Ngươi Có Thể Hay Không Công Lược Vai Phản Diện

Chương 8



Vui đùa cái gì vậy, một phàm nhân, cư nhiên cũng thông qua cầu tiên đại hội, cùng bọn họ đứng chung một chỗ?

Cơ hồ gần như tất cả ánh mắt của mọi người đều hướng về phía cô, Quý Thanh Trác là không biết làm sao, cô sợ những ánh mắt này, nhưng trên quảng trường bạch ngọc trống rỗng, cô lại có thể trốn ở nơi nào đây?

Bất đắc dĩ cô chỉ có thể hao phí chút sức lực trốn ở phía sau Mao Mao, cô cảm thấy lúc trước hai đồng tiền bạc này tiêu quá đáng giá.

Nhưng mà, con lừa của cô cũng không quen với cảnh tượng như vậy, một con lừa già hơn nửa đời đều bị bịt mắt mài mòn, như thế nào có thể thấy qua quảng trường bạch ngọc sáng chói này.

Cho nên Quý Thanh Trác lui về phía sau, Mao Mao cũng kinh hoảng thất thố lui ra, một người một lừa khiêm nhượng thế nhưng muốn rời khỏi quảng trường bạch ngọc.

Mạnh Dao Lam đứng ở trung tâm của cầu tiên giả đã thăng giai, mặc dù đối với ngoại vật không còn hứng thú, lúc này nàng ấy cũng quay đầu lại, muốn nhìn xem rốt cuộc là ai gây ra xôn xao như vậy.

Quý Thanh Trác một người nho nhỏ như vậy ở bên cạnh quảng trường bạch ngọc to lớn trông thập phần tầm thường, Mạnh Dao Lam nheo mắt lại nhưng không thấy rõ bộ dáng của cô.

Tɦẩʍ ɖυng Ngọc một tay cầm kiếm, ánh mắt hắn giống như lơ đãng mà lướt qua trên người Quý Thanh Trác.

Ở lúc Quý Thanh Trác không thể lùi bước, hắn lười biếng mà mở miệng: "Cầu tiên giả liền cứ thiếu kiên nhẫn như thế sao? ”

Hắn ở Huyền Vân tông địa vị đặc thù, cho nên hắn vừa mới nói xong, các cầu tiên giả ở đây mới phản ứng được ánh mắt bọn họ có bao nhiêu không lễ phép.

Quý Thanh Trác lúc này đã sắp lui đến mép trình diện thì phía sai lại đang có người xuyên thấu qua thác nước đi tới nơi này, lưng cô trực tiếp đụng phải một người.

“Lăn…” người phía sau muốn trực tiếp đẩy Quý Thanh Trác ra, nhưng vừa rồi mới trải qua cuộc chiến đấu với yêu thú thủ trận, nàng ta đã không còn khí lực.

Quý Thanh Trác quay đầu lại, đối diện với ánh mắt không kiên nhẫn của Thu Minh Tuyết.

Vừa thấy cô, Thu Minh Tuyết liền đề cao thanh âm trông có vẻ hùng hổ dọa người: "Làm sao một phàm nhân như ngươi tới được đây? ”

"Thời điểm ngươi cùng bạch mãng chiến đấu, ta chạy tới." Quý Thanh Trác thành thật công đạo.

"Ngươi nhặt được tiện nghi của ta?!" Thu Minh Tuyết không dám tin, nàng lần đầu tiên có vô số nghi ngờ đối với tính công bằng của Huyền Vân tông, "Huyền Vân tông, các ngươi chính là thiết lập cầu tiên đại hội như vậy? ”

Các trưởng lão trong tông môn chủ điện đương nhiên cũng cảm thấy Quý Thanh Trác có thể đi tới nơi này toàn bộ đều là dựa vào vận khí, nhưng là bình tĩnh mà xem xét, đánh bại con bạch mãng kia đối với cầu tiên giả có tiên cốt mà nói rất đơn giản, nhưng muốn trong công kích hỗn loạn kia không chút tổn thương nào mà xuyên qua chiến trường càng là gian nan, kêu vị cầu tiên giả nào ở đây tùy tiện đi làm chuyện của Quý Thanh Trác, bọn họ cũng không có biện pháp làm được.

Từ góc độ này mà nói, Quý Thanh Trác thông qua đại hội Thăng Tiên không có bất kỳ khó khăn nào, nhưng mà, người sáng suốt đều biết, cô rõ ràng chính là bị một con lừa già mang tới, nhưng vậy thì có thể làm sao bây giờ, con lừa già kia là cô bỏ ra hai đồng bạc mua, là vật sở hữu của cô.

Bởi vậy, đệ tử Huyền Vân Tông sau khi nhận được chỉ thị của trưởng bối, chỉ gật gật đầu với Thu Minh Tuyết nói: "Cô nương, đại hội Thăng Tiên của chúng ta bố trí không sai, nàng cũng không có gian lận. ”

“ Con bạch mãng kia là do ta đánh bại!” Thu Minh Tuyết kéo tay áo Quý Thanh Trác không cho cô rời đi.

Quý Thanh Trác có chút bất đắc dĩ, cô suy nghĩ quy tắc thăng tiên đại hội này cũng không có nói là không thể chạy, cô đuổi theo Mao Mao cũng rất mệt mỏi. Nếu là theo ý nguyện của chính mình thì lúc này cô sẽ trực tiếp rời đi, nhưng cô còn có nhiệm vụ trong người.

"Cô nương, nơi này là Huyền Vân tông, quyết định cuối cùng còn phải xem ý tứ của trưởng lão chúng ta." Đệ tử Huyền Vân Tông khom người, lễ phép nói.

Thu Minh Tuyết vẫn túm tay áo Quý Thanh Trác không buông, Quý Thanh Trác kéo hai cái nhưng không thể kéo tay áo của mình trở về.

Nếu không kéo được, cô cũng không kéo nữa, cho nên khi Thu Minh Tuyết thấy không ai để ý tới mình liền định đi về phía trung tâm quảng trường Bạch Ngọc nhưng nàng ta phát hiện Quý Thanh Trác lại nhắm mắt đi theo mình.

"Ngươi làm cái gì?" Thu Minh Tuyết nhíu mày nói: "Tránh xa ta ra một chút. ”

Quý Thanh Trác chỉ chỉ tay áo cô đang bị nàng ta kéo.

Thu Minh Tuyết lập tức buông ra, nàng cau mày, cao giọng nói với Quý Thanh Trác: "Huyền Vân tông không có khả năng thu một đệ tử không có tư chất tiên cốt, liền tính ngươi cho dù đến nơi này cũng phải bị đuổi ra ngoài đi. ”

Đuổi ra ngoài liền đuổi ngoài ra đi, dù sao cô cũng chỉ làm theo nhiệm vụ của hệ thống, làm không được cũng không thể trách cô.

Quý Thanh Trác chỉ thấp thấp “Ừ” một tiếng, liền lập tức trốn đến sau đám người.

Không lâu sau khi Thu Minh Tuyết đến, Doanh Tụ cũng cúi đầu đi tới quảng trường Bạch Ngọc, sau khi chú ý tới sự tồn tại của Doanh Tụ, Thu Minh Tuyết ngưng mắt, biểu tình có chút hoang mang.

Nguyên bản Doanh Tụ muốn đứng cách Thu Minh Tuyết xa một chút, nhưng Thu Minh Tuyết hướng nàng ngoắc ngoắc ngón tay, nàng ấy thế nhưng lại đi tới bên cạnh Thu Minh Tuyết.

Hệ thống thấy tình cảnh này, không khỏi cảm khái với Quý Thanh Trác: "Chủ tử của nàng ấy đều như thế, thị nữ này thế nhưng còn muốn đi theo nàng. ”

Quý Thanh Trác không chú ý tới hai người kia, khi cô nhìn thấy Thu Minh Tuyết và Doanh Tụ cũng là có chút hoang mang, nhưng những thứ này đều không có quan hệ với cô.

Bởi vì năng lượng hệ thống cũng đủ dùng cho nên nó không thúc giục Quý Thanh Trác đi tiếp cận Tɦẩʍ ɖυng Ngọc, Quý Thanh Trác cũng vui vẻ một mình đứng ở một góc mà phát ngốc.

Cho đến sau khi hai mươi người đến, tất cả trận pháp thông với Bạch Ngọc quảng trường liền đóng cửa. Lúc trước những cầu tiên giả trên thuyền mây đi lên thế nhưng lại chỉ có ba người thông qua, ngoại trừ Quý Thanh Trác ra, chính là Thu Minh Tuyết cùng Doanh Tụ một chủ một phó, đây còn là lần nhiều nhất trong các kỳ đại hội cầu tiên, còn lại mười bảy người đều là hậu duệ của những tu tiên thế gia kia.

Ngay khi Quý Thanh Trác lần thứ hai mươi sáu thay đổi trọng tâm chân trái phải đứng thẳng, dưới chân bọn họ bạch ngọc quảng trường lại giống như mâm tròn bay lên, nguyên lai đây cũng là một cái pháp bảo phi hành thật lớn, do trận pháp bố trí ở phía dưới điều khiển.

Bạch Ngọc quảng trường bay lên, rời khỏi Thủy Vân phong, cho đến khi nó chậm rãi lên cao, Quý Thanh Trác mới thấy rõ toàn cảnh Thủy Vân Phong, đây là ngọn núi mông lung duy mỹ nhất trong toàn bộ Huyền Vân tông, trên đó có sương mù bao quanh núi, trên đỉnh núi trồng hoa đào, ẩn vào trong sương mù, duy mỹ lại thần bí.

Bạch Ngọc quảng trường biết bay mang theo bọn họ đi tới tông môn chủ điện, leo lên cao giai nguy nga. Vào trong điện, những cầu tiên giả này nhìn thấy thủy kính thật lớn đặt trong điện thì có chút kinh ngạc, nguyên lai nhất cử nhất động lúc trước của bọn họ đều bị những trưởng lão này thu vào trong mắt.

Lúc này, các trưởng lão trong điện rốt cục liên lạc với chưởng môn Huyền Vân tông, đi tới nơi này quan sát Thăng Tiên đại hội, đều là trưởng lão gần đây có ý định thu đồ đệ, chưởng môn cũng không có ý định thu đồ đệ, cho nên vẫn chưa tham dự.

Nhưng xảy ra chuyện ngoài ý muốn như Quý Thanh Trác, mấy người Giang Thiên Khách đành phải liên hệ với chưởng môn định đoạt.

Bọn họ cùng chưởng môn đối thoại, cũng không chuẩn bị gạt những cầu tiên giả này, dù sao xảy ra chuyện này, phải cho tất cả mọi người ở đây một cái công đạo.

Lúc này Quý Thanh Trác còn không biết bọn họ liên lạc chưởng môn có liên quan đến mình, cô còn ngồi ở một góc, cúi đầu sửa sang lại lông trên người Mao Mao, kiên nhẫn chải kỹ từng sợi lông cho nó.

Trước mặt mọi người xuất hiện một thủy kính nhỏ, chưởng môn Huyền Vân Tông Doãn Mộ Trần đang ở giữa một hòn đảo nhỏ, có một người đang cùng nàng đánh cờ.

"Chưởng môn… Ngu trưởng lão, ngươi cũng ở? " Ngồi đối diện Doãn Mộ Trần chính là một vị trưởng lão khác trong Huyền Vân tông Ngu Tố Không, Ngu Tố Không là vị trưởng lão quái gở nhất trong Huyền Vân tông, chưa bao giờ có người gặp qua hắn thu nhận đệ tử, nhưng người này tu vi cao đến dọa người, nghe nói không ở dưới chưởng môn.

"Chuyện gì?" Doãn Mộ Trần hơi gật đầu, nàng có khí chất xuất trần của người tu tiên, dáng vẻ xinh đẹp, mặt mày ẩn có uy nghiêm.

"Chúng ta cầu tiên đại hội có một vị phàm nhân thông qua." Giang Thiên Khách bất đắc dĩ nói.

Doãn Mộ Trần nghe vậy cười khẽ: "Hắn không bị Giám Sơn Hồ Thủy ngăn lại sao? ”

"Giám Sơn Hồ Thủy không cách nào tạo thành thương tổn cho nàng." Đây cũng là nơi Giang Thiên Khách nghi hoặc nhất.

“Đào hoa huyễn cảnh Thiên Khách ngươi lấy làm tự hào nhất đâu?”Doãn Mộ Trần lại hỏi.

"Nàng cũng thông qua, bất quá... Yêu thú hư ảo trong ảo cảnh của ta, nàng nhìn không thấy.” Giang Thiên Khách bất đắc dĩ khẽ thở dài.

“Vậy yêu thú thủ trận đâu?” Doãn Mộ Trần ngược lại rất kiên nhẫn.

"Thời điểm người khác đang công kích yêu thú, nàng thừa dịp loạn chạy đi qua." Giang Thiên Khách thật sự có chút không hiểu, nơi này bất cứ phân đoạn nào cũng đều có thể lấy mạng Quý Thanh Trác, vì sao cô không tổn hại gì?

"Đều đã tới rồi, lại có cái vấn đề gì đâu?" Doãn Mộ Trần còn đang cùng Ngu Tố Không đánh cờ, hai ngón tay nàng kẹp quân cờ dừng ở trên bàn cờ, bộ dáng có chút do dự.

"Ta không đồng ý." Nguyên bản Diệp Đoạn Hồng vốn đã có ý kiến với Quý Thanh Trác liền mở miệng "Nàng rõ ràng chính là dựa vào vận khí mà tới, huống hồ, chúng ta cũng không cần phải thu một phàm nhân vào trong cửa, bọn họ không có cách nào học tập môn trung đạo pháp! ”.

"Lúc trước Hoang Thực kia là họa tu tiên giới, chúng ta đạo tông môn hao phí bao nhiêu tu sĩ tính mạng, trả giá bao nhiêu đại giới mới đem phong ấn, thậm chí Dung Ngọc gia tộc Đông Sơn hoàng tộc đều toàn quân bị diệt, tuy rằng hiện tại Hoang Thực đã vĩnh viễn không có con đường xuất đầu, nhưng chúng ta cũng không thể lơi lỏng, tu tiên tông môn không thể trò đùa như thế, thu lấy phế vật như vậy." Diệp Đoạn Hồng chán ghét Quý Thanh Trác, tự nhiên có đạo lý của hắn.

"Đoạn Hồng, nói cẩn thận, Hoang Thực đã bị Viễn Vụ chân nhân phong ấn, tu tiên giới sẽ không còn tà vật như vậy nữa." Doãn Mộ Trần lắc đầu.

"Bất quá, Đoạn Hồng nói có lý, phàm nhân chân chính không cách nào chống cự được Giám Sơn Hồ Thủy. Thậm chí, ngay cả Huyền Vân Tông chúng ta cũng tìm không thấy." Doãn Mộ Trần có thể nói là Đoan Thủy đại sư, nàng cười cười nói với Giang Thiên Khách, "Được rồi, Thiên Khách, để ta nhìn xem nàng một chút. ”

Giang Thiên Khách di dời thủy kính đi qua, đối với Quý Thanh Trác.

Quý Thanh Trác đột nhiên ngẩng đầu lên, đối diện với Doãn Mộ Trần trong thủy kính, ánh mắt mọi người lại một lần nữa rơi trên người cô.

"Là một cô nương xinh đẹp." Giọng Doãn Mộ Trần nhu hòa dễ nghe, "Cũng là một phàm nhân không thể nghi ngờ. ”

Thời điểm bọn họ nói chuyện, rõ ràng đã xảy ra sự tình ly kỳ như thế, nhưng Ngu Tố Không cùng Doãn Mộ Trần đánh cờ thế nhưng còn say mê trong ván cờ, liền ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.

Lúc trưởng lão cùng cầu tiên giả ở đây nhìn về phía Quý Thanh Trác, Mạnh Dao Lam rốt cục cũng thấy rõ bộ dáng của Quý Thanh Trác, lông mày thanh tú của nàng khẽ nhíu lại, sâu trong đôi mắt hiện lên một tia kinh ngạc.

Quý Thanh Trác lắc mình muốn trốn sau cây cột trụ nhưng lại bị Thu Minh Tuyết một phen túm lấy: "Ngươi trốn cái gì, dựa vào gian lận mà tới đây, hiện tại không dám thừa nhận. ”

"Vị công chúa Trạch quốc kia, thỉnh thận trọng." Cờ trong tay Doãn Mộ Trần đặt trên bàn cờ, nàng suy nghĩ một chút, đưa ra một cái quyết định, "Như vậy đi, dù sao hiện tại hẳn là cũng đã đến lúc các trưởng lão các ngươi lựa chọn đệ tử. ”

"Được trưởng lão lựa chọn thì chính là thân truyền đệ tử, nếu không có duyên phận, chính là đệ tử bình thường, lại ở trong môn phái rèn luyện vài năm chờ đợi cơ hội là được, thân truyền đệ tử cùng đệ tử bình thường đãi ngộ tự nhiên bất đồng." Doãn Mộ Trần nâng má, đưa ra một giải pháp hoàn mỹ, "Tất cả trưởng lão ở đây, nếu trong các ngươi có người cảm thấy có thể dạy dỗ nàng, liền đem nàng thu đi, nếu không có, liền chỉ có thể đem cô nương này rời khỏi Huyền Vân tông. ”

"Xin lỗi cô nương, ngươi thật sự không có biện pháp học tập đạo pháp của Huyền Vân tông." Doãn Mộ Trần đối với Quý Thanh Trác bất đắc dĩ cười nói, "Tuy rằng chúng ta cũng không biết vì sao ngươi lại tới nơi này, tiên đồ tuy rằng mê người, nhưng cũng nguy hiểm trùng trùng điệp điệp, đây cũng là vì an toàn của ngươi mà suy xét. ”

Quý Thanh Trác thở dài một hơi, cô gật gật đầu, không có dị nghị.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện