Chương 447
Chương 447:
Giống như một trận chiến, ai mở miệng trước thì người đó thua.
Tôn nghiêm, bản thân, tất cả đều thua hết.
Mộ Tấn Dương lựa chọn im lặng.
Diệp Du Nhiên rất lâu không đợi được Mộ Tấn Dương trả lời, trong lòng cũng lạnh xuống từng chút một.
Trước kia cảm thấy dáng vẻ anh trầm mặc không nói một lời mang đến cảm giác an toàn nhưng lúc này cô thật sự rất hận sự im lặng của anh.
Yêu hay không yêu cũng nên có một đáp án.
Cho dù là từ chối cô cũng được.
Như vậy, ít nhất trong lòng cô có thể hiểu được một chút.
Nhưng anh không nói gì, làm cho cô cảm thấy mình giống như một tên hề, rất giống một trò cười.
Anh khinh thường không muốn trả lời.
Dưới sự im lặng của anh, Diệp Du Nhiên mất hết kiên nhẫn, vẻ mặt lạnh lung, đứng lên, nói với giọng lạnh tanh: “Tôi biết rồi.”
Nói xong thì đứng lên đi về phía cửa. Cả nhà tải app truyện hola về đọc tiếp nhiều nhiều nhé!
Bởi vì bước những bước lớn, đi quá nhanh khiến vết thương trên lưng cô rất đau, nhưng so với đau đớn trong lòng cô thì nhỏ bé không đáng kể.
Cô đột nhiên mở cửa ra thì nhìn thấy Cố Hàm Yên đang đứng ngoài đó.
Cố Hàm Yên cũng không biết mình đã đứng đó bao lâu và nghe thấy những gì.
Diệp Du Nhiên cũng không ngờ Cố Hàm Yên lại đột nhiên xuất hiện ở nơi này, mặt cô lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng sự ngạc nhiên trên gương mặt Cố Hàm Yên cũng không thua kém gì cô, hình như cô ta cũng không ngờ đúng lúc này cô lại mở cửa ra.
Chẳng mấy chốc Diệp Du Nhiên đã lấy lại bình tĩnh và thản nhiên nói: “Sao cô lại ở đây?”
Cố Hàm Yên chưa kịp mở miệng thì đã nghe thấy tiếng của Bùi Chính Thành vang lên từ dưới lầu: “Hàm Yên, bọn họ có ở trong phòng làm việc không?”
Bất chợt, gương mặt của Cố Hàm Yên liền tươi cười rạng rỡ, cất giọng ra chiều thân thiết: “Tôi đến cùng Chính Thành để chúc mừng cô ra viện.”
Diệp Du Nhiên vẫn giữ nguyên nét mặt, gạt cô ta sang bên cạnh rồi đi xuống lầu.
Những gì Cố Hàm Yên nói, cô sẽ không tin dù một lời.
Vừa xuống lầu cô liền bắt gặp Bùi Chính Thành.
Bùi Chính Thành quan sát cô một chút nhưng vẫn không nhận ra Diệp Du Nhiên có chỗ nào khác lạ, anh hỏi thăm: “Em thấy thế nào rồi?”
Trong giọng nói của anh lộ rõ sự quan tâm, Diệp Du Nhiên gật đầu: “Em không sao, bác sĩ nói em hồi phục rất tốt.”
Nói xong cô liền đi vào bếp rót nước uống.
Kết quả, Bùi Chính Thành cũng đi vào theo.
Diệp Du Nhiên cũng tiện thể rót cho anh ta một ly, Bùi Chính Thành vội vàng đón lấy bằng hai tay, cười híp mắt nhìn cô, biểu cảm đó của anh ta y chang một tên nịnh bợ.
Diệp Du Nhiên lừ mắt nhìn anh: “Có chuyện gì sao?”
Nói xong, cô cũng thấy giật mình bởi cảm thấy giọng điệu của mình giống với giọng của Mộ Tấn Dương khi cô lên tìm anh.
Nguyên nhân là vì ở chung với nhau lâu sao?
Thói quen, hành vi, giọng nói đều giống nhau một cách khó hiểu.
Diệp Du Nhiên hơi thất thần, cô lơ đễnh uống nước rồi quay sang nói với Bùi Chính Thành đang ngượng nghịu: “Có chuyện gì anh cứ nói đi.”
Bùi Chính Thành hơi ngửa người ra sau và thản nhiên nói: “Sao em và Tấn Dương giống nhau vậy, nói chuyện lạnh lùng quá.”
Bình luận truyện