Người Chồng Máu Lạnh

Chương 300



Buông điện thoại xuống, sau câu nói cuối cùng của hắn, mọi thứ dường như mơ hồ, chỉ có một câu nói anh nhớ em, thỉnh thoảng đâm vào trái tim của cô, cô ngồi ở trên giường, đêm nay, có lẽ cô sẽ không thể ngủ.

Cô suy nghĩ về Bánh Bao Nhỏ, cũng không thể lừa gạt chính mình suy nghĩ về… Hắn.

Cô biết Bạch Thiếu Triết đã quay về Anh, hắn thật sự đã bán cô và Bánh Bao Nhỏ… Cô nằm xuống… Giống như trước đây thu cả người lại. Trong mơ hồ, bên ngoài truyền đến chuông cửa. Một hồi rồi lại một hồi vang lên, mông lung lại rõ ràng, cô ngồi dậy, nhìn nhìn đồng hồ trên tường, hiện tại cũng đã hơn một giờ đêm, ai còn tới vào giờ này. Cô đứng lên, mặc thêm áo khoác rồi đi ra ngoài, nhìn ra bên ngoài, trên mặt xuất hiện sự bất ngờ, làm sao có thể là hắn….

Cô vội vàng mở cửa, người đàn ông đứng ngoài cửa lộ vẻ mệt mỏi, trên người vẫn còn mặc bộ đồ ngủ, đôi mắt màu trà nhìn cô một lượt, hắn lo lắng, hắn do dự, còn có sốt ruột,.

Hắn bước tới, đặt tay lên mặt cô. “Xin lỗi, là anh không tốt, anh nên ở lại, cho dù là ở trong xe nhìn em cũng tốt, anh không nên đưa Bánh Bao Nhỏ đi, anh cũng không nên rời khỏi đây, để em một mình ở lại nơi này,” Giọng nói của hắn như không nỡ.

Tô Tử Lạc không biết, một người vô cùng cứng rắn lạnh lùng như hắn cũng sẽ nói ra những lời khiến cho người ta cảm động muốn khóc như thế. Cô nghĩ đến hắn lúc nào cũng chỉ biết ra lệnh.

Hai năm qua, bọn họ thật sự đã thay đổi rất nhiều, dường như Lê Duệ Húc biến thành Tô Tử Lạc luôn cẩn thận, mà cô lại giống Lê Duệ Húc, lạnh lùng xa cách.

Bờ môi nóng bỏng dừng trên mặt cô, cô không cự tuyệt, Lê Duệ Húc nhẹ nhàng hôn lên nước mắt trên mặt cô, sau đó hơi ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng chạm trán của hắn vào trán của cô, hô hấp trở nên dồn dập, ngực phập phồng, hơi thở nóng bỏng.

“Xin lỗi…” Giọng nói hắn trầm thấp trong đêm khàn khàn lộ rõ, hắn cố gắng kiềm chế, ánh mắt màu trà sáng lấp lánh lúc nãy giờ đã sâu thẳm hơn nhiều. Nhất là khi cô gái gắng đứng trước mặt hai má đỏ ửng, trong mắt như có nước lấp lánh, bờ môi căng mọng hé ra, hắn là một người đàn ông bình thường. Trước mặt người phụ nữ hắn yêu nhất, nhưng hắn vẫn phải kìm nén, chịu đựng dục vọng chính mình, hắn sợ sẽ dọa đến cô, cũng sẽ làm tổn thương đến cô. Vết thương hai năm không lành dễ dàng như vậy, hắn sẽ chờ, sẽ đợi.

Tô Tử Lạc khẽ chớp mắt, hàng lông mi dài giống như cánh bướm trong đêm, như muốn tìm phương hướng, để bay đi, cô nhìn ngọn lửa trong mắt hắn, thật quen thuộc, bọn họ bao nhiêu đêm chung giường chung gối, đó là thời gian cô hạnh phúc nhất, cũng là lúc thống khổ nhất.

“Nếu anh lừa dối em một lần, em sẽ đưa Bánh  Bao Nhỏ đi thật xa, không bao giờ trở lại nữa,” Tay cô đặt lên mặt hắn, cảm giác thân thể hắn cứng nhắc. Nhưng mà, hắn vẫn đang là cố nhịn….

“Sẽ không, không bao giờ nữa, nếu anh lại lừa em, khiến em bị tổn thương, Lê Duệ Húc sẽ dùng tính mạng của mình để trả lại cho em.” Hắn cầm tay cô, đặt ở trên ngực mình, cô cảm nhận rõ tiếng tiếng tim đập… Thịch…Thịch.. Mỗi một tiếng đập như một câu trả lời giành cho cô…

“Vợ…” Môi của hắn từ từ hạ xuống, nhẹ nhàng chiếm lấy bờ môi cô, cứ như vậy quý trọng cùng thương tiếc.

“Anh yêu em…” câu nói nỉ non biến mất ở bờ môi, tay hắn chuyển qua lưng cô, thậm chí đầu ngón tay run lên, lòng bàn tay hắn có vết sẹo thật lớn, Đoạn Hạo nói giúp hắn xóa bỏ, nhưng hắn không muốn, hắn muốn chính mình vĩnh viễn nhớ, tổn thương đau đớn đến như thế nào.

Tô Tử Lạc mở mắt ra, hai tay ôm cổ của hắn. Cô cũng yêu hắn…

“Có thể chứ? Anh hai năm không có chạm vào phụ nữ, anh sợ làm tổn thương đến em…” Lê Duệ Húc cúi đầu, môi dán vào môi cô, chỉ sợ sự tự chủ của mình có hạn, mà làm ra chuyện thương tổn đến cô, hắn vốn không cứng nhắc trong chuyện nam nữ, chỉ có đối cô, hắn như biến thành một người khác, vì sao hắn lúc trước không phát hiện, không có cảm giác khi có cô, hắn thay đổi như thế nào, hắn khác biệt thế nào, chính vì cố chấp mà khiến cho bọn họ mất đi thời gian hai năm.

Hơn sáu trăm đêm không chợp mắt…

Cả người Tô Lạc cũng run lên, cô không phải là một cô gái mới lớn cái gì cũng không biết, cô đã là mẹ của một đứa nhỏ, chỗ gồ lên giữa hai đùi Duệ Húc cũng khiến tim cô đập nhanh.

“Nếu em nói em cùng Thiếu Triết không phải quan hệ đơn giản như vậy, anh không để ý không?” Cô đột nhiên ngẩng đầu lên, hỏi Lê Duệ Húc một câu, Lê Duệ Húc khẽ lắc đầu, “Không có quan hệ, anh không cần, đây là báo ứng của anh, anh chỉ biết, anh không nghĩ sẽ để em rời đi một lần nữa… Mọi thứ đã qua, chúng ta quên đi có được không? Anh sẽ cho em một gia đình mà em muốn, anh sẽ là người cha tốt, sẽ là một người chồng tốt, sau này dù không có nhiều tiền tài, nhưng anh dùng sinh mệnh mệnh để yêu em.”

Câu nói này so với tất cả đều thật hơn, đều sâu sắc hơn. Sinh mệnh chỉ có một, mà của hắn cũng chỉ có một tình yêu như vậy thôi.

Tình ý kéo dài, cảm tình sâu đậm, nụ hôn trên môi nóng bỏng dịu dàng, đầu tiên là nhẹ nhàng, sau đó lại lưu luyến không muốn tách rời, hai người cứ như nước với cá quấn lấy nhau, cho dù làm thế nào cũng không thể khiến họ rời xa nhau, khoảng trống hai năm trong tim rốt cục bắt đầu chìm sâu dưới đất, mọc rễ, nẩy mầm.

“Vợ, anh thật sự có thể chứ? ” Lê Duệ Húc dùng sức hít thở, cố gắng níu giữ sự tự chủ cuối cùng của mình, nếu như cô không muốn, hắn sẽ lập tức dừng lại, cho dù hắn sẽ giống như phải chết, hắn không nghĩ tiếp tục làm việc đó khi cô không tình nguyện.

Tô Tử Lạc khẽ mím môi, gương mặt đỏ ửng mê người, ánh mắt Duệ Húc càng sâu hơn, dục vọng ngày một nhiều hơn, hơi thở nam tính phả ra trên mặt cô, cô cảm thấy ngay cả không khí của mình cũng bị hắn cướp mất.

Môi Lê Duệ Húc lại phủ lên bờ môi cô, để hơi thở của hắn gần cô hơn nữa, “Có thể chứ?”. Hắn lại hỏi một chút, giọng nói trầm thấp, khàn khàn, cực kì mê hoặc, cả người Tử Lạc khẽ run lên, đưa tay vòng qua ôm chặt lấy hông hắn.

Tình cảm mãnh liệt này sinh giữa họ đã không thể nào dập tắt, trái tim xa cách hai năm, hai năm kìm nén tình cảm, giống như hạn hán gặp được cơn mưa, sung sướng mà hạnh phúc.

Trên chiếc giường lớn, hai người ôm lấy nhau, họ nhìn nhau, dường như trên thế giới chỉ có hai người họ. Trên sàn rải rác quần áo, còn có vài món đồ chơi của trẻ con.

Đêm đen, tĩnh lặng và huyền bí,  hai người đều nghe thấy tiếng hít thở của đối phương, nóng bỏng rung động lòng người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện