Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 28: Chương 28




Theo lệnh của gã to con, mấy gã đàn ông thô kệch ùa vào, hè nhau lật đổ hết bàn ghế khiến nhà thuốc vốn ngăn nắp trở thành một bãi chiến trường hỗn độn.

"Dừng lại! Mau dừng lại!"
"Nghiêm Lãng! Báo cảnh sát đi!"
Lạc Thiên rơm rớm nước mắt, vội nhào ra hòng cản bọn côn đồ lại, ngặt nỗi một cô gái chân yếu tay mềm làm gì có phần thắng trước lũ đàn ông thô bạo này.

Nhà thuốc này là do ông nội cô mở, tuy hiện nay ông ít xuất hiện do tuổi tác đã cao nhưng nơi này vẫn là tâm huyết của nhà họ Lạc!
Nghiêm Lãng sợ hãi lùi về sau, dùng bàn tay run lẩy bẩy móc điện thoại ra gọi cảnh sát.

Đôi mày Lâm Chính nhíu chặt.

Lạc Thiên dù sao cũng là bạn học kiêm bạn thân của vợ anh, tuy gương mặt trông có vẻ hung dữ nhưng tính tình lại không hề xấu chút nào.

"Con đĩ thối! Cút!"
Thấy Lạc Thiên nhào tới, gã đàn ông trong chiếc áo ba lỗ đen vung tay lên.


Quán tính của động tác khiến cô ta bị đẩy ra, ngã ngồi xuống đất.

"Con đĩ thối, Hắc Hổ tao không đánh đàn bà, nhưng đừng có được nước lấn tới! Biết điều thì ngồi im, không thì đừng trách tao không nương tay!", gã nạt nộ đầy dữ tợn.

"Tôi liều mạng với các người!"
Hai mắt Lạc Thiên đỏ ngầu, những giọt lệ căm phẫn ứa ra, hai hàm răng nghiến chặt, lại toan nhào lên.

"Rượu mời không uống, cứ thích uống rượu phạt!", gã đàn ông điên tiết, rút phắt chiếc thắt lưng da bên hông ra như muốn dùng nó để trói Lạc Thiên lại.

Vào lúc gã định tóm lấy cô, một bàn tay nhợt nhạt vươn ra từ bên cạnh, dứt khoát vỗ một cái vô cùng chính xác lên cánh tay gã.

Ngay lập tức, gã ta như bị nhấn nút tạm dừng, cả người cứng đờ.

"Anh Hổ sao vậy?"
"Con ả kia vừa làm gì thế?"
Đồng bọn của gã ta hùng hổ vồ về phía Lạc Thiên, nhưng bàn tay của Lâm Chính đã nâng lên, tung ra những chưởng nhẹ hẫng như lá rơi, khiến tất cả đều bất động.

Lạc Thiên khiếp sợ.

Trong phút chốc ban nãy, cô ta nhìn thấy ánh sáng phát ra từ lòng bàn tay Lâm Chính, trông giống như những cây châm bạc.

Cô bật thốt lên: “Anh đã làm gì vậy?"
"Không gì cả, chỉ dùng châm bạc làm tê liệt hệ thần kinh của chúng mà thôi”, Lâm Chính nhàn nhạt đáp.

Lạc Thiên khẽ nín thở.

Châm cứu gây tê không phải chuyện hiếm lạ trong Đông y, chỉ cần kích thích các huyệt như Nội Quan hay Thiên Ma là có thể khiến hệ thần kinh tê liệt trong chốc lát.

Trong sách y học cũng từng ghi chép việc dùng châm cứu thay cho thuốc tê.


Lạc Thiên cũng có thể làm được nhưng với điều kiện bệnh nhân phải nằm thẳng người không động đậy, không có quần áo cản trở để cô ta có thể tìm đúng vị trí huyệt.

Từ đó có thể hiểu việc làm tê liệt năm, sáu gã đàn ông trong nháy mắt khó như lên trời.

Người này là ai vậy? Không phải Tiểu Nhu đã nói anh ta chỉ đọc sách y học qua loa thôi sao?
Bỗng có tiếng còi hú inh ỏi vang lên từ ngoài cửa nhà thuốc, nơi vô số người hiếu kỳ đang tụ tập hóng chuyện.

Thấy hai anh cảnh sát bước vào, Nghiêm Lãng nãy giờ vẫn rúc mình trong góc lập tức nhảy ra, chỉ vào bọn Hắc Hổ mà réo ầm lên: “Đồng chí cảnh sát đến đúng lúc lắm! Mấy thằng du côn này xông vào nhà thuốc của chúng tôi đập phá lung tung, nhờ các anh nhốt chúng nó lại, đừng để đứa nào chạy thoát!"
Đó cũng là lúc hiệu quả tê liệt trên người bọn Hắc Hổ biến mất hơn phân nửa, chân tên nào tên nấy mềm như cọng bún, ngã phịch xuống đất.

Tên nào cũng hoang mang không biết mình vừa bị gì, nhưng bây giờ lại không phải lúc để suy nghĩ việc ấy.

"Mấy anh cảnh sát, tụi em không phải người xấu!", gã Hắc Hổ mặc áo ba lỗ gào toáng lên nhưng đã bị anh cảnh sát mày rậm mắt to quát lại.

"Lời anh nói không có giá trị với tôi, về đồn một chuyến rồi nói sau!"
Thế là Hắc Hổ, Lạc Thiên, Nghiêm Lãng và Lâm Dương đều bị đưa về đồn cảnh sát, trải qua quá trình lập biên bản tương đối đơn giản.

Sau khi hỏi han một phen, họ rốt cuộc cũng biết được lý do Hắc Hổ dẫn người đến phá nhà thuốc.


Một tuần trước, có một cặp vợ chồng đưa con gái đến chữa bệnh.

Đối tượng họ muốn nhờ vả tất nhiên là ông nội của Lạc Thiên, Lạc Bắc Minh.

Tiếc rằng khi ấy ông cụ không có mặt, nhà thuốc do Lạc Thiên và bác sĩ Nghiêm Lãng do cô mời đến trông coi.

Khi ấy nhà thuốc vừa mới khai trương, ngoại trừ khách quen của Lạc Bắc Minh thì rất ít người biết đến, lợi nhuận thu vào không được bao nhiêu.

Nghiêm Lãng thấy đôi vợ chồng kia ăn mặc xa hoa quý phái, bèn cố tình kê thêm một số loại thuốc cho con gái họ.

Cô bé kia mắc phải bệnh nan y mà rất nhiều bệnh viện lớn cũng đành bó tay nên cha mẹ cô mới tìm đến Lạc Bắc Minh.

Nghiêm Lãng biết vậy thì kê một toa thuốc bồi bổ thân thể nhằm kéo dài thời gian, đợi Lạc Bắc Minh trở lại.

Không ngờ mọi việc lại đổ bể vì toa thuốc này.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện