Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 779



“Ông Sám Hối!”. 

Huyết U U ở bên này kinh ngạc kêu lên. 

Đám người đảo Vong Ưu nhìn thấy ông lão cũng đồng loạt phản ứng lại, vui mừng không thôi. 

“Là tiền bối Sám Hối”. 

“Tiền bối Sám Hối ra khỏi hang rồi?”. 

“Trời ạ, tốt quá rồi, tiền bối Sám Hối đến rồi, chúng ta được cứu rồi!”. 

Các trưởng lão vô cùng kích động, lớn tiếng hô lên. 

“Bái kiến tiền bối Sám Hối! Xin mời tiền bối Sám Hối hãy ra tay, bắt người này lại, trả lại sự yên tĩnh cho đảo Vong Ưu chúng ta”. 

Bọn họ lần lượt hành lễ với người đó, sau đó vội nói. 

Người đó xuất hiện, đem lại hi vọng cho tất cả mọi người trên đảo Vong Ưu. 

Nhưng… tiền bối Sám Hối lại liên tục lắc đầu. 

“Các người quá tham lam, dẫn đến vị thiếu hiệp này nổi giận, đánh bại tất cả. Đó là các người không đủ bản lĩnh, tôi có mặt mũi nào giúp các người đối phó với vị thiếu hiệp này?”. 

Bọn họ nghe vậy, sắc mặt trắng bệch. 

“Sám Hối sư thúc, đảo Vong Ưu gặp kiếp nạn lớn, sư thúc cũng là một thành viên của đảo Vong Ưu, sao có thể thấy chết không cứu?”, đảo chủ đảo Vong Ưu vội nói. 

Ông lão đó là một nhân vật đầy bản lĩnh trên đảo Vong Ưu. Nếu ông ta có thể ra tay, đảo Vong Ưu có thể hóa nguy thành an, nhưng nếu ông ta khoanh tay đứng nhìn, vậy thì đảo này sẽ thật sự không thể cứu vãn. 

“Ông là ai?”, Lâm Chính nhìn ông lão, hỏi. 

Viên đá vừa rồi rất đáng kinh ngạc, lực xung kích của nó thậm chí còn hơn đạn bình thường, gần với uy lực của đạn bắn tỉa. Đây không phải chuyện người bình thường có thể làm được. 

Ít nhất… bây giờ Lâm Chính rất khó làm được điều này. 

“Tên tôi thì không cần nhắc tới nữa, nếu muốn gọi thì hãy gọi tôi là Sám Hối lão nhân. Tôi chỉ là một tội nhân trên đảo Vong Ưu mà thôi”, ông lão bình tĩnh nói. 

“Tội nhân?’. 

“Chuyện lúc trước không nhắc tới nữa”, dường như ông lão không muốn nói quá nhiều về chuyện quá khứ. 

“Trước kia Sám Hối lão nhân là người đảo Vong Ưu, sau vì chuyện nào đó mà bị phạt vào hang Sám Hối. Đảo chủ trước kia đã ra lệnh không cho ông ấy rời khỏi hang Sám Hối, cả đời phải ở lại hang Sám Hối để sám hối! Ông ấy đã ở trong đó tròn bốn mươi năm, cho nên ông ấy được gọi là Sám Hối lão nhân”, Lương Huyền Mi ở bên cạnh hạ giọng giải thích. 

“Hóa ra là vậy…”, Lâm Chính gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới gì đó. 

Chỉ sợ ông lão ở hang Sám Hối mà Huyết U U nói trước kia… chính là người này… 

“Ông bị phạt cả đời không được rời khỏi hang Sám Hối, vì sao bây giờ lại qua đây? Chẳng lẽ ông muốn cứu bọn họ?”, Lâm Chính lạnh nhạt hỏi. 

Đối phó với Huyết Trường Phong, thậm chí là đảo chủ đảo Vong Ưu, Lâm Chính không thấy áp lực gì nhiều, nhưng ông lão này… lần đầu khiến anh cảm thấy bị uy hiếp. 

Thực lực của ông lão này… e là sâu không lường được… 

“Cứu thì đương nhiên phải cứu. Nhưng thiếu hiệp không cần phải lo lắng, lần này tôi trái lệnh đảo chủ trước kia rời khỏi hang, không phải muốn ra tay với thiếu hiệp”. 

“Vậy ông muốn thế nào?”. 

“Huyết Trường Mộng là chủ của đảo Vong Ưu chúng tôi, hơn nữa được truyền dạy võ học chính thống của đảo Vong Ưu. Nếu nó có bất trắc gì, võ học đảo Vong Ưu chúng tôi chắc chắn sẽ thất truyền, đảo Vong Ưu cũng sẽ suy tàn. Mặc dù tôi mang tội, nhưng chung quy cũng từng nhận ân huệ của đảo Vong Ưu, đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn! Vì vậy, tôi xin thiếu hiệp hãy tha cho Huyết Trường Mộng”. 

“Ông không đánh với tôi, lại muốn tôi tha cho ông ta, ông thấy chuyện này có khả năng sao?”, Lâm Chính hỏi ngược lại. 

“Có khả năng!”. 

“Dựa vào đâu?”. 

“Dựa vào cái này!”. 

Ông lão thản nhiên nói, sau đó đưa tay lên, vén ống tay áo lên. 

Ở cổ tay ông lão xuất hiện một đốm nhỏ giống như nốt ruồi đỏ. 

“Lạc Linh Huyết!”. 

Nhiều người kinh ngạc la lên. 

Đảo chủ đảo Vong Ưu nín thở. 

“Sám Hối lão nhân lại có một giọt Lạc Linh Huyết?”. 

“Không thể tin nổi!”. 

“Chẳng lẽ… Sám Hối lão nhân định dùng Lạc Linh Huyết này đổi lại sự an toàn của đảo Vong Ưu chúng ta?”. 

“Chuyện… Chuyện này sao được? Lạc Linh Huyết quý giá đến mức nào, không thể cho thiên kiêu Lâm được!”. 

Nhiều người thốt lên. 

Huyết Trường Phong ở bên này lại cắn răng, vô cùng buồn bực nói: “Tiền bối Sám Hối, người đã có Lạc Linh Huyết, vì sao không cho tôi? Nếu tôi có Lạc Linh Huyết thì cần gì phải sợ thiên kiêu Lâm? Đảo Vong Ưu chúng ta cũng đâu ra nông nỗi này?”. 

“Dù cậu có Lạc Linh Huyết cũng không thể là đối thủ của thiếu hiệp này”, ông lão lắc đầu. 

“Người không muốn cho thì thôi, cần gì phải hạ thấp tôi?”, Huyết Trường Phong tức giận nói. 

“Tôi không hạ thấp cậu, cũng không phải không muốn cho cậu. Thật ra tôi đã có ý định truyền lại giọt Lạc Linh Huyết này cho cậu, nhưng cậu lòng dạ xấu xa, chỉ vì cái lợi trước mắt, hiếu chiến hiếu thắng. Tôi muốn rèn luyện tính tình của cậu trước, sau đó mới giao Lạc Linh Huyết cho cậu. Nhưng cậu có giọt Lạc Linh Huyết này cũng không thể là đối thủ của vị thiếu hiệp này. Đừng nói là cho cậu một giọt, dù có cho cậu hai giọt, ba giọt cũng vô dụng”, ông lão nói. 

Huyết Trường Phong kinh ngạc, ngây ngốc nhìn ông ta, sau đó cảm xúc mất khống chế. 

“Ông già, ông đang nói gì thế? Lẽ nào tôi tệ đến thế à? Ba giọt Lạc Linh Huyết cũng không đấu lại họ Lâm này? Tôi không tin! Tôi là thiên tài số một đảo Vong Ưu, sao tôi có thể vô dụng như vậy? Tôi không tin!”, Huyết Trường Phong gầm lên. 

Đây đã không phải là hạ thấp hắn nữa, mà là sỉ nhục hắn. 

Sao hắn có thể chịu được sự sỉ nhục như vậy? 

Nhiều người cũng khịt mũi khinh thường, cho rằng Sám Hối lão nhân chỉ đang tăng thêm oai phong cho người ngoài. 

Nhưng ông lão lại phủ nhận. 

“Trường Phong, cậu không đến nỗi quá tệ, mà là vì… thiếu hiệp này quá dị thường”. 

“Dị thường?”, Huyết Trường Phong sững sờ. 

“Lâm thiếu hiệp, chắc cậu có ít nhất hơn năm giọt Lạc Linh Huyết đúng không?”, ông lão nhìn về phía Lâm Chính, bình thản hỏi. 

Ông ta vừa dứt lời, tim tất cả mọi người như sắp dừng lại. 

Vô số ánh mắt dồn về phía ông ta… 

Hơn năm giọt? 

Thiên kiêu Lâm này… là thần sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện