Chương 177
Chương 177:
Diệp Du Nhiên cười ngồi lên, vưa mở miệng liền khởi binh vấn tội: “Anh về khi nào mà chẳng có tin tức gì vậy, đến cả em cũng giấu!”
Lục Thời Sơ nghe ngữ khí của cô xong thì cười: “Nếu anh nói hôm qua mới về, chưa kịp liên lạc với em, em có tin không?”
Diệp Du Nhiên nhíu mày nhìn anh ta: “Anh nghĩ em có tin không?”
Lục Thời Sơ bật cười: “Tìm chỗ nào đó ngồi trước đã rồi chúng ta từ từ nói.”
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn Lục Thời Sơ một cái, càng nhìn càng cảm thấy mấy năm gần đây Lục Thời Sơ không thay đổi chút nào.
Lục Thời Sơ là anh trai hàng xóm với cô từ lúc nhỏ.
Mẹ mất sớm nên cô với ba sống với nhau từ nhỏ, phần lớn thời gian ba đều rất bận rộn, cho dù có lòng thì cũng không thể chăm sóc được cho cô.
Thời gian lâu dần, cô cũng không biết vì sao lại thân với dì hàng xóm bên cạnh, đến cả con của dì là Lục Thời Sơ cũng chơi rất thân.
Sau này khi ba bị bỏ tù, Lục Thời Sơ trở thành người duy nhất mà cô tin tưởng.
Sau khi cô trở về nhà họ Diệp, thi thoảng Lục Thời Sơ cũng sẽ đến thăm cô thế nên sau này hai người lần lượt xuất ngoại rồi cũng không hề mất liên lạc.
Tình cảm của hai người rất sâu đậm.
…
Hai người tìm một phòng trong quán cà phê để ngồi, nói về những chuyện trải qua trong mấy năm nay, nói một lát liền hết cả buổi chiều.
Nhưng Diệp Du Nhiên đã lược bỏ chuyện xảy ra trước khi cô xuất ngoại.
Lục Thời Sơ ở nước ngoài xa xôi, không biết thì thôi bỏ đi, cô lười nhắc lại chuyện cũ còn phải giải thích nhiều điều.
“Anh bị ba giục về nước, vốn dĩ ở Úc anh vẫn còn một chuyên đề chưa kết thúc.” Nói đến ba mình, Lục Thời Sơ có chút bất đắc dĩ.
“Giục anh về nước làm gì?” Diệp Du Nhiên khuấy ly cà phê trước mặt, ngẩng đầu hỏi anh.
“Có lẽ là lo lắng anh sẽ ở rể tại nước ngoài luôn.” Lục Thời Sơ nói xong cũng tự cười trước, sau đó mới nghiêm túc lại: “Tối qua đã xảy ra chuyện gì? Em và ngài Mộ có quan hệ gì?”
Đến giờ anh vẫn nhớ tiếng gọi “vợ” của Mộ Tấn Dương.
“Em và anh ấy à, chúng em…” Nhắc đến Mộ Tấn Dương, hứng thú của Diệp Du Nhiên liền tụt xuống, đắn đo một lát cũng không biết phải nói thế nào.
Mặc dù từ nhỏ cô đã quen Lục Thời Sơ nhưng với cô mà nói, rốt cuộc thì Lục Thời Sơ Và An Hạ cũng khác nhau, cô không thể thản nhiên nói hết những chuyện mình gặp phải sau khi về nước cho anh được.
Lục Thời Sơ nhìn vẻ mặt bị làm khó của cô, anh cũng rất am hiểu lòng người nên không tiếp tục hỏi, chỉ lên tiếng nhắc nhở: “Thân phận của ngài Mộ, em biết chứ?”
“Em biết, là tổng Giám đốc tập đoàn LK.” Diệp Du Nhiên nhỏ giọng nói.
Ánh mắt Lục Thời Sơ trầm xuống: “Trước đây khi ở nước ngoài anh đã từng là bác sĩ của anh ta, nghe người ta nói một vài chuyện về anh ta. Mười bốn tuổi anh ta đã bắt đầu tự mình gây dựng sự nghiệp, dùng thời gian mười ba năm để trở thành trùm tài chính châu Âu. Tài lực và năng lực của anh ta không phải người bình thường có thể sánh được.”
“Ồ.” Diệp Du Nhiên nghe đến xuất thần, cô cũng không biết những chuyện này của anh.
“Du Nhiên, em biết anh muốn nói gì rồi đấy, ngài Mộ không phải người bình thường, cho dù hai người có quan hệ gì anh cũng chỉ hy vọng em không phải chịu tổn thương.”
Anh biết khoảng thời gian trước Mộ Tấn Dương mới về nước, cũng biết tính cách Diệp Du Nhiên không phải người tùy tiện, huống hồ Mộ Tấn Dương còn gọi cô là “vợ”.
Bình luận truyện