Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 174



Tất cả mọi người đều sửng sốt, quay về phía phát ra âm thanh, mới phát hiện người lên tiếng chính là con trai cả của ông cụ Trương – Trương Tùng Hồng. 

Trương Tùng Hồng rất có tiếng nói trong nhà họ Trương, không chỉ vì hầu hết việc kinh doanh trong gia tộc do ông ta quản lý, mà còn vì ông ta có mạng lưới quan hệ rối rắm phức tạp ở tỉnh Quảng Liễu. 

Nhưng ông ta trước giờ không thích cả nhà Trương Tinh Vũ, nhất là Tô Quảng, ông ta cực kỳ căm ghét. 

Nghe nói 20 năm trước, Trương Tinh Vũ vốn dĩ được sắp xếp gả cho một nhà giàu, một khi Trương Tinh Vũ làm vợ nhà đó, thì con đường của Trương Tùng Hồng sẽ rất thuận lợi. Nếu liên hôn thành công, thì thành tựu của Trương Tùng Hồng sẽ tiến rất xa. Nhưng vì tính tùy hứng của Trương Tinh Vũ mà ông ta phải chịu những mất mát này, nên cả nhà Trương Tùng Hồng rất ghét Trương Tinh Vũ. 

Cộng thêm vợ con ông ta đến Giang Thành một chuyến lại nhếch nhác trở về, đương nhiên Trương Tùng Hồng tính cả món nợ này lên đầu nhà Tô Quảng, nên ánh mắt nhìn về phía bọn họ càng ngày càng lạnh lùng. 

"Ồ, Tùng Hồng, con nói vậy là sao? Lẽ nào trong tay con cũng có Thượng Nguyệt Đồ?", ông cụ Trương nhíu mày hỏi. 

"Vâng", Trương Tùng Hồng gật đầu, sau đó vung tay lên. 

Lập tức có hai bóng người bước từ ngoài cửa vào. 

Chính là Trương Bảo Húc và mẹ anh ta là La Phượng, nhưng lúc này Trương Bảo Húc ngồi trên xe lăn, được đẩy vào. 

Tứ chi anh ta bó bột, trong lòng là bức tranh được cuộn lại. 

"Cháu bị làm sao thế này?", ông cụ Trương sốt ruột, đứng phắt dậy bước tới hỏi đầy quan tâm. 

"Ông nội, cháu không sao, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là khỏi. Hôm nay là đại thọ của ông, mong ông hãy tha lỗi cho cháu không thể quỳ xuống hành lễ. Đây là quà mừng thọ nhà cháu tặng cho ông, là Thượng Nguyệt Đồ của Cố Khải Chi, chúc ông sức khỏe dồi dào, phúc như Đông Hải, thọ tỷ Nam Sơn". 

Trương Bảo Húc mỉm cười nói, nhưng giọng nói yếu ớt, nói một tý đã thở hổn hển. 

Ông cụ Trương rất đau lòng. 

"Bố, bố không biết vì bức Thượng Nguyệt Đồ này mà Bảo Húc đã đến Giang Thành một chuyến. Nếu không vì bức tranh này thì nó sẽ không đến Giang Thành, lại càng không gặp tai nạn, không gặp tai nạn thì sao có thể trở nên thế này chứ…", La Phượng ở phía sau khóc tu tu. 

"Có hiếu quá!". 

"Nhà này thật là có hiếu!". 

"Phải đấy". 

"Thật là cảm động". 

Khách khứa xung quanh đều lau nước mắt. 

Ông cụ Trương cũng vô cùng cảm động. 

"Cháu cần gì phải thế chứ?". 

"Chỉ cần ông thích thì cháu có nề hà gì", Trương Bảo Húc mỉm cười đáp. 

Ông ta nặng nề thở dài: "Cháu phải chịu khổ sở rồi…" 

"Ông nội nhận tranh đi". 

"Ừ, được…" 

Ông cụ Trương có chút run rẩy nhận bức tranh trong lòng anh ta, đôi mắt già nua sáng lên. 

Khách khứa thấy thế không khỏi vỗ tay rần rần, có người còn reo hò. 

Cảnh tượng này thật là cảm động, khiến người ta phải rơi lệ. 

Ánh mắt Lâm Chính hơi đanh lại. 

Trương Tinh Vũ và Tô Nhu ở phía sau đã tái mặt. 

Không ai ngờ chuyện sẽ trở nên như vậy. 

Như vậy thì bức tranh của Trương Bảo Húc là thật hay giả đã không còn quan trọng, bởi vì trong mắt ông cụ Trương, ý nghĩa của bức tranh này đã không phải là thật giả, mà là lòng hiếu thuận của Trương Bảo Húc dành cho ông ta. 

Người xấu hổ nhất chính là Tô Quảng. 

Ông ta cầm bức tranh đứng đực ra đó, đờ đẫn nhìn cảnh tượng này, không biết nên làm thế nào mới phải. 

Tiếp tục tặng? 

Nực cười, bức tranh của mình bằng của người ta sao? Nếu là hai bức tranh khác nhau còn đỡ, nhưng bây giờ lại là hai bức tranh giống nhau, tặng kiểu gì đây? 

Trương Tùng Hồng là ai chứ? Đồ ông ta tặng có thể là giả sao? 

Người ta tặng hàng thật, còn vì vậy mà gặp tai nạn, quý trọng đến mức nào, có thành ý đến mức nào chứ? 

Còn mình lại tặng hàng giả… Đây chẳng phải là lấy ông cụ Trương ra làm trò cười sao? 

Nhất thời Tô Quảng đứng im tại chỗ, dáng vẻ có chút tiến không được lùi không xong. 

"Tất cả là tại cậu, đòi tặng tranh gì đó, bây giờ thì đẹp mặt rồi chứ? Tôi đã bảo tặng đồ ngọc cho xong rồi!", Trương Tinh Vũ trừng mắt lườm Lâm Chính, cuống hết cả lên, vội vàng nhỏ giọng nói: "A Quảng, mau lùi lại, cầm số ngọc này qua, mau!". 

"Được!". 

Tô Quảng vội vàng định qua đó. 

Nhưng đúng lúc này thì La Phượng kêu lên. 

"Ấy, Tinh Vũ, cô đi đâu vậy? Cô không chúc thọ bố sao?". 

Bà ta vừa dứt lời, bước chân Tô Quảng khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện