Chương 543
Chương 543:
Thật lâu sau, cô ta mới lẩm bẩm một câu: “Là tự anh nói…”
Giống như vừa đưa ra một quyết định quan trọng, một lần nữa cô ta nhặt điện thoại di động lên, điều chỉnh tốt biểu cảm khuôn mặt của mình, cho đến khi bản thân cười một cách thật tự nhiên, mới một lần nữa đi lên tầng lầu, trở lại căn phòng kia.
…
Từ câu lạc bộ Ngọc Hoàng Cung đi ra, Mộ Tấn Dương liên tiếp gọi mấy cuộc điện thoại cho Diệp Du Nhiên nhưng không có ai nghe máy.
Khuôn mặt vẫn luôn bĩnh tĩnh bây giờ lại hiện ra sự sốt ruột.
Anh lái xe thật nhanh trở về nhà.
Rốt cục trở lại khu biệt thự hào hoa nhất thành phố Vân Châu, xe đến cửa biệt thự vẫn còn chưa dừng hẳn anh đã vội vàng mở cửa xe đi xuống, nhanh chân bước vào trong biệt thự.
Đi đến cửa phòng khách, chỉ nghe thấy bên trong truyền đến thanh âm của ti vi, trong đó còn xen lẫn tiếng cười lanh lảnh của Diệp Du Nhiên.
Dường như là rất vui vẻ.
Mộ Tấn Dương thở dài một hơi, bực bội kéo cà vạt xuống, bước chân cũng chậm lại.
Diệp Du Nhiên ngồi trên ghế sa lon xem TV, trên mặt bàn phía trước còn bày rất nhiều đồ ăn vặt.
Diệp Du Nhiên khoanh chân ngồi trên ghế sa lon, trong tay còn ôm một túi đồ ăn vặt, vừa cười vừa nhét đồ ăn vào miệng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào màn hình TV.
Thịt Bò ngồi xổm ở một bên, ánh mắt nhìn chằm chằm vào túi đồ ăn vặt trên bàn, thi thoảng lại nhìn Diệp Du Nhiên một chút, rõ ràng là đã bị dạy dỗ không được ăn đồ ăn vặt.
Đôi mắt đẹp của Mộ Tấn Dương nhíu thật chặt, tiến lên cầm điều khiển từ xa, “ba” một tiếng tắt TV lại.
Thân thể cao lớn đứng trước phía trước, che khuất khuôn mặt cô và toàn bộ ánh sáng, để lại một mảng bóng râm, khiến cả người Mộ Tấn Dương cũng lo lắng dị thường.
Diệp Du Nhiên nhìn anh một cái, lại bỏ một quả nhỏ giòn vào trong miệng, sau đó hờ hững mở nói: “Tắt TV của tôi làm gì?”
“Ai cho em ăn những thứ này?” Mộ Tấn Dương trầm mặt nhìn cô, dáng dấp khiến trách giống như trưởng bối của cô.
Diệp Du Nhiên không khỏi nhớ đến lời nói của Cố Hàm Yên.
Cô nhún vai nói: “Trẻ nhỏ đều như vậy!”
Mộ Tấn Dương tức giận bật cười, ánh mắt nhìn về phía ngực cô, nói: “Tôi cũng chưa bao giờ thấy đứa trẻ nào lớn như vậy.”
“Lưu… manh!” Diệp Du Nhiên tức giận mắng một tiếng, sau đó giật lấy điều khiển từ xa trong tay anh.
Mộ Tấn Dương nắm rất chặt, Diệp Du Nhiên cố hết sức cũng không lấy được.
Cô ném túi đồ ăn vặt trên tay: “Được rồi, không xem, vậy tôi đi ngủ.” “Lấy ra.”
Mộ Tấn Dương vươn tay ra, chống ở chỗ dựa phía sau ghế sopha chỗ cô đang ngồi, cả người nghiêng tới, khiến Diệp Du Nhiên buộc phải ngồi trở lại.
“Thứ gì?”
Mộ Tấn Dương lạnh lùng lên tiếng: “Bằng lái, chìa khóa xe.”
“Không!” Diệp Du Nhiên hét lên.
Sắc mặt Mộ Tấn Dương run lên, chợt đưa tay vòng qua eo của cô, sau đó thân thể dán lên người cô.
Mộ Tấn Dương cúi thấp đầu xuống, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào cô: “Nhanh lên, không đưa chìa khóa xe và bằng lái, dạ dạy không tốt còn đi ăn những đồ ăn không tốt, Diệp Du Nhiên, bản lĩnh của em ngày càng lớn.”
Diệp Du Nhiên giật mình, cô cũng không biết mình lại có nhiều tội trạng như vậy.
Bình luận truyện