấp loạt đạn đang bắn như mưa, vật lộn với Law Mayer. Tại giây phút đó, tất cả số đạn đều gần sát sàn sạt với động mạch cảnh của y, hai người cùng phá hủy súng của đối phương, khẩu AK47 nã đạn nhanh như tên bắn lên không trung, tiếng pằng pằng pằng vang lên kèm theo là một hố bom khá to trên bức tường gạch!
Chu Nhung dùng khuỷu tay đè chặt cổ họng Law Mayer, quát: “Tư Nam!”
Tư Nam ngẩng đầu.
Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Chu Nhung nhìn thấy đôi mắt của hắn, trái tim như bị đâm một nhát tàn nhẫn.
Ánh mắt Tư Nam rời rạc, mạch máu nổi đầy, cơ thể gầy gò đến mức không thể nhận ra, trông còn khủng bố hơn cả hình dáng trong khu công trường của ngày hôm đó, thậm chí còn tạo chút cảm giác của một con zombie khát máu.
──Tư Nam không nhận ra y.
Ánh mắt hắn nhìn Chu Nhung, và cả ba Alpha kia nữa, thực sự không có gì khác biệt so với khi nhìn zombie cả.
Bình luận truyện