Chương 409
Chương 409:
Vừa bước vào Ngọc Hoàng Cung, Diệp Du Nhiên bỗng có cảm giác căng thẳng lo lắng.
Cũng không biết có phải là vì sợ gặp phải Nam Sơn không hay là sợ gặp phải Mộ Tấn Dương.
Thời gian này là lúc đông khách, nên không còn phòng bao, cũng may trong đại sảnh vẫn còn bàn trống.
Sau khi chọn món ăn xong, để bầu không khí bớt ngại ngùng, Diệp Du Nhiên chủ động nói chuyện với Phong Hải.
Cô nhớ lúc trước có nhận được điện thoại của Phong Hải, đầu số điện thoại là ở thành phố Cảng, thế là cô hỏi anh: “Anh Phong là người thành phố Cảng sao?”
“Vâng.” Phong Hải gật đầu rất nhẹ: “Lần này tôi đến đây là bàn chuyện làm ăn.”
Còn về chuyện làm ăn gì thì không liên quan đến Diệp Du Nhiên.
“Chuyện lần trước, thực sự xin lỗi anh, xe của anh…” Diệp Du Nhiên nói tới đây thì ngẩng đầu lên nhìn anh.
Nụ cười của Phong Hải hơi gượng: “Không có gì đáng ngại, tôi đã sửa xong rồi.”
Diệp Du Nhiên cân nhắc một hồi mới nói: “Tuy tôi biết anh Phong không thiếu chút tiền sửa xe này, nhưng dù sao cũng là trách nhiệm của tôi, tôi muốn bồi thường tiền sửa xe cho anh…”
Phong Hải gật đầu: “Ừm, để về rồi tôi sẽ gửi phiếu thanh toán cho cô.”
Diệp Du Nhiên gật đầu.
***
Rất nhanh, nhân viên phục vụ đã bê món ăn lên, Diệp Du Nhiên và Phong Hải tạm thời không nói chuyện nữa.
Trước khi ăn, Phong Hải lấy điện thoại ra làm vài thao tác trên màn hình điện thoại, không biết là làm gì, sau đó lại cất vào.
Mãi đến khi ăn xong, Diệp Du Nhiên mới biết, lúc nãy Phong Hải lấy điện thoại ra là để cài chế độ im lặng.
“Xin lỗi, tôi ra ngoài gọi vài cuộc điện thoại.” Phong Hải nói xong thấy Diệp Du Nhiên gật đầu, anh mới đứng dậy rời đi.
Đợi khi Phong Hải đi rồi, Diệp Du Nhiên mới đưa tay lên xoa bóp vai.
Vừa nãy lúc ăn cơm, Phong Hải luôn ngồi thẳng lưng, không nói câu nào, ứng xử trên bàn ăn phải nói là vô cùng hoàn mỹ.
Diệp Du Nhiên bị ảnh hưởng đến nỗi không dám nhúc nhích, kết quả ăn xong bữa cơm này cô cảm thấy cả người nhức mỏi.
Tuy rằng có rất nhiều gia đình quyền thế nghiêm khắc về những quy tắc trên bàn ăn nhưng nhìn Phong Hải có thể đoán được gia tộc của anh khắt khe đến cỡ nào.
Diệp Du Nhiên ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ, may là từ nhỏ nhà họ Diệp đã bỏ mặc cô không quan tâm.
Cuộc điện thoại lần này của Phong Hải hơi lâu, lúc Diệp Du Nhiên nhìn đồng hồ lần thứ ba thì Nam Sơn xuất hiện.
“Cô Diệp!” Lúc Nam Sơn nhìn thấy Diệp Du Nhiên, mắt anh ta sáng rỡ như nhìn thấy cứu tinh.
“Nam Sơn…”
Diệp Du Nhiên hơi sững sờ, không ngờ vẫn gặp phải Nam Sơn.
“Nãy tôi có nghe nhân viên nói cô ở đây, tôi còn không tin, không ngờ đúng là cô thật. Cô đến rồi thì tốt, cô mau đi qua đây với tôi.”
Nam Sơn vừa nói vừa kéo cô ra ngoài.
Diệp Du Nhiên nào có thể chống lại sức đàn ông cao to như Nam Sơn, thế là bị anh ta gần như lôi đi.
Bình luận truyện