Chương 116: C116: Được rồi
“Để chúc mừng ngày đầu tiên đi làm thuận lợi của anh, em quyết định tự mình xuống bếp, làm một bàn đồ ăn ngon cho anh Thiên Bách. Anh nghĩ sao?”
Chung Linh Hi nói như đó là chuyện đương nhiên. “Em biết nấu ăn?” Diệp Thiên Bách nghe xong, suýt nữa bật cười.
“Sao anh biết em không làm được? Em có nấu được hay không thì thử một chút không phải là biết liền sao!”
Giọng điệu của Chung Linh Hi có chút bướng bỉnh.
“Vậy em có thể thử một chút. Nếu có thể ăn cơm em nấu, anh sẽ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Diệp Thiên Bách thuận theo nói, nhưng Chung Linh Hi, người có đầu óc không nhanh nhạy, lại không nghe ra được.
“Anh Thiên Bách, anh nói thật sao? Anh sẽ cảm thấy hạnh phúc nếu em nấu ăn cho anh sao?”
Nghe lời Diệp Thiên Bách, trong lòng Chung Linh Hi cảm thấy ngọt ngào. “Đương nhiên rồi. Nhưng đừng miễn cưỡng, chuyện nấu ăn khá vất vả.”
Diệp Thiên Bách đáp.
“Vậy không được. Hôm nay là một ngày đặc biệt, em phải đích thân khao anh.” Chung Linh Hi bướng bỉnh nói.
“Được rồi! Nhưng em chú ý an toàn. Nếu có vấn đề gì có thể gọi cho anh hoặc gọi đến đường dây nóng cứu hỏa 119”
Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.
“Hừ, anh đừng coi thường người ta! Cũng chỉ là nấu ăn thôi mà? Cứ làm theo hướng dẫn trên mạng là được, anh chờ xeml”
Chung Linh Hi quật cường nói.
“Được rồi, tối nay anh sẽ đợi để thưởng thức món ăn ngon.” Diệp Thiên Bách mỉm cười nói.
“Hehe, đúng vậy, đúng vậy.”
Chung Linh Hi trông khá vui vẻ.
“Anh có một cuộc gọi đến, là của hiệu trưởng Lưu, anh nghe máy một chút, buổi trưa gặp."
Diệp Thiên Bách nhìn điện thoại, phát hiện Lưu Quốc Đông đang gọi điện, anh tắt thông báo cuộc gọi của Lưu Quốc Đông, sau đó nói với Chung Linh Hi.
“Vâng, được rồi, anh Thiên Bách, anh làm việc trước đi.”
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé..
Diệp Thiên Bách tạm biệt Chung Linh Hi, cúp điện thoại của cô rồi ngay lập tức trả lời cuộc gọi của Lưu Quốc Đông.
“Hiệu trưởng Lưu, có chuyện gì vậy?” Diệp Thiên Bách hỏi.
“Thầy Diệp, giáo sư Trương Cảnh Niên còn chưa tới, e rằng cậu cần phải dạy hết lớp này.”
Lưu Quốc Đông vừa nói đã đi thẳng vào vấn đề.
“Cho dù giáo sư Trương có quay lại thì tôi cũng sẽ không để ông ấy dạy hết. Bởi vì bài giảng này là dựa theo mạch suy nghĩ của tôi.”
Diệp Thiên Bách nghe vậy, chỉ cười nói.
“Ha ha ha... Vậy thì tốt. Thầy Diệp học thức hơn người, nói không chừng có thể mang đến cho sinh viên nhiều phương hướng tư duy mới.”
Lưu Quốc Đông nghe vậy thì cười lớn.
“Thầy Diệp, tôi không làm phiền cậu nữa, tôi có việc bận trước, hết buổi học tôi sẽ tìm cậu bàn chuyện sắp xếp công việc.”
Sau đó Lưu Quốc Đông lại nói. “Được.” Diệp Thiên Bách thản nhiên trả lời, nói tạm biệt xong thì cúp điện thoại.
Sau khi cúp điện thoại, Diệp Thiên Bách nhìn đồng hồ, thời gian ra chơi là mười lăm phút, vẫn còn vài phút, bây giờ về lớp thì vừa kịp lúc.
Tuy nhiên, ngay khi anh vừa xoay người, một bóng người quen thuộc đã bước về phía Diệp Thiên Bách.
Người này không ai khác ngoài Hạ Thanh Nguyệt.
“Diệp Thiên Bách, có vẻ như anh đang sống rất tốt. Mới rời khỏi mấy ngày đã có được một chiếc điện thoại tốt như vậy.”
Hạ Thanh Nguyệt nhìn chiếc điện thoại trong tay Diệp Thiên Bách rồi chế giễu.
“Tôi chỉ mượn điện thoại của một người bạn để dùng tạm thôi. Bạn học Hạ Thanh Nguyệt có chuyện gì sao? Nếu không có chuyện gì thì tôi về lớp trước. Gần đến giờ vào lớp rồi.”
Diệp Thiên Bách miễn cưỡng cười một tiếng, giải thích.
“Diệp Thiên Bách, hôm nay nhìn thấy anh ở đây tôi cảm thấy thực sự khó tin. Tuy anh đã lừa được tất cả mọi người nhưng anh không thể lừa được tôi.”
“Thành thật nói cho tôi biết, anh dùng cách nào để vào Đại học Quốc gia Giang Thành?”
Hạ Thanh Nguyệt nhìn chằm chăm Diệp Thiên Bách, chất vấn với giọng điệu nghiêm nghị.
Bình luận truyện