Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Chương 154: Tiều Phu Siêng Năng
Giờ hợi một khắc, phường Hà Trạch.
Tiểu Ngư ngồi bên cửa sổ, thở dài sâu sắc.
Gió thổi qua bóng đèn phiêu linh, giống như trái tim nàng lúc này, hỗn loạn bất định.
Nàng rất lo lắng cho Y Tháp, từ khi Phương tỷ tỷ biến thành nghi phạm sát hại cầu lão trang chủ, Y Tháp đã biến mất, mọi người đều nói nhà Phương đại phu là sợ tội bỏ trốn, trong lòng nàng không tin.
Tiểu Ngư chỉ tin một câu: Tướng do tâm sinh.
Y Tháp trông đẹp trai như vậy, làm sao lại là người xấu.
(sự mù quáng của mấy bà mê trai... tui cx dị, đẹp trai là người tốt, không đẹp thì chỉ tính là người thôi)
Phương tỷ tỷ tuy rằng dáng vẻ không đẹp, nhưng ánh mắt trong trẻo, cũng không phải là người xấu.
Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Gia gia của Tiểu Ngư từ ngoài cửa thò đầu vào nhìn Tiểu Ngư, cũng thở dài thật dài.
Cháu gái mới lớn, tâm tư trầm lắng, mấy ngày nay trà không uống cơm không ăn, khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể tùy nàng.
Tiểu Ngư gối đầu lên cánh tay, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh đậm giống như tấm lụa tốt, trượt ánh sáng của những đám mây, khiến cho cô nghĩ ến mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh ngọc bích của Y Tháp.
"Y Tháp, ngươi không sao chứ..." Tiểu Ngư nhắm mắt lại và lẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân xào xạc, Tiểu Ngư cảm giác được, chợt mở mắt ra, trong bóng đêm nồng đậm, thiếu niên anh tuấn tóc vàng nhẹ nhàng bước đến.
Tiểu Ngư mừng rỡ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đèn trong phòng gia gia đã tắt, nàng trèo cửa sổ nhảy ra, chạy đến trước mặt thiếu niên tóc vàng: "Y Tháp! Ngươi không sao chứ?"
Đôi mắt xanh của Y Tháp gợn sóng: "Ta, khỏe lắm."
"Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu thế? Ta lo cho ngươi lắm!" Tiểu Ngư sắp khóc.
"Thực xin lỗi, ta, rất bận rộn."
"Chuyện của Phương tỷ tỷ... là thật sao?
Y Tháp nhìn Tiểu Ngư: "Trư Nhân, sẽ không giết người!"
Tiểu Ngư khịt mũi, gật mạnh đầu: "Ừ! Ta tin Y Tháp!"
Y Tháp khẽ giật mình, nhẹ nhàng mỉm cười, đó là nụ cười đẹp như ngôi sao đẹp nhất trong đêm hè.
"Tiểu Ngư, ta cần, ngươi hỗ trợ."
Tiểu Ngư nhìn đến ngây ngất, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt cười nói: "Không thành vấn đề! Ta có thể giúp gì cho ngươi?"
*
Giờ hợi hai khắc, phường Chấn Trạch.
Chu mẫu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng loạn cào cào.
Bà không biết nên tin ai.
Đáy lòng có một thanh âm không ngừng nhắc nhở bà, chuyện Phương đại phu nói về nước bùa có độc là có căn cứ, mười phần là thật, nhưng cảnh tượng rung động của Long Thần hiển thánh lại khiến cho bà lần nữa xác nhận, Long Thần cũng quả thực có tồn tại...
Còn có đứa con trai không chịu thua kém kia của bà, đường đường là một chủ sổ, thấy Long Thần đã bị dọa vỡ gan, cũng không về nhà thương lượng với bà, thật sự là bùn nhão không trát được tường.
Nghĩ như thế, Chu mẫu càng thêm tức giận, dứt khoát không ngủ nữa, đứng dậy khoác áo, muốn đi dạo trong viện vài vòng để tịnh tâm. Vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy Chu Đạt Thường sững sờ đứng ở cửa, bà Chu ngoác miệng mắng:
"Nửa đêm nửa hôm, ngươi đứng đây là muốn dọa chết a nương ngươi sao?"
Chu Đạt thường ôm quyền: "Nương, có người muốn gặp nương."
Chu mẫu tát một cái: "Nửa đêm canh ba, ai muốn gặp ta? Ma à?"
Chu Đạt Thường hơi tủi thân, che đầu nghiêng người, làm tư thế mời.
Chu mẫu mở to hai mắt, chỉ thấy một thiếu niên dung mạo xinh đẹp mặc áo đen, trong suốt đứng trong gió.
"Mộc Đường?! Ngươi không sao chứ!" Chu mẫu mừng rỡ nói.
"Mộc Đường" cười khẽ ôm quyền: "Huyện úy Thanh Châu Huyện Thành Hoa Nhất Đường, bái kiến Chu Thẩm."
*
Giờ hợi ba khắc, phường Huỳnh Trạch.
Cầu lão Bát vừa cãi nhau với đám người Hiền Đức Trang, tức giận đến sặc, đang hùng hùng hổ đi về nhà.
"Không bằng không chứng mà cứ nói Phương tiểu nương tử người ta là hung thủ giết người, các ngươi tận mắt nhìn thấy Phương tiểu nương tử giết người sao? Chu chủ sổ của huyện nha người ta còn chẳng nói gì, đám chó các ngươi tính là gì, dựa vào cái gì mà định tội Phương tiểu nương tử?! Phương tiểu nương tử là người thế nào ta còn không rõ sao?! Đó là ân nhân cứu mạng của Cầu lão bát ta! Há có thể vô duyên vô cớ tùy tiện giết người?!"
Cầu lão bát càng nói càng tức, đôi chân to đạp rầm rầm trên mặt đất, bóng dáng trước người chấn động đến lắc lư ba lần.
Đột nhiên, Cầu lão Bát dừng bước.
Hắn thấy được hai cái bóng, một là của hắn, còn có một cái không hề báo trước xuất hiện ở phía sau, giống như bóng ma...
Gió đêm vù vù lướt qua, lạnh lẽo thấu xương, Cầu lão bát nuốt nước miếng, trong mặc niệm ba lần Long Thần phù hộ, xoay người vung lang nha bổng đánh: "A! Xem chiêu!"
Lang Nha Bổng dừng lại giữa không trung, không đập xuống.
Khuỷu tay của Cầu lão Bát bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.
Lâm Tùy An lắc đầu thở dài: "Vẫn không có tiến bộ gì cả, Cầu lão bát."
Lang Nha Bổng của Cầu lão Bát ơi xuống đất, suýt nữa đập vào chân mình.
"Phương, Phương nương tử! Ngươi không sao chứ! Không sao phải không! Tuyệt vời! Ta biết mà, công phu ngươi tốt như vậy, đám đả thủ của Cầu Hồng kia chắc chắn không bắt được ngươi!"
Lâm Tùy yên lặng nhìn Cầu lão Bát hồi lầu, nhác thấy anh mắt Cầu lão bát thản nhiên, không có nửa phần lảng tránh do dự, trong lòng không khỏi hơi cảm động, nghiêm mặt nói: "Lúc trước ngươi nói, ân cứu mạng, nguyện lấy mạng báo đáp, lời này còn tính không?"
Cầu lão bát thần sắc rùng mình, vỗ vỗ ngực: "Cầu lão bát ta nói được làm được, tứ mã nan truy."
Lâm Tùy An mỉm cười.
Ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, nhìn rất xinh đẹp. Trái tim Cầu lão Bát hơi nhộn nhạo, đột nhiên nhớ tới lời mình nói lúc trước, thầm nghĩ:
Thực ra, lấy thân báo đáp cũng rất tốt...
*
Lăng Chi Nhan ngồi ở trong án đường Đại Lý tự, tay lật đi lật lại hồ sơ, ánh mắt lại nhìn một bụi hoa dại màu vàng ở góc tường bên ngoài đường, không biết tên là gì, cánh hoa màu vàng nhạt ở trong gió cô đơn lay động.
Từ sau khi Lâm nương tử và Hoa Nhất Đường rời đi, Đông Đô là mưa thuận gió hòa, vạn sự thái bình, nha lại và bất lương của Kinh Triệu phủ và Đại Lý tự cực kỳ nhàm chán, ngày ngày tuần tra đường phố, lúc nào cũng cảnh giác, một đến hai lần bắt hết kẻ trộm cắp trong thành, chỉ có thể giết thời gian ngồi bắt chấy.
Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm cực kỳ vui mừng, mỗi ngày vừa qua giờ trưa đã không thấy bóng người, nghe nói là tìm được y quán mới trị liệu bệnh rụng tóc, ném mấy việc vặt thiếu khanh Trương Hoài của Đại Lý tự xử lý hết.
Lăng Chi Nhan rảnh đến mỏi người, lấy mấy vụ án cũ chưa kết thúc ra xem, nhất là phần của huyện Thành Thanh Châu trong tay này, gần như có thể đọc thuộc từ cuối lên trước.
Ví dụ như địa thế huyện Thành này, thật là làm cho người ta thấy kỳ quặc.
[Huyện Thành địa thế không giống bình thường, gần hồ sát núi, núi nặng trạch khí, hồ rộng gần biển.]
"Mưa nhiều, tháng tư lại càng ẩm ướt, sau khi mưa liên tục, gặp ngày nắng mây rộng, trời và hồ một màu, có thể thấy kỳ cảnh giữa không trung, ảo cảnh đẹp như chốn Bồng Lai, lấy đó làm điển hình, huyện Thành cũng có phường đặt tên là Bồng Lai.]
[Trạng thái của kỳ cảnh đó, năm nào cũng có, ngày đến bất định, nếu có thì sẽ diễn ra trong vòng hai mươi ngày. Xưa có người biết xem sao, thông thiên tượng, có thể dự đoán kỳ cảnh.]
"Kỳ cảnh... Kỳ cảnh..." Ánh mắt Lăng Chi Nhan theo mây trôi bay lên bầu trời xa xôi: "Chẳng lẽ đây là..."
"Lăng công Lăng Công Lăng Công! Có một lá thư đưa đến!" Minh Phong cầm một con bồ câu đưa tin chạy vào, Minh Thứ đang nằm sấp trên bàn đang ngủ say kinh hãi, giật mình vẹo cả thắt lưng, đau đến nhe răng há miệng.
Lăng Chi Nhan bất đắc dĩ: "Minh Phong, ta nói bao nhiêu lần rồi, làm việc thì không nên nóng nảy..."
"Là thư Hoa Tứ Lang đưa tới!"
"Cái gì?!" Lăng Chi Nhan chụp bàn đứng lên, đoạt lấy bồ câu đưa tin, một tay túm lấy ống thư trên móng vuốt bồ câu, bồ câu đưa thư tận tâm tận trách bị tư trực Đại Lý tự vặt lông nóng nảy bắt lấy ba sợi lông vũ, thầm khóc bay đi.
Minh Phong: "..."
Minh Thứ dụi dụi mí mắt: "Hoa Tứ Lang tìm Lăng công có chuyện gì thế?"
Lăng Chi Nhan vội đảo qua bồ câu truyền thư, hai mắt càng lúc càng sáng, vơ lấy Huyện Thành chí trên bàn, nhấc áo bào lên vội đi ra ngoài.
Minh Thứ và Minh Phong vội vội vàng vàng đuổi theo: "Lăng công đi đâu vậy?"
Thanh Châu, Huyện Thành!
*
Cầu tam thập nhị, tên cũng như người, xếp hạng thứ ba mươi hai trong số con cháu ngoại tông của tộc Cầu thị, xem như cháu họ hàng xa của Cầu Hồng, bối phận lại thấp, người lại không có bản lĩnh gì, cha mẹ sớm chết, gia đồ chỉ có bốn bức tường, ngày thường chỉ có biểu huynh Cầu lão bát nguyện ý tiếp tế hắn một hai, hiện giờ chỉ có thể dựa vào việc đốn củi bán kiếm tiền, người đã sắp bốn mươi tuổi, mà vẫn không cưới được vợ, có vẻ như sẽ phải cô độc đến già thôi.
Hơn nửa đêm hôm trước, biểu huynh Cầu lão bát đột nhiên thần thần bí bí đến nhà hắn, ngàn dặn vạn dặn bảo hắn sáng sớm hôm nay đến sau núi Thành đốn củi, nhất định phải đợi mở cửa thành là đi liền, tuyệt đối không thể chậm trễ, còn dặn dò hắn mặc quần áo sạch sẽ, nếu trên đường gặp phải người nào, nhất định phải nói thật.
Cầu Tam Thập Nhị không hiểu ra sao, nhưng niệm tình vị biểu huynh này giúp đỡ hắn rất nhiều, cũng là một người phúc hậu, suy nghĩ một chút, vẫn làm theo lời hắn, lấy ra bộ quần áo duy nhất không vá của mình, đeo rìu dây thừng, trời còn chưa sáng đã chạy tới cửa thành chờ, cửa thành đầu giờ thìn vừa mở ra, hắn đã vội vàng lên núi Thành.
Núi Thành là nơi ở của Long Thần quán, trước núi do đệ tử Long Thần quán canh giữ, tất nhiên là không thể tự tiện xông vào, Cầu Tam Nhị bình thường đều ở phía sau núi chặt củi, rất quen thuộc đường đi, hơn nữa quanh năm trèo đèo lội suối, thể lực dồi dào, không đến nửa canh giờ đã đến sườn núi phía sau núi Thành, bắt đầu một ngày công tác chặt củi.
Nắng sớm rọi xuống, núi rừng như biển, những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt nở rộ cánh hoa mềm mại, giống như một người phụ nữ thẹn thùng, đây là loại hoa dại mọc phổ biến nhất trong núi, chỉ có hương thơm thoang thoảng, mùa này hoa nở nhiều hơn, hương thơm cũng đậm đà hơn.
Cầu tam nhị là người thô lỗ, không thích loại hương thơm ngào ngạt này lắm, thầm nghĩ làm xong việc sớm rồi về nhà nghỉ ngơi, hắn mồ hôi đầm đìa vung rìu, rìu là a gia truyền cho hắn, đã được vài năm tuổi, lưỡi rìu đã mòn ít nhiều, Cầu Tam Thập Nhị không có tiền đánh rìu mới, chỉ có thể dùng lại, lúc chặt gỗ thô, không dùng được lực, phải tốt nhiều sức khiến cánh tay hắn rất mỏi, Cầu Tam Thập Nhị không thể không dừng lại, ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tay đặt rìu trên mặt đất. Ai ngờ, chuyện quái lạ đã xảy ra, cái rìu kia vụ một cái chạy ra ngoài, chui vào rừng hoa thơm kia rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cầu Tam Thập Nhị kinh hãi thất sắc, cái rìu này là toàn bộ gia sản của hắn, nếu không có nó, thì chỉ có thể ra đường xin ăn mà thôi, hắn vội cuống quýt đuổi theo.
Khu rừng rậm rạp, ánh mặt trời chói chang chiếu qua tàng lá lúc sáng lúc tối, giống từng con quỷ mị nho nhỏ mở mắt ra lại nhắm lại, Cầu Tam Thập Nhị đuổi theo vào chỗ sâu nhất trong núi rừng, chậm rãi ngừng lại, cảm thấy hơi không đúng, nhìn xung quanh bốn phía, hắn đúng là chạy đến nơi trước kia chưa từng tới, hương hoa càng thêm nồng đậm, giống như chốn hết tiếng chim hót côn trùng kêu ở trong đó, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cầu Tam Thập Nhị chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ là gặp phải sơn tinh quỷ mị gì rồi, hắn bèn chắp tay bái một vòng, cẩn thận lui về phía sau.
"A..." Trên không trung truyền đến tiếng cười thanh thúy, cơn gió không hề báo trước thổi lên, lá cây ào ào rung động, cánh hoa dại màu vàng bay đầy trời, đầu gối Tam Thập Nhi mềm nhũn quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu kêu to: "Long Thần phù hộ! Long Thần phù hộ! Long Thần phù hộ!"
Hắn không nói còn đỡ, vừa nói một tiếng thì tiếng cười càng lớn, giống như nhào từ từ bốn phương tám hướng tới: "Ha ha ha" cười không ngừng, đột nhiên, tiếng cười vừa chuyển, đã biến thành giọng nói của một nam nhân, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười.
"Tiều phu siêng năng, không cần sợ hãi, ngẩng đầu lên."
Cầu Tam Thập Nhị chui đầu vào đống hoa dại: "Không dám không dám! Thượng tiên thứ tội, ta không phải cố ý xông vào địa bàn thượng tiên! Ta, ta, ta chỉ đến vì cái rìu của ta thôi!"
"Tiều Phu siêng năng ơi, cái rìu mất của ngươi là rìu vàng, hay rìu bạc?"
Giọng nói lúc xa lúc gần, khi thì sang sảng vạn dặm, khi thì thì thào bên tai, câu cuối cùng gần như thổi vào trong cổ áo của Cầu Tam Thập Nhị.
Cầu Tam Thập Nhị giật mình ngẩng đầu, sau đó, hắn sợ ngây người.
Cách hắn hơn hai mươi bước, có hai thanh rìu treo ở giữa không trung, một thanh là vàng nguyên chất, một thanh là bạc nguyên chất, vàng bạc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lóe ra hào quang mê người.
Cầu Tam Nhị chưa từng thấy qua khối vàng khối bạc nào lớn như vậy, trong lúc chợt sợ ngây người, chợt há miệng, suýt nữa ch ảy nước dãi.
Tiếng cười kia lại vang lên, một bóng người đạp hoa giữa không trung giữa rìu vàng và rìu bạc, thân trường bào tay áo rộng, áo mỏng tầng tầng lớp lớp lớp, như mây cắt từ một tấm vải dệt, mái tóc dài như sa đen lơ lửng giữa không trung, ánh mặt trời vừa lóe, giống như nở rộ vạn ánh hào quang lung linh.
Ngược sáng, cơ hồ nhìn không rõ mặt mày, nhưng Cầu Tam Thập Nhị là cảm giác trước mắt giống như có trăm hoa đua nở, chim đua nhau hót, vạn sao lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, thậm chí ngay cả rìu vàng búa bạc khổng lồ kia cũng không áp chế được vạn trượng quang hoa của người trước mắt.
"Tiều phu cần cù, ngươi cứ nhìn kỹ đi, ngươi rốt cuộc đã mất cái rìu nào đây?"
Rìu vàng rìu bạc chậm rãi bay tới, gần như đã bay đến bên tay Cầu Tam Nhị.
Nếu là có hai cái rìu này, đừng nói cưới vợ, cho dù đến Quảng Đô thành mua một ngồi nhà, mở một cửa hàng cũng được!
Cầu Tam Thập Nhị nuốt nước miếng, giơ tay muốn đi bắt lấy cái rìu vàng kia, ngón tay còn chưa đụng tới, lòng bàn tay đột nhiên trở nên đau đớn, hắn mạnh mẽ thu tay lại, phát hiện lòng bàn tay đúng là đâm vào nửa cây kim thông, bị dọa đến gần chết, lời dặn dò của Cầu lão Bát chợt vang lên bên tai:
[Dù cho gặp phải người nào, thì nhất định phải nói thật! Nếu không hậu hoạn vô cùng!]
Cầu Tam Nhị điên cuồng dập đầu: "Ta, ta mất một cái rìu sắt!"
"Ôi chao, thật sự là một tiều phu thành thật." Bóng dáng trong ánh sáng cười nói, rìu vàng bạc lơ lửng đã bay vào rừng rậm, khí lạnh xung quanh đè qua lá cỏ, trên mặt đất xuất hiện cái rìu sắt của Tam Thập Nhị: "Vì sự thành thật của ngươi, bổn thần sẽ tặng ngươi chút phần thưởng."
Một chiếc lá vàng lấp lánh theo ánh mặt trời chiếu xuống trên rìu sắt, leng keng một tiếng.
Núi rừng vô cùng yên tĩnh, gió thổi lên người Cầu Tam Nhị giống như nghe được hương hoa tầng tầng lớp lớp bóc ra phía sau, tiếng sọt rơi xuống đất, trong rừng lại khôi phục sự náo nhiệt, chim hót, côn trùng ngân nga khúc hát, giống như đang chúc mừng thứ thần bí tuyệt vời lặng lẽ vừa đến, lại lặng lẽ rời đi.
Cầu Tam Nhị ngơ ngác quỳ thật lâu, mới dám thò tay lấy phiến lá vàng kia, nó nặng trịch, hắn đặt ở giữa răng cắn một miếng.
Nương ơi, là vàng thật!
11.7.2023
Mỏi tay quá, hôm nay đến đây thôi nhé... (tuy gằng rất muốn đọc tiếp)
Tiểu Ngư ngồi bên cửa sổ, thở dài sâu sắc.
Gió thổi qua bóng đèn phiêu linh, giống như trái tim nàng lúc này, hỗn loạn bất định.
Nàng rất lo lắng cho Y Tháp, từ khi Phương tỷ tỷ biến thành nghi phạm sát hại cầu lão trang chủ, Y Tháp đã biến mất, mọi người đều nói nhà Phương đại phu là sợ tội bỏ trốn, trong lòng nàng không tin.
Tiểu Ngư chỉ tin một câu: Tướng do tâm sinh.
Y Tháp trông đẹp trai như vậy, làm sao lại là người xấu.
(sự mù quáng của mấy bà mê trai... tui cx dị, đẹp trai là người tốt, không đẹp thì chỉ tính là người thôi)
Phương tỷ tỷ tuy rằng dáng vẻ không đẹp, nhưng ánh mắt trong trẻo, cũng không phải là người xấu.
Trong chuyện này nhất định là có hiểu lầm gì đó.
Gia gia của Tiểu Ngư từ ngoài cửa thò đầu vào nhìn Tiểu Ngư, cũng thở dài thật dài.
Cháu gái mới lớn, tâm tư trầm lắng, mấy ngày nay trà không uống cơm không ăn, khuyên cũng khuyên không được, chỉ có thể tùy nàng.
Tiểu Ngư gối đầu lên cánh tay, ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời xanh đậm giống như tấm lụa tốt, trượt ánh sáng của những đám mây, khiến cho cô nghĩ ến mái tóc vàng và đôi mắt màu xanh ngọc bích của Y Tháp.
"Y Tháp, ngươi không sao chứ..." Tiểu Ngư nhắm mắt lại và lẩm bẩm.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng bước chân xào xạc, Tiểu Ngư cảm giác được, chợt mở mắt ra, trong bóng đêm nồng đậm, thiếu niên anh tuấn tóc vàng nhẹ nhàng bước đến.
Tiểu Ngư mừng rỡ, quay đầu lại nhìn thoáng qua, đèn trong phòng gia gia đã tắt, nàng trèo cửa sổ nhảy ra, chạy đến trước mặt thiếu niên tóc vàng: "Y Tháp! Ngươi không sao chứ?"
Đôi mắt xanh của Y Tháp gợn sóng: "Ta, khỏe lắm."
"Mấy ngày nay ngươi đã đi đâu thế? Ta lo cho ngươi lắm!" Tiểu Ngư sắp khóc.
"Thực xin lỗi, ta, rất bận rộn."
"Chuyện của Phương tỷ tỷ... là thật sao?
Y Tháp nhìn Tiểu Ngư: "Trư Nhân, sẽ không giết người!"
Tiểu Ngư khịt mũi, gật mạnh đầu: "Ừ! Ta tin Y Tháp!"
Y Tháp khẽ giật mình, nhẹ nhàng mỉm cười, đó là nụ cười đẹp như ngôi sao đẹp nhất trong đêm hè.
"Tiểu Ngư, ta cần, ngươi hỗ trợ."
Tiểu Ngư nhìn đến ngây ngất, một lúc lâu sau mới phục hồi tinh thần lại, đỏ mặt cười nói: "Không thành vấn đề! Ta có thể giúp gì cho ngươi?"
*
Giờ hợi hai khắc, phường Chấn Trạch.
Chu mẫu nằm ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, trong lòng loạn cào cào.
Bà không biết nên tin ai.
Đáy lòng có một thanh âm không ngừng nhắc nhở bà, chuyện Phương đại phu nói về nước bùa có độc là có căn cứ, mười phần là thật, nhưng cảnh tượng rung động của Long Thần hiển thánh lại khiến cho bà lần nữa xác nhận, Long Thần cũng quả thực có tồn tại...
Còn có đứa con trai không chịu thua kém kia của bà, đường đường là một chủ sổ, thấy Long Thần đã bị dọa vỡ gan, cũng không về nhà thương lượng với bà, thật sự là bùn nhão không trát được tường.
Nghĩ như thế, Chu mẫu càng thêm tức giận, dứt khoát không ngủ nữa, đứng dậy khoác áo, muốn đi dạo trong viện vài vòng để tịnh tâm. Vừa mới mở cửa, đã nhìn thấy Chu Đạt Thường sững sờ đứng ở cửa, bà Chu ngoác miệng mắng:
"Nửa đêm nửa hôm, ngươi đứng đây là muốn dọa chết a nương ngươi sao?"
Chu Đạt thường ôm quyền: "Nương, có người muốn gặp nương."
Chu mẫu tát một cái: "Nửa đêm canh ba, ai muốn gặp ta? Ma à?"
Chu Đạt Thường hơi tủi thân, che đầu nghiêng người, làm tư thế mời.
Chu mẫu mở to hai mắt, chỉ thấy một thiếu niên dung mạo xinh đẹp mặc áo đen, trong suốt đứng trong gió.
"Mộc Đường?! Ngươi không sao chứ!" Chu mẫu mừng rỡ nói.
"Mộc Đường" cười khẽ ôm quyền: "Huyện úy Thanh Châu Huyện Thành Hoa Nhất Đường, bái kiến Chu Thẩm."
*
Giờ hợi ba khắc, phường Huỳnh Trạch.
Cầu lão Bát vừa cãi nhau với đám người Hiền Đức Trang, tức giận đến sặc, đang hùng hùng hổ đi về nhà.
"Không bằng không chứng mà cứ nói Phương tiểu nương tử người ta là hung thủ giết người, các ngươi tận mắt nhìn thấy Phương tiểu nương tử giết người sao? Chu chủ sổ của huyện nha người ta còn chẳng nói gì, đám chó các ngươi tính là gì, dựa vào cái gì mà định tội Phương tiểu nương tử?! Phương tiểu nương tử là người thế nào ta còn không rõ sao?! Đó là ân nhân cứu mạng của Cầu lão bát ta! Há có thể vô duyên vô cớ tùy tiện giết người?!"
Cầu lão bát càng nói càng tức, đôi chân to đạp rầm rầm trên mặt đất, bóng dáng trước người chấn động đến lắc lư ba lần.
Đột nhiên, Cầu lão Bát dừng bước.
Hắn thấy được hai cái bóng, một là của hắn, còn có một cái không hề báo trước xuất hiện ở phía sau, giống như bóng ma...
Gió đêm vù vù lướt qua, lạnh lẽo thấu xương, Cầu lão bát nuốt nước miếng, trong mặc niệm ba lần Long Thần phù hộ, xoay người vung lang nha bổng đánh: "A! Xem chiêu!"
Lang Nha Bổng dừng lại giữa không trung, không đập xuống.
Khuỷu tay của Cầu lão Bát bị một bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy.
Lâm Tùy An lắc đầu thở dài: "Vẫn không có tiến bộ gì cả, Cầu lão bát."
Lang Nha Bổng của Cầu lão Bát ơi xuống đất, suýt nữa đập vào chân mình.
"Phương, Phương nương tử! Ngươi không sao chứ! Không sao phải không! Tuyệt vời! Ta biết mà, công phu ngươi tốt như vậy, đám đả thủ của Cầu Hồng kia chắc chắn không bắt được ngươi!"
Lâm Tùy yên lặng nhìn Cầu lão Bát hồi lầu, nhác thấy anh mắt Cầu lão bát thản nhiên, không có nửa phần lảng tránh do dự, trong lòng không khỏi hơi cảm động, nghiêm mặt nói: "Lúc trước ngươi nói, ân cứu mạng, nguyện lấy mạng báo đáp, lời này còn tính không?"
Cầu lão bát thần sắc rùng mình, vỗ vỗ ngực: "Cầu lão bát ta nói được làm được, tứ mã nan truy."
Lâm Tùy An mỉm cười.
Ánh mắt thiếu nữ sáng lấp lánh, nhìn rất xinh đẹp. Trái tim Cầu lão Bát hơi nhộn nhạo, đột nhiên nhớ tới lời mình nói lúc trước, thầm nghĩ:
Thực ra, lấy thân báo đáp cũng rất tốt...
*
Lăng Chi Nhan ngồi ở trong án đường Đại Lý tự, tay lật đi lật lại hồ sơ, ánh mắt lại nhìn một bụi hoa dại màu vàng ở góc tường bên ngoài đường, không biết tên là gì, cánh hoa màu vàng nhạt ở trong gió cô đơn lay động.
Từ sau khi Lâm nương tử và Hoa Nhất Đường rời đi, Đông Đô là mưa thuận gió hòa, vạn sự thái bình, nha lại và bất lương của Kinh Triệu phủ và Đại Lý tự cực kỳ nhàm chán, ngày ngày tuần tra đường phố, lúc nào cũng cảnh giác, một đến hai lần bắt hết kẻ trộm cắp trong thành, chỉ có thể giết thời gian ngồi bắt chấy.
Đại Lý tự khanh Trần Yến Phàm cực kỳ vui mừng, mỗi ngày vừa qua giờ trưa đã không thấy bóng người, nghe nói là tìm được y quán mới trị liệu bệnh rụng tóc, ném mấy việc vặt thiếu khanh Trương Hoài của Đại Lý tự xử lý hết.
Lăng Chi Nhan rảnh đến mỏi người, lấy mấy vụ án cũ chưa kết thúc ra xem, nhất là phần của huyện Thành Thanh Châu trong tay này, gần như có thể đọc thuộc từ cuối lên trước.
Ví dụ như địa thế huyện Thành này, thật là làm cho người ta thấy kỳ quặc.
[Huyện Thành địa thế không giống bình thường, gần hồ sát núi, núi nặng trạch khí, hồ rộng gần biển.]
"Mưa nhiều, tháng tư lại càng ẩm ướt, sau khi mưa liên tục, gặp ngày nắng mây rộng, trời và hồ một màu, có thể thấy kỳ cảnh giữa không trung, ảo cảnh đẹp như chốn Bồng Lai, lấy đó làm điển hình, huyện Thành cũng có phường đặt tên là Bồng Lai.]
[Trạng thái của kỳ cảnh đó, năm nào cũng có, ngày đến bất định, nếu có thì sẽ diễn ra trong vòng hai mươi ngày. Xưa có người biết xem sao, thông thiên tượng, có thể dự đoán kỳ cảnh.]
"Kỳ cảnh... Kỳ cảnh..." Ánh mắt Lăng Chi Nhan theo mây trôi bay lên bầu trời xa xôi: "Chẳng lẽ đây là..."
"Lăng công Lăng Công Lăng Công! Có một lá thư đưa đến!" Minh Phong cầm một con bồ câu đưa tin chạy vào, Minh Thứ đang nằm sấp trên bàn đang ngủ say kinh hãi, giật mình vẹo cả thắt lưng, đau đến nhe răng há miệng.
Lăng Chi Nhan bất đắc dĩ: "Minh Phong, ta nói bao nhiêu lần rồi, làm việc thì không nên nóng nảy..."
"Là thư Hoa Tứ Lang đưa tới!"
"Cái gì?!" Lăng Chi Nhan chụp bàn đứng lên, đoạt lấy bồ câu đưa tin, một tay túm lấy ống thư trên móng vuốt bồ câu, bồ câu đưa thư tận tâm tận trách bị tư trực Đại Lý tự vặt lông nóng nảy bắt lấy ba sợi lông vũ, thầm khóc bay đi.
Minh Phong: "..."
Minh Thứ dụi dụi mí mắt: "Hoa Tứ Lang tìm Lăng công có chuyện gì thế?"
Lăng Chi Nhan vội đảo qua bồ câu truyền thư, hai mắt càng lúc càng sáng, vơ lấy Huyện Thành chí trên bàn, nhấc áo bào lên vội đi ra ngoài.
Minh Thứ và Minh Phong vội vội vàng vàng đuổi theo: "Lăng công đi đâu vậy?"
Thanh Châu, Huyện Thành!
*
Cầu tam thập nhị, tên cũng như người, xếp hạng thứ ba mươi hai trong số con cháu ngoại tông của tộc Cầu thị, xem như cháu họ hàng xa của Cầu Hồng, bối phận lại thấp, người lại không có bản lĩnh gì, cha mẹ sớm chết, gia đồ chỉ có bốn bức tường, ngày thường chỉ có biểu huynh Cầu lão bát nguyện ý tiếp tế hắn một hai, hiện giờ chỉ có thể dựa vào việc đốn củi bán kiếm tiền, người đã sắp bốn mươi tuổi, mà vẫn không cưới được vợ, có vẻ như sẽ phải cô độc đến già thôi.
Hơn nửa đêm hôm trước, biểu huynh Cầu lão bát đột nhiên thần thần bí bí đến nhà hắn, ngàn dặn vạn dặn bảo hắn sáng sớm hôm nay đến sau núi Thành đốn củi, nhất định phải đợi mở cửa thành là đi liền, tuyệt đối không thể chậm trễ, còn dặn dò hắn mặc quần áo sạch sẽ, nếu trên đường gặp phải người nào, nhất định phải nói thật.
Cầu Tam Thập Nhị không hiểu ra sao, nhưng niệm tình vị biểu huynh này giúp đỡ hắn rất nhiều, cũng là một người phúc hậu, suy nghĩ một chút, vẫn làm theo lời hắn, lấy ra bộ quần áo duy nhất không vá của mình, đeo rìu dây thừng, trời còn chưa sáng đã chạy tới cửa thành chờ, cửa thành đầu giờ thìn vừa mở ra, hắn đã vội vàng lên núi Thành.
Núi Thành là nơi ở của Long Thần quán, trước núi do đệ tử Long Thần quán canh giữ, tất nhiên là không thể tự tiện xông vào, Cầu Tam Nhị bình thường đều ở phía sau núi chặt củi, rất quen thuộc đường đi, hơn nữa quanh năm trèo đèo lội suối, thể lực dồi dào, không đến nửa canh giờ đã đến sườn núi phía sau núi Thành, bắt đầu một ngày công tác chặt củi.
Nắng sớm rọi xuống, núi rừng như biển, những bông hoa nhỏ màu vàng nhạt nở rộ cánh hoa mềm mại, giống như một người phụ nữ thẹn thùng, đây là loại hoa dại mọc phổ biến nhất trong núi, chỉ có hương thơm thoang thoảng, mùa này hoa nở nhiều hơn, hương thơm cũng đậm đà hơn.
Cầu tam nhị là người thô lỗ, không thích loại hương thơm ngào ngạt này lắm, thầm nghĩ làm xong việc sớm rồi về nhà nghỉ ngơi, hắn mồ hôi đầm đìa vung rìu, rìu là a gia truyền cho hắn, đã được vài năm tuổi, lưỡi rìu đã mòn ít nhiều, Cầu Tam Thập Nhị không có tiền đánh rìu mới, chỉ có thể dùng lại, lúc chặt gỗ thô, không dùng được lực, phải tốt nhiều sức khiến cánh tay hắn rất mỏi, Cầu Tam Thập Nhị không thể không dừng lại, ngồi xuống nghỉ ngơi, thuận tay đặt rìu trên mặt đất. Ai ngờ, chuyện quái lạ đã xảy ra, cái rìu kia vụ một cái chạy ra ngoài, chui vào rừng hoa thơm kia rồi không thấy bóng dáng đâu nữa.
Cầu Tam Thập Nhị kinh hãi thất sắc, cái rìu này là toàn bộ gia sản của hắn, nếu không có nó, thì chỉ có thể ra đường xin ăn mà thôi, hắn vội cuống quýt đuổi theo.
Khu rừng rậm rạp, ánh mặt trời chói chang chiếu qua tàng lá lúc sáng lúc tối, giống từng con quỷ mị nho nhỏ mở mắt ra lại nhắm lại, Cầu Tam Thập Nhị đuổi theo vào chỗ sâu nhất trong núi rừng, chậm rãi ngừng lại, cảm thấy hơi không đúng, nhìn xung quanh bốn phía, hắn đúng là chạy đến nơi trước kia chưa từng tới, hương hoa càng thêm nồng đậm, giống như chốn hết tiếng chim hót côn trùng kêu ở trong đó, yên tĩnh đến đáng sợ.
Cầu Tam Thập Nhị chảy mồ hôi lạnh, thầm nghĩ chẳng lẽ là gặp phải sơn tinh quỷ mị gì rồi, hắn bèn chắp tay bái một vòng, cẩn thận lui về phía sau.
"A..." Trên không trung truyền đến tiếng cười thanh thúy, cơn gió không hề báo trước thổi lên, lá cây ào ào rung động, cánh hoa dại màu vàng bay đầy trời, đầu gối Tam Thập Nhi mềm nhũn quỳ trên mặt đất, liên tục dập đầu kêu to: "Long Thần phù hộ! Long Thần phù hộ! Long Thần phù hộ!"
Hắn không nói còn đỡ, vừa nói một tiếng thì tiếng cười càng lớn, giống như nhào từ từ bốn phương tám hướng tới: "Ha ha ha" cười không ngừng, đột nhiên, tiếng cười vừa chuyển, đã biến thành giọng nói của một nam nhân, trong giọng nói vẫn mang theo ý cười.
"Tiều phu siêng năng, không cần sợ hãi, ngẩng đầu lên."
Cầu Tam Thập Nhị chui đầu vào đống hoa dại: "Không dám không dám! Thượng tiên thứ tội, ta không phải cố ý xông vào địa bàn thượng tiên! Ta, ta, ta chỉ đến vì cái rìu của ta thôi!"
"Tiều Phu siêng năng ơi, cái rìu mất của ngươi là rìu vàng, hay rìu bạc?"
Giọng nói lúc xa lúc gần, khi thì sang sảng vạn dặm, khi thì thì thào bên tai, câu cuối cùng gần như thổi vào trong cổ áo của Cầu Tam Thập Nhị.
Cầu Tam Thập Nhị giật mình ngẩng đầu, sau đó, hắn sợ ngây người.
Cách hắn hơn hai mươi bước, có hai thanh rìu treo ở giữa không trung, một thanh là vàng nguyên chất, một thanh là bạc nguyên chất, vàng bạc tỏa sáng dưới ánh mặt trời, lóe ra hào quang mê người.
Cầu Tam Nhị chưa từng thấy qua khối vàng khối bạc nào lớn như vậy, trong lúc chợt sợ ngây người, chợt há miệng, suýt nữa ch ảy nước dãi.
Tiếng cười kia lại vang lên, một bóng người đạp hoa giữa không trung giữa rìu vàng và rìu bạc, thân trường bào tay áo rộng, áo mỏng tầng tầng lớp lớp lớp, như mây cắt từ một tấm vải dệt, mái tóc dài như sa đen lơ lửng giữa không trung, ánh mặt trời vừa lóe, giống như nở rộ vạn ánh hào quang lung linh.
Ngược sáng, cơ hồ nhìn không rõ mặt mày, nhưng Cầu Tam Thập Nhị là cảm giác trước mắt giống như có trăm hoa đua nở, chim đua nhau hót, vạn sao lấp lánh, đẹp không sao tả xiết, thậm chí ngay cả rìu vàng búa bạc khổng lồ kia cũng không áp chế được vạn trượng quang hoa của người trước mắt.
"Tiều phu cần cù, ngươi cứ nhìn kỹ đi, ngươi rốt cuộc đã mất cái rìu nào đây?"
Rìu vàng rìu bạc chậm rãi bay tới, gần như đã bay đến bên tay Cầu Tam Nhị.
Nếu là có hai cái rìu này, đừng nói cưới vợ, cho dù đến Quảng Đô thành mua một ngồi nhà, mở một cửa hàng cũng được!
Cầu Tam Thập Nhị nuốt nước miếng, giơ tay muốn đi bắt lấy cái rìu vàng kia, ngón tay còn chưa đụng tới, lòng bàn tay đột nhiên trở nên đau đớn, hắn mạnh mẽ thu tay lại, phát hiện lòng bàn tay đúng là đâm vào nửa cây kim thông, bị dọa đến gần chết, lời dặn dò của Cầu lão Bát chợt vang lên bên tai:
[Dù cho gặp phải người nào, thì nhất định phải nói thật! Nếu không hậu hoạn vô cùng!]
Cầu Tam Nhị điên cuồng dập đầu: "Ta, ta mất một cái rìu sắt!"
"Ôi chao, thật sự là một tiều phu thành thật." Bóng dáng trong ánh sáng cười nói, rìu vàng bạc lơ lửng đã bay vào rừng rậm, khí lạnh xung quanh đè qua lá cỏ, trên mặt đất xuất hiện cái rìu sắt của Tam Thập Nhị: "Vì sự thành thật của ngươi, bổn thần sẽ tặng ngươi chút phần thưởng."
Một chiếc lá vàng lấp lánh theo ánh mặt trời chiếu xuống trên rìu sắt, leng keng một tiếng.
Núi rừng vô cùng yên tĩnh, gió thổi lên người Cầu Tam Nhị giống như nghe được hương hoa tầng tầng lớp lớp bóc ra phía sau, tiếng sọt rơi xuống đất, trong rừng lại khôi phục sự náo nhiệt, chim hót, côn trùng ngân nga khúc hát, giống như đang chúc mừng thứ thần bí tuyệt vời lặng lẽ vừa đến, lại lặng lẽ rời đi.
Cầu Tam Nhị ngơ ngác quỳ thật lâu, mới dám thò tay lấy phiến lá vàng kia, nó nặng trịch, hắn đặt ở giữa răng cắn một miếng.
Nương ơi, là vàng thật!
11.7.2023
Mỏi tay quá, hôm nay đến đây thôi nhé... (tuy gằng rất muốn đọc tiếp)
Bình luận truyện