Chương 698
Chương 698:
Cô cắn môi nói: “Thật ra… tôi cảm thấy thầy giáo Lý có chút kỳ lạ.”
Vốn cô định nói chuyện tối qua với anh.
Nhưng lời đến bên miệng lại bị cô khắc chế.
Chuyện xảy ra tối qua chỉ là chuyện của một mình cô, cô và Mộ Tấn Dương chỉ là đối tác trên công việc…
Cô luôn cảnh cáo bản thân nhưng lại luôn suýt thì tiến tới.
“Kỳ lạ chỗ nào?” Mộ Tấn Dương dường như có hứng thú, anh hỏi cô rồi đi vào phòng học.
Vì là hang động đá núi nên ở đây rất ẩm thấp, ánh sáng cũng rất yếu, bàn ghế cơ bản đều là học sinh mang từ nhà đến.
Điều kiện thật sự rất kém.
“Ánh mắt.” Diệp Du Nhiên nghĩ rồi nói: “Tôi cảm thấy người như thầy giáo Lý, tinh thần anh ta đáng quý nhưng ánh mắt anh ta khiến tôi cảm thấy không thoải mái lắm…”
Rốt cuộc không thoải mái thế nào, cô cũng có chút không nói rõ.
Cô tin rằng tướng do tâm sinh.
Một người có thể kiềm chế rời khỏi thế giới phồn hoa bên ngoài, trở về vùng núi nghèo khó lạc hậu dạy học, người như vậy nhất định phải lòng dạ phóng thoáng, tướng mạo độ lượng mới đúng.
Nhưng có đôi khi ánh mắt Lý Yến Nam thật sự kỳ lạ…
Mộ Tấn Dương vừa đi vừa nói: “Rất nhiều lúc tin vào trực giác của mình, không sai.”
Anh đi tới đứng trước một chiếc bàn, nhìn thấy một tầng bụi bẩn thật dày trên đó thì dừng lại, không đi vào nữa, quay đầu nhìn Diệp Du Nhiên.
Diệp Du Nhiên vẫn còn đang suy nghĩ lời anh nói vừa nãy.
Thấy Mộ Tấn Dương quay người lại thì cô hỏi: “Ý anh là, anh cũng cảm thấy vậy?”
“Lời tôi vừa nói em quên rồi à?” Mộ Tấn Dương hỏi ngược lại.
Lời anh vừa nói…
Tin vào trực giác của mình?
Diệp Du Nhiên vội hỏi: “Anh cũng cảm thấy như vậy? Vậy anh cảm thấy thầy giáo Lý có vấn đề gì?”
Mộ Tấn Dương không trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa nãy không phải em còn nói anh ta đáng quý sao?”
Mặc dù kiểu người này anh cũng rất tán thưởng, nhưng cô khen người đàn ông khác trước mặt anh…
“Việc làm của anh ta vốn chính là đáng quý nhưng có đôi lúc ánh mắt anh ta có vẻ thật sự hơi kỳ lạ, cho nên tôi rất mâu thuẫn.”
Nếu là cô của trước đây có lẽ sẽ không nghĩ gì, nhưng sau chuyện hai năm trước, cô dần trở nên chú ý, cẩn thận.
Chuyện gì cũng không dám lơ là, chủ quan.
Thấy vẻ mặt rối rắm của Diệp Du Nhiên, cuối cùng Mộ Tấn Dương nghiêm mặt nói: “Giao cho tôi, em không có việc gì thì tránh xa anh ta một chút, đừng đi ra ngoài một mình là được.”
Mà chuyện Lý Yến Nam lặng lẽ đi theo cô, anh không định nói cho Diệp Du Nhiên.
Sợ sẽ doạ cô sợ.
…
Khi hai người trở về, đúng lúc gặp Lê Bách Lạc.
Bình luận truyện