Chương 193
Chương 193:
Bàn tay đang cầm sandwich của cô sững lại, buông xuống cũng không được, lấy tới cũng không xong, vẫn cảm thấy ánh mắt kia của Mộ Tấn Dương có chút kỳ lạ.
Mộ Tấn Dương thấy cô sững lại ở đó, kìm nén ý cười bên môi, đặt sandwich vào trong đĩa của cô, lại hâm nóng một ly sữa cho cô, đặt xuống trước mặt cô: “Ăn nhiều một chút.
“. . . . . .” Tuy cảm thấy ánh mắt của Mộ Tấn Dương là lạ, nhưng thứ cô nên ăn vẫn phải ăn, một chút cũng không mơ hồ.
Ngay lúc cô bưng sữa lên uống một ngụm, nghe thấy Mộ Tấn Dương nói: “Tối hôm qua luôn do tôi động, không ngờ vẫn khiến em mệt như vậy.”
“Khụ. . . . . .”
Diệp Du Nhiên bị sặc sữa, cô thề với trời, Mộ Tấn Dương là cố ý.
Mộ Tấn Dương thấy cô thật sự bị sặc, đi qua vỗ vỗ lưng cho cô: “Ăn uống cũng không cẩn thận như vậy à.”
Diệp Du Nhiên ngẩng đầu trừng anh, cũng không xem là ai hại cô.
Ăn cơm xong, Diệp Du Nhiên muốn đi xem Thịt Bò.
Để thức ăn cho chó và nước cho Thịt Bò, lúc quay ra, Mộ Tấn Dương đã đi đến phòng làm việc.
Lúc này, có người mở cửa đi vào từ bên ngoài.
Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn thoáng qua, phát hiện là Nam Sơn.
Nam Sơn thấy là Diệp Du Nhiên, cười đến hai mắt đều híp thành một đường: “Cô Diệp, chào buổi sáng.”
Bởi vì căn nhà này là do Nam Sơn tìm giúp Mộ Tấn Dương, còn thường xuyên đến đây, cho nên Mộ Tấn Dương trực tiếp đưa chìa khóa cho anh ta.
“Chào buổi sáng. . . . . .” Diệp Du Nhiên bị anh ta cười đến chẳng hiểu ra sao.
“Đây là túi cô để ở Ngọc Hoàng Cung đêm qua.” Nam Sơn một tay ôm tài liệu, tay kia lấy ra một cái túi nữ sĩ đưa cho cô.
Đúng là cái túi cô để ở Ngọc Hoàng Cung hôm qua.
“Cảm ơn.” Diệp Du Nhiên nói cảm ơn, nhận lấy túi, Nam Sơn gật gật đầu với cô, sau đó đi lên lầu tìm Mộ Tấn Dương.
Diệp Du Nhiên mở túi của mình ra, tìm thấy điện thoạt, nhìn đến bên trên có một tin nhắn chưa đọc và cuộc gọi, đều là của Lục Thời Sơn, cô ngồi xuống trên sô pha, gọi điện thoại lại cho Lục Thời Sơ.
Mà đối với mấy lời Mộ Tấn Dương nói với cô lúc sáng kia, cô hoàn toàn không để ở trong lòng, chỉ cho rằng anh nắng mưa thất thường.
. . . . . .
Nam Sơn lên lầu, gõ gõ cửa phòng làm việc, nghe thấy tiếng trả lời của Mộ Tấn Dương mới đẩy cửa ra đi vào.
“Ông chủ, tài liệu anh muốn tôi đã tìm được cho anh rồi, anh xem thử trước đi.”
Nam Sơn vừa nói chuyện, vừa đặt một chồng tài liệu lớn đến trước mặt anh.
Mộ Tấn Dương tiện tay lấy ra một phần tài liệu, nhìn mấy hàng, đột nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Nam Sơn: “Cậu có chìa khóa biệt thự của tôi?”
Nam Sơn có chút nghi ngờ, nhưng vẫn gật gật đầu nói: “Vâng, có.”
“Đưa tôi.” Mộ Tấn Dương buông tài liệu trong tay xuống, nói ra hai chữ này.
Nam Sơn khẽ sửng sốt, sau đó như hiểu ra cái gì.
Nghe Bùi Chính Thành nói, tối hôm qua, ông chủ đi cùng với cô Diệp.
Anh ta lại chú ý sắc mặt của Mộ Tấn Dương một chút, tuy bình thường anh không có biểu cảm gì, nhưng Nam Sơn theo anh lâu như vậy, anh vui vẻ hay tức giận, vẫn có thể mơ hồ nhìn ra được một chút.
Nam Sơn lấy chìa khóa biệt thự ra đưa cho Mộ Tấn Dương: “Chúc mừng ông chủ ôm được mỹ nhân về.”
Bình luận truyện