Chương 118
CHương 118:
Nam Sơn nộp lên cho anh rồi nói: “Sếp ơi em nộp báo cáo tháng này đây ạ”
Mộ Tấn Dương cầm qua nhìn lướt một hồi mới phát hiện mình đã từng đọc bản này rồi, anh nhíu mày: “Nam Sơn”
Nam Sơn đã làm việc cho anh nhiều năm như vậy, anh vừa lên tiếng Nam Sơn đã biết ngay anh muốn nói gì.
Nam Sơn do dự một tẹo rồi vẫn quyết định nói thật: “Hôm qua là ngày 15, hôm qua anh xem bản báo cáo này rồi ạ.”
Mộ Tấn Dương khựng lại, vẻ mặt chợt trở nên kỳ quặc vô cùng.
Nam Sơn cúi đầu, cố gắng chịu đựng áp suất thấp đã nằm trong dự tính này
Phải mà biết sớm thì nói thật làm chi cơ chứ, chỉ lúc nào có chị Diệp ở đó thì sếp mới tỏ ra ôn hòa mà thôi.
Đối xử với anh có tốt được vậy đâu, mỗi lần sếp không vui thì anh là người chịu trận đầu tiên.
Rõ ràng sếp ra nước ngoài vì chuyện tư mà còn bắt anh theo! Anh say máy bay đó!
Một hồi lâu sau Mộ Tấn Dương mới mở miệng hỏi một câu làm Nam Sơn thấy hết hồn: “Nam Sơn, cậu cưới vợ chưa?”
“Chưa…Chưa ạ” Sao sếp đột nhiên hỏi chuyện gì kỳ lạ ghê.
Dường như Mộ Tấn Dương nghĩ đến chuyện gì phiền phức lắm vậy, anh nhíu mày, xua tay với Nam Sơn: “Thôi, cậu ra ngoài đi.”
Nam Sơn vừa bước được hai bước thì chợt quay người lại: “Sếp này, nếu em giúp anh hẹn được chị Diệp đi ăn cơm chung thì miễn cho em vụ theo anh sang Mỹ nhé?”
Mộ Tấn Dương trả lời không chút do dự: “Được”
Trong nháy mắt, Nam Sơn đã cảm nhận được nỗi bi ai “Nhiều năm làm thuộc hạ còn không bằng con heo”
Diệp Du Nhiên vừa về tới nhà tắm gội xong đã vùi đầu vào ngủ luôn
Sau đó cô bị tiếng chuông điện thoại của An Hạ đánh thức.
“Chuyện gì thế?” Diệp Du Nhiên trả lời điện thoại trong khi hai mắt vẫn còn đang khép chặt.
Giọng nói tràn trề sức sống của An Hạ vang lên từ phía đầu dây bên kia:”Cậu đang làm gì đấy? Ngủ hả, đi ăn cơm đi!”
“Đi đâu?” Nghe nói đến chuyện ăn cơm thì cô mới thấy mình cũng hơi đói.
An Hạ báo địa chỉ xong là cúp máy ngay.
Diệp Du Nhiên bước xuống giường vớ đại bộ đồ để thay rồi đi ra đường.
Chỗ mà An Hạ nói là một khu chợ đêm, nói trắng ra là quán lề đường.
Nhà họ Diệp chẳng đời nào để cô ăn ở mấy chỗ như thế này, hồi trước có mấy lần được An Hạ dắt đi, thấy mấy quán lền đường như này cũng hơi hơi thú vị, ăn cũng rất ngon.
Cô tìm chỗ đậu xe, vừa quay qua đã thấy kế bên An Hạ còn có hai người đàn ông.
An Hạ vội vã giải thích: “Tớ chỉ rủ Nam Sơn theo thôi à, không có mời sếp Mộ đâu! Thề đấy!”
Nam Sơn nhìn Mộ Tấn Dương rồi nghiêm túc nói: “Em không biết chị Diệp cũng đến đâu sếp.”
Diệp Du Nhiên có điên mới tin những lời nhảm nhí của bọn họ.
Mộ Tấn Dương chẳng buồn nhìn Diệp Du Nhiên mà lạnh nhạt đáp lời: “Không có gì”
Nam Sơn vồn vã rót cho Mộ Tấn Dương ly nước.
“Du Nhiên, cậu mau ngồi xuống đi, cậu muốn ăn gì thì kêu nha, mọi người chưa kêu gì đâu, đều đợi cậu đến đấy.” An Hạ kéo cô ngồi xuống ghế, nịnh bợ đưa cho cô cuốn thực đơn.
Diệp Du Nhiên lạnh lùng liếc nhìn An Hạ, cô lại mặt dày cười tít cả mắt.
Rồi lại rót cho cô ly nước, rồi lại cười bồi, làm cho Diệp Du Nhiên tức mà không có nơi để xả.
Nam Sơn đang ngồi một bên nói: “Gọi món nào cũng được, không cần quan tâm bọn tôi đâu, chúng tôi ăn gì cũng được hết.”
Bình luận truyện