Chương 478
Chương 478:
Mộ Tấn Dương nghe cô nói vậy, sắc mặt khẽ thay đổi, gương mặt tỏ vẻ khó hiểu, rồi sau đó gật đầu một cách nghiêm túc.
Diệp Du Nhiên bật cười: “Sau này cho dù có xảy ra chuyện gì, chúng ta nên nói với nhau nhiều hơn, đừng có mãi tùy tiện tức giận, có chuyện gì thì cứ nói ra, có được không?”
Đây mới là mấu chốt vấn đề.
Thân phận và địa vị của Mộ Tấn Dương, đã khiến anh hình thành lên một tính cách độc đoán.
Diệp Du Nhiên cũng không hiểu, sao người đàn ông mà có thể hô mưa gọi gió ở bên ngoài này, khi ở cạnh cô, lại trở nên chủ quan và không nói đạo lí như vậy.
Nhưng mà, dù xấu dù tốt, thì cũng đều là anh, cô đều có thể tiếp nhận.
Mộ Tấn Dương không hài lòng khẽ nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: “Được.”
Không tức giận thì có thể, dù sao cũng có một cách trực tiếp mà có hiệu quả hơn có thể làm dịu được cơn tức.
Diệp Du Nhiên cảm thấy, đây có lẽ là lần đầu tiên mà cô có thể thương lượng thành công với Mộ Tấn Dương.
Tuy quá trình có hơi thảm hại, nhưng mà, bởi vì đã thương lượng thành công với Mộ Tấn Dương, chút tức giận đó cũng đã bốc hơi rồi.
***
Buổi tối.
Diệp Du Nhiên vẫn như lời hẹn trở về nhà họ Diệp, chỉ có điều, cô trở về cùng Mộ Tấn Dương.
Lúc hai người đến trước cửa biệt thự của nhà họ Diệp, thì đã có người giúp việc đứng đợi ở đó từ sớm rồi.
Vừa xuống xe, Mộ Tấn Dương đã nắm lấy tay cô đút vào túi áo của anh.
Diệp Du Nhiên muốn nói thật ra cô cũng không cảm thấy lạnh lắm, nhưng thấy dáng vẻ không cho phép từ chối của Mộ Tấn Dương cô cũng không nói gì nữa.
Người giúp việc khom lưng chào, đồng thanh nói: “Cô hai.”
Gương mặt Diệp Du Nhiên lướt qua một ý cười chế giễu, trước kia khi cô về nhà, chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy.
Vừa bước vào phòng khách, cô đã nhìn thấy Diệp Yến Nhi và Huỳnh Tiến Dương như trong dự liệu của mình.
Diệp Yến Nhi ngồi bên cạnh Huỳnh Tiến Dương, nhỏ giọng nói gì đó, Huỳnh Tiến Dương đang cầm điếu thuốc, dáng vẻ không tập trung.
Anh ta thấy Diệp Du Nhiên bước vào, ánh mắt khẽ sáng lên, lập tức đứng dậy: “Du Nhiên, em trở về rồi.”
Diệp Du Nhiên không nói gì, quay đầu hỏi người giúp việc: “Ông nội đâu?”
Huỳnh Tiến Dương cướp lời của người giúp việc: “Ông nội đang ở trong phòng làm việc, em muốn tìm ông sao? Chúng ta cùng đi.”
Anh ta nói xong liền muốn kéo tay Diệp Du Nhiên đi, mà cố tình lơ đi Mộ Tấn Dương đang ở bên cạnh cô ấy.
Nhưng sao Mộ Tấn Dương có thể để cho anh ta chạm vào Diệp Du Nhiên được, đôi chân dài bước lên phía trước nửa bước, đứng chặn trước mặt Diệp Du Nhiên, ánh mắt lạnh lùng: “Không cần làm phiền anh Huỳnh, tôi đi cùng cô ấy là được.”
Huỳnh Tiến Dương và Mộ Tấn Dương đứng đối diện nhau, bầu không khí lặng lẽ tràn ngập mùi khói thuốc súng.
Huỳnh Tiến Dương đã được bồi dưỡng thành người thừa kế từ nhỏ, trên người tự nhiên cũng có khí độ, anh ta vẫn luôn kiêu ngạo vì điều đó.
Nhưng lúc này Huỳnh Tiến Dương đứng trước mặt Mộ Tấn Dương, không hiểu sao anh ta cứ cảm thấy mình vẫn thấp hơn Mộ Tấn Dương cái đầu.
Bình luận truyện