Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 139: Đó Là Điều Mà Cô Không Dám Chạm Vào



Lâm Tùy An cảm thấy rất nhàm chán, Phương Khắc nhốt mình ở trong phòng nghiên cứu bình bình lọ lọ, ngưỡng kỹ thuật quá cao, muốn giúp cũng không giúp được. Một người sợ xã hội như cô, đi cùng Cận Nhược tìm hiểu tin tức chỉ tổ kéo chân, càng ngại đi cùng Mộc Hạ đến láng giềng hóng hớt. Y Tháp và Tiểu Ngư đi dạo phố, cô tất nhiên càng không thể theo làm bóng đèn, Hoa Nhất Đường cuối cùng cũng chờ được cơ hội đến Hiền Đức Trang thăm dò, sớm đã trang điểm ra cửa...

Trời đất thiên địa ơi, Lâm Tùy An có giá trị vũ lực cao nhất thế nhưng không có chỗ dụng võ, chỉ có thể ngồi ở y quán trống rỗng xem mưa phẩm trà đập ruồi, sau khi ngáp một trăm ba mươi sáu cái, Lâm Tùy An cảm thấy, cô không thể nhàn rỗi như vậy nữa, nhất định phải tìm chút việc để làm, nếu không xương cốt sẽ rỉ sét mất thôi.

Long Thần quán và Hiền Đức trang đều có sắp xếp, nhưng thế lực thứ ba của Huyện Thành – Tứ Diện trang của Chu tộc còn chưa có người đi điều tra, tuy rằng Hoa Nhất Đường và Cận Nhược đều nói, mấy năm nay thế lực của Tứ Diện trang không bằng trước đó, lại bị Long Thần quán chèn ép, ước chừng không có quan hệ gì với tán nhân Huyền Minh, nhưng Lâm Tùy An cảm thấy, Tứ Diện Trang tốt xấu gì cũng là thế lực lâu năm ở Huyện Thành, căn cơ sâu rộng, chắc chắn sẽ có hiểu biết về Long Thần quán và Hiền Đức trang, có lẽ là một bước đột phá không tồi.

Thuận lợi nhất là, chúng ta có người của Chu thị.

Vì thế Lâm Tùy An đóng cửa y quán, mua hai gói trà Bách Hoa ở quán trà bên cạnh, cầm ô đi bộ đến huyện nha phường đối diện, tính toán thăm bạn cũ, nói mấy chuyện gia đình.

Ở nước Đường, nha môn "đi làm" gọi là "thị sự", mỗi cơ sở nha môn sẽ đi làm lúc mặt trời mọc (ước chừng là giữa giờ mão một khắc), buổi trưa sẽ có thể về nhà, buổi chiều nghỉ ngơi, chỉ làm việc nửa ngày, cuộc sống cứ phải gọi là an nhàn thoải mái. (Lâm Tùy An lần đầu tiên nghe nói về thời gian làm việc này từ Phương Khắc, quả thực là hâm mộ không thôi. Không chỉ vậy, hệ thống "nghỉ tuần" còn được thực hiện, mười ngày một lần, có nghĩa là làm việc chín ngày, ngày thứ mười nghỉ ngơi. Mặc dù nghỉ tuần không phải là năm ngày làm việc hiện đại, nhưng có tất cả các loại ngày lễ.

Nguyên Chính, Đông Chí mỗi người cho nghỉ bảy ngày, hàn thực (thanh minh) nghỉ bốn ngày, tháng 8, hạ chí, tháng chạp mỗi ngày, mười lăm tháng giêng, tháng ba, tháng tư tám tháng tư, năm tháng năm, bảy tháng bảy, tháng chín, tháng mười đều có nghỉ, lập xuân, xuân phân, lập thu, thu phân, lập hạ, lập đông cho nghỉ một ngày, tháng năm có nghỉ điền, tháng chín có hai lần nghỉ lễ, mỗi ngày mười lăm, tính ra có tận bảy mươi bảy ngày nghỉ lễ.

Tuần nghỉ, ngày lễ công cộng đều để người lại trực (Lăng Chi Nhan là bảng bá trực ban của Đại Lý Tự, thường được gọi là cuồng công tác), mỗi ngày quan sở cũng phải để quan viên trực buổi chiều và ca đêm, gọi là "Túc Trực".

Ở đại đa số quan sở, quan Túc trực thường do huyện lệnh, chủ sổ, huyện úy luân phiên đảm nhiệm, nhưng huyện lệnh Huyện Thành Cầu Lương quanh năm xưng bệnh, huyện úy Hoa Nhất Đường còn chưa chính thức nhậm chức, cho nên gánh nặng của quan Túc trực toàn bộ rơi vào trên người chủ sổ Chu Đạt Thường, sớm, trưa chiều tối xoay mòng mòng, hoàn toàn không thấy ngày nghỉ, làm sao không khổ cực cho được.

Nhất là sau khi trải qua sự kiện nghiêm trọng đến tính chất an toàn "Đốt Long Thần quán", Chu Đạt Thường càng nơm nớp lo sợ, không dám lười biếng chút nào, dứt khoát chuyển nhà đến huyện nha ở.

Hôm nay vừa vặn là tuần nghỉ, trong huyện nha trống vắng, Bất Lương giữ cửa ngáp liên tục, Lâm Tùy An chào hỏi, bất lương nhận ra Lâm Tùy An là nhân vật chính "Phương An" mấy ngày này trong tin đồn.

Nói vậy là quan hệ giữa danh y Đông Đô Phương Khắc và Chu chủ sổ đã được mọi người biết đến rồi.

Lâm Tùy An đi một đường không trở ngại xuyên qua trước cửa nha, vào sau hậu trạch, vừa mới ra khỏi thiên môn, đã thấy Lý Ni Lý vểnh mông nằm úp sấp ở cửa sương viện, cổ duỗi dài, tròng mắt trừng lớn, giống như một con ếch nghe lén, trên người bị nước mưa làm ướt cũng không phát giác ra.

Lâm Tùy An rất tò mò đi qua, đứng sau lưng Lý Ni Lý, cũng duỗi cổ nhìn vào trong viện, thuận tiện giúp Lý Ni Lý lấy ô che mưa.

Sân được bố trí rất nhã nhặn, thảm thực vật xanh um tươi tốt, thưa thớt hai bên trái phải là sương phòng, ở giữa là nhà chính, ở giữa đất trống làm một cái sân nhỏ, đá trắng trải đất, ước chừng là lâu năm không sửa chữa, nhiều chỗ tích nước, ba gian sương phòng có hành lang nối dài, có mái ngói, xuyên qua đi lại trong đó không cần vũ khí, ở Thanh Châu mưa nhiều, nên xây nền móng rất cao, sàn nhà kéo dài từ trong phòng ra ngoài trời.

Trên đài bày một cái bàn nhỏ, hai bồ đoàn, hai người một trái một phải quỳ xuống. Trên bàn nhỏ bày lò sưởi, nồi trà, chén trà, thìa trà, trà nghiền tử, trà la vân vân, nồi nước sôi, cuồn cuộn không ngừng.

Chu Đạt Thường hôm nay mặc trường sam sạch sẽ, mang theo một chiếc khăn trải dài màu đen, một người khác là một nữ tử, nửa cánh tay màu nâu, áo choàng màu đỏ, váy lựu buộc cao, có vẻ dáng người yểu điệu thon thả, về phần khuôn mặt nữ tử... Lâm Tùy An quả thực nhìn không quá chân thật, trang điểm trắng lông mày đen, thái dương, khóe mắt, hai má hồng, môi hơi đỏ, nhìn rất tinh xảo.

Nữ tử mỉm cười, thỉnh thoảng nhìn Chu Đạt Thường một cái, Chu Đạt Thường hai nhìn chằm chặp về phía trước, cả người căng thẳng, thỉnh thoảng lau mồ hôi, nhìn có vẻ rất căng thẳng.

Lâm Tùy An suýt nữa thì bật cười: "Chẳng lẽ Chu chủ sổ đang..."

Xem mắt?

Lý Ni Lý kinh ngạc giật mình: "Lâm nương tử!"

Lâm Tùy An: "Suỵt! "

Lý Ni Lý bịt miệng lại.

Chu Đạt Thường và nữ tử kia cứ yên lặng ngồi như vậy, nữ tử thỉnh thoảng lại liếc mắt đưa tình, tình càng đưa Chu Đạt Thường càng câu nệ, thân thể càng di chuyển ra xa.

Ôi, thật thú vị.

Lâm Tùy An chọt một cái lỗ trên cửa, nặn ra một nắm trà Bách Hoa bỏ vào cắn chắn, coi như là hạt dưa.

Nữ tử: "Nghe nói Chu chủ quy làm quan công chính, cần cù chính trực, hôm nay vừa thấy, quả nhiên không sai, ngày nghỉ tuần cũng ở lại huyện nha xử lý công vụ."

Chu Đạt Thường: "Trong nhà bần hàn, không mua nổi viện trạch, chỉ có thể ở huyện nha thôi."

Nữ tử nghẹn một chút, tiếp tục cố gắng: "Tiền bạc chẳng qua chỉ là vật ngoài thân, tài hoa đức hạnh mới là căn bản để lập thân, tiểu viện này bố trí tao nhã như thế, có thể thấy được Chu chủ quy thi thư đầy bụng, trong lòng có chí."

"Cầu Thập Lục Nương quá khen rồi, Chu mỗ là nhờ vào bóng của gia tộc để làm quan, đầu óc trống rỗng, không có chí lớn, nếu không dựa vào tộc nhân, thì chỉ có thể làm một công việc khổ công bên đường mà thôi."

Lâm Tùy An nhướng mày: Nữ tử này họ Cầu, là người của Cầu thị nhất tộc sao?

Không thể ngờ được hai nhà này thế mà lén lút xem mắt, xem ra hai tộc Chu Cầu cũng không phải nước lửa không hợp như lời đồn.

Cho dù cách một lớp phấn thật dày, cũng có thể cảm giác được sắc mặt nữ tử thay đổi, nàng giật giật khóe miệng: "Chu chủ sổ đây là ghét bỏ nhà Thập Lục Nương bần hàn, không xứng với gia đình phú quý Chu chủ sổ sao?"

Chu Đạt Thường đứng dậy, khom người ôm quyền: "Là Chu mỗ không xứng với Cầu thị tộc, kính xin Cầu Thập Lục Nương trở về nói rõ với Cầu thị trưởng lão."

Nữ tử giận dữ, đột nhiên đứng dậy, ném khăn choàng lên mặt Chu Đạt Thường, rơi đi như một cơn gió.

Chu Đạt Thường thở dài một hơi, ngồi trở lại vị trí cũ, bưng chén trà vừa uống một ngụm, chợt nghe thấy tiếng ai đó như sư tử Hà Đông rống lên, một phụ nhân hơn năm mươi tuổi cầm roi mây xông ra: "Lại chọc một người tức giận rời đi! Đây đã là người thứ ba mươi chín rồi! Ngươi định làm ta tức chết à?"

Chu Đạt Thường nhảy lên ba thước, chạy trốn vào hành lang: "A Nương, Thập Lục Nương là người của Cầu thị, Cầu thị làm sao có thể thông gia cùng Chu thị chúng ta được, chẳng qua chỉ là coi trọng chức quan huyện úy Huyện Thành ta mà thôi!"

Chu mẫu đuổi theo không rời, roi mây hùng hổ quất đến, rất có thần thái khi Hoa Nhất Hoàn đánh Hoa Nhất Đường: "Mặt mày ngươi như cái bánh, dáng người khác gì hành tây, bụng không có bút mực, muốn tài không có tài, muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn tiền không có tiền, danh hiệu huyện úy này coi như có chút hữu dụng, không có cái này thì ai có thể coi trọng ngươi?!"

"Nam tử phải đặt sự nghiệp đến đâu, bây giờ sự nghiệp ta vẫn chưa có thành tựu gì, chuyện lập gia đình vẫn là không nên nóng vội."

"Bớt thả rắm lại! Đời này của ngươi làm một huyện úy là nhất rồi, chẳng lẽ còn muốn đi Đại Lý tự làm đại quan sao? Sự nghiệp lớn nhất của ngươi là cưới vợ sinh con, để ta bế cháu trai, có hiểu không hả!"

Chu Đạt Thường vốn đã mập, chân cũng ngắn, hắn là lâu ngày ít vận động, chạy đến thở hồng hộc, đầu đầy mồ hôi, một chân trượt đi, ngã xấp xuống đất, Chu mẫu cường tráng đuổi theo, dùng roi mây đánh lên mông Chu Đạt Thường, nhìn thì giống rất nặng tay, trên thực tế chỉ là làm bộ, Chu Đạt Thường cũng làm bộ kêu thảm thiết, Lý Ni Lý vội vàng xông lên kéo ra, ba người kéo thành một đoàn, nhìn rất là náo nhiệt.

Có vẻ như bất kể thời đại nào, vấn đề hôn nhân của thanh niên chưa lập gia đình cũng là trung tâm của mâu thuẫn gia đình.

Lâm Tùy An ăn dưa ăn rất ngon miệng, bất giác bật cười, Chu Đạt Thường nghiêng đầu, nhìn thấy Lâm Tùy An, tiếng kêu thảm thiết trong miệng biến thành tiếng hít sâu, suýt nữa thì sặc chết.

Chu mẫu cũng nhìn thấy Lâm Tùy An, ánh mắt chợt sáng lên. Nhìn tiểu nương tử này mắt phượng mày dài, anh khí bừng bừng, dáng người thẳng tắp, nhìn thế nào cũng thấy thoải mái, không khỏi mừng rỡ, ném roi dây mây nghênh đón: "Vị tiểu nương tử này là..."

Chu Đạt Thường dùng tốc độ nhanh nhất đời này xông lên, liều mạng giữ chặt Chu mẫu, sợ tới mức xanh mặt: "A Nương! Vị này là, là... muội muội Phương đại phu của y quán Phương thị, người phải cách xa nàng ta ra!"

"Thì ra bà là Phương tiểu nương tử à..." Chu mẫu hơi thất vọng, nghĩ đến gì đó cười, lại vui vẻ, hất Chu Đạt Thường ra, tiến lên kéo cánh tay Lâm Tùy An vào trong viện: "Phương tiểu nương tử mau mời vào trong, vừa lúc ta nấu trà, uống một chén cho ấm bụng."

Lâm Tùy An bị sự nhiệt tình bất thình lình này khiến cho không hiểu mô tê gì, vào viện, ngồi ở bên cạnh bàn nhỏ, Chu mẫu nghiêm túc múc trà cho Lâm Tùy An, dùng hai tay dâng lên, Lâm Tùy An sợ hãi tiếp nhận, liếc mắt nhìn màu sắc của nước trà, trong vàng mang màu xanh, thật sự không dám thử, nhấp môi rồi buông xuống.

"Vị này chắc hẳn là mẫu thân của Chu chủ sổ nhỉ, ta là Phương An, mấy ngày trước Chu chủ sổ giúp gia huynh giải vây, nên đặc biệt đến đây nói lời cảm ơn." Lâm Tùy An đưa hai gói trà qua.

Chu mẫu vui vẻ không chịu nổi: "Chuyện của Phương đại phu ta nghe Ngũ Lang nói rồi, đều là người một nhà, không cần khách sáo như vậy, ngươi gọi ta là Thím Chu là được."

Chu Đạt Thường điên cuồng túm tay áo Chu mẫu, tần suất đến gần như con dê điên: A Nương chẳng lẽ muốn ôm cháu đến điên rồi, thấy tiểu cô nương nào cũng muốn làm mai, Lâm Tùy An đâu phải là người bình thường có thể dây vào, nếu chọc giận nàng ta, chỉ e là một cái tát thôi cũng có thể đập cho hắn thành cái bánh thật sự mất, nếu lỡ như để cho Hoa gia Tứ Lang kia biết... thì đời này hắn coi như xong!

Lâm Tùy An liếc thấy biểu cảm sống không bằng chết của Chu Đạt Thường, cố gắng nhịn cười: "Thím Chu có gì cứ nói thẳng."

:Phương tiểu nương tử sảng khoái." Chu mẫu cười rạng rỡ: "Ta là muốn mời Phương tiểu nương tử truyền thụ kinh nghiệm cho đứa con trai không có tiền đồ này của ta, làm thế nào mới được như Phương tiểu nương tử và Mộc tiểu lang quân, sớm làm chim liền cành với người mình thương."

Lý Ni Lý đứng bên cạnh suýt nữa thì trẹo lưng, Chu Đạt Thường suýt nữa ngất đi, Lâm Tùy An cố gắng chống cằm để không rơi xuống, trong lòng run rẩy không ngừng.

Phong tục của nước Đường cởi mở, dù là nam hay nữ thì đều rất coi nhẹ quan điểm trinh tiết, hành sự trước hôn nhân cũng được coi là câu chuyện phong lưu mà thôi, nhưng để cho một cô gái như cô đi truyền thụ kinh nghiệm cho nam tử thì cũng quá là khoa trương rồi!

Chu mẫu: "Ví dụ như nói, Mộc tiểu lang quân đã cùng cách gì mới giành được lòng Phương nương tử?"

Lâm Tùy An thở phào nhẹ nhõm: Thì ra là hỏi cái này, là do đầu óc cô không thuần khiết, suy nghĩ nhiều rồi.

"A Nương, đừng hỏi nữa!" Mồ hôi lạnh Chu Đạt Thường chảy ròng ròng, trong lòng hắn không thể rõ ràng hơn, chuyện đêm đó là sách lược Hoa gia Tứ Lang lập ra để bảo vệ Lâm Tùy An mà thôi, làm gì có chuyện lưỡng tình tương duyệt thật sự.

"Cút qua một bên, đừng chen ngang." Chu mẫu ghét bỏ: "Nghe Phương tiểu nương tử nói, ngươi lo mà nhớ cho kỹ! Nếu không thì với cái đầu cứng ngắc của ngươi thì đến già cũng chẳng tìm được nương tử!"

Lâm Tùy An hơi xấu hổ, vốn là chuyện hư ảo, cô phải bắt đầu từ đâu đây?

Nhưng tin đồn giữa cô và Hoa Nhất Đường đã được thả ra ngoài, Phương Khắc cũng đã đánh, Hoa Nhất Đường cũng bị đánh rồi, chuyện này còn liên quan đến chính sự lẻn vào Hiền Đức trang để điều tra manh mối, dù thế nào thì vở kịch này cũng phải hát cho xong.

"Ừm... Chuyện này..." Lâm Tùy An gãi ót: "Thực ra chỉ là những chuyện vặt thôi... Ví dụ như... Ví dụ như, chàng biết ta thích ăn cá xắt lát, tìm mọi cách để tìm cá tươi nhất; Ta không thích uống trà, chàng không nấu trà, mà nấu nước trắng; Ta hay vô tình để bị thương, chàng điều chế thuốc mỡ trị thương; Ta quên bôi, chàng sẽ giúp ta bôi; Ta thích ghế Hồ, nên chàng vé một bạn thiết kế theo ý ta rồi đi làm; Lúc ta đi chợ không thích mùi lạ trên người người Hồ, chàng treo một túi hương ở bên cạnh ta, để xung quanh ta đều thơm ngào ngạt..."

Lâm Tùy An đột nhiên nói không được nữa, cảm giác tim đập hơi nhanh hơn, hô hấp căng thẳng, giống như nếu cô nói tiếp thì sẽ có thứ gì đó mông lung mập mờ phá đất mà ra, không thể che giấu được nữa mất.

Đó là thứ cô vẫn không dám đụng vào, cũng không dám để cho mình tin tưởng...

ít nhất là, bây giờ không dám...

Lâm Tùy An âm thầm thở ra một hơi, rũ mắt bưng chén trà lên, giả bộ ngượng ngùng uống trà.

Chu mẫu nghe thấy mà mặt sáng bừng, vỗ mạnh bả vai Chu Đạt Thường: "Nhìn xem Mộc tiểu lang quân người ta kia, tuổi còn nhỏ đã biết lạnh biết nóng như thế, ngươi đến cả một ngón chân của người ta cũng không đuổi kịp!"

Chu Đạt Thường liên tục gật đầu, thầm nghĩ: Thừa lời, đó là Tứ Lang đứng đầu Dương Đô Hoa Gia nổi danh Đường quốc, một bụng phong hoa tuyết nguyệt, nói đến việc lấy lòng nữ tử, đưa mắt nhìn khắp thiên hạ, ai có thể so sánh với hắn chứ?

Chu mẫu cực kỳ bất mãn đối với thái độ không cầu tiến của Chu Đạt Thường, bà chọc vào đầu Chu Đạt Thường oán giận: "Chủ sổ vốn là thuộc hạ của huyện lệnh, huyện lệnh chúng ta là họ Cầu, có thể thông gia cùng Cầu gia nói trắng ra là chúng ta trèo cao, ngươi thật sự không biết tốt xấu gì, Cầu thị tộc cũng không phải giàu có bình thường, mà còn được Long Thần che chở, ngươi trở thành rể của Cầu thị, bảo đảm sau này có thể có cơ hội một bước lên mây!"

Lâm Tùy An trong đầu "Đinh" một tiếng: Ai ôi, vừa rồi cô có phải nghe được tin tức gì đó rồi không?

27.6.2023

Tiểu kịch trường:

Hoa Nhất Đường rơi nước mắt: Những nỗ lực của ta cuối cùng cũng có hiệu quả rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện