Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 5



Quý Thanh Trác quay đầu lại, đụng phải tầm mắt thị nữ Doanh Tụ.

Dưới ánh mặt trời ban ngày, gương mặt trắng nõn của cô phảng phất như một tác phẩm nghệ thuật có giá trị liên thành, dưới đôi mắt được phác họa bằng đường nét hoàn mỹ, hàng mi dài hơi rũ xuống, tựa hồ đối với tất cả mọi chuyện đều không chút để ý, cô đẹp đến mức rõ ràng lại dứt khoát.

Cho dù Doanh Tụ từng là cung nữ trong cung, gặp qua vô số mỹ nhân thì trong nháy mắt nhìn thấy Quý Thanh Trác, nàng cũng kinh hãi trong chớp mắt.

"Ta đến như thế nào, vì sao phải nói với các ngươi?" Giọng điệu Quý Thanh Trác hơi có chút nghi hoặc.

Nếu cô là tự mình bơi tới, lúc này đây cô cũng sẽ không tiếc chia sẻ biện pháp mình tới đây, nhưng mà sao, lại nói tiếp thật sự là có chút mất mặt, nàng là bị Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mang tới, Quý Thanh Trác ngượng ngùng nói.

"Công chúa chúng ta hỏi ngươi một câu, ngươi không cần không biết tốt xấu." Tuy rằng ngữ khí Quý Thanh Trác mềm nhũn, nhưng Doanh Tụ vẫn cho rằng cô đang khiêu khích.

Lúc này, Thu Minh Tuyết đi tới, đang định chất vấn phương pháp Quý Thanh Trác đến được bờ bên kia nên cũng nhìn thấy mặt Quý Thanh Trác.

"Ngươi..." Tiểu khất cái...

Ba chữ tiểu khất cái này hoàn toàn nói không nói ra được, đối với khuôn mặt như Quý Thanh Trác, cho dù nàng ta có mù đến đâu, cũng không có biện pháp lại kêu cô là tiểu khất cái nữa.

"Ngươi là phàm nhân, sao lại tới đây?" Thu Minh Tuyết bởi vì bộ dạng Quý Thanh Trác mà giật mình, nàng ta sửng sốt một chút rồi mới tiếp tục nói.

Tuy rằng Thu Minh Tuyết có vài phần tiên duyên, nhưng tư chất của nàng ta cũng không tính là đỉnh cấp, cho nên ở trong Giám Sơn Hồ bơi đến nửa sau, nàng ta cũng cảm thấy toàn thân đau đớn khó nhịn.

Nàng ta còn như thế mà tiểu khất cái này như thế nào lại không bị nước của Giám Sơn Hồ nuốt chửng?

"Ta tới đây chính là tới đây, hỏi ta vì sao lại tới, dường như cũng không có ý nghĩa gì." Quý Thanh Trác đi ra trận pháp tịnh thân, cô không để ý tới hai người kia chỉ là đang tự hỏi hành động tiếp theo nên làm cái gì.

Cô không biết bơi, nước Giám Sơn hồ là không thể lại đi xuống lần nữa, nếu không có bản đồ, tùy tiện tiến vào đào hoa sương mù, có thể hay không có cái nguy hiểm gì?

Dù sao đi, nếu hệ thống đã bảo cô ấy đi, cô ấy sẽ đi một cách tùy tiện.

"Có phải ngươi gian lận mới tới được đây không?" Thu Minh Tuyết đuổi theo, tiếp tục hỏi, nàng ta cũng không tin Quý Thanh Trác có thể chịu đựng được nước của Giám Sơn Hồ này.

"Đúng vậy." Quý Thanh Trác thế nhưng thành thành thật thật thừa nhận, bởi vì nghiêm túc mà nói, cô cũng không phải là mình bơi tới.

“Huyền Vân Tông các ngươi chính là sàng lọc đệ tử mới như vậy?” Thu Minh Tuyết hướng về phía đệ tử Huyền Vân tông canh giữ bên bờ hỏi.

Bên này đệ tử Huyền Vân tông là mắt thấy Quý Thanh Trác bị Tɦẩʍ ɖυng Ngọc mang lên tới, vốn thiết lập của nước Giám Sơn Hồ mục đích chính là kiểm tra đo lường tiên cốt cùng tâm tính cầu tiên giả, ở trong mắt đám tiên nhân này, căn bản không có vấn đề "cư nhiên có người không biết bơi", chỉ cần Quý Thanh Trác có thể chịu đựng được nước Giám Sơn hồ tẩy rửa, như vậy cửa ải coi như là cô vượt qua, cho nên bọn họ không có đưa ra dị nghị.

"Hai vị cô nương, nàng ấy không có vấn đề gì." Đệ tử Huyền Vân Tông gật gật đầu với Thu Minh Tuyết: "Nàng chỉ là không biết bơi.”

Thu Minh Tuyết sửng sốt, Quý Thanh Trác bên kia đã chạy đến bờ, bởi vì cô còn nhớ một bóng dáng bên kia.

Con lừa già vốn bị cô đẩy lên bờ đang đứng ở bờ bên kia, nó nhìn như đang nhìn Quý Thanh Trác, trên thực tế trong tầm mắt nó không có cô, nó bị bịt mắt cả đời nên thị lực không tốt lắm.

Mao Mao thừa dịp người khác không chú ý, đã giẫm vào trong Giám Sơn Hồ.

Bên này Thu Minh Tuyết còn đang tự hỏi Quý Thanh Trác làm sao tới được, bên kia Mao Mao đã ở thời điểm mọi người không chú ý tới, trực tiếp bơi tới bên này.

Quý Thanh Trác cùng Thu Minh Tuyết lúng túng đứng bên bờ, hai người lúc này thế nhưng lại có lại ăn ý quỷ dị.

Cô thế nhưng còn không bằng một con lừa?

Mao Mao ở trong nước vui vẻ tự đắc, Quý Thanh Trác nhìn mà có chút hối hận, sớm biết nó cũng không sợ thì ngay từ đầu nên trơ mặt cưỡi nó lại đây.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thu thập đầy đủ hết mảnh vỡ nhỏ bản đồ, lúc lên bờ, vừa vặn đụng phải Mao Mao.

Lão lừa lúc này đang hướng về phía hắn bơi qua, Tɦẩʍ ɖυng Ngọc chưa từng thấy qua con lừa biết bơi lội, hắn nhìn nó liếc mắt một cái.

Lúc này, Quý Thanh Trác nhào vào trong tầm mắt hắn, nàng ôm lấy cổ Mao Mao, con lừa này bồi cô suốt một chặng đường, hiện tại nó có thể tới đây, thật sự là quá tốt.

Sau khi Tɦẩʍ ɖυng Ngọc lên bờ, không cần đi vào trận pháp tịnh thân, vệt nước quanh thân đã bị chính hắn thi triển pháp thuật rửa sạch, hiện tại hắn vẫn bạch y vô trần như cũ, dung mạo thanh tuyệt.

Quý Thanh Trác vỗ vỗ cổ lừa, sau đó mới nhìn thấy bàn tay hắn rũ xuống bên cạnh.

Đầu ngón tay hắn trắng bệch, không phải bởi vì ngâm mình trong nước quá lâu, mà là bởi vì liên tục bị phệ cốt không ngừng đau nhức.

Cô sửng sốt, bàn tay vỗ cổ Mao Mao ngừng lại, chân đóng đinh tại chỗ, muốn động đậy, nhưng không biết phải làm gì cho phải.

"Ngự Linh Tác không cho nó dùng?" Tɦẩʍ ɖυng Ngọc thế nhưng mở miệng trước, hắn bởi vì vừa mới rời khỏi Giám Sơn Hồ Thủy, thoát ly cái hồ nước như luyện ngục, thần kinh căng thẳng đột nhiên thả lỏng, làm cho tâm tình của hắn tốt hơn một chút, ngay cả nhìn Quý Thanh Trác cũng thấy thuận mắt.

"Không có." Quý Thanh Trác cúi nửa người, mái tóc dài buông xuống vai như thác nước trút xuống, cô nghiêm túc giải thích, " Nó giống như không quá muốn tròng cái này lên. ”

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không có nói gì nữa, hắn chỉ cầm kiếm trong tay, đi về phía hoa đào trong sương mù, hắn đi qua trước người Quý Thanh Trác, mùi cốt hồn hương như có như không thấm vào trong mũi cô.

Đầu mũi thanh tú của Quý Thanh Trác nhăn lại, cô cảm thấy mùi hương này rất dễ ngửi.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rời đi, Quý Thanh Trác quay đầu nhìn bóng lưng hắn, bạch y của hắn ẩn hiện trong sương mù trắng, có cánh hoa đào hồng phấn phất qua.

Những cầu tiên giả có nắm chắc đã tiến vào trong sương mù đào hoa, còn lại ở chỗ này do dự không quyết định, phần lớn là đang tự hỏi có muốn hay không đi vào trong nước tìm thêm mấy mảnh bản đồ.

Mỗi vòng đại hội cầu tiên của Huyền Vân Tông chỉ có hai mươi người cầu tiên giả có thể thông qua khảo nghiệm, nếu những cầu tiên giả này lại tiếp tục do dự, người ở phía trước có thể tìm được lối vào chân chính của Thủy Vân Phong, bọn họ liền hoàn toàn không có cơ hội.

Bên kia Thu Minh Tuyết lại mệnh lệnh cho thị nữ Doanh Tụ của nàng ta đến hồ Giám Sơn tìm kiếm một lần, lấy một ít mảnh vụn bản đồ đi lên, cho dù Doanh Tụ cũng có tiên cốt, nhưng lặp đi lặp lại mà lên hai lần, nàng ấy ngay cả đứng cũng đứng không vững.

Điều này làm cho Quý Thanh Trác bắt đầu hoài nghi vừa rồi Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rốt cuộc có phải bị nước trong Giám Sơn Hồ làm thương đến hay không.

Nếu nói không có, nhưng đốt ngón tay của hắn bởi vì đau đớn mà nắm chặt đến trắng bệch.

Nếu nói có, nhưng trên mặt hắn sao có thể vân đạm phong khinh như thế?

Tựa hồ cảm ứng được nghi hoặc của Quý Thanh Trác, hệ thống nhỏ giọng nói với cô: "Tɦẩʍ ɖυng Ngọc không có tiên cốt, hắn cùng quỷ khí của địa mạch tương liên, Giám Sơn Hồ nước trong suốt không tỳ vết, đương nhiên sẽ bài xích hắn. Thế nhưng hắn cư nhiên có thể không lộ ra bất kỳ biểu tình thống khổ nào, thật sự rất đáng sợ..."

Quý Thanh Trác sửng sốt một chút, tay cô từng chút từng chút sờ lên sống lưng Mao Mao, thẳng đến cuối cùng, cô mới hạ quyết tâm đứng dậy.

"Không có bản đồ, ta cũng đi vào xem một chút." Cô nói với hệ thống.

Cô đi tới trước sương mù đào hoa, đệ tử Huyền Vân tông canh giữ ở đây ngăn cô lại: "Cô nương, ngươi xác định muốn đi vào sao, trên tay ngươi nhưng một mảnh bản đồ cũng không có. ”

"Trong sương mù hoa đào nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, không chỉ đơn giản là không nhìn thấy đường như vậy." Đệ tử này đối với Quý Thanh Trác nghiêm túc giải thích, "Nếu như không có bản đồ chỉ dẫn, nếu là đi lầm vào trận pháp mai phục, mà ngươi đây…một tia tiên cốt cũng không có, rất có thể sẽ chết trong đó. ”

"A... Như vậy sao..." Quý Thanh Trác lên tiếng.

"Đúng vậy, nơi này chính là điểm cuối của ngươi, đến nơi này còn chưa đủ sao, không phải ngươi là một cái phàm nhân còn vọng tưởng thật sự có thể thông qua đại hội Thăng Tiên lần này đi?" Thanh âm vang dội của Thu Minh Tuyết vang lên: "Không khỏi cũng quá không biết tự lượng sức mình. ”

"Thử đi xem một chút đi." Nếu như không có biện pháp đuổi kịp Tɦẩʍ ɖυng Ngọc rồi tới gần hắn, năng lượng hệ thống lại hao hết thì cô cũng xong luôn, tiến vào đào hoa trong sương mù còn có một tia hy vọng.

Không giống như Giám Sơn Hồ Thủy, Quý Thanh Trác không nhìn thấy nguy hiểm trong sương mù đào hoa, cho nên cô mới dám to gan như vậy.

"Huyền Vân tông cũng thật xui xẻo, ngươi chết còn phải đi nhặt xác cho ngươi." Thu Minh Tuyết đem mảnh bản đồ mà Doanh Tụ kéo lên chiếm làm của riêng mình, chính mình tự đi vào sương mù hoa đào, căn bản không có ý định mang theo cái thị nữ này.

Bước chân của Doanh Tụ vừa động, gọi một tiếng "công chúa" còn muốn đuổi theo sau, nhưng thân ảnh Thu Minh Tuyết đã biến mất.

Người cao ngạo chính là ích kỷ như vậy, tự nhiên chịu không nổi thị nữ của mình cũng có tư cách tu tiên.

Doanh Tụ ngơ ngác đứng tại chỗ, Quý Thanh Trác vẫn là bị ngăn lại, bởi vì Huyền Vân Tông không muốn nhặt xác cho cô.

"Vì bảo đảm an toàn, ít nhất phải lấy ra một phần mảnh vụn của bản đồ thì ngươi mới có thể tiến vào." Đệ tử Huyền Vân tông đối với Quý Thanh Trác nói.

Lúc này, bên hồ Giám Sơn chỉ còn lại hai người Quý Thanh Trác cùng Doanh Tụ, bạch điểu phụ trách cung cấp tầm nhìn ngồi xổm trên bờ, nghiêng đầu nhìn các nàng.

"Công chúa đến từ Trạch Quốc tuy có gai nhưng lời nói quả thật không sai, nàng đến nơi này, hẳn là điểm kết thúc." Giang Thiên Khách bình luận.

Quý Thanh Trác mang đến cho bọn họ kinh ngạc đã đủ rồi, nàng và con lừa kia không hơn không kém đều là tục thể phàm thai, cũng không biết làm thế nào có thể chống đỡ được nước của Giám Sơn hồ tẩy rửa.

"Nếu tiếp tục đi xuống, từng bước đi đều là nguy hiểm, ở trong sương mù đào hoa này, đã chết không ít cầu tiên giả, cửa Huyền Vân tông chúng ta há lại dễ bước vào như vậy?" Một vị trưởng lão khác cũng phụ họa nói, bọn họ căn bản không cảm thấy Quý Thanh Trác có thể thông qua đại hội cầu tiên.

Bọn họ đều đoán Quý Thanh Trác sắp dừng bước ở đây.

Thế nhưng, ngay khi Quý Thanh Trác nhắc có nên trở về hồ Giám Sơn lại vớt một mảnh bản đồ lên hay không, con lừa bên cạnh cô lại không kiên nhẫn dậm chân tại chỗ.

Nó như vậy, hình như là cảm thấy trên người có chút ngứa ngáy.

Ngay sau đó, thanh âm "rầm rầm" vang lên, có thứ gì đó từ trên mông Mao Mao rơi xuống.

Lúc lên bờ, lông trên người bị ướt, hiện tại đều đã lên bờ lâu như vậy, da lông trên người nó gần khô, đồ vật vốn bị nước dính trên người cũng rơi xuống.

“Là mảnh bản đồ nhỏ không biết dính vào mông lừa từ lúc nào, hẳn là ở trong hồ nó không cẩn thận đụng phải, mảnh bản đồ nhỏ này liền thuận tiện dính lên, còn đem con lừa già này làm cho cả người không thoải mái.

Quý Thanh Trác nhặt mảnh bản đồ rơi xuống trên người Mao Mao lên, hai tay cô cầm nó, đưa cho đệ tử Huyền Vân tông xem: "Nhìn xem, là mảnh nhỏ bản đồ, ta có thể đi vào đi? ”

Đệ tử Huyền Vân Tông: "? " Trên người con lừa rơi xuống cũng được như sao?

Nhưng lời đã nói ra, bọn họ chỉ có thể nghiêng người, để Quý Thanh Trác tiến vào đào hoa mê vụ, nếu phàm nhân này muốn chịu chết, bọn họ cũng không tiện ngăn cản.

Quý Thanh Trác cầm mảnh vụn bản đồ duy nhất, đang định đi vào trong sương mù, Doanh Tụ lại vọt tới, một tay giữ chặt cô.

Trước đó không lâu, cô còn đi theo bên cạnh Thu Minh Tuyết, tìm mọi cách gây khó dễ cho Quý Thanh Trác. Bây giờ Thu Minh Tuyết tự mình lấy đi tất cả mảnh vỡ bản đồ rời đi, nàng chỉ có thể ở lại chỗ này, mặc dù đại đa số mảnh vỡ bản đồ đều là nàng vớt lên trong hồ Giám Sơn.

Quý Thanh Trác là cơ hội cuối cùng.

"Có thể... ngươi có thể đưa ta đi cùng không?” Doanh Tụ nhìn Quý Thanh Trác, nhẹ giọng hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện