Người Bị Hại Luôn Tới Tìm Tôi

Chương 88



Đến cửa thôn vào lúc ba giờ chiều, mặt trời như quả cầu lửa. Tần Phong xuống xe nhìn khắp bốn phía, trong không khí tràn ngập mùi khét nồng đậm. Có chó sủa, rất nhanh sau đó Đại Hoàng phi tới, vọt tới bên cạnh xe, bổ nhào vào cửa sổ xe rồi nhìn vào bên trong.

Kêu lên ư ử, Tần Phong có ấn tượng rất sâu với con chó này, muốn bóp đầu của nó. Đại Hoàng rống anh, nhe răng nhếch miệng lộ ra vẻ mặt hung hãn, trong lòng Tần Phong căng thẳng, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu nhỉ? Anh đi vòng sang bên kia mở cửa xe đánh thức Lâm Phạm: "Lâm Phạm?"

Lâm Phạm mở đôi mắt sương mù trong chốc lát, kinh ngạc nhìn Tần Phong vài giây, Tần Phong xoay mặt của cô qua hướng con chó: "Đại Hoàng đang gọi em."

Lâm Phạm nhìn thấy Đại Hoàng, hai cái móng vuốt của Đại Hoàng đặt lên kính xe, gấp gáp kêu. Dụi dụi con mắt, Lâm Phạm vội vàng xuống xe, Đại Hoàng cắn ống quần cô lập tức kéo về hướng nhà, Lâm Phạm xoa xoa đầu nó: "Mày sao vậy?"

Đại Hoàng nghẹn ngào, dốc sức liều mạng kéo cô về nhà.

Lâm Phạm mông lung trong chốc lát, nắm tay Tần Phong chạy tới nhà bà nội.

"Đừng nóng vội, chạy chậm chút." Lâm Phạm suýt chút nữa ngã sấp xuống, Tần Phong vội vàng kéo cổ áo của cô: “Em ở phía sau anh đi chậm chút đi, anh đi xem sao."

Đầu óc Lâm Phạm trống rỗng, cô đã nhớ ra nhà ông bà nội có Âu Dương Ngọc, chắc không phải là đã xảy ra chuyện gì chứ?

Tần Phong chạy nơi trước, giữa ban ngày mà bọn họ bật đèn lên, trong sân không có người. Cổng cũng mở ra, Tần Phong hô một tiếng, không có người đáp lại. Cửa phòng bếp mở ra, cửa nhà giữa cũng mở ra.

Tần Phong đẩy cửa ra xông vào, trong phòng không có người, Lâm Phạm lảo đảo chạy đến cửa lớn: "Ông ơi, bà ơi?"

Không có người, Tần Phong từ trong phòng đi ra, đi nhanh tới cửa: "Không có ai."

Đại Hoàng cắn ống quần Lâm Phạm kéo sang hướng bên kia, Lâm Phạm thở hổn hển: "Nhà em."

Vẻ mặt cô trắng bệch, Tần Phong ôm ngang lên Lâm Phạm, Đại Hoàng thấy thế liền cắn ống quần Tần Phong. Tần Phong vung chân: "Anh biết ở đâu, không cần dẫn đường nữa."

Đại Hoàng ai oán một tiếng, chạy ở phía trước như điên, nhưng vẫn không ngừng quay đầu lại, sợ hai người bọn họ lạc.

Tần Phong chân dài nên bước chân lớn, đột nhiên dừng lại, anh bỏ Lâm Phạm xuống chạy vội qua. Nhà Lâm Phạm bị đốt chỉ còn lại tường đất, đen sì và còn đang bốc khói lên. Đại Hoàng ở cách đó không xa gầm rú, khàn cả giọng.

Lâm Phạm chạy tới, thấy ông nội đang nằm ở trên đồng cỏ, cô kêu một tiếng rồi bổ nhào qua, quỳ trên mặt đất kéo ông nội mình: "Ông nội! Ông nội, ông bị gì vậy?"

Tần Phong cũng ngồi xổm xuống, chạm vào làn da đã biết là chết rồi, theo thói quen thử mạch đập, ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm: ".... Chết rồi."

Lâm Phạm thở không ra, mắt trừng lớn, ngón tay cực kỳ run, bờ môi phát tím. Tần Phong nắm kéo cô vào lòng mình, ôm Lâm Phạm vào trong ngực: "Lâm Phạm."

Lâm Phạm đột nhiên khóc thành tiếng, gào khóc.

Tần Phong lấy điện thoại ra liên hệ đồn công an gần nhất, người đã lạnh, không có cơ hội cứu nữa. Anh bụm tay che mặt Lâm Phạm, Đại Hoàng đi tới cắn quần áo Lâm Phạm, kêu ư ử, có lẽ nó cho rằng Lâm Phạm có thể cứu ông nội.

Nhưng có lẽ bây giờ nó đang nói rằng “vì sao không cứu người đi.”

Tần Phong nhìn về phía cổng lớn còn đang cháy, một tay ôm lấy Lâm Phạm, tay kia trở mình ông già. Đầu đụng vào trên tảng đá, có vết thương ngoài da, nhưng tuyệt đối không chí mạng. Cái mũi và lỗ tai có chảy rất ít máu, thi thể đã cứng, thời gian tử vong có lẽ vượt qua hai mươi tư tiếng đồng hồ. Mùa hè, nóng khô, thi thể có hiện tượng sưng vù.

"Còn bà nội nữa." Cho dù rất tàn nhẫn, nhưng những điều này bọn họ nhất định phải đối mặt. Tựa như Tần Vũ chết, tựa như Lưu Quyên chết, cho dù bọn họ có muốn đối mặt hay, vì bọn họ là cảnh sát. Kiểm tra thi thể, quá trình phá án bình thường, bọn họ phải vượt qua bi thương. Phá án không thể đem cảm xúc vào, phải tỉnh táo mới có thể thấy rõ ràng manh mối. Bất kể là người bị hại là ai thì đây đều là nghề nghiệp của bọn họ.

Lâm Phạm khóc thở không nổi, Tần Phong lau nước mắt trên mặt cô: "Không được khóc, bên trong có lẽ còn có người, anh đi xem hiện trường."

Tần Phong buông Lâm Phạm, cô thoáng cái mềm xuống ngồi trên mặt đất, Tần Phong không đành lòng. Thở dài ra một hơi, nhìn nhà bị đốt trụi, dù cho có người ở bên trong thì cũng không có khả năng còn sống.

Tần Phong ngồi chồm hổm xuống ôm lấy Lâm Phạm, hai tay nâng mặt của cô: “ Nhìn anh.”

Lâm Phạm khóc đến mơ hồ, gương mặt cô đầy nước mắt, Tần Phong dùng ngón cái lau nước mắt cho cô: "Bây giờ khóc không có tác dụng gì, anh vào bên trong xem còn có... người bị hại khác hay không." Giọng nói của anh rất nặng nề: “Chưa tìm thấy bà nội."

Lâm Phạm nắm chặt nắm đấm, không thể ức chế bi thương.

Tần Phong nói: “Thật ra trong đó còn xảy ra một việc, lát nữa anh sẽ nói cho em biết. Bà nội cũng đang rất nguy hiểm, nín khóc đi."

Anh vào cửa, cửa ra vào có một thi thể úp sấp, cháy không nghiêm trọng. Đang nằm sấp lấy, có thể thấy được là nữ. Tần Phong nhíu mày, gương mặt nặng nề, anh lật thi thể qua. Ngực thi thể có thương tích, mặt trước không bị cháy, ngược lại là đầy đủ.

Tần Phong cắn răng, tiến vào sân nhỏ, phòng hai bên đều bị đốt vô cùng nghiêm trọng. Phòng trên bị đốt tới mức chỉ còn lại bức tường, xà ngang còn đang cháy, bốc khói. Qua đây có thể xác định trong phòng không có thi thể, anh giẫm xà ngang đang cháy nhìn hết phòng hai bên và cho ra kết luận. Ánh mắt Tần Phong thoáng cái đỏ lên, máu xông lên đầu.

Hung thủ là người của Âu Dương Ngọc? Anh sải bước đi ra ngoài, người chết ở cửa là bà nội, bên ngoài là ông nội. Hiện trường có hai thi thể, không có những người khác. Xoa mạnh mặt một cái, Tần Phong gọi điện thoại đến cục công an thành phố.

Lâm Phạm đã đứng lên, cô lau sạch nước mắt đi đến sân nhỏ.

Tần Phong chỉ cửa ra vào: "Đây là bà nội."

Lâm Phạm nghiến răng, trước mắt biến thành màu đen từng đợt, Tần Phong nói: "Sau khi chết bị thiêu hủy, trước đó có người nổ súng bắn trúng ngực của bà ấy.”

Lâm Phạm đau đầu, cái gì cũng không nghĩ được.

"Là ai?"

Tần Phong hối hận, lúc ấy vội vã cứu Lâm Phạm nên quên mất còn có người, người kia hẳn là đồng lõa của Âu Dương Ngọc. Trước đó, lúc lái xe đến cửa thôn chỉ có anh ta, không có chiếc xe Mercedes-Benz.

Ước chừng nửa tiếng, cảnh sát trên thị trấn đã đến, Tần Phong lấy giấy chứng nhận ra.

“Lãnh đạo tỉnh.” Người nọ vội vàng cùng Tần Phong bắt tay, nhìn thi thể ở cửa: "Ôi!!! A, sao lại có người chết thế này?"

Tần Phong đem tình huống nói một lần, vài người giúp mang thi thể ngay cửa lên bãi cỏ. Tần Phong quay về trong xe cầm công cụ, quay lại làm công tác kiểm kê sơ bộ.

Lúc ấy trong phòng chỉ có ngọn nến, anh sợ Lâm Phạm gặp chuyện không may nên đã đặt Lâm Phạm ở trong sân. Người kia hôn mê, bởi vì nằm ở nơi hẻo lánh nên Tần Phong đã quên mất mảnh vụn này, trực tiếp theo Âu Dương Ngọc tiến vào kết giới.

Ông Trần đã đến khi nào?

Tần Phong kiểm tra phòng, tìm được một cái vỏ đạn, trên mặt đất còn có sáp dầu chưa cháy hết. Có thể là nguyên nhân xảy ra hoả hoạn, nơi bị đốt trước là bàn ghế và những thứ đồ dùng ngổn ngang trong nhà, bị cháy nghiêm trọng nhất đã thành tro.

Hai căn phòng giữa nhà không bị cháy bao nhiêu, đã nói rõ nơi đây rất có thể là nơi xảy ra hoả hoạn. Âu Dương Ngọc là tên điên, người của anh ta cũng là tên điên. Tần Phong thăm dò hiện trường, bảy giờ nhân tài của tỉnh đến, pháp y đến đây chính là Lão Lưu.

Anh ta buông hộp đồ nghề xuống và bắt đầu kiểm tra thi thể: "Có đèn không? Hoặc là chung quanh đây có nguồn điện không?"

"Đến sân nhỏ phía trước đi."

Trong thôn chỉ có một vài người già, còn ở vô cùng xa nhau. Nếu không thì phát sinh trận lửa lớn như vậy thì nhất định sẽ có người phát hiện.

Hai thi thể được mang ra sân nhỏ của bọn họ, đèn điện trong sân không  được sáng lắm, Tần Phong lại đi nhận bóng đèn. Lâm Phạm kinh ngạc đứng ở một bên, Đại Hoàng bị buộc lại, ở một bên kêu khàn cả giọng.

Sau khi Tần Phong chuẩn bị xong đèn điện thì gọi điện thoại cho ông Trần, bên kia rất nhanh đã bắt máy.

“Ông Trần.” Tần Phong ra cửa: “Khi ông tới đón Lâm Phạm có nhìn thấy thi thể không?”

“Có thấy.” Ông Trần không phủ nhận: "Thi thể ngay cửa ra vào."

Thật là bình tĩnh, Tần Phong nói: “Thời điểm ông đến là khi nào?"

"Tầm mười giờ, phòng giữa đã bắt đầu cháy rồi."

Tần Phong: “...”

"Còn có chuyện gì khác không?"

"Hiện trường còn người nào?"

“Đã không còn ai.”

"Cảm ơn."

Tần Phong cúp điện thoại, véo bóp mi tâm, ngẩng đầu nhìn Lâm Phạm ngồi xổm ở cửa ra vào, trong sân đang kiểm tra thi thể. Tần Phong đi qua, đốt một điếu thuốc hút mạnh một hơi, bực bội.

“Bọn họ không có con cái?”

"Không có."

Tần Phong cũng ngồi xổm xuống: “Em còn đang nghĩ chuyện trước khi em xỉu sao?”

Lâm Phạm lắc đầu.

Tần Phong đặt tay lên đầu Lâm Phạm, thở dài kéo đầu Lâm Phạm vào trong ngực, hạ giọng: "Tốt rồi, hiện tại muốn khóc thì khóc đi."

Lâm Phạm quay người chôn mặt ở trong lòng ngực của anh, Tần Phong đã ấn tắt thuốc lá trên mặt đất, ôm lấy Lâm Phạm: "Lúc anh đến, em đã hôn mê, lúc ấy hiện trường có Âu Dương Ngọc và một người khác."

"Tài xế của anh ta." Giọng nói Lâm Phạm khàn khàn.

Yết hầu Tần Phong chuyển động: “Lúc ấy tình huống của em rất không ổn, nên anh không quan tâm những người khác, chỉ mang em đi, anh xin lỗi."

"Em có phải là người mang đến sự xui xẻo không, người nào tốt với em thì người đó sẽ không may, bọn họ là người tốt như vậy, sao có thể chết..."

Tần Phong vuốt tóc của cô: "Chớ có nói linh tinh."

Trời vừa rạng sáng thì kiểm tra thi thể mới kết thúc, bọn họ ngồi trong sân sắp xếp lại chứng cứ.

"Người chết số một, sáu mươi lăm đến sáu mươi bảy tuổi, nam. Bên trong sọ sung huyết, rất điển hình là bệnh tuổi già. Không có ngoại thương rõ ràng, trên đầu có va chạm, ăn khớp với hòn đá ở hiện trường phát hiện án. Loại việc ông ấy bị giết, thời gian tử vong phỏng đoán hẳn là vào khuya ngày hôm trước tầm chín giờ. Căn cứ vào đồ ăn cặn trong dạ dày người chết, tử vong sau bữa cơm chiều chừng ba giờ, căn cứ thời gian ăn cơm mà Lâm Phạm nói thì cũng không chênh lệch lắm."

"Người chết số hai, tuổi chừng tương đương, vết thương chí mạng là viên đạn ở ngực. Xuyên thấu tim, trực tiếp dẫn đến tử vong. Sau khi chết thì bỏng, đường thở khoang miệng không có phát hiện bụi bặm, trên thân không có ngoại thương khác. Thời điểm ngã xuống đất hẳn là mặt úp xuống nên mới tạo thành diện tích phần lưng bỏng lớn. Thời gian tử vong gần người chết số một, thi thể này có thể xác nhận là bị giết."

Tần Phong sửa sang lại chứng cứ, Âu Dương Ngọc hoặc là tài xế của anh ta, không còn ai khác. Thứ nhất là trong tay tài xế của anh ta có súng, hiện trường không có để lại vân tay, nhưng mà xuất hiện ở trên bùn đất xốp có phát hiện có dấu giày, bước chân lộn xộn. Chứng cứ duy nhất ở hiện trường, có thể là sau khi gã giết người bằng súng đã hoảng sợ đào tẩu.

"Đội trưởng Tần, lúc ấy anh cũng ở hiện trường?" Phá án là người của cục công an huyện Ứng, một cảnh sát hình sự của Giang Thành được phân đội tới đây trợ giúp, người hỏi là người đàn ông tên Lưu Tung, chừng ba mươi tuổi."Hiện trường còn có ai? Tại sao anh lại ở hiện trường? Lâm Phạm cũng ở hiện trường đúng không? Quan hệ của anh và Lâm Phạm là gì?"

“Tôi có mặt ở hiện trường trước khi xảy ra vụ án, tôi tới đón Lâm Phạm, cô ấy là bạn gái của tôi. Trong đó đã xảy ra một việc, Lâm Phạm suýt chút nữa chết nên tôi mang Lâm Phạm đi trước." Tần Phong nói: "Cầm súng chính là tài xế của Âu Dương Ngọc, thân phận vẫn còn đang điều tra."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện