Người Chồng Vô Dụng Của Nữ Thần

Chương 93: Chương 93




“Nhưng mà… mình ở đây… là để gặp một khách hàng…”, Tô Nhu hơi hoang mang.

“Khách hàng mà em sẽ gặp chính là cậu Sở của chúng ta”, chị Mai đi ra khỏi đám đông, mỉm cười nói: “Cậu Sở đã điều tra về em từ trước, cậu ấy biết những uất ức mà em phải chịu thời gian này.

Cậu ấy cũng rất tôn trọng lựa chọn của em, vì vậy cậu ấy dùng danh nghĩa một nhà đầu tư nhờ chị tiếp xúc với em, đồng thời cấp cho em mười triệu tệ tiền vốn không cần hoàn trả để em lập nghiệp!”.

Tô Nhu nghe vậy lập tức đứng đờ ra tại chỗ.

Hóa ra mọi chuyện đều là sự sắp đặt của Sở Diêu Hàng.

Dù là chị Mai, Trương Hi, Tiểu Nhiễm hay là buổi tiệc tối nay đều là Sở Diêu Hàng một tay chuẩn bị.

Vì Tô Nhu, anh ta có thể nói là dùng hết tâm tư…
Nhiều người bị hành động của Sở Diêu Hàng làm cảm động.

Một vài cô gái dùng ánh mắt chan chứa tình cảm nhìn chằm chằm người đàn ông cao to tuấn tú đó, chỉ muốn mình là người được anh ta nhìn với ánh mắt thâm tình.

“Nhu Nhu, nếu không phải nhà anh bắt anh đi bộ đội, anh sẽ không bỏ lỡ em, em cũng đã trở thành vợ của Sở Diêu Hàng này từ lâu.

Nhưng may là ông trời lại cho anh thêm một cơ hội.

Lần này, anh sẽ không bỏ lỡ nữa đâu!”, Sở Diêu Hàng nói đầy thâm tình, sau đó lấy từ trong túi ra một chiếc hộp tinh xảo, đồng thời quỳ một gối trước mặt Tô Nhu, chậm rãi mở hộp ra, một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trong suốt đựng trong hộp hiện ra.


“A!”.

“Đây là cầu hôn sao?”.

“Cậu Sở đang cầu hôn cô Tô Nhu sao?”.

“Trời ạ, lãng mạn quá đi!”.

Xung quanh vang lên tiếng hét của các cô gái.

Tô Nhu sửng sốt.

Trong mắt Lâm Chính toát ra sự lạnh lẽo.

“Nhu Nhu, gả cho anh đi!”, Sở Diêu Hàng nhẹ nhàng nói.

“Gả cho anh ấy!”.

“Gả cho anh ấy!”.

“Gả cho anh ấy!”.

Người xung quanh đồng thanh hô lên, nhất là những người bạn người thân của Sở Diêu Hàng ẩn trong đám đông lại càng ra sức hò hét.

Mặt Tô Nhu trắng bệch, liên tục lùi về sau, tức giận nói: “Sở Diêu Hàng, cậu đang làm gì vậy? Tôi kết hôn rồi!”.

“Anh biết hết!”, Sở Diêu Hàng dịu dàng nói: “Nhưng cuộc hôn nhân của em chỉ là do ông nội em ép buộc.

Em và chồng em hiện nay chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, thậm chí ba năm này em còn không để chồng em chạm vào em.

Nhu Nhu, tình yêu là chuyện hai phía, hôn nhân cũng là chuyện của hai phía, làm vợ chồng ba năm với một người xa lạ đã rất thiệt thòi cho em rồi.

Em vẫn là em một cách trọn vẹn, em vẫn là nữ thần trong lòng anh, cho nên anh muốn cưới em, anh sẽ cưới em.

Chỉ cần em đồng ý, anh có thể giúp hai người ly hôn ngay lập tức, sau đó sẽ tổ chức một đám cưới náo động cả thành phố, quang minh chính đại cưới em vào nhà họ Sở, sẽ không để em chịu tủi nhục giống như ba năm trước!”.

Đó là lời hứa của Sở Diêu Hàng.

Đến từ thực lực của một cậu ấm nhà họ Sở ở Giang Nam.


Lời này ngay cả Mã Phong cũng không dám nói, nhưng Sở Diêu Hàng thì có thể.

Những người phụ nữ ở đây đều không nhịn nổi la lên, khí chất đàn ông của Sở Diêu Hàng thật sự quá mạnh.

Ngay cả những người đàn ông khác cũng cảm thấy lời nói của Sở Diêu Hàng rất ngầu.

Đổi lại là người phụ nữ khác cũng sẽ cảm động nhỉ?
Đẹp trai giàu có, hơn nữa còn xuất thân bộ đội, ở phía sau còn là nhà họ Sở ở Giang Nam, đúng là không có bất cứ khuyết điểm nào.

Tô Nhu cũng phải thừa nhận Sở Diêu Hàng ưu tú hơn Lâm Chính quá nhiều.

Nhất là chuyện hôn lễ.

Hôn lễ ba năm trước đối với cô mà nói đúng là cơn ác mộng.

Nhưng mà… cô có nguyên tắc của mình.

Cô có giới hạn mà cô phải tuân thủ.

Tô Nhu mím môi thật chặt, mãi không lên tiếng.

“Nhu Nhu!”.

Sở Diêu Hàng có chút sốt ruột, vội vàng gọi với giọng tràn đầy tình cảm.

Tô Nhu khẽ hít sâu một hơi, quay đầu sang bên.

Đây là lời từ chối vô thanh sao?
“Tiểu Nhu, mau đồng ý đi, chỉ cần cậu đồng ý, cậu sẽ là bà chủ của nhà họ Sở! Mau đồng ý đi!”, Tiểu Nhiễm sốt sắng nói.


“Phải đấy Tiểu Nhu, chẳng lẽ cậu còn luyến tiếc tên vô dụng Lâm Chính đó sao? Ha, anh ta không cho cậu được gì cả, cậu quan tâm tới anh ta làm gì? Chỉ cần đồng ý với cậu Sở, những cái khác cậu không cần lo!”, Trương Hi cũng khuyên nhủ.

“Đồng ý anh ấy!”.

“Đồng ý anh ấy!”.

“Đồng ý anh ấy!”.

Người xung quanh lại tiếp tục hò hét.

Tất cả áp lực đều dồn lên Tô Nhu, khiến cô không thở nổi.

Sở Diêu Hàng nhếch khóe miệng, vô cùng chắc chắn.

Nhưng đúng lúc đó, một bàn tay đột nhiên vươn tới từ bên cạnh, đóng nắp hộp đựng chiếc nhẫn kim cương trong tay Sở Diêu Hàng lại.

Sở Diêu Hàng sững sờ, nghiêng đầu nhìn sang, đối điện với một cặp mắt lạnh thấu xương.

“Anh làm gì vậy?”, Sở Diêu Hàng nhíu mày hỏi.

“Cậu tên Sở Diêu Hàng đúng không? Tôi hỏi cậu, cậu cầu hôn vợ tôi ngay trước mặt tôi? Ai cho cậu lá gan đó?”, giọng nói không hề có cảm xúc vang lên…



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện