Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 40



Quý Thanh Trác nghe xong những lời này hắn nói liền sửng sốt thật lâu, cuối cùng cô rốt cục xác nhận ý tứ những lời này của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc cũng không phải cự tuyệt.

Cô cúi đầu, tầm mắt dừng lại trên hoa quỳnh xấu xí chính mình khắc ra, rồi sau đó mới trả lời vấn đề của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

"Tiểu Ngọc sư huynh, đều có thể." Quý Thanh Trác chính mình cũng không biết nên để TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đem ngọc bội này đặt ở đâu, tựa hồ đeo ở trên người hắn hay bất cứ nơi nào đều không phù hợp lắm.

"Nếu là Trác Trác đưa, vậy thì cũng nên do Trác Trác quyết định." Trong giọng nói TᏂẩʍ ɖυng Ngọc hàm chứa một tia ý cười như có như không.

Hắn tựa hồ lại bắt đầu trêu chọc cô, nhưng là Quý Thanh Trác không có phát hiện ra.

Quý Thanh Trác chớp chớp mắt, cô thấy được Táng Tuyết Kiếm đặt ở bên cạnh người TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, trên chuôi thanh kiếm này của hắn trụi lủi, nhìn những cái tu sĩ khác trong Huyền Vân tông trên bội kiếm phần lớn đều có chút trang trí.

Vì thế, cô nghiêm túc đề nghị: "Trên thân kiếm?"

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không trả lời cô, hắn chỉ là an tĩnh mà nhìn Quý Thanh Trác, ánh mắt của hắn cực kỳ có cảm giác tồn tại làm Quý Thanh Trác càng thêm ngượng ngùng.

Hắn nhìn cô, giống như luồng khí màu đỏ kia trong không gian tu luyện quấn lấy thân thể cô làm người nóng rực.

"Trác Trác, trên thân kiếm sao?" TᏂẩʍ ɖυng Ngọc ôn nhu hỏi.

"Ừm." Quý Thanh Trác chắc chắn trả lời.

Lại lâm vào trầm mặc lâu dài, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vẫn là không đáp ứng.

Đắm chìm trong ánh mắt của hắn, tầm mắt Quý Thanh Trác bất an bay qua trước ngực hắn, cô không còn nhìn kiếm nữa.

Rất lâu sau đó, cô mới nói: "Vậy... Vậy thì trên eo?”

"Được." TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đáp, tốc độ đáp lại của hắn thực mau như sợ Quý Thanh Trác đổi ý.

Quý Thanh Trác luôn cảm thấy cô bị TᏂẩʍ ɖυng Ngọc kịch bản, hắn rõ ràng trong lòng chính mình liền đã có đáp án, nhưng là một hai phải từ trong miệng cô nói ra.

"Ừm." Quý Thanh Trác đáp lại.

Nhưng là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc lại vươn tay về phía cô, ngón tay thon dài của hắn câu lấy ngọc bội, gọi cô một tiếng: "Trác Trác.”

"Ừm?" Tương đồng một chữ lại bị Quý Thanh Trác phát ra ngữ điệu bất đồng, lúc này đây cô là đang biểu đạt nghi vấn.

"Nếu là ngọc bội ngươi tặng thì nên để ngươi buộc lại cho ta, như vậy không phải là thiên kinh địa nghĩa sao?" Hắn cứ như thế nói đến đúng tình hợp lí.

Tay Quý Thanh Trác run lên một chút, trên eo TᏂẩʍ ɖυng Ngọc có thắt lưng cùng cái dây thắt tráng kiện khác, ngọc bội này tự nhiên là muốn buộc vào dây thắt lưng.

Eo hắn... Quý Thanh Trác trộm nuốt nước miếng một chút, dáng người TᏂẩʍ ɖυng Ngọc tự nhiên là cực tốt, đặc biệt là một ngày đó cô đã từng xem qua hắn chưa có mặc tốt quần áo.

Liền... Như vậy... Thực sự có thể chứ?

Quý Thanh Trác nghĩ, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đều nguyện ý tiếp thu ngọc bội xấu xí cô tặng, như vậy hắn kêu cô giúp hắn đem ngọc bội này buộc ở trên eo, tựa hồ cũng không phải là một yêu cầu quá mức.

"Được." Cô gian nan phun ra một chữ này, khuôn mặt của cô đỏ đến mang tai.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc rũ mắt nhìn cô, hắn đem ngọc bội giao vào trong tay cô, chính mình ngoan ngoãn mà nâng hai tay lên, tiện cho Quý Thanh Trác giúp hắn buộc ngọc bội.

Quý Thanh Trác thật sự là không biết cấu tạo quần áo của nam tử, cô căn bản không có khả năng chủ động hiểu biết những thứ này.

Hơn nữa, dưới cảm xúc khẩn trương, đại não của cô cơ hồ như đã ngừng hoạt động, thế nhưng lại quên mất không cần mở dây thắt lưng cũng có thể đem ngọc bội này buộc lên.

Chủ yếu là động tác của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đã gây hiểu lầm cho cô.

Hơn nữa hắn ở trong không gian tu luyện đều như vậy, khó tránh khỏi sẽ không để cho cô mien man suy nghĩ.

Vì thế, Quý Thanh Trác trải qua xây dựng tâm lý thực lâu, lúc này mới đem hai tay vòng ra phía sau TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, mặc dù eo TᏂẩʍ ɖυng Ngọc hẹp, cơ thịt gầy nhưng rắn chắc, cánh tay Quý Thanh Trác lại vốn nhỏ, cho nên cô vờn quanh thế nhưng giống như ôm eo hắn.

Đầu Quý Thanh Trác đã sắp cúi xuống trước ngực, cô không dám nhìn hoa văn quần áo trước người TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, cô muốn tìm được nút thắt thắt lưng sau lưng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc.

Cô cũng không dám chạm vào thân thể hắn, cho nên liền cứ như vậy chạm lung tung hai cái nhưng lại không sờ đến.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc cũng không nghĩ tới Quý Thanh Trác cư nhiên lại ngốc như vậy, bởi vì cái dây thắt lưng bạc khấu ở phía trước.

Hắn không nhắc nhở cô, rốt cuộc hắn cũng là một cái vai ác rất xấu, cho nên hắn vẫn luôn trầm mặc, liền cứ như vậy nhìn cô.

Quý Thanh Trác cảm thấy chính mình lâm vào vực sâu xấu hổ, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc bên ngoài còn khoác một tầng ngoại bào, cô cũng không thể vòng ra phía sau nhìn xem cấu tạo quần áo của hắn, tổng vẫn luôn cảm thấy đem ngoại bào của người khác xốc lên như vậy thực sự là quá tệ.

Cô không dám hỏi TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, bởi vì cô có thể cảm giác được ánh mắt TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vẫn luôn rơi vào trên người cô.

Tay Quý Thanh Trác lơ lửng giữa không trung, cô bắt đầu nghĩ cách, ở dưới ngoại bào màu trắng của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc phản chiếu ra cánh tay tinh tế nhỏ nhắn của một nữ tử, ngón tay cô nắm ngọc bội đàm hoa trong tay, lung lay chiếu ra ánh sáng cùng thân ảnh mông lung.

Tay cô cứng đờ thật lâu, bởi vì cô là đang xây dựng tâm lý.

Hồi lâu, phảng phất như là hạ quyết tâm, Quý Thanh Trác đem tâm hoành hành, nghĩ thầm vẫn là tốc chiến tốc thắng tốt, bằng không hôm nay cô sẽ phải ở nơi này bị hơi nóng tự ti bốc lên từ thân thể mình nấu chín.

"Tiểu Ngọc sư huynh, đụng một chút hẳn là không có sao chứ?" Quý Thanh Trác cảm thấy cô nói xong mấy chữ này liền muốn tìm một cái khe đất chui vào.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không nghĩ tới cô sẽ hỏi cái vấn đề này, thanh âm cô mềm mại tựa như một mảnh lông vũ bay đến bên tai hắn.

Hắn nói, "Có thể.”

Ngón tay Quý Thanh Trác gian nan di chuyển xuống dưới, cô nhắm mắt lại, bởi vì như vậy thật sự là phi thường mạo phạm.

Ngón tay cô rốt cục chạm vào sau eo hắn, rồi sau đó câu thắt lưng hắn chậm rãi sờ soạng.

Dây thắt lưng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc buộc đến thực sự chặt, cho nên ngón tay Quý Thanh Trác khó tránh khỏi đụng phải thân thể của hắn.

Quý Thanh Trác cũng không tin cô còn có thể tìm không ra cái sợi dây thừng này, ngón tay cô cong lên, từ thắt lưng hắn vòng qua phía trước, lướt qua vòng eo mẫn cảm nhất trên cơ thể.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc trong nháy mắt thân thể cứng ngắc, hắn có chút hối hận chọc Quý Thanh Trác chơi mà không nhắc nhở cô, bởi vì cô...

Kỳ thật động tác của Quý Thanh Trác không tính là có bao nhiêu ý vị dụ hoặc, cô thật sự chỉ là tìm nút thắt mà thôi, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không nói cho cô biết nên cô cũng chỉ có thể tự mình tìm.

Động tác của cô chậm rì rì, này đối với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc mà nói cơ hồ là dày vò.

Chung quy, giọng nói của hắn thấp xuống, mang theo chút sắc thái ý vị không rõ: "Ở..." phía trước.

Hắn còn chưa nói xong, Quý Thanh Trác liền sờ tới, thời điểm cô chạm vào cái nút bạc này, hắn liền cảm thấy cô quả thực là ngốc nghếch nhất trên đời này.

Này... Này như thế nào có thể ở phía trước, vẫn là một cái nút bạc, cô vẫn cho rằng là trang trí.

Quý Thanh Trác phạm vào xuẩn lại không biết làm sao, ngay cả tay cũng run lên.

Cô ấn khóa sau nút bạc một chút lại mở không ra.

Vì thế cô gập ngón tay lên, lại vuốt một chút, thực sự có chút nóng nảy.

Mà cách hai tầng quần áo chính là bụng dưới của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, cơ bắp rõ ràng thắt chặt lại.

Chung quy, nút bạc vẫn là bị mở ra kêu lên “đát” một tiếng, giải cứu Quý Thanh Trác cùng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc hai người.

Dây thắt lưng buông xuống, mang theo tua rua cùng trân châu trang trí rơi xuống đất, Quý Thanh Trác vụng về đem ngọc bội treo trên thắt lưng, ngón tay cô câu phía cuối dây thắt lưng làm nó xuyên qua dây bện trên ngọc.

Cuối cùng cũng treo lên, Quý Thanh Trác nhắc thở phào nhẹ nhõm một hơi, này... Việc này so với giải một trăm cái trận pháp còn khó hơn.

Lúc đầu, cô xác thật là thẹn thùng, nhưnglà thời điểm tìm không được nút thắt trên thắt lưng TᏂẩʍ ɖυng Ngọc, cô liền bắt đầu chuyên chú tìm kiếm đáp án.

Đương thời điểm đàm hoa ngọc bội được đeo lên, Quý Thanh Trác cúi đầu, bỗng nhiên ý thức được chính mình mới vừa rồi đã làm cái gì.

Tay cô lại run lên, thế cho nên mỗi lần đều không đem nút bạc trên dây thắt lưng buộc tốt.

Quý Thanh Trác đầy mặt đỏ bừng, tay cô run lên, thủy chung không cách nào thành công.

Cô đã làm thật lâu, này đối với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc mà nói cũng xó thể xem là một loại khảo nghiệm, khi Quý Thanh Trác vươn ngón tay ra câu thắt lưng, hắn kỳ thật liền hối hận.

"Ta tới." Thanh tuyến của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không hề vững vàng hòa hoãn, ngược lại mang theo một tia bối rối hoảng loạn.

Ngón tay hắn phủ ngón tay Quý Thanh Trác, rồi sau đó chậm rãi khóa nút bạc lên, đầu ngón tay hắn nóng rực.

Này đối với TᏂẩʍ ɖυng Ngọc mà nói là một loại cảm giác mất khống chế.

Quý Thanh Trác cuối cùng cư nhiên còn nói một tiếng cảm ơn: "Cám ơn Tiểu Ngọc sư huynh. ”

Tay cô rút trở về, tay TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vẫn chậm rãi vuốt ve thắt lưng, một chút lại một chút, phảng phất như đang dời đi lực chú ý.

Quý Thanh Trác nhanh chóng thối lui, thân mình cô phảng phất như bị văng ra, bởi vì khẩn trương, bước chân cô vượt thực sự lớn, nhưng cô đã quên nơi bọn họ đang ở là một nền tre ở giữa hồ nước mùa thu, liền bước thêm hai bước nữa liền muốn rớt vào trong nước.

Chân sau của cô vừa chạm tới mặt nước, cảm giác không trọng lượng truyền đến, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc liền nghiêng người ôm lấy eo cô.

Tốc độ của TᏂẩʍ ɖυng Ngọc thực mau, sợi tóc trước trán rơi trên gò má cô hợp lại với gió ấm ngày thu không biết từ đâu mà đến phất qua trước mặt Quý Thanh Trác, lại nóng lại ngứa.

Cô cơ hồ không cách nào suy nghĩ, mà căn nguyên của hết thảy những chuyện này, vẫn là cái ngọc bội xấu xí kia của cô.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc vẫn chưa làm thân thể cô dán vào mình, đem cô mang về, chờ sao khi thân mình cô ổn định liền thực mau buông lỏng tay ra.

Quý Thanh Trác cúi đầu, muốn đi xem nơi khác đến dời đi lực chú ý của mình.

Nhưng là TᏂẩʍ ɖυng Ngọc nhẹ nhàng nắm lấy cằm cô, hắn không để cô cúi đầu, đầu Quý Thanh Trác nhắc bị ép nâng lên, tầm mắt của cô chỉ có thể dừng trên khuôn mặt hắn.

Quý Thanh Trác vẫn không dám nhìn ánh mắt hắn, ánh mắt cô lệch đi, nhìn vào vành tai hắn.

Cô phát hiện vành tai TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đỏ lên, cắn chặt cằm mang theo cơ bắp bên gò má căng cứng.

Quý Thanh Trác không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết này đây khẳng định cùng cô có quan hệ. Vì thế cô nói: "Thực xin lỗi."

Cô nói xong câu đó, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc liền buông tay nhéo cằm cô ra, hắn xoay người sang chỗ khác, cầm lấy Táng Tuyết Kiếm để trên bàn rồi chậm rãi nói, "Trở về đi.”

Trước kia đều là Quý Thanh Trác trước đưa ra ý muốn trở về, hôm nay dĩ nhiên là hắn nói trước, ngược lại có chút hiếm lạ.

Trên đường trở về, Quý Thanh Trác đứng ở trên thân Táng Tuyết Kiếm, bắt đầu trên người chính mình tìm nguyên nhân.

Nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể là hắn ngại ngọc bội chính mình khắc xấu xí, sau khi mang lên liền hối hận.

Vì thế Quý Thanh Trác sau một thời gian dài rối rắm, thật cẩn thận hỏi TᏂẩʍ ɖυng Ngọc: "Tiểu Ngọc sư huynh, nếu thật sự không dễ nhìn…”

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc đánh gãy cô: "Đẹp mắt.”

Quý Thanh Trác cảm thấy hắn là đang trợn mắt nói dối.

Vì thế cô hỏi: "Tiểu Ngọc sư huynh vì sao không vui?"

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc không có không vui, hắn chỉ là…hắn trầm mặc.

Quý Thanh Trác gặp chuyện không biết liền xin lỗi: "Tiểu Ngọc sư huynh, thật sự xin lỗi, ta quá ngu ngốc, ta chưa từng đeo qua ngọc bội cho người khác.”

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc trả lời cô: "Không có. ”

Quý Thanh Trác nói: "Nga.”

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc khe khẽ thở dài, trong thanh âm mang theo một chút ý khàn đè nén: "Ngốc tử.”

Quý Thanh Trác nghe ra tới, ở trong không gian tu luyện, khí lưu màu đỏ đại biểu cho TᏂẩʍ ɖυng Ngọc sau khi cọ cọ cô thật lâu, cũng phát ra loại âm thanh giống như…Từ từ...Này...

Cô còn không có phản ứng lại, TᏂẩʍ ɖυng Ngọc liền mang cô xuống Táng Tuyết Kiếm.

TᏂẩʍ ɖυng Ngọc xoay người rời đi, động tác thực mau, phảng phất như u ảnh màu trắng lướt qua.

Ngón tay Quý Thanh Trác ấn trên khung cửa của mình, ấn vài cái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện