Chương 284: 284: Như Mộng Như Không 1
"Ting, ting!" Tiếng chuông báo thức đột nhiên vang lên, phá vỡ giấc mộng của Tiêu Mộ Vũ.
Cô nhíu mày, đưa tay mơ mơ màng màng ấn tắt đồng hồ báo thức, có chút mệt mỏi xoa ấn đường.
Đúng vào lúc này cô cảm nhận được bên cạnh có người đang lật người, sau đó một cánh tay mềm mại đưa ra ôm lấy cô.
Âm thanh mềm mại mang theo chút lười biếng vang lên bên tai, "Hôm nay được nghỉ, không cần dậy sớm như vậy."
Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhìn người bên cạnh, tóc tai đối phương có chút hỗn loạn xõa ra, cảm nhận được Tiêu Mộ Vũ quay lại, liền đè đầu xuống, vùi vào lòng Tiêu Mộ Vũ.
Vốn dĩ trong lòng Tiêu Mộ Vũ thấp thoáng cảm giác nóng ruột, nhưng nhìn thấy người trong lòng, trái tim bỗng bình tĩnh lại.
Cô cứ nhìn người kia như thế rất lâu, sau đó cúi đầu hôn lên trán người kia, mặt mày cong lên.
"Em quên tắt đồng hồ báo thức, làm ồn tới chị rồi.
Có muốn ngủ tiếp không?"
Thẩm Thanh Thu ôm lấy cổ Tiêu Mộ Vũ, mở mắt nhìn Tiêu Mộ Vũ, khóe môi cong lên, "Cũng được, tuy dậy sớm, nhưng tối qua ngủ ngon lắm, nhưng mà có thể ngủ nướng thêm một lúc nữa không?"
Tiêu Mộ Vũ cười thành tiếng, "Không dậy vận động à? Không phải hôm nay cũng dậy chạy bộ sao?"
Thẩm Thanh Thu nhìn cô, chớp chớp mắt, sau đó cơ thể dùng sức lật người kéo Tiêu Mộ Vũ xuống, đè dưới người.
Mái tóc dài bồng bềnh của Thẩm Thanh Thu xõa sang một bên, cúi đầu cười nhìn Tiêu Mộ Vũ, đưa tay ấn lên ngực cô, trong đôi mắt hoa đào hiện lên nụ cười xấu xa, "Chị cảm thấy không cần, lượng vận động tối qua rất lớn, hơn nữa..."
Cô ấy cúi người xuống nhìn Tiêu Mộ Vũ, thong thả nói: "Hơn nữa buổi sáng cũng có thể tiếp tục vận động."
Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu ở trên nhìn xuống mình, trong con ngươi có chút tối tăm, khi Thẩm Thanh Thu chuẩn bị kết thúc trò đùa, liền ngẩng đầu hôn Thẩm Thanh Thu.
Người được hôn ngẩn ra, sau đó hồi đáp, sự lười biếng khi vừa tỉnh giấc buổi sáng nhanh chóng bị nhiệt tình cuốn bay.
Sau khi kết thúc "vận động" buổi sáng, Tiêu Mộ Vũ đi tắm, còn Thẩm Thanh Thu đã dọn dẹp xong đi thay quần áo.
Hơi nước phả xuống tỏa lên mặt Tiêu Mộ Vũ, dòng nước ấm áp chảy xuống không lập tức cuốn đi cảm giác còn sót lại trong cơ thể, gò má Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, trong mắt ngập tràn ngọt ngào cùng dịu dàng.
Rất nhanh sau đó có người khẽ gõ cửa, Tiêu Mộ Vũ vô thức đáp, "Sao thế?"
Âm thanh của Thẩm Thanh Thu truyền tới, nói: "Lấy quần áo cho em, buổi trưa hẹn với nhóm Trần Khải Kiệt cùng nhau ra ngoài ăn cơm rồi.
Lúc này vẫn còn sớm, chúng ta ăn sáng trước."
Tiêu Mộ Vũ khựng lại, nhớ ra xác thực có chuyện này.
Bọn họ đã ra khỏi Thiên Võng hơn nửa năm, sau khi phó bản số mười kết thúc, Thẩm Thập Nhất đã giành chiến thắng trong ván cờ cuối cùng của Thiên Võng, nguy hiểm tới phút cuối cùng tìm được tài liệu mật kia, cứu Thẩm Thanh Thu ra ngoài.
Nghĩ tới đây Tiêu Mộ Vũ vẫn còn sợ hãi, khi đó mở to mắt nhìn màn hình hóa xanh, cô tưởng rằng đã mất đi cơ hội cứu Thẩm Thanh Thu, lập tức tan vỡ.
Đồng thời Thiên Võng còn cưỡng chế khởi động phó bản số mười, đau khổ và nguy hiểm trong đó khiến Tiêu Mộ Vũ không dám nghĩ lại.
Cho dù đã ra ngoài, cô vẫn không dám chạm tới kí ức đau khổ ấy.
Vì chìm trong kí ức, suốt một lúc Tiêu Mộ Vũ không lên tiếng, Thẩm Thanh Thu ngoài cửa có chút lo lắng lại gõ cửa, "Mộ Vũ, Mộ Vũ?"
Tiêu Mộ Vũ hoàn hồn, đưa tay quấn khăn tắm lên người rồi mở cửa.
"Sao ban nãy không nói gì, sao thế?" Thẩm Thanh Thu nhìn Tiêu Mộ Vũ, trên mặt vẫn có chút lo lắng.
Tiêu Mộ Vũ nhận lấy quần áo rồi lắc đầu, "Không sao, chỉ là nhớ tới nhóm Trần Khải Kiệt nên không khống chế được nhớ lại chuyện trong Thiên Võng trước kia, tuy đã là quá khứ, nhưng vẫn có chút sợ."
Ánh mắt Thẩm Thanh Thu dịu dàng, đưa tay kéo lấy tay Tiêu Mộ Vũ, nói: "Chị biết, nhưng những chuyện ấy đều đã qua rồi, bây giờ chị đang khỏe mạnh ở bên em, mấy người Trần Khải Kiệt cũng bình an vô sự quay về, chúng ta đừng nghĩ tới những chuyện đó nữa."
Tay Thẩm Thanh Thu lạnh hơn so với Tiêu Mộ Vũ vừa tắm rửa.
Tiêu Mộ Vũ cúi đầu, ngón cái vuốt ve mu bàn tay Thẩm Thanh Thu, nhỏ tiếng đáp lại.
Cô nên vui, cuối cùng cuộc đoàn tụ mà cô mong mỏi vô số lần đã tới, cô và Thẩm Thanh Thu đã quay về thế giới hiện thực, được ở cạnh nhau, sau này cũng sẽ không còn những khó khăn nguy hiểm ngăn cách hai người ở bên nhau.
"Mau thay quần áo đi, chị đi nấu bữa sáng đã."
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, không nhịn được cười lên trêu đùa Thẩm Thanh Thu, "Thật sự không đợi em nấu à? Bữa sáng chị nấu gì thế, đừng để em ăn xong đau bụng đấy."
Thẩm Thanh Thu nghe xong liền nhăn mũi, hừ một tiếng: "Tuy chị không biết nấu ăn, nhưng vẫn biết luộc hai quả trứng.
Bữa sáng rất đơn giản, nướng hai phần sandwich bằng máy nướng, hâm nóng hai cốc sữa, tuyệt đối sẽ không khiến em đau bụng."
Thẩm Thanh Thu lại hừ hừ với Tiêu Mộ Vũ, ý cười trong mắt Tiêu Mộ Vũ tràn ra, nhìn Thẩm Thanh Thu có chút bất mãn đi vào trong bếp.
Thẩm Thanh Thu lúc này giống hệt như khi ở trong Thiên Võng trước đó.
Luôn đáng yêu như vậy, lại nũng nịu như Thẩm Thanh Thu ban đầu.
Thay quần áo xong, Tiêu Mộ Vũ vẫn có chút không yên tâm, cảnh tượng vào bếp của Thẩm Thanh Thu trong phó bản còn hiện rất rõ trước mắt, cô lo Thẩm Thanh Thu lại làm nhà bếp nổ tung.
Vào trong bếp, Tiêu Mộ Vũ nhìn thấy dáng vẻ nghiêm chỉnh của Thẩm Thanh Thu mặc tạp dề đứng ốp trứng.
Dầu trong chảo đã nóng, nhưng vẫn để lửa to, phát ra những tiếng dầu xèo xèo, động tĩnh không nhỏ.
Tới nỗi khi đập trứng, mặt mày Thẩm Thanh Thu căng thẳng, căn bản không dám lại gần, đứng cách rất xa, đập hai quả trứng vào chảo.
Tiêu Mộ Vũ không kịp ngăn cản, giây tiếp theo, lòng trứng rơi vào chảo bắn tung tóe, "Xèo ~" dầu nóng bắn tung tóe, Thẩm Thanh Thu cầm xẻng chiên xào lùi sau một bước, suýt chút nữa giẫm phải chân Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn Tiêu Mộ Vũ, ánh mắt có chút chột dạ.
Mà Tiêu Mộ Vũ chỉ nhìn tay Thẩm Thanh Thu, phát hiện dầu không bắn lên tay, lúc này mới nhanh chóng cầm xẻng chiên xào, tay trái xóc xóc đầu xẻng mấy cái, lật mặt trứng.
Lửa quá to, trứng hơi cháy, Tiêu Mộ Vũ vặn nhỏ lửa di chuyển chảo, để trứng chín đều, đợi tới khi mặt lòng đỏ trứng trên mặt hơi cháy cô đọng, liền tắt bếp xúc trứng ra.
Con ngươi Thẩm Thanh Thu quay qua liếc một cái, lại lặng lẽ nhìn Tiêu Mộ Vũ, biểu cảm này vừa tức cười vừa đáng yêu.
"Không phải bảo luộc trứng à? Sao lại muốn ốp trứng?" Tiêu Mộ Vũ có chút buồn cười.
Thẩm Thanh Thu ho một tiếng, "Sandwich ăn kèm trứng luộc, sao mà ăn được."
Tiêu Mộ Vũ lại hỏi cô ấy một lần: "Có bị bỏng không?"
Thẩm Thanh Thu giơ tay lên nhìn, lắc đầu, "Không." Nói xong cô ấy hít sâu một hơi, nhìn viền trứng đã cháy đen trong đĩa, "Em ốp trứng ngon nhất, trứng chị ốp có lẽ không ăn được rồi."
Tiêu Mộ Vũ nghe xong cúi đầu nhìn đĩa trứng, khẽ nói: "Ốp đẹp lắm, không cháy đen như trước, không ảnh hưởng tới ăn."
Thẩm Thanh Thu nghe xong híp mắt cười, "Xem ra có tiến bộ.
Việc còn lại giao cho chị chắc chắn không thành vấn đề, em ra ngoài trước đi."
Tiêu Mộ Vũ bị Thẩm Thanh Thu đẩy ra ngoài, cũng không tiếp tục vào trong, công việc còn lại là nướng sandwich, xác thực Thẩm Thanh Thu có thể làm được.
Bữa sáng rất đơn giản, rõ ràng bình thường hơn rất nhiều so với khi Tiêu Mộ Vũ vào bếp.
Thẩm Thanh Thu cắn một miếng, có chút ghét bỏ nói: "Ăn đồ chị nấu, oan ức cho em rồi."
Tiêu Mộ Vũ nhai sandwich, nghiêm túc nói: "Không, kết hợp rất ổn, lượng mứt thích hợp, rất lành mạnh, em thích."
"Thật à?" Con ngươi Thẩm Thanh Thu sáng lên.
Tiêu Mộ Vũ nuốt xong đồ ăn trong miệng, gật đầu.
"Chỉ là miệng chị kén như thế, có lẽ người oan ức thật sự là chị đấy." Lời này của Tiêu Mộ Vũ đã vạch trần sự ghét bỏ của Thẩm Thanh Thu với bữa sáng do đích thân mình nấu.
Thẩm Thanh Thu lại cười lên, "Em luôn hiểu chị như thế."
"Em nói rồi, sau này em nấu ăn cho chị là được." Tiêu Mộ Vũ nhìn Thẩm Thanh Thu, lặp lại lần nữa.
"Ừm, chị nhớ, nhưng chị sợ em vất vả."
Tiêu Mộ Vũ rũ mí mắt, "Nấu cho chị ăn, không vất vả."
Ban đầu cô chỉ sợ không có cơ hội nấu ăn cho Thẩm Thanh Thu cả đời.
Ăn sáng xong, đã tới thời gian hẹn, Tiêu Mộ Vũ và Thẩm Thanh Thu cùng nhau ra ngoài.
Sau khi bọn họ thành công thoát khỏi Thiên Võng, hai người và ba người Trần Khải Kiệt đã gặp mặt ngoài đời thực.
Cùng nhau vượt phó bản nhiều lần như thế, tình cảm của năm người khó mà diễn tả, cho dù là quay về hiện thực cũng vẫn giữ liên lạc.
Chỉ là tuy Thiên Võng đã bị giải quyết, nhưng lưu lại một cục diện rất khó xử lí.
Nhiều người chơi chết trong Thiên Võng như thế, chính quyền không thể không cho nhân dân một lời bàn giao.
Tiêu Mộ Vũ là nhân viên nghiên cứu phát triển nòng cốt của Thiên Võng, tuy lần này góp một phần công lớn khi tiêu diệt mối họa Thiên Võng, nhưng cũng chỉ có thể mang tiếng lập công chuộc tội.
Cuối cùng cô cũng được điều chuyển khỏi khu 3, phối hợp với nhân viên kĩ thuật phía dưới xử lí lỗ hổng Thiên Võng lưu lại.
Hơn nữa Thiên Võng liên quan tới rất nhiều lãnh đạo cấp cao, nếu không phải Thẩm Thập Nhất sớm đã để tâm, lưu lại chứng cứ quan trọng, tội danh Tiêu Mộ Vũ phải đối mặt sẽ càng nghiêm trọng.
Cuối cùng đám người kia không một ai thoát được, toàn bộ đều bị tước quyền.
Vụ án này chấn động cả Hoa Hạ, cho dù đã hơn nửa năm trôi qua nhưng vẫn chưa phẳng lặng.
Cho nên mãi tới khi Tiêu Mộ Vũ xử lí xong những chuyện này, năm người mới có thể tụ tập cùng nhau.
Ba người Tô Cẩn trong cuộc sống hiện thực không khác biệt quá nhiều so với trong phó bản, khi vào trong phòng ăn, ba người lộ ra vui vẻ, nhanh chân đi tới, kích động nói: "Đội trưởng Tiêu, đội phó."
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy có chút giống với cửu biệt trùng phùng, khi nhìn thấy ba người lại mất hồn trong khoảnh khắc, sau đó trong lòng trào ra hơi nóng, cô rất vui vẻ.
Tiêu Mộ Vũ không chỉ một lần tưởng tượng ra dáng vẻ bọn họ gặp lại nhau trong cuộc sống hiện thực, khung cảnh này giống hệt với tưởng tượng của cô.
"Đã ra rồi, không cần gọi chúng tôi là đội trưởng Tiêu, đội phó nữa."
Tô Cẩn mím môi cười, nhìn Tả Điềm Điềm và Trần Khải kiệt, "Tuy chúng ta không cần tiếp tục vượt ải, nhưng trong lòng chúng tôi, chúng ta vẫn mãi là tổ đội năm người, chị là đội trưởng của chúng tôi, đội phó cũng vậy."
"Đúng thế, chúng em vẫn muốn gọi hai người như thế." Tả Điềm Điềm vô cùng nghiêm túc nhìn hai người Tiêu Mộ Vũ.
Thẩm Thanh Thu xua tay, "Mọi người quen rồi thì cứ gọi vậy đi, thỉnh thoảng tôi cũng gọi cô ấy là đội trưởng Tiêu."
Gò má Tiêu Mộ Vũ ửng đỏ, lườm Thẩm Thanh Thu một cái.
Năm người trong phòng ăn vừa ăn uống vừa trò chuyện, phấn khởi tới nỗi uống thêm rượu.
Tiêu Mộ Vũ không nói nhiều trên bàn ăn, cơ bản đều nghe Thẩm Thanh Thu và mọi người nói chuyện.
Năm nay con của Trần Khải Kiệt đã lên cấp một, sau khi quay về anh vẫn dành thời gian đón con, quan hệ bố con vô cùng hòa hợp.
Con gái lớn của Trần Khải Kiệt rất giống anh, rất đáng yêu.
Tả Điềm Điềm đón mẹ về sống cùng, cô nàng và Tô Cẩn đã gặp gia đình hai bên, coi như chính thức xác định quan hệ.
"Đội trưởng Tiêu, hôn nhân đồng tính đã thông qua đề án, chị và đội phó định bao giờ cho chúng tôi uống rượu mừng thế?" Ban nãy Tô Cẩn có chút ngượng ngùng, lúc này chủ đề đã chuyển lên người hai người Tiêu Mộ Vũ, Tô Cẩn lập tức trở nên tích cực.
Tiêu Mộ Vũ ngẩn ra, không nhịn được nhìn sang Thẩm Thanh Thu.
Thẩm Thanh Thu cũng đang nhìn cô.
Hai người nhìn nhau rất lâu, sau đó Thẩm Thanh Thu khẽ cười nói: "Chúng tôi sớm đã quyết định rồi, chỉ cần cô ấy đồng ý, tôi thì lúc nào cũng được.
Hơn nữa tuy là nghi thức cũng rất quan trọng, nhưng tôi và cô ấy không cần những thứ đó."
Lần này Tiêu Mộ Vũ không gật đầu, cho dù là đối diện còn có người khác, Tiêu Mộ Vũ vẫn tỏ rõ thái độ, "Rất quan trọng, cho dù không cần cũng phải dùng nó để chứng minh, chuyện gì nên có đều phải có."
Lần này tới lượt Thẩm Thanh Thu ngẩn ra.
Năm người cơm no rượu say, men rượu chuếnh choáng.
Thời tiết đầu hè có chút nóng nực, Tiêu Mộ Vũ mặc áo sơ mi chiết eo màu xanh lam, cởi hai cúc trên cùng, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay trắng trẻo.
Tiêu Mộ Vũ đã nhìn thấy vô số lần những cảnh tượng trên đường, tòa nhà cao tầng dày đặc, người xe tấp nập.
Mỗi một cảnh tượng đều vừa vặn thích hợp, không tìm ra bất kì điểm bất thường.
Tiêu Mộ Vũ không giỏi uống rượu, mà hôm nay năm người cùng nhau uống hết hai chai rượu vang, mặt mày Tiêu Mộ Vũ đã đỏ ửng.
Thẩm Thanh Thu đỡ lấy cô, đưa tay sờ trán sờ mặt Tiêu Mộ Vũ.
Khác với sự nhiệt liệt trên người Thẩm Thanh Thu, tay cô ấy lại lạnh lẽo, sờ lên mặt khiến Tiêu Mộ Vũ rất dễ chịu.
Tiêu Mộ Vũ mơ màng nhìn Thẩm Thanh Thu, khẽ gọi một tiếng: "Thanh Thu."
"Ừm, đau đầu à? Có thể đi không?" Thẩm Thanh Thu rất dịu dàng, quan tâm hỏi.
Tiêu Mộ Vũ không trả lời, ánh mắt xuyên qua Thẩm Thanh Thu nhìn tòa nhà thương mại sau lưng Thẩm Thanh Thu.
Trên màn hình hiển thị 3D bên trên đang chiếu một đoạn quảng cáo liên quan tới người máy trí tuệ nhân tạo.
Tiêu Mộ Vũ biết công ty nghiên cứu và phát triển người máy này, vì đại diện pháp nhân vốn dĩ của nó chính là thầy của thầy cô.
Những từ quảng cáo đang được đọc lên lúc này, cũng được tạo ra bởi bàn tay giáo viên hướng dẫn của cô.
Nhưng sau khi giáo viên xảy ra chuyện, những chuyện nối tiếp nhau, ảnh hưởng liên đới tới cả công ty này...!cho nên lúc này nó không nên...
Đúng vào lúc này quảng cáo đã thay đổi, bên tai truyền tới tiếng gọi lo lắng của Thẩm Thanh Thu.
"Mộ Vũ, Mộ Vũ, em say rồi à? Chị gọi xe rồi, chúng ta về nhà nghỉ ngơi thôi."
Tiêu Mộ Vũ cảm thấy bản thân đã say, nhưng lại vô cùng tỉnh táo.
Cô cứ nhìn Thẩm Thanh Thu như thế, hết lần này tới lần khác, sau đó mù mờ nói: "Chuyện của chúng ta, cô chú đều đã biết rồi à?"
Thẩm Thanh Thu ngẩn ra, ánh mắt trốn tránh tầm mắt của Tiêu Mộ Vũ, vuốt tóc nói: "Họ biết rồi, họ cũng biết nguyên nhân chị vào Thiên Võng, cho nên...!thực ra em không cần để ý chuyện này, hiện tại chúng ta sống rất tốt, em cũng rất tốt với chị.
Trải qua nhiều chuyện như thế, khó khăn lắm chúng ta mới được ở bên nhau, họ sẽ hiểu, cũng nhất định sẽ tiếp nhận em."
Tiêu Mộ Vũ nắm lấy tay Thẩm Thanh Thu, trong lòng có cảm giác khó chịu khó nói thành lời, "Em xin lỗi, em nên tốt với chị sớm hơn, rõ ràng lúc đó chúng ta có đủ thời gian ở bên nhau, em có thể ôm lấy chị dễ như trở bàn tay, có thể cùng chị trải qua những ngày tháng vui vẻ hạnh phúc như thế, nhưng em lại lãng phí, không biết trân trọng.
Em xin lỗi..."
Cô say rồi, say dữ dội.
Mơ mơ màng màng được dìu lên xe, cô vẫn đang kéo tay Thẩm Thanh Thu nói xin lỗi.
Thẩm Thanh Thu ôm lấy Tiêu Mộ Vũ, cúi đầu mặt mày đau lòng nhìn Tiêu Mộ Vũ, khẽ khàng vuốt ve đầu cô, vén những sợi tóc đã hỗn loạn lên cho cô.
Thẩm Thanh Thu không ngăn cản Tiêu Mộ Vũ lên tiếng, mà chỉ khi Tiêu Mộ Vũ mắng bản thân, mới lên tiếng giải thích cho cô.
Xe dừng trước cổng khu nhà, còn chưa đợi Thẩm Thanh Thu xuống xe, Tiêu Mộ Vũ đã loạng choạng mở cửa xe ra ngoài.
Thẩm Thanh Thu vội vàng đi theo kéo lấy Tiêu Mộ Vũ, vì không thể cử động, thế là Tiêu Mộ Vũ quay đầu nhíu mày, cứ chăm chú nhìn Thẩm Thanh Thu như thế.
Không biết có phải men rượu làm tê liệt thần kinh hay không, trong con ngươi của Tiêu Mộ Vũ nổi lên một lớp sương mù, nhìn yếu ớt tới đáng thương.
Hơi thở của Thẩm Thanh Thu có chút gấp gáp, nhìn Tiêu Mộ Vũ đi lại không vững, thở dài một hơi, ngồi xổm trước mặt cô, "Lên đây."
Tiêu Mộ Vũ có chút nghi hoặc nghiêng đầu, "Chị ngồi xuống làm gì?"
Thẩm Thanh Thu quay đầu nhìn cô, "Có con ma men uống nhiều đi đường không vững, chị cõng nó."
Ấn đường Tiêu Mộ Vũ nhíu chặt, có chút không vui, "Chị muốn cõng ai? Ai cho phép chị cõng, không được, đứng dậy."
Nói rồi tay Thẩm Thanh Thu đưa ra phía sau, trực tiếp kéo Tiêu Mộ Vũ lên lưng, cõng lên, "Không cõng ai cả, cõng vợ chị được không?"
Tiêu Mộ Vũ không nói nữa, ôm lấy cổ Thẩm Thanh Thu, gác đầu lên bên tai Thẩm Thanh Thu, "Thế ai là vợ chị?"
Bình luận truyện