Chương 427
Chương 427:
Cô thật sự không biết anh đang suy nghĩ gì.
Sau khi trải qua chuyện ngày hôm qua, cô hoàn toàn không muốn tìm anh nói chuyện.
Cô không dám.
Anh có thể trơ mắt nhìn cô bị người đàn ông khác đánh, nếu như cô nhượng bộ, chủ động tìm anh nói chuyện, vậy thì có khác gì rước nhục vào người chứ?
***
Diệp Du Nhiên ngủ một đêm ở phòng cho khách, nhưng lại rất yên tâm.
Buổi sáng hôm sau, sau khi thức dậy đánh răng rửa mặt, cô không thấy Mộ Tấn Dương đâu nên đi đến công ty.
Trên đường đến công ty, cô nhận được điện thoại của cảnh sát.
Cô nghĩ là chuyện có liên quan đến vụ án, cần cô phối hợp điều tra, nhưng không phải.
“Xin hỏi là cô Diệp Du Nhiên đúng không? Tôi là người của cục cảnh sát.”
“Chào anh, là tôi đây.”
“Chúng tôi đã lấy lại được toàn bộ số tiền cô bị mất, còn bắt được người đã trộm đồ của cô…”
Cô không chú ý nghe câu sau cảnh sát nói gì nữa rồi.
Rõ ràng cô không báo án, tại sao lại nói đã lấy lại được toàn bộ số tiền cô bị mất.
Cảnh sát ở đầu bên kia mãi không thấy cô lên tiếng thì hỏi: “Cô còn đó không?”
“Chào anh, tôi đang nghe đây, cảm ơn anh, có điều lúc đó tôi nhờ hàng xóm báo án giúp tôi, bên anh có số của anh ấy không? Tôi không có số anh ấy, muốn cảm ơn anh ấy một câu.”
Cô thuận miệng bịa ra một lý do, thật ra trong lòng cô hiểu rõ, ngoài Mộ Tấn Dương ra thì không còn ai khác.
Cảnh sát nghe cô nói vậy cũng chỉ mập mờ giải thích hai câu, nói họ cũng không biết rồi cúp máy.
Diệp Du Nhiên đã khẳng định, đây là tác phẩm của anh.
Dù sao tối qua, trong căn hộ chỉ có mình cô, rồi Mộ Tấn Dương đột ngột đến đó.
***
Cuộc gọi này của cảnh sát làm cho Diệp Du Nhiên đến Diệp Thị rồi mà vẫn còn thất thần.
Nên khi Diệp Yến Nhi đột nhiên từ đâu xuất hiện lôi cô đi, cô theo phản xạ có điều kiện cứ thế đi theo.
“Diệp Du Nhiên, là cô làm đúng không, là cô đã nói cho phóng viên biết đúng không?” Diệp Yến Nhi kéo cô đến chỗ không người, lớn tiếng chất vấn cô.
Cô hồi thần lại, thấy vẻ mặt giận dữ của cô ta thì không trả lời thẳng câu hỏi, ngược lại quan sát cô ta kỹ càng hồi lâu: “Diệp Yến Nhi, trông cô thật khó coi.”
Cô ta trừng mắt: “Cô!”
“Đúng là làm khó cô rồi, lúc này mà vẫn còn tâm trạng tới tìm tôi.” Diệp Du Nhiên sẽ không thừa nhận mình đã nói cho phóng viên biết, ai biết liệu cô ta có ghi âm lại hay không?
Nghĩ vậy, cô cảm thấy mình càng phải cảnh giác.
“Xem ra, cô không đồng ý giao dịch tôi đề nghị lần trước.” Diệp Yến Nhi bỗng đổi sắc mặt, ánh mắt lạnh lẽo.
“Chẳng lẽ cô cho rằng tôi thật sự cân nhắc giao dịch đó à?” Diệp Du Nhiên cười nhạo, khóe miệng tràn đầy mỉa mai: “Sao IQ của cô không phát triển theo độ tuổi của cô vậy?”
Cô ta nghe vậy thì tức giận hét lên: “Cô im miệng!”
Từ nhỏ cô ta đã ganh tỵ với khuôn mặt xinh đẹp của Diệp Du Nhiên, càng đố kỵ hơn vì Huỳnh Tiến Dương thích cô.
Bình luận truyện