Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 2



Ôm tro cốt của ba đi ra từ nhà tang lễ, cả người Lâm Phạm có hơi hoảng hốt, khó có thể tin. Thứ cô vừa thấy chính là hồn ma đúng không? Không ngờ Lâm  Phạm vậy mà có thể nhìn thấy ma!

Lâm Phạm đang ngồi trên chuyến xe buýt cuối cùng về nội thành thì điện thoại vang lên. Kết nối, âm thanh của một người đàn ông vang lên: “Cô Lâm phải không?”

“Anh là??”

“Tôi thấy tin cô có nhu cầu thuê nhà nên vừa nãy tôi đã gửi tin nhắn cho cô rồi. Cô có thời gian đến xem phòng chứ?”

Lâm Phạm đăng tin cần thuê phòng bao giờ thế?

“Hả? Phòng nào?”

“Đường Trung Minh.”

Cúp điện thoại, Lâm Phạm dựa vào cửa sổ xe, đèn đường lần lượt ở phía sau. Sắc trời dần tối, hoàng hôn buông xuống.

Lâm Phạm nhắm mắt lại.

Tỉnh lại là do bị lái xe đánh thức, Lâm Phạm mơ mơ màng màng nhìn thấy bốn phía đều là màu đen, gió xen lẫn khí lạnh mà đến, nửa người dưới của cô giống như đang ở trong hầm băng.

"Đã đến trạm cuối cùng rồi."

"Đây là đâu?"

“Đường Trung Minh, đây là trạm cuối cùng.”

Lâm Phạm lấy theo ba lô xuống xe. Rất lạnh, cô dùng áo lông bọc kín. Trời đã hoàn toàn thành màu đen rồi. Cô ôm hộp tro cốt nhìn vài ngọn đèn lác đác lập loè, đây là đường Trung Minh?

Dáng vẻ rất cô đơn, Lâm Phạm lấy điện thoại di động ra bấm số. Vốn định thuê xe đi đến đường Trung Minh này nhưng ai ngờ xe buýt chở cô tới đây, bớt được không ít việc.

Rất nhanh sau đó điện thoại đã kết nối, Lâm Phạm nói: “Xin chào, tôi đến xem phòng.”

“Số 99 đường Trung Minh, cô đi tới đây đi.”

“Được.”

Đường đi quạnh quẽ, không có người, đèn đường lưa thưa không có mấy.

Lâm Phạm tìm nửa tiếng mới tìm được số 99, đó là một khu chung cư rất cũ kỹ. Lâm Phạm đi vào tìm lầu số sáu, đang định gọi điện thoại thì một cái bóng trắng trong hành lang bay ra.

“Cô tìm phòng thật không?”

Lâm Phạm giật mình, nhanh chóng lui về sau nửa bước và ôm chặt hộp tro cốt trong ngực.

“Cô Lâm?”

Một người phụ nữ trung niên luôn đứng trong bóng tối nãy giờ đi ra, bà ta mặc áo lông màu trắng.

Lâm Phạm thở ra một hơi, tiến lên gật đầu: "Xin chào, tôi là Lâm Phạm."

"Xem phòng đúng không?”

Ngũ quan bà ta ẩn trong bóng đêm nên không thấy rõ lắm.

Lâm Phạm gật đầu: "Đúng vậy, người gọi điện thoại đâu?"

“Anh ta có việc đi trước, nên bảo tôi qua đưa cho cô chìa khoá."

Lâm Phạm quan sát người trước mặt, chần chờ một lát rồi mới nói: "Vậy phải cảm ơn dì rồi."

“Tầng năm. Cô đến đó xem đi, lầu một đèn hỏng rồi.”

Lâm Phạm quay đầu lại nhìn khu chung cư chung quanh, khu chung cư to như vậy chỉ có một cái đèn.

Cô mím môi, lấy điện thoại di động ra chiếu sáng rồi lên lầu.

Lầu hai đã có đèn, người phụ nữ lấy chìa khoá ra mở cửa, trong hành lang tản ra mùi vị mốc meo.

“Khu chung cư này không có ở người sao?”

“Có.”

Lâm Phạm thật sự không thấy được bóng người. "Két" một tiếng, khóa cửa mở ra, người phụ nữ bèn mở cửa phòng.

Có lẽ thật lâu không người ở rồi, mùi hương sặc người đập vào mặt.

"Tiền thuê nhà một tháng một nghìn, phí điện nước tự lo."

“Có thể thuê ngắn hạn không?”

“Bao lâu?”

Lâm Phạm suy nghĩ một chút: “Tầm một tuần.”

“Vậy cô phải thương lượng với chủ nhà mới được.”

Trong phòng ngủ đệm chăn đều có, bị đầy bụi bặm che kín. Lâm Phạm từ phòng ngủ đi ra cùng nói chuyện với dì kia, ngẩng đầu nhìn cửa không có một bóng người, đầu ô...ô...n...g một tiếng, tóc gáy bị dựng lên.

Trên cửa bằng gỗ cắm một chuỗi chìa khoá, lay động theo gió.

Lâm Phạm chà mặt mạnh một cái. Sau khi ác thực cửa ra vào không ai, bèn thử thăm dò kêu một tiếng: “Dì ơi?"

Không có tiếng đáp lại.

Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Lâm Phạm sợ tới mức muốn nhảy lên, vội vàng nghe máy.

“Cảm thấy phòng thế nào?” Giọng nói của đàn ông rơi vào tai.

“Dì dẫn tôi xem phòng không thấy đâu nữa?!” Lâm Phạm chỉ nghe được tim đập của mình, thật đáng sợ.

“Không cần quan tâm dì ấy. Hài lòng về căn phòng thì ngày mai sẽ thương lượng ký hợp đồng.”

“Khu chung cư này không có ai ở sao?”

“Người già chiếm đa số nên ngủ khá sớm.”

Âm thanh công tắt đèn, hành lang đen kịt một mảnh.

Ra khỏi căn phòng của nhà này thì Lâm Phạm ngay cả nơi chắn gió che mưa cũng không có. Không thể tốn tiền tiếp được, phải để dành để đóng học phí.

“Tối nay tôi có thể ở đây không?”

“Được chứ, chìa khoá trên cửa."

Thời giờ lòng dạ người trong thành phố rộng lượng vậy à? Còn chưa gặp mặt, tiền thuê nhà, tiền thế chấp hay giấy tờ gì gì đó đã cho ở? Lâm Phạm rút chìa khóa ra và đóng cửa lại, đặt hộp tro cốt xuống. Phòng này có bố cục một phòng khách, một phòng ở và có không gian rất lớn.

Chủ trước của phòng này hẳn là một người sạch sẽ nên đồ vật được bày trí trong phòng vô cùng ngay ngắn.

Cởi áo lông ẩm ướt, Lâm Phạm xốc vải bố che đậy ghế sô pha lên. Ghế sô pha màu đỏ làm cho gian phòng gia tăng lên sự hoạt bát. Lâm Phạm ngồi xuống rồi đè lên mi tâm, vốn chỉ định nghỉ một lát nhưng vừa nhắm mắt lại đã ngủ mất.

“Chị ơi, cứu..cứu em!!!”

Đột nhiên có một cô bé chảy máu thất khiếu nhào tới, Lâm Phạm liền bật dậy.

Trong phòng vẫn sáng đèn, cửa phòng bị gõ vang.

Ngoài cửa sổ đã sáng lên, Lâm Phạm lạnh run vội vàng ôm chặt cánh tay, tiếng đập cửa vẫn tiếp tục. Lâm Phạm hắt hơi một cái, đứng lên mặc áo khoác vào, sau đó lấy dao ở trong túi ra nhét vào trong túi áo, mở cửa.

Một người đàn ông trẻ tuổi đứng ở cửa ra vào, anh ta mang mắt kính viền tơ vàng, sở hữu làn da trắng.

"Tôi là Âu Dương Ngọc, chủ nhà là tôi."

Anh ta mặc một bộ đồ Tây đen từ trên xuống dưới, chỉnh chu từng chi tiết nhỏ, thoạt nhìn cực kỳ tự kiêu.

“Xin chào, tôi là Lâm Phạm."

Âu Dương Ngọc cỡ hơn hai mươi, tướng mạo thanh tú. Anh ta không vào cửa, theo lấy phòng hợp đồng cho thuê trong cặp đưa cho Lâm Phạm: “Ký tên ở góc dưới bên phải."

“Còn tiền thuê nhà? Tôi có thể thuê ngắn hạn được không?”

“Bao lâu?”

Ánh mắt lạnh của Âu Dương Ngọc có chút sởn gai óc, Lâm Phạm không hiểu sao cảm thấy rất không thoải mái, sờ lên cổ hỏi dò: "Một tuần có được không?"

“Được.”

"Bao nhiêu tiền?"

“Tùy cô định ra.”

Đây cũng quá tùy hứng rồi đó?!

Lâm Phạm hít sâu, dựng thẳng một ngón tay: "Một trăm được không?"

“Được.”

Giá đất Giang Thành chỉ một trăm NDT đã sống ở mặt tiền!

Lâm Phạm cầm hợp đồng viết tên mình lên, sau đó trả lại.

Âu Dương Ngọc vươn tay.

Lâm Phạm sửng sốt, bèn vội vàng cầm chặt tay của anh ta, quơ lên quơ xuống, cười: "Cảm ơn anh đã cho tôi thuê phòng."

Âu Dương Ngọc nhếch môi, mắt hoa đào giương cao: "Trả - bút - cho - tôi."

Lâm Phạm vội vàng buông tay của anh ta ra và trả bút, gương mặt như lửa thiêu: "Ngại quá."

Tay Âu Dương Ngọc vô cùng lạnh, cái lạnh xâm nhập xương cốt từ tay Lâm Phạm lan tràn đến đáy lòng, cô không nhịn được run rẩy. Vì giảm bớt lúng túng, cô chạy về lấy một trăm trong túi ra đưa cho Âu Dương Ngọc, Âu Dương Ngọc nhìn tiền mặt màu phấn hồng trong tay, khóe miệng nhếch lên.

"Không quấy rầy, tạm biệt."

“Tạm biệt.”

Lâm Phạm đóng cửa lại, lau mạnh tay trên quần một chút, nhưng vẫn không thể loại bỏ sự lạnh lẽo kia.

Cảm thấy thiếu cái gì đó nhưng chỉ số thông minh của Lâm Phạm có hạn nên không suy nghĩ cho ra.

Rửa mặt rồi vác theo ba lô đi ra ngoài, lúc đi ngang qua lầu hai  nhìn thấy đứa bé gái mặc áo lông hồng nhạt ngồi xổm ở cửa ra vào, không biết đang làm cái gì.

Lâm Phạm cảm thấy nhìn quen mắt nên bèn liếc nhìn nhiều chút, sau đó xuống lầu đi ra ngoài.

Tìm một tiệm mì, trong lúc chờ đợi cô đặt ánh mắt vào màn hình TV.

Trong tivi đang đăng tin tìm người.

"Tô Nhã, mười tuổi, mất tích ở đoạn đường vườn đào, ai có phát hiện manh mối xin hãy gọi đường dây khẩn...”

“Chém nghìn nhát bọn buôn người, cô bé xinh đẹp như vậy bây giờ không biết thế nào. Nghe nói mất tích hơn nửa tháng rồi, người trong nhà đi tìm như điên rồi. Cô gái, mì của cô xong rồi."

"Cảm ơn."

Lâm Phạm thu hồi ánh mắt, cô có một ý nghĩ rất kỳ dị trong đầu, cô bé trên TV kia hình như cô đã từng nhìn thấy ở đâu rồi.

Cô ngồi xe buýt lẻn vào khu biệt thự nơi ba sống trước khi mất. Cửa đóng chặt, cô đi vòng qua sau biệt thự và đạp lên điều hòa trèo lên lầu hai. Cửa sổ lầu hai không có đóng, cô trèo vào cầm tài liệu học tập.

Căn phòng bị lật tung cực kỳ loạn, một mảnh hỗn độn. Rất nhanh thôi, nơi đây sẽ có hộ gia đình mới chuyển vào, thành nhà của người khác. Lâm Phạm cầm sách của mình, thời điểm đi ngang qua phòng ngủ chính thì dừng lại đẩy cửa ra.        

Căn phòng vô cùng bừa bộn, đâu đâu cũng là đồ vật lẫn lộn. Cô thở dài, vừa định bước đi thì ánh mắt rơi xuống trang giấy rơi xuống bên cạnh két sắt.

Cô đi qua nhặt lên giấy, ánh mắt dần dần nghiêm túc.

Trên đường về nhà lại thuận tiện đi siêu thị mua chút ít đồ dùng sinh hoạt, về đến nhà đã là sáu giờ chiều. Cô mang theo túi mua sắm bao lớn bao nhỏ lên lầu hai và lại lần nữa gặp được cô bé mặc áo lông hồng nhạt. Cô bé đó đang đứng đó, quay lưng với cô.

Ma xui quỷ khiến thế nào mà Lâm Phạm nghĩ đến cô bé bị mất tích, dừng bước lại, hỏi:"Cô bé?"

Cô bé xoay người, Lâm Phạm sợ tới mức suýt chút nữa lăn từ trên cầu thang xuống dưới. Cô kêu thảm một tiếng, đèn trong hành lang cũng theo tiếng kêu mà sáng lên, nhờ đó mà cũng soi sáng ra gương mặt cô bé. Tóc của bé rất dài, xõa xuống.

Một đôi mắt cực kỳ lớn, chiếm không ít diện tích trên mặt.

“Chị?”

Lâm Phạm thở phào một cái, biết nói chuyện thì có nghĩa là người sống: "Em ở đây làm cái gì?"

Bé nói: “Chị nhìn thấy em ư?”

Da đầu Lâm Phạm run lên, người đã từng nói lời này trước chính là người bị đẩy vào hỏa táng đúng không!

Lâm Phạm xoay người rời đi: "Chị không nhìn thấy!"

Việc không liên quan thì không cần quan tâm.

Trong phút chốc, cô bé đã dịch chuyển đến trước mặt cô trong nháy mắt. Lâm Phạm sợ tới mức suýt nữa lăn xuống cầu thang.

“Em.. em.. em là cái gì đấy?”

“Chị nhìn thấy tôi!” Giọng nói bé lạnh lẽo âm u, phối hợp với gương mặt trắng bệch đã khiến Lâm Phạm sợ tới choáng váng.

Bé nói: “Rõ ràng là chị nhìn thấy tôi, chị đang giả mù.”

Đèn tối đi, Lâm Phạm ho mạnh một tiếng, đèn sáng.

Cô muốn thét lên, trong đầu đã trống rỗng, nuốt nước bọt xuống yết hầu, giọng Lâm Phạm run rẩy: "Em là quỷ?"

“Phải, em chết rồi.” Cô bé cười một tiếng, máu thuận theo khóe miệng chảy ra. Lâm Phạm buông túi tiện lợi, chạm vào dao trong túi: "Mày muốn làm gì?"

Cô phải dốc liều mạng áp chế sự sợ hãi mới có thể làm cho mình đứng được.

“Em không muốn bị vây ở trong cừu hận trọn đời không được siêu sinh. Em muốn chuyển thế, chị có thể giúp em không?"

Lâm Phạm nắm chặt tay: “Tôi giúp em thế nào? Không đúng, sao tôi có thể giúp em được? Vì sao em không thể đầu thai? Không phải, ý tôi là em tìm tôi làm gì? Tôi đâu phải quỷ sai.”

Đèn lại tối xuống lần nữa, Lâm Phạm dồn sức dậm chân một cái, đèn sáng.

Đây là cái chỗ rách nát kỳ lạ gì thế này. Cô không còn muốn ở đây nữa rồi.

“Bởi vì chị có thể nhìn thấy tôi. Chị là chủ nhân của căn nhà này.”

Lâm Phạm nhíu mày, cái chó má gì vậy

“Hả?”

"Tôi bị giết, hung thủ đến bây giờ vẫn đang nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật. Tâm nguyện của quỷ hồn vô tội uổng mạng chưa xong thì không được đi vào Luân Hồi, chỉ có thể phiêu đãng ở không gian thứ ba, không ngủ không nghỉ. Tôi không muốn tiếp tục phiêu đãng nữa. Chị, chị có thể giúp tôi một chút không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện