Chương 163
Chương 163:
Một giọng nam quyến rũ vang lên từ ngoài cửa.
Sau đó, tiếng bước chân từ xa đến gần.
Mộ Tấn Dương nhấc chân đi qua.
Diệp Du Nhiên cũng đứng dậy, đi theo hai bước ở phía sau Mộ Tấn Dương.
Khi nãy cô nghe thấy có người gọi Mộ Tấn Dương, giọng nói này có chút quen tai.
“Đã lâu không gặp.” Giọng nói quyến rũ lại vang lên.
Diệp Du Nhiên tin rằng mình không nghe nhầm, thật sự rất quen tai, cô bước qua, xông tới trược mặt Mộ Tấn Dương, lập tức nhìn thấy một người đàn ông xách theo hòm thuốc.
Chiều cao của người đàn ông thấp hơn Mộ Tấn Dương một chút, ngũ quan sáng sủa dịu dàng, hoàn toàn không giống như Mộ Tấn Dương lạnh lùng thần bí, vừa nhìn đã biết là một người có tính cách rất dễ chịu.
Trên mặt Diệp Du Nhiên lộ ra vẻ vui mừng: “Anh Thời Sơ!”
Ánh mắt Lục Thời Sơ rơi xuống người Diệp Du Nhiên, ngạc nhiên, chấn động, cuối cùng trở thành vui vẻ: “Du Nhiên.”
“Là em.” Diệp Du Nhiên cười bước qua, kéo tay của anh ta: “Anh về nước lúc nào vậy, sao không có chút tin tức nào cả.”
Giọng nói rơi xuống, cô lập tức cảm thấy một ánh mắt có cảm giác tồn tại rất mạnh mẽ dừng trên người cô, cô quay đầu lại nhìn về phía Mộ Tấn Dương, sắc mặt của anh lạnh lẽo đến dọa người.
Mộ Tấn Dương mở đôi môi mỏng, chỉ lạnh lùng phun ra hai chữ: “Qua đây.”
Ánh mắt tò mò của Lục Thời Sơ quan sát qua lại trên người hai người, Diệp Du Nhiên cau mũi với anh ta: “Tính cách của anh ấy khó chịu, sau này khi nào rảnh chúng ta lại tán gẫu.”
Mộ Tấn Dương đặt toàn bộ sự chú ý lên người Diệp Du Nhiên, nghe rõ lời nói của cô với Mộ Tấn Dương, sắc mặt đen đến đáng sợ.
Tính cách của anh khó chịu?
Cuối cùng là ai động một tí liền từ chối anh, còn bảo anh nuôi chó?
Cô còn cười vui vẻ với Lục Thời Sơ như vậy? Sao cô lại quen Lục Thời Sơ?
Khó chịu trong lòng khó mà nén xuống, vẻ mặt của Mộ Tấn Dương cũng khó coi đến cực điểm.
Nhưng vẫn cố gắng đè nén tức giận trong lòng xuống, nâng mắt nhìn thoáng qua Diệp Du Nhiên: “Kiểm tra toàn diện cho cô ấy, cô ấy bị tiêm ma túy.
Lục Thời Sơ nghe vậy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên nặng nề, Diệp Du Nhiên cười chua xót.
Lục Thời Sơ cũng không nhiều lời nữa, để hòm thuốc xuống kiểm tra cho cô.
Trong cả quá trình này, Mộ Tấn Dương đều ngồi ở bên cạnh, đôi tròng mắt đen nhìn chằm chằm hai người, không hề dời mắt đi một lần, giống như giám sát phạm nhân sợ bọn họ làm sai cái gì vậy.
Lục Thời Sơ bị anh nhìn chằm chằm đến khó chịu, giống như kim đâm lên lưng vậy, anh ta hơi nhíu mày, ngẩng đầu liếc mắt nhìn thoáng qua Mộ Tấn Dương: “Ngài Mộ, giữ một tư thế quá lâu, sẽ khiến tứ chi không linh hoạt đấy.”
Mộ Tấn Dương nhíu mày, giọng nói không có cảm xúc: “Tôi thích thế.”
Lục Thời Sơ nghe anh nói vậy, đành phải thu mắt lại, tiếp tục kiểm tra cho Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên cũng cảm thấy có chút kỳ lạ.
Nếu Mộ Tấn Dương kêu Lục Thời Sơ đến kiểm tra cho cô, có lẽ là quen Lục Thời Sơ, nhưng mà thái độ của anh với Lục Thời Sơ, có chút không tốt lắm. . . . . .
Sau khi kiểm tra xong, vẻ mặt của Lục Thời Sơ thoáng thả lỏng: “Lượng tiêm vào rất ít, sẽ không bị nghiện, có lẽ trong vòng một tuần này sẽ có chút phản ứng, chịu đựng qua là được rồi.”
Sau đó, ánh mắt của anh ta dừng trên cổ tay của Diệp Du Nhiên, màu mắt dịu dàng, mang theo ý cười nhàn nhạt: “Cái đồng hồ này vẫn còn đeo sao? Đã cũ rồi, sau này anh lại mua cái khác cho em.”
Bình luận truyện