Chương 13: Tiểu Nhân Ngư Đắm Chìm
Từ lần tiểu nhân ngư đáp ứng ở bên cạnh mình tới giờ, ý cười trên khóe mắt Chu chưa từng phai nhạt.
Tướng mạo của Chu thật sự cũng không tính là anh tuấn.
Là một thợ săn đã quen với bão táp mưa sa bên ngoài, nhìn qua Chu trông có sức lực hơn mấy nam tử bình thường nhiều.
Mặt mày thô kệch lại mang theo vài phần không bị ràng buộc, hơn nữa hắn ít nói ít cười, dần dà ấn tượng của mọi người đối với hắn chính là hiền lành chất phác nhưng lại không dễ giao lưu.
Hiện giờ đuôi mắt nhàn nhạt nếp nhăn của thợ săn cười lên cả người đều thấy nhu hòa hơn hẳn.
Tiểu nhân ngư được thợ săn đút cháo xong còn chưa no, liếm liếm khóe môi, đôi mắt trong trẻo nhìn vào mắt đối phương.
"Chu, huynh, huynh cười lên đẹp lắm!"
Người thô kệch như Chu nào đã được ai khen như vậy bao giờ.
Lập tức trên làn da màu đồng của Chu hiện lên vệt đỏ ửng khả nghi.
Cũng may da hắn màu tối, tiểu nhân ngư cũng không nhìn ra hắn đang ngại ngùng.
Chu cẩn thận lau khóe miệng cho tiểu nhân ngư: "Còn đói không?"
Tiểu nhân ngư lắc đầu, sau đó lại gật đầu, sờ bụng của mình nói với Chu: "Chu, huynh đã ăn gì chưa?"
Nghĩ đến vừa rồi Chu chỉ lo đút cháo cho mình, bản thân thì chưa ăn gì, đôi mắt Kiều hồng hồng.
Vành tai xinh xắn trắng nõn nhiễm một tầng phấn hồng, tầm mắt của Chu dừng lại một lát, hầu kết trượt trượt vội vàng dời đi.
So với đồ ăn thì hắn còn muốn "ăn" người trước mặt này hơn.
Chu tự khinh bỉ suy nghĩ vô sỉ của mình, lại tham lam nhìn tiểu nhân ngư trước mặt.
Kiều đơn thuần tốt đẹp biết bao, ý niệm dơ bẩn trong đầu trăm triệu lần không được.
Chu lắc đầu thật mạnh, muốn xóa bỏ ý nghĩ trong đầu đi.
Tiểu nhân ngư nghiêng đầu, vươn tay chạm vào trán Chu, bàn tay mềm mại hơi lạnh, suýt chút nữa kêu thành tiếng.
"Chu, đầu huynh không thoải mái à? Đau đầu sao?"
Kiều lo lắng nhìn Chu, khi nói chuyện hơi thở phả vào cổ thợ săn, rất dịu dàng, còn mang theo tươi mát.
Chu nhất thời mềm lòng, vẻ nhu hòa trên mặt tựa như có thể tan thành nước.
Hắn cười nói: "Ta không sao, không có chỗ nào khó chịu cả." Câu tiếp theo hắn ngại ngùng không nói ra, chuyển qua chuyện khác: "Em ở trong này đợi một lát, ta đi lấy ít trái cây cho em.
Hôm nay tập đi cả buổi sáng cũng mệt mỏi rồi, chút nữa ăn xong ngủ một giấc nhé?"
Kiều muốn nói y không buồn ngủ, nhưng nếu Chu đã nói như vậy thì cũng không phản bác nữa.
Chu ở ngoài giếng rửa hoa quả.
Hắn ngồi xổm nửa người, đột nhiên một bóng người bao phủ lên làm hắn ngẩn người, lập tức quay đầu lại, cẩn thận dìu tiểu nhân ngư ngồi xuống.
"Sao lại ra đây rồi?"
Kiều mỉm cười tủm tỉm nhìn Chu: "Ta muốn giúp Chu rửa trái cây."
Trên người tiểu nhân ngư mặc quần áo của thợ săn.
Y thấp hơn hắn một cái đầu, mặc quần áo này vào rộng thùng thình, sau gáy lại lộ ra mảng lớn da thịt.
Ban ngày ban mặt nhìn thấy cảnh tượng này, đôi mắt của thợ săn hơi đau.
Vật dưới thân lại cứng lên, Chu mau chóng rửa sạch hoa quả, một tay cầm đĩa hoa quả một tay dắt Kiều vào nhà.
Vật kia của thợ săn thật sự hơi lớn, dù bị hắn che giấu nhưng Kiều vẫn chú ý tới.
Nhớ tới lần đó hai người chơi đùa với nhau, chỗ đó của Chu cũng cao cao như vậy...!
Kiều càng muốn hơn, trên mặt nóng bừng...!
Ầy, Chu...!Vì sao luôn làm một vài chuyện làm y thẹn thùng vậy?
Đợi tới khi vào phòng, hai người đều ngượng chín mặt, hai mắt đối diện, đỏ mặt không nói ra lời.
Chu đưa trái cây cho Kiều, phá vỡ không khí im lặng: "Ngày mai ta đi chợ một chuyến, mua cho em vài bộ quần áo.
Quần áo của ta em mặc quá rộng, lại là vải thô nữa, mặc không tốt."
Tiểu nhân ngư da thịt mềm mịn, Chu sợ vải này cọ xát làm y đau.
Tiểu nhân ngư gật đầu: "Ta...!Ta muốn đi cùng huynh."
Chu hiển nhiên rất vui vẻ, nhưng hắn lại lo lắng khuôn mặt xinh đẹp của tiểu nhân ngư sẽ làm nhiều người chú ý.
"Chu?" Tiểu nhân ngư nhẹ nhàng kéo y phục của thợ săn: "Huynh làm sao vậy?"
Chu cúi đầu cười: "Không có gì, ngày mai ta chuẩn bị màn sa cho em đội nhé?"
Kiều không rõ đó là cái gì, nhưng nếu là đồ của Chu cho thì y cũng không cự tuyệt.
Lúc ngủ trưa, lần đầu tiên tiểu nhân ngư mềm mại khẩn cầu Chu ngủ chung với y.
Hắn vốn muốn chờ tiểu nhân ngư ngủ say sẽ ra sau nhà chẻ củi, kết quả cổ tay bị Kiều giữ chặt.
Tiểu nhân ngư nằm trên giường, ánh mắt trông mong nhìn Chu.
Chẻ củi gì đó bị thợ săn bị ném ra sau đầu hết, hắn cẩn thận nằm ở bên kia giường, tay nắm chặt tiểu nhân ngư.
Giường bị tiểu nhân ngư chiếm mất, vì vậy thợ săn trải thêm mấy lớp thảm lông thú lên giường.
Tiểu nhân ngư nằm trên giường mềm mại thoải mái đến mức lăn qua lộn lại, lăn tới ngực thợ săn luôn.
Kiều ghé vào trước ngực Chu, nghe tiếng tim đập trầm ổn của đối phương.
Hơi thở của tiểu nhân ngư quanh quẩn bên người đối phương, nhận thấy hắn cứng ngắc hơi động động mới miễn cưỡng mở đôi mắt bị buồn ngủ làm nhiễm một tầng hơi nước.
"Chu...!Sao vậy?" Tiểu nhân ngư mơ màng hỏi.
Không đợi Chu trả lời Kiều đa khó chịu vặn vẹo cơ thể: "Chu...!Có cái gậy gì đó đâm ta..."
Chu không dám nhúc nhích, mặc cho tiểu nhân ngư trong lồng ngực xoay tới xoay lui.
Lửa băng đan xem hẳn là cảm giác này đi.
Tiểu nhân ngư đợi một hồi lâu cây gậy cũng không biến mất, sau khi tỉnh táo lại đột nhiên ý thức được cái gậy kia đến từ trên người Chu.
Trái tim đập mạnh thình thịch, tiểu nhân ngư xấu hổ nhìn thợ săn bị dục vọng tra tấn vẫn còn nhẫn nhịn, lắp bắp nói: "Chu...!Xin, xin lỗ ——"
Mông đột nhiên bị đối phương nâng lên, cánh tay rắn chắc luồn tới nơi nào đó, tay còn lại cũng không rảnh rỗi nâng gáy y lên.
Đôi môi nóng bỏng dừng lại trên bờ môi xinh đẹp của tiểu nhân ngư.
Chu mê luyến liếm liếm, giọng nói khàn khàn: "Xin-xin lỗi...!Ta không nhịn được nữa."
Đầu lưỡi nóng bừng càn quét qua cái lưỡi trơn mềm của Kiều, người cá nhỏ bị động ghé vào người thợ săn, hai chân mảnh khảnh tách ra, vòng qua hông đối phương.
Tay nâng mông ngày càng dùng sức, thậm chí bắt đầu vân vê xoa nắn.
Tiểu nhân ngư thở dốc, đắm chìm trong sự nhiệt tình của Chu..
Bình luận truyện