Người Chồng Yêu
Chương 79
Nơi An Như ở cách tiểu khu Úc Linh không xa lắm, chỉ cần đi nửa tiếng xe thì tới. Đến nhà An Như, vừa ấn chuông cửa thì cửa đã mở.
Mở cửa là một người đàn ông cao gầy tuấn mỹ, gần như nhìn không ra tuổi của người tuấn mỹ này.
Ông ta thoạt nhìn hơi gầy, thân hình mỏng, mặc một bộ quần áo trong nhà, vẫn thấy gầy, nhưng gương mặt lại rất tuấn mỹ, khiến cho người ta có cảm giác như một học sỹ Hàn lâm viện cổ đại đọc đủ thứ thi thư, một người có khí chất và ý nhị, phá lệ hấp dẫn người như thế, da dẻ lại hơi tái nhợt bệnh trạng càng tăng thêm khí chất u buồn của ông lên, nhìn xa xa tựa như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng vậy.
Hề Từ nhìn đến ông, hiểu rõ được đây chính là chồng Niếp Ung Hòa của An Như rồi. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra trong nam tính nhân loại còn có một người có ngoại hình xuất sắc như thế, dung mạo và khí chất đó, gần như vượt qua giới hạn, lại hiểu thêm chút vì sao Cung Mạn Oánh lại đối với ông nhớ mãi không quên, thậm chí còn vì ông mà đến giờ cũng không kết hôn.
Theo tư liệu của trợ lý Nguyễn cung cấp kết hợp với lời Úc Linh nói có thể biết, năm đó An Như, Úc Mẫn Mẫn, Cung Mạn Oánh, Niếp Ung Hòa bọn họ đều cùng là sinh viên đại học, nhưng lại khác khoa, Úc Mẫn Mẫn và Niếp Ung Hòa là sinh viên khảo cổ, Cung Mạn Oánh và An Như là khoa thời sự.
Úc Mẫn Mẫn và Niếp Ung Hòa vì cùng một thế hệ, lại cùng vĩ đại giống nhau, thường cùng nhau nghiên cứu thảo luận, nên nhanh chóng trở thành bạn bè.
Úc Mẫn Mẫn và An Như, Cung Mạn Oánh ba người tuy hơi khác khóa nhưng lại cùng ở trong một ký túc xá, cả ba nhanh chóng trở nên thân thiết trong ký túc, lúc ấy được Úc Mẫn Mẫn giới thiệu, hai người mới biết tới Niếp Ung Hòa.
An Như và Cung Mạn Oánh đều thích vị sinh viên học ngành khảo cổ này, nhưng lúc sắp tốt nghiệp, Niếp Ung Hòa và An Như lại kết giao, thậm chí sau khi tốt nghiệp không lâu thì hai người kết hôn. Cung Mạn Oánh thất hồn lạc phách, trong lòng vẫn cho là An Như không để ý nghĩa khí bạn bè, đoạt người bà thích, những năm gần đây vẫn vô cùng để ý tới bà, lúc hận lên thường gây ra chút phiền toái với An Như.
Khúc mắc ba người bởi vậy mà có.
Sức khỏe Niếp Ung Hòa không được tốt, nghe nói vốn sinh ra đã yếu ớt, trước đây nhà nghèo, không có gì ăn, sức khỏe không được chăm sóc chiếu cố tốt nên thân thể cũng bị suy dinh dưỡng, vì thế sau khi lớn lên thân thể không có sức chống đỡ tốt, bình thường hay bị bệnh thoạt nhìn trông rất gầy.
Nhìn thấy họ, Niếp Ung Hòa cười to nói, “Các con tới rồi, mau vào đi’
Lúc ông không cười thoạt nhìn trông u buồn và yếu ớt, khiến cho người ta không dám quấy rầy, sợ bất cẩn khiến ông càng thêm u buồn, nhưng lúc cười rộ lên, lại có vẻ hơi lạc quan, cả thế giới như bừng sáng hẳn lên.
“Dượng!” Úc Linh vừa vào cửa, vừa ôm lấy một cánh tay của ông lắc lắc, nhìn mặt ông, ‘Con rất nhớ người”
Niếp Ung Hòa xoa xoa đầu cô, cười không nói, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hề Từ.
Hề Từ cười lễ phép, cùng gọi một câu giống Úc Linh, “Dượng!”
Niếp Ung Hòa cười khẽ, ‘Cậu tên là Hề Từ đi? An Như đã nói với ta rồi, trước vào nhà ngồi nói chuyện đã’ Nói xong, nắm tay Úc Linh đi vào.
Hề Từ ở phía sau bưng quà, nhìn thấy tay Úc Linh được ông nắm kéo, tự nhiên nhìn ra được Niếp Ung Hòa và An Như giống nhau, đều coi Úc Linh như con gái nhà mình, song trong lòng lại thấy hơi mất tự nhiên.
Vì thế sau khi ngồi xuống, anh kéo Úc Linh tới cạnh mình ngồi, sau đó đặt một chậu hoa vào lòng cô.
Úc Linh thuận thế tiếp nhận, đặt lên bàn, cười khanh khách nói, ‘Dượng à, chúng con mang cho người hai bồn hoa, Hề Từ chăm sóc chúng rất tốt, hoa này khác hẳn với hoa bán bên ngoài, để ở trong nhà, không khí còn trong lành hơn bên ngoài mấy lần đó ạ”
Cũng không phải thế, chỉ cần đặt hai bồn trên bàn, cúi gần tới, Niếp Ung Hòa đã có cảm giác không khí chung quanh quả thật tươi mát hẳn lên, khiến ông cũng thấy ngạc nhiên. Thủa nhỏ sức khỏe ông không tốt, sau khi đi làm có điều kiện, lại được chăm sóc cẩn thận, nên đối với những thứ này nọ cách xa, bình thường chăm sóc chút hoa cỏ để tu thân dưỡng tính, đối với hoa cỏ cũng phá lệ kinh khủng, dĩ nhiên cũng nhìn ra hai bồn hoa này có chỗ bất phàm.
“Quả thậ là chăm sóc rất tốt, các con có lòng rồi’ Niếp Ung Hòa cười nói.
Úc Linh hơi chút lấy lòng, bảo, “Dượng à, hoa này là do con và Hề Từ mang từ cửa hàng bán hoa về đó, có cửa hàng bán hoa cây cối rất được, so với cửa hàng bán hoa bên ngoài rất tốt, sau này dượng cần loại gì, thì tới đó tìm là được ạ, nhà người ta trồng hoa rất tốt, có nhiều loại hoa không khí cũng tốt nữa ạ”
Niếp Ung Hòa cười gật đầu, hỏi rõ địa chỉ cửa hàng bán hoa, bảo sau này có thời gian sẽ đi xem.
Lúc này An Như từ trong bếp bưng trà đi ra, vừa châm trà cho họ vừa nói, ‘Con đừng có nịnh nọt như thế, con làm tốt chuyện của con dượng con đều biết cả” Đứa nhỏ gấu này, bà không trị được thì chồng bà sao trị được chứ?
Úc Linh yên lặng nhìn về phía Hề Từ rụt người lại, vẻ mặt vô tội nhìn Niếp Ung Hoaaf.
An như thấy hơi buồn cười, liếc Hề Từ một cái, rồi lại tiến vào bếp xem nồi canh, để lại ông chồng đối phó với đứa nhỏ gấu kia.
Niếp Ung Hòa là một người sống nội tâm, rất ít tức giận với người ta, cho dù người bên ngoài có làm gì quá mức, nhiều nhất là không nói câu nào, sau đó đợi mà xem. Nghe thấy chuyện úc Linh xúc động kết hôn, ông sao không rõ đứa nhỏ này không nói cho người lớn trong nhà chứ, sợ là bị mắng, đợi đến lúc không thể tha thứ, gọi người tới nhận thì cũng lấy lòng trước.
Ông lập tức cũng không tỏ vẻ cái gì, cười vô cùng nhẹ nhàng, nói ít hiểu nhiều. Nhưng mà thái độ như thế khiến trong lòng Úc Linh cứ nao nao.
Úc Linh quả thật có chút không sợ trời không sợ đất, là đứa bé gấu khùng, song lại rất sợ Niếp Ung Hòa tức giận, bởi vì trước đây một năm được An Như đưa tới đây, nguyên nhân được Niếp Ugn hòa dạy dỗ, khiến cô biết vị dượng này không sợ giấu diếm, nhưng có thể lợi hại hơn nữ cường nhân an Như nhiều, lúc chỉnh người thì đều khiến người ta khổ hết chỗ nói.
Cô lập tức dũng cảm gánh vác sai lầm, “Dượng à, người giận con sao?” Cô theo Hề Từ, mím môi, nói đầy tội nghiệp, ‘Lúc đó sức khỏe bà con không tốt, lại vô cùng lo cho con, vì thế con mới có thể…. Hề Từ tốt lắm, con cũng thích anh ấy, không hối hận kết hôn với anh ấy. Hơn nữa… “ Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Hề Từ có thể giải quyết hết mọi phiền toái trên người con đó”
Trong lòng Niếp Ung Hòa khẽ nhúc nhích, lúc này mới đưa mắt nhìn Hề Từ, kinh ngạc hỏi, “Thật sao?’
“Vâng!” Úc Linh ôm một cánh tay Hề Từ, nói, “Hề Từ là phụ trợ thiên sư, quỷ quái gì đều sợ ảnh hết, có ảnh, quỷ quái gì cũng không dám đến làm con sơ”
Điều này càng khiến Niếp Ung Hòa giật mình hơn, ánh mắt nhìn về phía Hề Từ hơi khác trước.
Nếu lúc trước quả thật ông hơi tức giận chuyện đứa nhỏ kết hôn không nói cho họ, kéo tới bây giờ, sau khi nghe nói Hề Từ lợi hại, lại nói rõ ra sự lựa chọn của Úc Linh.
Rõ ràng úc Linh xúc động chọn Hề Từ kết hôn, cô ấy còn không biết Hề Từ có bản lĩnh thế, chỉ thuần túy xúc động, không quan tâm làm trước nói sau. Về phần chuyện này, sẽ không nói rõ ra được, dùng để lấy cớ cũng rất tốt.
“Vậy giờ con còn sợ nữa không/’ Niếp Ung Hòa hỏi.
Úc Linh, “…” Dượng người nói thế làm gì (cái gì nên nói thì nói không nên thì đừng nói chứ ạ?)
Thấy cô nghẹn khuất, Niếp Ung Hòa sao không rõ, lập tức cười nói với Hề Từ, “Úc Linh từ nhỏ hơi có chút đặc biệt, có thể nhìn thấy một ít thứ gì đó mà người thường không thấy, mới trước đây thường xuyên bị dọa đến mất ngủ, rồi cuối cùng biến thành tật xấu nhát gan, sau này phiền con chăm sóc cho nó rồi”
Úc Linh hừ một câu, cô mới không thèm nhát gan nhá, sợ quỷ cũng không có nghĩa là nhát gan. Nụ cười trên mặt Hề Từ rõ hơn chút, bảo, “Ngài yên tâm, con sẽ chiếu cố cô ấy tốt ạ’
Sau khi biết một thân phận khác của Hề Từ, Niếp Ung Hòa dĩ nhiên tò mò hỏi về thiên sư và một ít chuyện quỷ quái linh tinh gì đó.
Ông là một người có tâm tư mẫn cảm, còn cẩn thận hơn cả vợ An Như, Úc Linh được nhà họ nhận nuôi 1 năm đó, nhanh chóng theo phản ứng của đứa nhỏ mà nhận ra sự khác thường của con bé, sau đó cứ lặp đi lặp lại, phát hiện ra Úc Linh có thể nhìn thấy một thứ gì đó mà người thường không thấy, khi đó quả thật khiến ông vô cùng giật mình.
Tuy nói là thế giới khoa học, nhưng nếu chính đứa nhỏ của mình có thể nhìn thấy mấy thứ đó, thậm chí còn bị dọa thành như thế, cho dù không tin cũng phải tin mấy phần. Sau đó ông lại lớn mật điều tra về mặt này, còn từng đi bái phỏng một số ít cao tăng đắc đạo, rốt cuộc tin tưởng thế giới này có yêu ma quỷ quái linh tinh gì đó tồn tại, cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Có thể nói, Úc Linh có yêu cổ quấn thân., rất dễ hấp dẫn yêu ma quỷ quái tiếp cận, lúc cô ở thời điểm không có năng lực bảo vệ mình, ngoài Hề Từ âm thầm bảo vệ ra thì còn có Niếp Ung Hòa che chở, nên có thể để cô lớn lên bình an tới giờ.
Hề Từ nghe thấy trong lời nói của Niếp Ung Hòa cũng mơ hồ đoán được điều đó, càng thêm kính trọng Niếp Ung Hòa mấy phần.
Úc Linh nghe thấy dượng mình và Hề Từ thảo luận vấn đề không thuộc loại mình, da gà nổi đầy, cuối cùng không chịu được nữa nói với họ một câu, “Mọi người cứ chậm rãi tán gẫu đi, con đi giúp dì An một tay” rồi bỏ chạy.
Niếp Ung Hòa hơi bật cười, mãi sau khi cô vào bếp, mới nhìn về phía Hề Từ ánh mắt hơi thay đổi, cười không dứt nói, ‘Hề tiên sinh, các người là người lợi hại vậy, hẳn có thể nhìn ra được dị thường trên người Úc Linh chứ/’
Hề Từ lặng lẽ nhìn, không thừa nhận cũng không phủ nhận, bảo, ‘Tôi sẽ bảo vệc ô ấy”
Niếp Ung Hòa nghe xong, bất giác thở dài, ‘Cậu có biết đại sư kham khổ không? Tôi và đại sư Khảm Khổ, coi như có chút duyên phận, năm đó ông ấy bảo cho tôi biết, mệnh cách Úc Linh không tốt lắm, trong vận mệnh có sát, vô cùng kỳ lạ, lúc thì ứng với vận khí lớn, có lúc lại cùng với sát khí, sợ là không sống lâu” Nói đến đây, ông lại hơi thương cảm.
Tuy Úc Linh không phải con ruột của ông, nhưng mà ông và Úc Mẫn Mẫn là bạn đại học thân thiết, sau đó lại chăm sóc con bé một khoảng thời gian, thân thể mình biết rất rõ, sợ là đời này không có con, vì thế hai vợ chồng họ luôn ngầm coi trong lòng con bé là đứa con của mình để đối đãi.
Biết được vận mệnh như vậy của cô, chỉ sợ còn chết sớm hơn cả mình, trong lòng đau đớn khổ sở biết bao.
Chỉ là mệnh cách của đứa bé này rất kỳ lạ, vì thế lúc ông chăm sóc cho nó, cũng cảnh giác liên tục, dùng nhiều tâm tư dạy dỗ cô, hướng dẫn cô học tập và sống, lại không kìm được muốn đem mọi thứ tốt nhất cho cô, sợ cô không kịp hưởng thụ.
Nhưng mà chút tâm tư này lại không dùng tới, cô có sức khỏe, vô bệnh vô tai, thỉnh thoảng lại toát ra biểu hiện dị thường, đặc biệt là lúc ngủ không đủ giấc thì tinh thần không được tốt cho lắm.
“Nếu có thể sửa được mệnh cách của con bé, phải trả giá bất cứ thứ gì, tôi cũng đều nguyện ý, nhưng đại sư Khảm Khổ nói, mệnh số con người đã có từ lúc được sinh ra, chỉ có ông trời mới có khả năng sửa lại nó”
Hề Từ cụp mắt xuống rung lên nhẹ nhàng không nói gì.
Trong bếp, An Như đang thái gì đó, thấy Úc Linh chen vào liếc mắt nhìn cô một cái cười nhạo bảo, “Sao lại chạy tới đây rồi? Có phải lại bị dượng con mắng không? Con cứ vậy bỏ lại chồng mình để nó đối mặt với Ung Hòa sao?” Bà cũng biết chồng mình nhìn bộ dạng trông thanh nhã thoát tục không nhuốm bụi trần, thực ra cũng khá xấu tính, sẽ đối phó với một người, mà người bị đối phó đó chắc chắn gặp xui xẻo ngay.
Úc Linh đỡ một tay, nhỏ giọng nói, ‘Bọn họ đang nói ít chuyện yêu ma quỷ quái, con nghe mà thấy sợ nên chẳng bằng tới đây giúp dì còn hơn’
An NHư nghe xong phì cười, giọng oán trách, “Con đã lớn chừng này rồi, vẫn còn sợ loại này nọ sao?”
“Dì An, sợ quỷ là chuyện rất bình thường mà? Chuyện này có gì mà mất mặt chứ?’
Nghe cô nói chẳng ngượng, An Như nghi ngờ hỏi, “Sao tự dưng dượng con lại nói chuyện này với Hề Từ vậy?”
“Ai biết được chứ, chắc gần đây dượng cảm thấy có hứng về mặt này đó dì, Hề Từ cũng biết một ít, vì thế hai người nói là nói. Dì xem, con vốn chẳng cần lo lắng, chẳng phải dượng và Hề Từ ở chung rất tốt hay sao ạ?” Thần sắc Úc Linh bình thản nói.
An NHư không nghi ngờ, cười tiếp tục bận rộn. Sau khi An Như và Úc Linh thu dọn nguyên liệu nấu nướng xong, thì ra ngoài đợi, để đàn ông vào bếp.
Công việc của An Như, tuy nghĩ là hiền lành, nhưng bà lại không thanh nhàn như giáo sư đại học Niếp Ung Hòa, thường xuyên có rất nhiều việc, vì thế lúc hai vợ chồng ở nhà thì bình thường bảo mẫu không tới, đều do Niếp Ung Hòa là trưởng bếp, còn bà thì giúp xử lý nguyên liệu nấu nướng. Tuy Tay nghề nấu ăn của Niếp Ung Hòa cũng không tính là giỏi song còn tốt hơn An Như chỉ biết nấu món canh, cơm đơn giản nhiều.
Cuối cùng sau khi Niếp Ung Hòa làm một món ăn, thì vẫn một tay Hề Từ tiếp nhận chức đầu bếp.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay tới từng đợt, An Như nhìn về Úc Linh cười nói, “Con bé nha đầu kia bình thường có lộc ăn rồi”
Úc Linh cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nhưng hai mắt sáng long lanh, đã bán đứng chút kiêu ngạo nhỏ trong lòng cô rồi.
An Như và Niếp Ung Hòa không kìm được đều bật cười lắc đầu.
Ăn tối xong, cả bốn người cùng nhau tán gẫu, không khí có vẻ rất hòa hợp.
Úc Linh ăn một miếng dưa bở, lại nhìn nhìn An Như, rồi lại ngó Niếp Ung Hòa, mặt mày hơi nhíu lại, bất giác khó hạ quyết tâm nói ra chuyện của Cung Mạn Oánh. Một mình nói cho dượng dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu dì An vẫn không biết, sau này vẫn không phòng bị với Cung Mạn Oánh, không rõ bà sẽ bị ngã bất cứ lúc nào nữa.
“Có chuyện gì thì nói đi’ Niếp Ung Hòa đột nhiên mở miệng, “Nếu là chuyện của dì An con thì cũng nên cho bà ấy biết đi”
An Như ngạc nhìn cô, lại nhìn chồng, nghi ngờ hỏi, “Chuyện gì mà tôi không thể biết vậy?”
Úc Linh lại nhìn nhìn Hề Từ, thấy anh nhìn về phía mình mỉm cười, cuối cùng nói, “Quả thật là có liên quan tới dì An…”
Ngay sau đó nói tới chuyện mấy ngày nay họ tiếp xúc nói chuyện với Cát Tân thế nào, sau khi nói xong, nhìn nhìn hai vợ chồng đối diện, thấy Niếp Ung Hòa bộ dạng không chút sợ hãi, bất giác giơ ngón cái lên, quả thật năng lực thừa nhận của dượng khủng quá đi. Còn an Như thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, kinh ngạc rồi bất giác lại thấy khổ sở, trong bất chợt thấy hành vi Cung Mạn Oánh này quả thật coi nhẹ lại không phải chuyện của mình nữa.
“Mạn Oánh cô ấy…” An NHư hít sâu một hơi, giọng rít lên từ kẽ răng, “Tôi cứ nghĩ là cô ấy đã buông xuống, trước trận cô ấy vẫn nói với tôi, đã tìm được một bạn trai, chuẩn bị kết hôn, ai ngờ…”
Mấy người bọn họ đều là bạn học tốt của nhau, quan hệ vô cùng tốt, lúc trước lúc cô và Niếp Ung Hòa quyết định kết giao, cũng tự giác hơi xin lỗi Cung Mạn Oánh chút, dù sao tâm ý của Cung Mạn Oánh với Niếp Ung Hòa, rất nhiều người biêt. Là bạn tốt, tâm ý cô vừa rối rắm với Niếp Ung Hòa, lại vừa không biết giải thích sao với Cung Mạn Oánh, cũng bởi thế, mà khiến cho mấy năm nay Cung Mạn Oánh vẫn coi mình là đùa giỡ rảnh tay mới cướp lấy kết giao với Niếp Ung Hòa.
Cuối cùng, dĩ nhiên tình cảm vỡ tan, cho dù sau này Cung Mạn Oánh nói không thèm để ý, cũng không cách nào tu bổ lại tình cảm, tuổi Cung Mạn Oánh gần bốn mươi vẫn chưa kết hôn, thật ra trong lòng vẫn yêu Niếp Ung Hòa.
Đời này An Như có hai người bạn thân, một là Úc Mẫn Mẫn, một là Cung Mạn oánh. Úc Mẫn Mẫn qua đời đột ngột quá mức, khiến cô hiểu ra sinh mệnh vô thường, lại càng quý trọng tình bạn Cung Mạn Oánh này, tuy biết các bà đã lâu vẫn không thân thiết như cũ, những vẫn nhượng bà ấy mấy phần, nghĩ tới thời gian trôi đi tình cảm sẽ dần phai nhạt. Nhưng ai biết thật ra trong lòng Cung Mạn Oánh lại vẫn hận mình.
Niếp Ung Hòa thấy bà đau lòng hốc mắt đỏ, ôm bà vào lòng, vỗ vỗ lưng bà bảo, ‘Nếu biết cô ấy là người như thế, sau này đừng có lui tới cùng cô ấy nữa, chuyện lần này coi như là một cảnh cáo đi”
An Như cúi đầu nghẹn ngào ừ một câu.
Hề Từ và Úc Linh nhìn họ, lại nhìn bộ dạng không chút sợ hãi của Niếp Ung Hòa, tuy miệng nói an ủi, trong mắt lại rét lạnh, trong lòng hiểu ra Niếp Ung Hòa cũng không để ý tới Cung Mạn Oánh cho lắm, nếu không lúc trước sẽ không biết An Như và cung mạn oánh là bạn thân mà vẫn chọn ở cùng với An Như.
Chuyện lần này, cũng khiến An Như nhận rõ sắc mặt thật của bạn tốt Cung Mạn Oánh, có thể tách ra nhanh chóng càng tốt.
An Như đau lòng, cuối cùng cũng khôi phục lại, sau đó kinh ngạc nói, “Hóa ra lúc đó Cát Tân là bị trúng tà, chẳng trách mà cứ vậy tìm chỗ chết” Nói xong, cũng thấy đồng tình chút với Cát Tân, đồng tình rồi thì lại bối rối, nhìn họ muốn nói lại thôi.
Úc Linh giơ tay lên, nói ngoan ngoãn, “Dì An à, trên thế giới này thực sự có yêu ma quỷ quái đó, con không lừa người đâu, trước đó người vẫn cứ không tin con’ Nói đến đây cô có vẻ hơi uất ức.
Mới đây cô còn bị quỷ quái này dọa sợ tới mức tối cũng không dám ngủ, An Như nghĩ là cô muốn gần gũi, vốn không tin. Sau đó Niếp Ung Hòa cũng không muốn cho An Như biết nhiều, sợ làm bà sợ vì thế cô cũng chưa nói gì. An Như thì cứng ngắc, da mặt giật giật, nói khô khốc, ‘Hiện giờ dì tin rồi, ha ha”
Mở cửa là một người đàn ông cao gầy tuấn mỹ, gần như nhìn không ra tuổi của người tuấn mỹ này.
Ông ta thoạt nhìn hơi gầy, thân hình mỏng, mặc một bộ quần áo trong nhà, vẫn thấy gầy, nhưng gương mặt lại rất tuấn mỹ, khiến cho người ta có cảm giác như một học sỹ Hàn lâm viện cổ đại đọc đủ thứ thi thư, một người có khí chất và ý nhị, phá lệ hấp dẫn người như thế, da dẻ lại hơi tái nhợt bệnh trạng càng tăng thêm khí chất u buồn của ông lên, nhìn xa xa tựa như một bức tranh thủy mặc nhẹ nhàng vậy.
Hề Từ nhìn đến ông, hiểu rõ được đây chính là chồng Niếp Ung Hòa của An Như rồi. Đây là lần đầu tiên anh phát hiện ra trong nam tính nhân loại còn có một người có ngoại hình xuất sắc như thế, dung mạo và khí chất đó, gần như vượt qua giới hạn, lại hiểu thêm chút vì sao Cung Mạn Oánh lại đối với ông nhớ mãi không quên, thậm chí còn vì ông mà đến giờ cũng không kết hôn.
Theo tư liệu của trợ lý Nguyễn cung cấp kết hợp với lời Úc Linh nói có thể biết, năm đó An Như, Úc Mẫn Mẫn, Cung Mạn Oánh, Niếp Ung Hòa bọn họ đều cùng là sinh viên đại học, nhưng lại khác khoa, Úc Mẫn Mẫn và Niếp Ung Hòa là sinh viên khảo cổ, Cung Mạn Oánh và An Như là khoa thời sự.
Úc Mẫn Mẫn và Niếp Ung Hòa vì cùng một thế hệ, lại cùng vĩ đại giống nhau, thường cùng nhau nghiên cứu thảo luận, nên nhanh chóng trở thành bạn bè.
Úc Mẫn Mẫn và An Như, Cung Mạn Oánh ba người tuy hơi khác khóa nhưng lại cùng ở trong một ký túc xá, cả ba nhanh chóng trở nên thân thiết trong ký túc, lúc ấy được Úc Mẫn Mẫn giới thiệu, hai người mới biết tới Niếp Ung Hòa.
An Như và Cung Mạn Oánh đều thích vị sinh viên học ngành khảo cổ này, nhưng lúc sắp tốt nghiệp, Niếp Ung Hòa và An Như lại kết giao, thậm chí sau khi tốt nghiệp không lâu thì hai người kết hôn. Cung Mạn Oánh thất hồn lạc phách, trong lòng vẫn cho là An Như không để ý nghĩa khí bạn bè, đoạt người bà thích, những năm gần đây vẫn vô cùng để ý tới bà, lúc hận lên thường gây ra chút phiền toái với An Như.
Khúc mắc ba người bởi vậy mà có.
Sức khỏe Niếp Ung Hòa không được tốt, nghe nói vốn sinh ra đã yếu ớt, trước đây nhà nghèo, không có gì ăn, sức khỏe không được chăm sóc chiếu cố tốt nên thân thể cũng bị suy dinh dưỡng, vì thế sau khi lớn lên thân thể không có sức chống đỡ tốt, bình thường hay bị bệnh thoạt nhìn trông rất gầy.
Nhìn thấy họ, Niếp Ung Hòa cười to nói, “Các con tới rồi, mau vào đi’
Lúc ông không cười thoạt nhìn trông u buồn và yếu ớt, khiến cho người ta không dám quấy rầy, sợ bất cẩn khiến ông càng thêm u buồn, nhưng lúc cười rộ lên, lại có vẻ hơi lạc quan, cả thế giới như bừng sáng hẳn lên.
“Dượng!” Úc Linh vừa vào cửa, vừa ôm lấy một cánh tay của ông lắc lắc, nhìn mặt ông, ‘Con rất nhớ người”
Niếp Ung Hòa xoa xoa đầu cô, cười không nói, thỉnh thoảng lại nhìn về phía Hề Từ.
Hề Từ cười lễ phép, cùng gọi một câu giống Úc Linh, “Dượng!”
Niếp Ung Hòa cười khẽ, ‘Cậu tên là Hề Từ đi? An Như đã nói với ta rồi, trước vào nhà ngồi nói chuyện đã’ Nói xong, nắm tay Úc Linh đi vào.
Hề Từ ở phía sau bưng quà, nhìn thấy tay Úc Linh được ông nắm kéo, tự nhiên nhìn ra được Niếp Ung Hòa và An Như giống nhau, đều coi Úc Linh như con gái nhà mình, song trong lòng lại thấy hơi mất tự nhiên.
Vì thế sau khi ngồi xuống, anh kéo Úc Linh tới cạnh mình ngồi, sau đó đặt một chậu hoa vào lòng cô.
Úc Linh thuận thế tiếp nhận, đặt lên bàn, cười khanh khách nói, ‘Dượng à, chúng con mang cho người hai bồn hoa, Hề Từ chăm sóc chúng rất tốt, hoa này khác hẳn với hoa bán bên ngoài, để ở trong nhà, không khí còn trong lành hơn bên ngoài mấy lần đó ạ”
Cũng không phải thế, chỉ cần đặt hai bồn trên bàn, cúi gần tới, Niếp Ung Hòa đã có cảm giác không khí chung quanh quả thật tươi mát hẳn lên, khiến ông cũng thấy ngạc nhiên. Thủa nhỏ sức khỏe ông không tốt, sau khi đi làm có điều kiện, lại được chăm sóc cẩn thận, nên đối với những thứ này nọ cách xa, bình thường chăm sóc chút hoa cỏ để tu thân dưỡng tính, đối với hoa cỏ cũng phá lệ kinh khủng, dĩ nhiên cũng nhìn ra hai bồn hoa này có chỗ bất phàm.
“Quả thậ là chăm sóc rất tốt, các con có lòng rồi’ Niếp Ung Hòa cười nói.
Úc Linh hơi chút lấy lòng, bảo, “Dượng à, hoa này là do con và Hề Từ mang từ cửa hàng bán hoa về đó, có cửa hàng bán hoa cây cối rất được, so với cửa hàng bán hoa bên ngoài rất tốt, sau này dượng cần loại gì, thì tới đó tìm là được ạ, nhà người ta trồng hoa rất tốt, có nhiều loại hoa không khí cũng tốt nữa ạ”
Niếp Ung Hòa cười gật đầu, hỏi rõ địa chỉ cửa hàng bán hoa, bảo sau này có thời gian sẽ đi xem.
Lúc này An Như từ trong bếp bưng trà đi ra, vừa châm trà cho họ vừa nói, ‘Con đừng có nịnh nọt như thế, con làm tốt chuyện của con dượng con đều biết cả” Đứa nhỏ gấu này, bà không trị được thì chồng bà sao trị được chứ?
Úc Linh yên lặng nhìn về phía Hề Từ rụt người lại, vẻ mặt vô tội nhìn Niếp Ung Hoaaf.
An như thấy hơi buồn cười, liếc Hề Từ một cái, rồi lại tiến vào bếp xem nồi canh, để lại ông chồng đối phó với đứa nhỏ gấu kia.
Niếp Ung Hòa là một người sống nội tâm, rất ít tức giận với người ta, cho dù người bên ngoài có làm gì quá mức, nhiều nhất là không nói câu nào, sau đó đợi mà xem. Nghe thấy chuyện úc Linh xúc động kết hôn, ông sao không rõ đứa nhỏ này không nói cho người lớn trong nhà chứ, sợ là bị mắng, đợi đến lúc không thể tha thứ, gọi người tới nhận thì cũng lấy lòng trước.
Ông lập tức cũng không tỏ vẻ cái gì, cười vô cùng nhẹ nhàng, nói ít hiểu nhiều. Nhưng mà thái độ như thế khiến trong lòng Úc Linh cứ nao nao.
Úc Linh quả thật có chút không sợ trời không sợ đất, là đứa bé gấu khùng, song lại rất sợ Niếp Ung Hòa tức giận, bởi vì trước đây một năm được An Như đưa tới đây, nguyên nhân được Niếp Ugn hòa dạy dỗ, khiến cô biết vị dượng này không sợ giấu diếm, nhưng có thể lợi hại hơn nữ cường nhân an Như nhiều, lúc chỉnh người thì đều khiến người ta khổ hết chỗ nói.
Cô lập tức dũng cảm gánh vác sai lầm, “Dượng à, người giận con sao?” Cô theo Hề Từ, mím môi, nói đầy tội nghiệp, ‘Lúc đó sức khỏe bà con không tốt, lại vô cùng lo cho con, vì thế con mới có thể…. Hề Từ tốt lắm, con cũng thích anh ấy, không hối hận kết hôn với anh ấy. Hơn nữa… “ Cô rũ mắt xuống, nhỏ giọng nói, “Hề Từ có thể giải quyết hết mọi phiền toái trên người con đó”
Trong lòng Niếp Ung Hòa khẽ nhúc nhích, lúc này mới đưa mắt nhìn Hề Từ, kinh ngạc hỏi, “Thật sao?’
“Vâng!” Úc Linh ôm một cánh tay Hề Từ, nói, “Hề Từ là phụ trợ thiên sư, quỷ quái gì đều sợ ảnh hết, có ảnh, quỷ quái gì cũng không dám đến làm con sơ”
Điều này càng khiến Niếp Ung Hòa giật mình hơn, ánh mắt nhìn về phía Hề Từ hơi khác trước.
Nếu lúc trước quả thật ông hơi tức giận chuyện đứa nhỏ kết hôn không nói cho họ, kéo tới bây giờ, sau khi nghe nói Hề Từ lợi hại, lại nói rõ ra sự lựa chọn của Úc Linh.
Rõ ràng úc Linh xúc động chọn Hề Từ kết hôn, cô ấy còn không biết Hề Từ có bản lĩnh thế, chỉ thuần túy xúc động, không quan tâm làm trước nói sau. Về phần chuyện này, sẽ không nói rõ ra được, dùng để lấy cớ cũng rất tốt.
“Vậy giờ con còn sợ nữa không/’ Niếp Ung Hòa hỏi.
Úc Linh, “…” Dượng người nói thế làm gì (cái gì nên nói thì nói không nên thì đừng nói chứ ạ?)
Thấy cô nghẹn khuất, Niếp Ung Hòa sao không rõ, lập tức cười nói với Hề Từ, “Úc Linh từ nhỏ hơi có chút đặc biệt, có thể nhìn thấy một ít thứ gì đó mà người thường không thấy, mới trước đây thường xuyên bị dọa đến mất ngủ, rồi cuối cùng biến thành tật xấu nhát gan, sau này phiền con chăm sóc cho nó rồi”
Úc Linh hừ một câu, cô mới không thèm nhát gan nhá, sợ quỷ cũng không có nghĩa là nhát gan. Nụ cười trên mặt Hề Từ rõ hơn chút, bảo, “Ngài yên tâm, con sẽ chiếu cố cô ấy tốt ạ’
Sau khi biết một thân phận khác của Hề Từ, Niếp Ung Hòa dĩ nhiên tò mò hỏi về thiên sư và một ít chuyện quỷ quái linh tinh gì đó.
Ông là một người có tâm tư mẫn cảm, còn cẩn thận hơn cả vợ An Như, Úc Linh được nhà họ nhận nuôi 1 năm đó, nhanh chóng theo phản ứng của đứa nhỏ mà nhận ra sự khác thường của con bé, sau đó cứ lặp đi lặp lại, phát hiện ra Úc Linh có thể nhìn thấy một thứ gì đó mà người thường không thấy, khi đó quả thật khiến ông vô cùng giật mình.
Tuy nói là thế giới khoa học, nhưng nếu chính đứa nhỏ của mình có thể nhìn thấy mấy thứ đó, thậm chí còn bị dọa thành như thế, cho dù không tin cũng phải tin mấy phần. Sau đó ông lại lớn mật điều tra về mặt này, còn từng đi bái phỏng một số ít cao tăng đắc đạo, rốt cuộc tin tưởng thế giới này có yêu ma quỷ quái linh tinh gì đó tồn tại, cũng cẩn thận hơn rất nhiều.
Có thể nói, Úc Linh có yêu cổ quấn thân., rất dễ hấp dẫn yêu ma quỷ quái tiếp cận, lúc cô ở thời điểm không có năng lực bảo vệ mình, ngoài Hề Từ âm thầm bảo vệ ra thì còn có Niếp Ung Hòa che chở, nên có thể để cô lớn lên bình an tới giờ.
Hề Từ nghe thấy trong lời nói của Niếp Ung Hòa cũng mơ hồ đoán được điều đó, càng thêm kính trọng Niếp Ung Hòa mấy phần.
Úc Linh nghe thấy dượng mình và Hề Từ thảo luận vấn đề không thuộc loại mình, da gà nổi đầy, cuối cùng không chịu được nữa nói với họ một câu, “Mọi người cứ chậm rãi tán gẫu đi, con đi giúp dì An một tay” rồi bỏ chạy.
Niếp Ung Hòa hơi bật cười, mãi sau khi cô vào bếp, mới nhìn về phía Hề Từ ánh mắt hơi thay đổi, cười không dứt nói, ‘Hề tiên sinh, các người là người lợi hại vậy, hẳn có thể nhìn ra được dị thường trên người Úc Linh chứ/’
Hề Từ lặng lẽ nhìn, không thừa nhận cũng không phủ nhận, bảo, ‘Tôi sẽ bảo vệc ô ấy”
Niếp Ung Hòa nghe xong, bất giác thở dài, ‘Cậu có biết đại sư kham khổ không? Tôi và đại sư Khảm Khổ, coi như có chút duyên phận, năm đó ông ấy bảo cho tôi biết, mệnh cách Úc Linh không tốt lắm, trong vận mệnh có sát, vô cùng kỳ lạ, lúc thì ứng với vận khí lớn, có lúc lại cùng với sát khí, sợ là không sống lâu” Nói đến đây, ông lại hơi thương cảm.
Tuy Úc Linh không phải con ruột của ông, nhưng mà ông và Úc Mẫn Mẫn là bạn đại học thân thiết, sau đó lại chăm sóc con bé một khoảng thời gian, thân thể mình biết rất rõ, sợ là đời này không có con, vì thế hai vợ chồng họ luôn ngầm coi trong lòng con bé là đứa con của mình để đối đãi.
Biết được vận mệnh như vậy của cô, chỉ sợ còn chết sớm hơn cả mình, trong lòng đau đớn khổ sở biết bao.
Chỉ là mệnh cách của đứa bé này rất kỳ lạ, vì thế lúc ông chăm sóc cho nó, cũng cảnh giác liên tục, dùng nhiều tâm tư dạy dỗ cô, hướng dẫn cô học tập và sống, lại không kìm được muốn đem mọi thứ tốt nhất cho cô, sợ cô không kịp hưởng thụ.
Nhưng mà chút tâm tư này lại không dùng tới, cô có sức khỏe, vô bệnh vô tai, thỉnh thoảng lại toát ra biểu hiện dị thường, đặc biệt là lúc ngủ không đủ giấc thì tinh thần không được tốt cho lắm.
“Nếu có thể sửa được mệnh cách của con bé, phải trả giá bất cứ thứ gì, tôi cũng đều nguyện ý, nhưng đại sư Khảm Khổ nói, mệnh số con người đã có từ lúc được sinh ra, chỉ có ông trời mới có khả năng sửa lại nó”
Hề Từ cụp mắt xuống rung lên nhẹ nhàng không nói gì.
Trong bếp, An Như đang thái gì đó, thấy Úc Linh chen vào liếc mắt nhìn cô một cái cười nhạo bảo, “Sao lại chạy tới đây rồi? Có phải lại bị dượng con mắng không? Con cứ vậy bỏ lại chồng mình để nó đối mặt với Ung Hòa sao?” Bà cũng biết chồng mình nhìn bộ dạng trông thanh nhã thoát tục không nhuốm bụi trần, thực ra cũng khá xấu tính, sẽ đối phó với một người, mà người bị đối phó đó chắc chắn gặp xui xẻo ngay.
Úc Linh đỡ một tay, nhỏ giọng nói, ‘Bọn họ đang nói ít chuyện yêu ma quỷ quái, con nghe mà thấy sợ nên chẳng bằng tới đây giúp dì còn hơn’
An NHư nghe xong phì cười, giọng oán trách, “Con đã lớn chừng này rồi, vẫn còn sợ loại này nọ sao?”
“Dì An, sợ quỷ là chuyện rất bình thường mà? Chuyện này có gì mà mất mặt chứ?’
Nghe cô nói chẳng ngượng, An Như nghi ngờ hỏi, “Sao tự dưng dượng con lại nói chuyện này với Hề Từ vậy?”
“Ai biết được chứ, chắc gần đây dượng cảm thấy có hứng về mặt này đó dì, Hề Từ cũng biết một ít, vì thế hai người nói là nói. Dì xem, con vốn chẳng cần lo lắng, chẳng phải dượng và Hề Từ ở chung rất tốt hay sao ạ?” Thần sắc Úc Linh bình thản nói.
An NHư không nghi ngờ, cười tiếp tục bận rộn. Sau khi An Như và Úc Linh thu dọn nguyên liệu nấu nướng xong, thì ra ngoài đợi, để đàn ông vào bếp.
Công việc của An Như, tuy nghĩ là hiền lành, nhưng bà lại không thanh nhàn như giáo sư đại học Niếp Ung Hòa, thường xuyên có rất nhiều việc, vì thế lúc hai vợ chồng ở nhà thì bình thường bảo mẫu không tới, đều do Niếp Ung Hòa là trưởng bếp, còn bà thì giúp xử lý nguyên liệu nấu nướng. Tuy Tay nghề nấu ăn của Niếp Ung Hòa cũng không tính là giỏi song còn tốt hơn An Như chỉ biết nấu món canh, cơm đơn giản nhiều.
Cuối cùng sau khi Niếp Ung Hòa làm một món ăn, thì vẫn một tay Hề Từ tiếp nhận chức đầu bếp.
Ngửi thấy mùi thơm của thức ăn bay tới từng đợt, An Như nhìn về Úc Linh cười nói, “Con bé nha đầu kia bình thường có lộc ăn rồi”
Úc Linh cố gắng ra vẻ bình tĩnh, nhưng hai mắt sáng long lanh, đã bán đứng chút kiêu ngạo nhỏ trong lòng cô rồi.
An Như và Niếp Ung Hòa không kìm được đều bật cười lắc đầu.
Ăn tối xong, cả bốn người cùng nhau tán gẫu, không khí có vẻ rất hòa hợp.
Úc Linh ăn một miếng dưa bở, lại nhìn nhìn An Như, rồi lại ngó Niếp Ung Hòa, mặt mày hơi nhíu lại, bất giác khó hạ quyết tâm nói ra chuyện của Cung Mạn Oánh. Một mình nói cho dượng dĩ nhiên là tốt, nhưng nếu dì An vẫn không biết, sau này vẫn không phòng bị với Cung Mạn Oánh, không rõ bà sẽ bị ngã bất cứ lúc nào nữa.
“Có chuyện gì thì nói đi’ Niếp Ung Hòa đột nhiên mở miệng, “Nếu là chuyện của dì An con thì cũng nên cho bà ấy biết đi”
An Như ngạc nhìn cô, lại nhìn chồng, nghi ngờ hỏi, “Chuyện gì mà tôi không thể biết vậy?”
Úc Linh lại nhìn nhìn Hề Từ, thấy anh nhìn về phía mình mỉm cười, cuối cùng nói, “Quả thật là có liên quan tới dì An…”
Ngay sau đó nói tới chuyện mấy ngày nay họ tiếp xúc nói chuyện với Cát Tân thế nào, sau khi nói xong, nhìn nhìn hai vợ chồng đối diện, thấy Niếp Ung Hòa bộ dạng không chút sợ hãi, bất giác giơ ngón cái lên, quả thật năng lực thừa nhận của dượng khủng quá đi. Còn an Như thì vẻ mặt đầy kinh ngạc, kinh ngạc rồi bất giác lại thấy khổ sở, trong bất chợt thấy hành vi Cung Mạn Oánh này quả thật coi nhẹ lại không phải chuyện của mình nữa.
“Mạn Oánh cô ấy…” An NHư hít sâu một hơi, giọng rít lên từ kẽ răng, “Tôi cứ nghĩ là cô ấy đã buông xuống, trước trận cô ấy vẫn nói với tôi, đã tìm được một bạn trai, chuẩn bị kết hôn, ai ngờ…”
Mấy người bọn họ đều là bạn học tốt của nhau, quan hệ vô cùng tốt, lúc trước lúc cô và Niếp Ung Hòa quyết định kết giao, cũng tự giác hơi xin lỗi Cung Mạn Oánh chút, dù sao tâm ý của Cung Mạn Oánh với Niếp Ung Hòa, rất nhiều người biêt. Là bạn tốt, tâm ý cô vừa rối rắm với Niếp Ung Hòa, lại vừa không biết giải thích sao với Cung Mạn Oánh, cũng bởi thế, mà khiến cho mấy năm nay Cung Mạn Oánh vẫn coi mình là đùa giỡ rảnh tay mới cướp lấy kết giao với Niếp Ung Hòa.
Cuối cùng, dĩ nhiên tình cảm vỡ tan, cho dù sau này Cung Mạn Oánh nói không thèm để ý, cũng không cách nào tu bổ lại tình cảm, tuổi Cung Mạn Oánh gần bốn mươi vẫn chưa kết hôn, thật ra trong lòng vẫn yêu Niếp Ung Hòa.
Đời này An Như có hai người bạn thân, một là Úc Mẫn Mẫn, một là Cung Mạn oánh. Úc Mẫn Mẫn qua đời đột ngột quá mức, khiến cô hiểu ra sinh mệnh vô thường, lại càng quý trọng tình bạn Cung Mạn Oánh này, tuy biết các bà đã lâu vẫn không thân thiết như cũ, những vẫn nhượng bà ấy mấy phần, nghĩ tới thời gian trôi đi tình cảm sẽ dần phai nhạt. Nhưng ai biết thật ra trong lòng Cung Mạn Oánh lại vẫn hận mình.
Niếp Ung Hòa thấy bà đau lòng hốc mắt đỏ, ôm bà vào lòng, vỗ vỗ lưng bà bảo, ‘Nếu biết cô ấy là người như thế, sau này đừng có lui tới cùng cô ấy nữa, chuyện lần này coi như là một cảnh cáo đi”
An Như cúi đầu nghẹn ngào ừ một câu.
Hề Từ và Úc Linh nhìn họ, lại nhìn bộ dạng không chút sợ hãi của Niếp Ung Hòa, tuy miệng nói an ủi, trong mắt lại rét lạnh, trong lòng hiểu ra Niếp Ung Hòa cũng không để ý tới Cung Mạn Oánh cho lắm, nếu không lúc trước sẽ không biết An Như và cung mạn oánh là bạn thân mà vẫn chọn ở cùng với An Như.
Chuyện lần này, cũng khiến An Như nhận rõ sắc mặt thật của bạn tốt Cung Mạn Oánh, có thể tách ra nhanh chóng càng tốt.
An Như đau lòng, cuối cùng cũng khôi phục lại, sau đó kinh ngạc nói, “Hóa ra lúc đó Cát Tân là bị trúng tà, chẳng trách mà cứ vậy tìm chỗ chết” Nói xong, cũng thấy đồng tình chút với Cát Tân, đồng tình rồi thì lại bối rối, nhìn họ muốn nói lại thôi.
Úc Linh giơ tay lên, nói ngoan ngoãn, “Dì An à, trên thế giới này thực sự có yêu ma quỷ quái đó, con không lừa người đâu, trước đó người vẫn cứ không tin con’ Nói đến đây cô có vẻ hơi uất ức.
Mới đây cô còn bị quỷ quái này dọa sợ tới mức tối cũng không dám ngủ, An Như nghĩ là cô muốn gần gũi, vốn không tin. Sau đó Niếp Ung Hòa cũng không muốn cho An Như biết nhiều, sợ làm bà sợ vì thế cô cũng chưa nói gì. An Như thì cứng ngắc, da mặt giật giật, nói khô khốc, ‘Hiện giờ dì tin rồi, ha ha”
Bình luận truyện