Chương 549
Chương 549:
Mặc dù biết Mộ Tấn Dương chỉ nói như vậy để uy hiếp cô, nhưng cô vẫn lái xe rất cẩn thận.
Lúc đến nhà hàng, cách thời gian hẹn còn khoảng hai mươi phút.
Cô ngồi trong xe uống cạn một chai nước, lại nghỉ ngơi mấy phút mới quyết định mở cửa xuống xe.
“Xin chào, cô Diệp, mời cô đi bên này.”
Cô đi vào, người quản lý đã tiến lên chào đón.
“Anh biết tôi sao?” Mặc dù Diệp Du Nhiên mới đến đây vài lần, nhưng lại không cảm thấy quản lý ở đây sẽ nhớ mình.
Quản lý cười cười: “Lão tiên sinh đã có dặn dò, nếu như cô đến thì đưa cô lên trước.”
“Vậy làm phiền anh.”
“Không cần khách sáo.”
Diệp Du Nhiên đi theo người quản lý đến một gian phòng trên lầu hai, nói một lời cảm ơn anh ta, khuôn mặt cô trở nên ngưng trọng.
Bọn họ đã biết cô sẽ đến sớm.
Mặc dù vẫn chưa gặp mặt chính thức, nhưng Diệp Du Nhiên luôn cảm thấy Bá tước Augustus đã biết mọi thứ về cô.
Cô ở trước mặt Mộ Tấn Dương, ngẫu nhiên có thể khoe khoang một chút thông minh nhỏ của mình, còn có thể lừa gạt được anh, nhưng bây giờ người cô phải gặp là ông ngoại Mộ Tấn Dương.
Tất cả sự thông minh nhỏ bé đầy đều không có tác dụng.
Diệp Du Nhiên thấp thỏm ngồi trong phòng, khoảng hai giờ năm mươi tám phút, cửa phòng mở ra.
Một người đàn ông trung niên mặt vest đẩy cửa tiến vào, sau đó nghiêng người sang một bên, khẽ vuốt cằm, bộ dáng kính cẩn nghênh tiếp.
Diệp Du Nhiên đứng dậy theo bản năng nhìn về phía cánh cửa.
Một giây sau, một thân ảnh cao lớn mặc bộ quần áo bóng chày đi đến.
Diệp Du Nhiên cảm thấy, đôi chân dài của Mộ Tấn Dương nhất định là được sự di chuyển từ ông ngoại của anh.
Bá tước Augusto vừa tiến đến, ánh mắt liền nhìn về phía Diệp Du Nhiên, cười nói: “Đợi lâu chưa.”
Ông vừa nói chuyện vừa ngồi xuống.
Nhìn ông có vẻ mới hơn năm mươi tuổi, nhưng Diệp Du Nhiên biết, số tuổi thật sự của ông chắc chắn lớn hơn nhiều.
Diệp Du Nhiên thấy ông ngồi xuống, cũng ngồi xuống theo: “Cháu cũng vừa mới đến.”
Người đàn ông trung niên vừa mới mở cửa lúc trước, sau khi đi vào liền đóng cửa lại.
Ông ta đi đến phía sau lưng Bá tước Augusto, cung kính đứng đó không nói một lời.
Diệp Du Nhiên đoán rằng người đàn ông trung niên này hẳn là Mộ Chính.
Tiếng phổ thông của Bá tước Augusto rất chuẩn, nhưng khi nghe ông nói vẫn mang theo một một chút khẩu âm đặc biệt của người nước ngoài: “Xin chào, ta là Mộ Úc Xuyên.”
Mộ Úc Xuyên là tên của ông.
Diệp Du Nhiên mỉm cười: “Cháu là Diệp Du Nhiên.”
Nhưng trong lòng cô lại vô cùng lo lắng.
Cô không đoán được thái độ của Mộ Úc Xuyên.
Cô đã tưởng tượng, có lẽ một ông già đáng kính được tổng thống nước ngoài tôn vinh là Bá Tước, lúc nhìn thấy cô, sẽ nghiêm khắc nói với cô, cô không xứng với Mộ Tấn Dương các loại…
Nhưng hoàn toàn không ngờ, ông sẽ khách sáo với cô như vậy, có lẽ đây mới chỉ là bắt đầu.
Bình luận truyện