Chương 445
Chương 445:
Cô nằm viện một tuần, cảm giác thế giới đều thay đổi, làm cho cô hoàn toàn không theo kịp.
Diệp Yến Nhi trúng độc, nên Huỳnh Tiến Dương ghét bỏ Diệp Yến Nhi, mà hiện tại hai người lại sắp tổ chức hôn lễ, rốt cuộc là logic gì.
Diệp Du Nhiên xem một lúc, vẫn không hiểu được.
Cô đột nhiên nghĩ đến Mộ Tấn Dương, nhưng chuyện liên quan đến Huỳnh Tiến Dương, cô cũng không dám tìm anh.
Nhưng cô vẫn có thể hỏi chuyện lần này.
Lúc cô đến thư phòng tìm Mộ Tấn Dương, anh đang tập trung vào máy tính, không biết đang làm gì.
Diệp Du Nhiên còn chưa lên tiếng, Mộ Tấn Dương đã ngẩng đầu lên nhìn cô: “Có việc gì thế?”
Diệp Du Nhiên gật đầu, đi vào phòng.
Vết thương ở sau lưng đã lành lại nhưng cũng không thể vận động kịch liệt, cho nên cô đi rất chậm, rất cẩn thận.
Mộ Tấn Dương nhìn chằm chằm cô hai giây, đóng laptop trước mặt lại, đứng dậy đi qua đỡ cô ngồi xuống.
Diệp Du Nhiên ngồi xuống, nói với anh: “Cảm ơn.”
Mộ Tấn Dương nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, đôi mắt đen nhìn cô chằm chằm.
Diệp Du Nhiên dời mắt đi chỗ khác, làm bộ như không thấy được ánh mắt của anh.
Cô đi thẳng vào vấn đề hỏi Mộ Tấn Dương: “Chuyện nhà họ Hoắc là anh làm sao?”
Mộ Tấn Dương hừ lạnh một tiếng, rõ ràng còn để bụng câu “Cảm ơn” kia của cô.
Nhưng anh vẫn mở miệng nói: “Nhà họ Hoắc vốn không trong sạch, sớm muộn cũng xảy ra vấn đề.”
Diệp Du Nhiên gật đầu, nếu anh không phủ nhận thì chính là thừa nhận.
Cô lại hỏi: “Chuyện lần này cũng do anh ta làm?”
“Sau này anh ta sẽ không xuất hiện trước mặt em nữa, cho nên…” Anh dừng một chút, thấy Diệp Du Nhiên quay đầu nhìn, anh mới nói: “Em không cần quan tâm anh ta đâu.”
“Ừm.” Diệp Du Nhiên tốt tính gật đầu, giống như đồng ý với anh.
Sau đó không lên tiếng nữa.
Mộ Tấn Dương cũng không nói gì, bầu không khí trong phòng trở nên cứng nhắc.
Tuy rằng hai người vì chuyện lần này mà có vẻ hòa hợp, nhưng chưa giải quyết được vấn đề giữa hai người.
Dù Mộ Tấn Dương thấy không quan trọng, nhưng Diệp Du Nhiên lại không thể làm như chưa từng xảy ra.
Rốt cuộc trong lòng cô không giống như trước kia.
Cuối cùng vẫn là Mộ Tấn Dương phá vỡ bầu không khí cứng nhắc trong phòng, mở miệng hỏi cô: “Cơm trưa muốn ăn gì?”
“Gì cũng được, dù sao anh nấu rất ngon.” Diệp Du Nhiên cười thản nhiên, không hề keo kiệt khen ngợi tài nấu nướng của anh.
Mộ Tấn Dương lại hơi nhíu mày, môi mỏng mím thành một đường thẳng, sắc mặt không tốt lắm.
Diệp Du Nhiên cảm giác được anh tức giận, cũng chỉ nhàn nhạt liếc một cái.
Sau một lúc lâu, anh mở miệng: “Diệp Du Nhiên, em đừng nháo.”
Nghe anh nói xong, Diệp Du Nhiên lập tức bùng nổ.
Sự tủi thân và tức giận trong mấy ngày nay bỗng bùng nổ.
Nhưng cô vẫn cố gắng bình tĩnh: “Mộ Tấn Dương, rốt cuộc là ai nháo? Tôi nhỏ tuổi hơn anh, cũng không đủ chín chắn, nhưng tôi cũng biết sinh con là chuyện của hai người, mặc kệ quyết định là gì, ít nhất chúng ta phải nói rõ ràng, mà anh thì, anh…”
Bình luận truyện