Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 810



Đó là quán quân tán thủ đấy. Đâu phải người thường có thể đối phó được. 

Nhìn Lâm Chính gầy gò lại mang dáng vẻ thư sinh, cơ bắp chẳng có là bao mà dám nói những lời như vậy với quán quân tán thủ? 

Vậy khác gì làm trò? Đám đông ôm bụng cười. Còn có người không ngừng khuyên can Lâm Chính, nói anh đừng cố tình làm vậy nữa. Thế nhưng Lâm Chính vẫn mặc kệ, anh bỏ ngoài tai hết. 

“Đúng là tính trẻ con. Loại người này, hôm nay dù không chết thì sau này cũng không sống được lâu đâu”. 

“Đúng vậy, đúng là không biết điều!”, có người chửi rủa. 

“Tôi thấy mau gọi xe cứu thương đi, nếu không lát nữa lại không cứu kịp!” 

Có người lắc đầu thở dài. Tô Dư lúc này đã tỉnh rượu, vội vàng kéo tay Lâm Chính: “Lâm Chính, chúng ta đừng làm loạn nữa. Mau đi thôi. Nếu như đánh nhau với họ thì chúng ta chắc chắn sẽ chịu thiệt đấy”. 

“Tô Dư, lúc nào mà tôi lại bị chịu thiệt rồi thế?”, Lâm Chính nói giọng khàn khàn. 

“Nhưng mà…” 

“Cô còn không biết năng lực của tôi sao? Một quán quân tán thủ mà lại làm khó được tôi hả? Huống hồ kẻ này dám đánh cô trước mặt tôi. Hôm nay tôi mà không giúp cô xả cơn tức này thì chẳng phải sẽ khiến cô khinh thường tôi?”, Lâm Chính nói bằng vẻ thản nhiên, sau đó anh rảo bước đi về phía anh Hào. 

Cậu ta dám khinh thường quán quân tán thủ? Điên rồi chắc? 

“Lâm Chính!”, Tô Dư cuống quýt. Thế nhưng cô ta không thể nào ngăn anh lại được. 

Âm thanh xì xầm của đám đông nhỏ dần. Tất cả đều trợn tròn mắt, nhìn chăm chăm Lâm Chính. 

Không ai ngờ, tên ngốc này lại thách thức quán quân tán thủ thật. Mọi người còn tưởng anh chỉ nói miệng mà thôi. 

“Viên Viên”, anh Hào nhìn Viên Viên và kêu lên. 

“Sao thế?” 

“Gọi số cứu thương cho hắn đi”, anh Hào mỉm cười, khoanh tay trước ngực. 

“Đừng có đánh chết anh ta! Đánh gãy hai chân là được!”, Chu Viên Viên liếc nhìn Lâm Chính, hừ giọng khinh thường và lấy điện thoại ra gọi số cấp cứu. 

“Tôi vốn không thích ức hiếp thường dân. Thế nhưng đã động vào cái vảy ngược của tôi thì đứng trách. Cũng đừng mong tôi sẽ nương tay. Anh ra tay trước đi, để xem nắm đấm mềm oặt của anh có để lại nổi dấu vết trên người tôi không", anh Hào cười thản nhiên, anh mắt trông vô cùng cao ngạo. 

“Tôi đánh người không bao giờ để lại dấu vết gì”, Lâm Chính bước nhanh hơn về phía anh Hào. 

“Vậy xem ra anh cũng yếu lắm nhỉ”, anh Hào cười khẩy. 

Dứt lời, Lâm Chính tung chân đạp về phía trước. Đồng thời anh tay cũng đấm mạnh về phía vai anh Hào. Anh Hào chỉ tỏ vẻ khinh thường, đưa tay lên chộp lấy tay của Lâm Chính. 

Bụp! Tốc độ của anh Hào không hề chậm. Anh ta chộp chính xác tay của Lâm Chính, phát lực và vặn lấy cổ tay anh. Thế nhưng đúng lúc này…hắn phát hiện ra không thể nào khống chế được tay của Lâm Chính. 

“Cái gì?”, anh Hào cảm giác có gì đó không ổn. Hơi thở của anh ta bỗng trở nên dồn dập. 

Một giây sau. Rắc. Tiếng xương gãy vang lên. Ngay sau đó là tiếng gào thét đầy đau đớn của anh ta. 

“Á!”, anh ta ôm tay mình, rú lên. Cả người lập tức ngã ra đất, không ngừng lăn lộn. 

Cảnh tượng đó khiến đám đông sững sờ. 

Bọn họ chỉ thấy nắm đấm của Lâm Chính dội thẳng xuống vai của anh Hào. Nhìn thì có vẻ Lâm Chính cũng không đấm mạnh cho lắm. Ấy thế mà anh Hào lại phải thét lên. 

Chuyện gì thế này? Lâm Chính đã làm gì vậy? Quán quân tán thủ bị hạ gục như vậy sao? 

Đám đông cảm thấy khó hiểu. Chu Viên Viên sợ hết hồn, vội vàng lao tới định dìu anh Hào. 

“Đừng…đừng đụng vào tay tôi?", anh Hào thở hổn hển. 

“Anh Hào, anh…sao thế? Anh không sao chứ?”, Chu Viên Viên cuống cả lên, nước mắt rơi lã chã. 

“Vai của tôi…bị nứt rồi…, anh Hào đau đớn nói. 

“Cái gì? Nứt rồi sao?”, Chu Viên Viên trố tròn mắt. 

Đám đông cũng bàng hoàng. Đang yên đang lành sao vai của anh Hào lại bị nứt chứ? Lẽ nào Lâm Chính đã làm gì đó? 

Nhưng khi đám đông còn đang sững sờ thì Lâm Chính lại tung ra một cú đấm hết sức bình thường khác. Cú đấm này trong mắt quán quân tán thủ sẽ như thế nào đây? 

Không ai biết. Một giây sau, Lâm Chính đột nhiên lao tới, giáng tiếp một đạp xuống ngực của anh Hào. 

Phụt! Anh Hào nôn ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra sau ba, bốn mét, đập mạnh xuống đường lớn, gãy thêm vài cái xương ngực. 

“Hả?”, đám đông bàng hoàng. Chu Viên Viên hét lên vì sợ hãi. 

Lâm Chính không dám thể hiện nhiều, nếu không sẽ khiến đám đông sốc lắm và cũng khó giải thích. Thế nên anh cũng chỉ sử dụng vài chiêu mà bọn côn đồ đầu đường xó chợ hay sử dụng mà thôi. 

Anh nhấc một chiếc ghế ở ngay cạnh vác ngược đi về phía quán quân tán thủ. Lúc tới gần, anh giơ ghế, điên cuồng đập xuống người hắn. Mỗi nhát đập đều không hề nương tay. 

Bụp! Bụp… 

Âm thanh nặng nề vang lên, cùng với đó là tiếng gào thét rền trời của anh Hạo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện