Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao
Chương 180: Hứa Rồi Nha, Vào Ngày Tuyết Đầu Mùa Sẽ Cùng Uống Trà
Giữa giờ sửu hai khắc, Phương Khắc bị đánh thức.
Bên ngoài có người đập cửa, còn có tiếng của Cận Nhược: "Phương đại phu, mau mau mau, mở cửa cứu người!"
Phương Khắc giật mình mở to hai mắt, giật mình ngồi dậy, mặc áo ngoài đi tới trước cửa kéo ra.
Lâm Tùy An và Cận Nhược ở bên ngoài, đầu Cận Nhược đầy mồ hôi, sắc mặt Lâm Tùy An nặng nề, trong ngực ôm một người được quấn bằng một tấm màn bẩn thỉu, trên màn vải thấm đầy máu và một khuôn mặt trắng bệch tựa vào trong hốc vai Lâm Tùy An.
Phương Khắc liếc mắt một cái đã nhận ra người này, là thê tử của Ngô Chính Lễ Cù Tuệ.
"Nàng bị roi quất thương." Lâm Tùy An bế Cù Tuệ nghiêng người đi vào phòng rồi đặt lên chiếc giường bên cửa sổ, cẩn thận mở ra tấm màn che thân ra, quần áo mỏng manh đã bị thấm máu.
Phương Khắc nhíu mày xoay người lấy hộp thuốc ở đầu giường, lại liếc mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Lâm Tùy An: "Bảo Y Tháp đưa nước nóng tới, ra ngoài đóng cửa lại."
Lúc Y Tháp đưa nước nóng tới, Lâm Tùy An canh giữ ở cửa mới ý thức được, vừa rồi mình bị Phương đại phu khinh thường đuổi ra ngoài.
Mộc Hạ đưa vào một đống chai chai lọ lọ thuốc mỡ, Y Tháp bưng ra vài chậu máu, các tôi tớ được huấn luyện bài bản vận chuyển thuốc men băng bó, không ai nói chuyện, trong không khí tràn ngập sự yên lặng căng thẳng, làm Lâm Tùy An nghĩ đến phòng phẫu thuật thời hiện đại.
Chưa qua bao lâu, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan cũng đến, tất cả đều mặc quần áo chỉnh tề, hiển nhiên là chưa nằm nghĩ, đợi hỏi rõ lai lịch câu chuyện thì phản ứng của hai người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Tùy An.
Hoa Nhất Đường chửi mắng: "Cứt chó, không đánh chết m* nó, đúng là hời cho Ngô Chính Lễ."
Lăng Chi Nhan nhíu mày: ""Đường Luật Sơ Nghị - Hộ Hôn" có quy tắc, phàm là phu quân đánh thê tử, đánh phụ mẫu thê tử, bên ngoại bên nội, thúc bá, huynh đệ, cô dì, tỷ muội, đều tính vào "nghĩa tuyệt", không cần luận song phương tán thành hay không, đều do quan phủ thẩm đoán, cưỡng chế ly hôn. Ngô Chính Lễ tàn bạo như thế, có thể tính vào nghĩa tuyệt!"
Lâm Tùy An gãi gãi ót, quyết định vẫn là nhắc nhở bọn họ một chút: "Vậy ta... Ta tự tiện mang Cù Tuệ trở về... Không sao chứ?"
Lăng Chi Nhan ho một tiếng: "Người bắt Cù Tuệ là Vân Trung Nguyệt, liên quan gì đến Lâm nương tử?"
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Lâm nương tử chỉ là vừa khéo đi ngang qua, tâm địa Bồ Tát đại chiến ba trăm hiệp với Vân Trung Nguyệt cứu Cù Tuệ một mạng, đáng lẽ ra phải khen thưởng mới đúng."
Cận Nhược nghĩ: "Hỏng rồi hỏng rồi, Lăng Lục Lang cũng bị nhiễm tính xấu rồi."
Lâm Tùy An nở nụ cười.
Nửa canh giờ sau, cửa phòng mở ra.
Phương Khắc đen mặt đi ra: "Vết roi trên người nàng ta nhìn thì đáng sợ, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, còn chưa tổn thương đến gân cốt, lưng, cánh tay lớn, chân... phàm là nơi được y phục che lại đều có mức độ bầm tím khác nhau. Vết thương cũ trên người càng khó giải quyết, chân phải bị gãy hai lần, cánh tay trái bị gãy một lần, xương quai xanh cũng từng bị gãy, lại chưa từng được chữa đàng hoàng nên đã thành bệnh, sau này khi trở trời sẽ cực kỳ đau đớn. Nhưng điều đáng lo ngại nhất là trạng thái tinh thần của nàng ta." Phương Khắc dừng lại, hạ thấp giọng nói: "Theo quan sát của ta, nàng ta dường như đã có ý định chết."
Mọi người đồng loạt trầm mặc.
Phương Khắc đưa cho Lâm Tùy An một lọ thuốc mỡ: "Còn có một số bộ phận ta không tiện bôi thuốc, hơn nữa, nàng ta dường như rất sợ nam tử, làm phiền Lâm nương tử bôi thuốc giùm, nhân tiện khuyên bảo thử."
Tư thế Lâm Tùy An cầm thuốc mỡ giống như đang cầm một củ khoai lang nóng tay, cực kỳ không biết phải làm sao, cô là một đứa sợ xã hội không giỏi giao tiếp, đừng nói đến việc khuyên bảo người khác. Một nhiệm vụ khó khăn như thế, không phải là nên tìm một nhà tâm lý học chuyên nghiệp sao?
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói cực kỳ mềm mại: "Ta và Lâm nương tử cùng vào."
Hoa Nhất Mộng mặc một bộ váy trắng, tóc đen như mây, không đeo bất kỳ trang sức tóc nào, giống như tiên tử Đàm hoa bước trong đêm, tỏa ra một sức mạnh khiến cho tâm hồn người trở nên yên lắng.
Lâm Tùy An nhìn mà choáng váng, Lăng Chi Nhan và Cận Nhược đều ngây người, Hoa Nhất Đường thở phào nhẹ nhõm: "Làm phiền Tam tỷ."
*
Phương Khắc rất thích ngủ, cho nên Mộc Hạ chuẩn bị giường cho hắn cũng lớn hơn phòng người khác, ngoại trừ không có màn trướng ra thì không khác gì giường bình thường.
Cù Tuệ nằm trên giường đắp chăn mỏng, phấn trên mặt tuy rằng đã lau sạch nhưng nhìn càng trắng hơn, hệt như một người giấy, Lâm Tùy An cảm thấy chỉ cần thở mạnh cũng đủ thổi bay cô.
Cù Tuệ nghe được tiếng bước chân, lông mi run rẩy mở mắt ra, lúc nhìn thấy Lâm Tùy An, ánh mắt lập tức sáng lên giãy dụa ngồi dậy, Hoa Nhất Mộng vội vàng đi qua đỡ cô, rồi lấy một một chiếc gối đặt sau lưng cho cô dựa vào, Cù Tuệ nhìn thấy Hoa Nhất Mộng thì chợt ngây ngẩn cả người, hỏi: "Ngươi là... tiên trên trời sao?"
Hoa Nhất Mộng phì cười: "Ta là tỷ tỷ của Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Mộng."
"Nhất Mộng... Nam Kha nhất mộng..." Cù Tuệ lẩm bẩm nói: "Người Hoa thị quả nhiên đều đẹp như trong mộng..."
Lâm Tùy An ngồi bên cạnh giường, cứng ngắc giơ thuốc mỡ lên: "Còn có vết thương nào chưa bôi thuốc vậy?"
Cù Tuệ đảo mắt, kinh ngạc nhìn mặt Lâm Tùy An thật lâu, mới khẽ giọng nói: "Ngươi là Lâm Tùy An, Lâm nương tử."
Lâm Tùy An gật đầu: "Đúng vậy."
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Cù Tuệ khẽ dừng lại: "Lâm nương tử yên tâm, thân phận thực sự của ngươi ta có chết cũng sẽ không nói ra."
Lâm Tùy An khẽ giật mình, lúc này mới nhớ ra là lúc cứu Cù Tuệ là dùng thân phận thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Chuyện đã đến nước này rồi thì cái nồi này chỉ có thể ném cho Vân Trung Nguyệt thôi, coi như trả thù hắn vì cái vụ trộm một trăm quán tiền lãi từ huyện Thành.
Hoa Nhất Mộng nhìn không nổi nữa, đến cởi quần áo Cù Tuệ ra: "Bôi thuốc trước đã, bôi thuốc cũng không cần che miệng, không cản trở hai người nói chuyện phiếm... ối..."
Hoa Nhất Mộng hít sâu một hơi, trước ngực và lưng Cù Tuệ đều là vết roi, da thịt đã lật ra ngoài thấm máu, loang lổ nhuộm đỏ y phục của cô, Lâm Tùy An để ý đến áo lót của Cù Tuệ cũng thêu một khóm hoa Hải Đường diễm lệ, với nhãn lực của cô thì rất giống với tay nghề của Liên Tiểu Sương.
Cù Tuệ để ý đến ánh mắt của Lâm Tùy An, khẽ mỉm cười: "Đây là Tiểu Sương dạy ta thêu, nàng không thích một đóa hoa đơn độc mà thích cả một khóm hoa, nói rằng hoa thì nên như vậy, nở cùng nhau, xinh đẹp cùng nhau, thế mới vui."
Không còn lớp phấn dày trên mặt Cù Tuệ giống như cởi mặt nạ, tất cả tình cảm trần trụi bày ra, mỗi khi cô nhắc tới tên Tiểu Sương đều giống như bị lăng trì.
Lâm Tùy An vội nhìn về phía Hoa Nhất Mộng: Phải làm sao bây giờ, cứu ta cứu ta! Bây giờ ta nên nói gì đây?
Hoa Nhất Mộng bất đắc dĩ thở dài, đầu tiên cô dùng khăn sạch dính nước nóng, nhẹ nhàng lau sạch vết thương của Cù Tuệ, ngón tay trắng nõn xanh mướt quết một ít thuốc mỡ, bôi lên vết thương của Cù Tuệ: "Đây là thuốc mỡ Oánh Ngọc đặc chế của Hoa thị chúng ta, có tác dụng cầm máu, giảm đau, sinh cơ, trừ sẹo, Tứ Lang nhà ta bị đại ca đánh từ nhỏ đến lớn, may mà có thuốc mỡ này mới không phá được tướng."
Cù Tuệ bấm ngón tay cố nén đau đớn: "Đa tạ Hoa Tam Nương."
Hoa Nhất Mộng: "Đây là nhà của Hoa thị ta, người bên ngoài căn bản không vào được, ngươi cứ an tâm ở đây dương thương, đợi vết thương khá hơn một chút ta sẽ bảo Tứ Lang dẫn ngươi đến phủ nha, nghĩa tuyệt với Ngô Chính Lễ."
Cù Tuệ run rẩy kịch liệt: "Nghĩa Tuyệt?"
"Đường Luật có quy định, loại hành vi bạo hành thê tử ác liệt, dù cho hai bên phu thê có đồng ý hay không, đều có thể do quan phủ cưỡng chế nghĩa tuyệt." Lâm Tùy An nói: "Đây là do Lăng Tư Trực nói, Lăng Tư trực rất hiểu Đường Luật, lời hắn nói chắc chắn không sai."
Cù Tuệ nắm chặt chăn: "Ta... Không thể nghĩa tuyệt."
Hoa Nhất Mộng dừng tay: "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tính nghĩa với Ngô Chính Lễ sao?"
Cù Tuệ kiên định lắc đầu: "Ta đã không có chút tình nghĩa gì với hắn từ lâu rồi, nhưng mà... gia đình ta suy bại, hiện giờ chỉ có thể dựa vào Ngô gia mà sống..."
Lâm Tùy An: "Ta nhớ a gia của ngươi là thầy dạy học, mở một trường tư thục."
Cù Tuệ rũ mắt, thần sắc thê lương: "Năm năm trước, Phùng thị ở Ích Đô mở tư thục Phùng thị, thanh danh tư thục của Phùng thị ở bên ngoài vừa tới đã chèn ép trường tư thục nổi danh của Ích Đô, tư thục nhà ta cũng bị buộc phải dừng dạy. A gia ta dạy học cả đời, nhìn thấy những học sinh kia bỏ ông rời đi thì không hiểu được, đau buồn mà chết. Đại bá và tam thúc ta đều là mọt sách, ngoại trừ đọc sách và dạy học thì chẳng biết gì, lúc ấy ta đã gả vào Ngô thị nên đã đến xin Ngô Chính Lễ giúp đỡ, Ngô Chính Lễ đã đồng ý. Bây giờ cả nhà đại bá và tam thúc ra đều đang mưu sinh ở biệt trang Ngô Thị, tổ phụ tổ mẫu còn phải nhờ bọn họ phụng dưỡng..."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: Phùng thị trước kia còn từng tạo qua loại nghiệp này nữa sao?
"Chuyện này thì đơn giản." Hoa Nhất Mộng sạch sẽ lưu loát bôi thuốc mỡ xong, giúp Cù Tuệ mặc quần áo đàng hoàng: "Hoa thị ta ở Ích Đô cũng có mấy gian cửa hàng, đợi mọi chuyện giải quyết xong thì sẽ cho đại bá tam thúc ngươi đến cửa hàng Hoa thị ta làm việc, người cứ yên tâm, lương bổng chắc chắn không ít hơn Ngô thị."
Cù Tuệ mở to mắt: "Hoa Tam Nương nói thật chứ?!"
Hoa Nhất Mộng thản nhiên cười: "Dương Đô Hoa thị ta, một lời hứa đáng ngàn vàng!"
Cù Tuệ mừng rỡ đứng dậy muốn xuống đất dập đầu thì bị Lâm Tùy An và Hoa Nhất Mộng vội vàng đè lại giường.
Hoa Nhất Mộng: "Đừng đừng đừng, da mặt ta mỏng không chịu nổi đại lễ như vậy."
Lâm Tùy An: "Hoa Tam Nương vừa mới bôi thuốc xong, ngươi mà động đậy là vết thương lại nứt ra đó."
Cù Tuệ liên tục gật đầu: "Vậy, vậy... Ta cũng bớt đi một chuyện lớn trong lòng... Rất tốt, rất tốt..."
Lâm Tùy An Thầm nghĩ không ổn, ánh mắt Cù Tuệ mờ mịt, đồng tử không còn ánh sáng, gương đang cười như không phải nụ cười thoải mái, mà là nụ cười giải thoát... Phương Khắc nói không sai, cô đã có ý muốn chết.
Lâm Tùy An lại vội phát tin hiệu cầu cứu với Hoa Tam Nương: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hoa Nhất Mộng khẽ nhíu mày, lại nở nụ cười nói: "Chẳng qua ta nói trước, Hoa thị ta lấy thương nghiệp lập thế, cho nên sẽ không mua bán lỗ, giúp ngươi nhiều như vậy thì cũng muốn thu lại tiền."
Cù Tuệ: "Hả?"
Hoa Nhất Mộng nhẹ nhàng đứng dậy, viết một tờ giấy trên thư án của Phương Khắc, cầm lấy: "Hôm nay Lâm nương tử cứu ngươi, lao tâm lao lực cả đêm không ngủ, tính ra cũng phải cả trăm quán tiền, ta thấy vết thương này của ngươi ít nhất phải dưỡng thương mười ngày, quần áo, thức ăn, thuốc và nhà ở cũng tính tám phần, năm trăm quán, tổng cộng sáu trăm quán, ngươi định trả lại ta như thế nào?"
Cù Tuệ sắp ngất xỉu: "Sáu sáu sáu sáu trăm quán?!"
"Nghĩa tuệ với Ngô Chính Lễ, chắc chắn là có thể phân chút gia sản, hơn nữa của hồi môn của ngươi..." Hoa Nhất Mộng cắn đầu bút: "Ước chừng là không đủ rồi, thôi quên đi, ta làm người tốt thì làm đến cùng, ta cũng sẽ giới thiệu việc làm cho ngươi."
Cù Tuệ: "Làm, làm việc?!"
"Mấy ngày trước ta có quen một bà chủ quán trà, người nhìn qua cũng không tệ, quán trà làm ăn vừa khởi sắc, đúng lúc cần tuyển nữ tiến sĩ trà, ta nhìn ngươi có vẽ đoan trang nhã nhặn, rất phù hợp với tiêu chuẩn của nàng ấy, chi bằng đi thử xem."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Còn có quán trà tuyến nữ tiến sĩ trà sao?"
"Bây giờ nữ tử uống trà càng ngày càng nhiều, nhưng đa số đều nam trà tiến sĩ, nữ tiến sĩ trà hiểu khẩu vị tâm tư của nữ tử hơn cho nên được hoan nghênh hơn với nam tiến sĩ trà." Hoa Nhất Mộng cười tủm tỉm nhét giấy nợ vào trong vạt áo của Cù Tuệ: "Với tư chất của ngươi thì không quá nửa năm sẽ có thể kiếm đủ sáu trăm quán, tiền sau này kiếm được thì đều là của chính mình. Có tiền rồi thì mua một ngôi nhà yên tĩnh, trồng hoa Thục Quỳ, Phù Dung, Hải Đường, Cúc bảy màu, rồi ngắm mặt trời mọc lặn, mùa xuân ngắm hoa, mùa hạ nghe mưa, mùa thu ngắm trăng, mùa đông đón tuyết, đến khi tuyết đầu mùa rơi, ta và Lâm nương tử sẽ mang theo trà Bách Hoa đến thăm ngươi, lấy nước tuyết pha trà hẳn là rất có ý vị đây."
Cù Tuệ kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Mộng, trong đôi đồng tử tối tăm dần tỏa ra ánh sáng, ánh sáng càng tụ càng nhiều, rất nhanh đã tràn ngập hốc mắt rồi chảy xuống, nụ cười mờ nhạt của cô biến mất biến thành gương mặt khóc lóc, khóc đến ngũ quan biến dạng, khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi, che mặt khóc lớn: "Được! Được! Ta hứa.... Lúc tuyết mùa.... sẽ cùng nhau... cùng nhau uống trà..."
Đáy mắt Hoa Nhất Mộng nổi lên gợn sóng lấp lánh, khẽ ôm Cù Tuệ dịu dàng vỗ về.
Lâm Tùy An yên lặng giơ ngón tay cái lên: Hoa Tam Nương uy vũ!
Hoa Nhất Mộng nháy mắt quyến rũ với hướng Lâm Tùy An.
Cù Tuệ khóc suốt thời gian một nén nhang mới bình tĩnh lại, ước chừng cảm thấy mình quá sự mất mặt nên đã lấy khăn tay nhúng nước, lén lút cẩn thận lau sạch sẽ rồi ngồi ở trên giường hành lễ với Lâm Tùy An: "Cảm ơn ơn cứu mạng của Lâm nương tử, vụ án của nương tử, chỉ cần là điều Lâm nương tử muốn biết thì ta sẽ nói hết."
Lâm Tùy An suy nghĩ một chút, chuyện thẩm vấn vụ án cô là người ngoài nghề, vẫn nên tìm người viện trợ thì hơn.
"Nếu Cù nương tử không ngại thì ta có thể mời Hoa tham quân và Lăng Tư trực vào cùng nghe không?"
Trong mắt Cù Tuệ xẹt qua sự sợ hãi.
"Không sao, chúng ta ở ngoài phòng nghe cũng được." Âm thanh Của Hoa Nhất Đường từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Lăng Chi Nhan: "Cù nương tử không cần căng thẳng, Lâm nương tử hỏi gì thì ngươi cứ trả lời cái đó là được. Nếu không tiện nói thì chúng ta cũng sẽ không ép buộc."
Hoa Nhất Mộng: "Hai nam nhân bọn họ ở bên ngoài có trà uống có chỗ ngồi thoải mái lắm, đi vào đây lại thành ra không được tự nhiên."
Cù Tuệ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Thật sự xin lỗi hai vị đại nhân!"
Lâm Tùy An khẽ đẩy cửa sổ ra một khe hở, nhìn thấy Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan ngồi trong vườn, thế mà có ghế trà thật. Hoa Nhất Đường nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ánh nến trong phòng chia khuôn mặt của hắn thành hai nửa, một nửa sáng nửa tối, một nửa quang minh mang theo ý cười. Lăng Chi Nhan ngồi bên cạnh, mắt như sao, dáng người thẳng tắp, giống như một lão tăng nhập định.
Trong vườn có một lớp cánh hoa dày, hương hoa và hương trà trộn lẫn vào nhau không thể phân biệt được.
Gió đêm từ từ thổi vào, dường như có hơi lạnh lẽo.
Lâm Tùy An thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói: "Vậy đầu tiên hãy nói Liên Tiểu Sương là người như thế nào đi."
Tóc Cù Tuệ khẽ lay theo gió, ánh mắt có hơi hoảng hốt: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiểu Sương là vào một đêm mưa, nàng bị mấy người hầu kéo từ bên ngoài vào, toàn thân ướt đẫm, hôn mê bất tỉnh, vừa nhìn đã biết là bị người ta hạ thuốc."
"Ngô Chính Lễ treo nàng trong mật thất, lột y phục nàng ra rồi dùng roi da dính nước muối quất, rất nhanh Tiểu Sương đã tỉnh lại, đầu tiên nàng khiếp sợ phẫn nộ, sau đó thì bắt đầu chửi ầm lên, mắng Ngô Chính Lễ cưỡng đoạt nương tử nhà lành, đáng bị xe cán chết."
"Lúc ấy ta sợ đến ngây người, không ngờ một cô nương nho nhỏ có thân thể yếu đuối, lại còn ở trong trạng thái xấu hổ, thế mà vẫn có sức mắng người."
Lâm Tùy An bất giác nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh: "Cho nên, Liên Tiểu Sương bị Ngô Chính Lễ cướp về sao?!"
Cù Tuệ lắc đầu: "Liên Tiểu Sương bị người ta bán cho Ngô Chính Lễ, dùng để trả nợ cờ bạc."
Bên ngoài có người đập cửa, còn có tiếng của Cận Nhược: "Phương đại phu, mau mau mau, mở cửa cứu người!"
Phương Khắc giật mình mở to hai mắt, giật mình ngồi dậy, mặc áo ngoài đi tới trước cửa kéo ra.
Lâm Tùy An và Cận Nhược ở bên ngoài, đầu Cận Nhược đầy mồ hôi, sắc mặt Lâm Tùy An nặng nề, trong ngực ôm một người được quấn bằng một tấm màn bẩn thỉu, trên màn vải thấm đầy máu và một khuôn mặt trắng bệch tựa vào trong hốc vai Lâm Tùy An.
Phương Khắc liếc mắt một cái đã nhận ra người này, là thê tử của Ngô Chính Lễ Cù Tuệ.
"Nàng bị roi quất thương." Lâm Tùy An bế Cù Tuệ nghiêng người đi vào phòng rồi đặt lên chiếc giường bên cửa sổ, cẩn thận mở ra tấm màn che thân ra, quần áo mỏng manh đã bị thấm máu.
Phương Khắc nhíu mày xoay người lấy hộp thuốc ở đầu giường, lại liếc mắt nhìn sắc mặt nặng nề của Lâm Tùy An: "Bảo Y Tháp đưa nước nóng tới, ra ngoài đóng cửa lại."
Lúc Y Tháp đưa nước nóng tới, Lâm Tùy An canh giữ ở cửa mới ý thức được, vừa rồi mình bị Phương đại phu khinh thường đuổi ra ngoài.
Mộc Hạ đưa vào một đống chai chai lọ lọ thuốc mỡ, Y Tháp bưng ra vài chậu máu, các tôi tớ được huấn luyện bài bản vận chuyển thuốc men băng bó, không ai nói chuyện, trong không khí tràn ngập sự yên lặng căng thẳng, làm Lâm Tùy An nghĩ đến phòng phẫu thuật thời hiện đại.
Chưa qua bao lâu, Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan cũng đến, tất cả đều mặc quần áo chỉnh tề, hiển nhiên là chưa nằm nghĩ, đợi hỏi rõ lai lịch câu chuyện thì phản ứng của hai người hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Lâm Tùy An.
Hoa Nhất Đường chửi mắng: "Cứt chó, không đánh chết m* nó, đúng là hời cho Ngô Chính Lễ."
Lăng Chi Nhan nhíu mày: ""Đường Luật Sơ Nghị - Hộ Hôn" có quy tắc, phàm là phu quân đánh thê tử, đánh phụ mẫu thê tử, bên ngoại bên nội, thúc bá, huynh đệ, cô dì, tỷ muội, đều tính vào "nghĩa tuyệt", không cần luận song phương tán thành hay không, đều do quan phủ thẩm đoán, cưỡng chế ly hôn. Ngô Chính Lễ tàn bạo như thế, có thể tính vào nghĩa tuyệt!"
Lâm Tùy An gãi gãi ót, quyết định vẫn là nhắc nhở bọn họ một chút: "Vậy ta... Ta tự tiện mang Cù Tuệ trở về... Không sao chứ?"
Lăng Chi Nhan ho một tiếng: "Người bắt Cù Tuệ là Vân Trung Nguyệt, liên quan gì đến Lâm nương tử?"
Hoa Nhất Đường nhướng mày: "Lâm nương tử chỉ là vừa khéo đi ngang qua, tâm địa Bồ Tát đại chiến ba trăm hiệp với Vân Trung Nguyệt cứu Cù Tuệ một mạng, đáng lẽ ra phải khen thưởng mới đúng."
Cận Nhược nghĩ: "Hỏng rồi hỏng rồi, Lăng Lục Lang cũng bị nhiễm tính xấu rồi."
Lâm Tùy An nở nụ cười.
Nửa canh giờ sau, cửa phòng mở ra.
Phương Khắc đen mặt đi ra: "Vết roi trên người nàng ta nhìn thì đáng sợ, nhưng chỉ là bị thương ngoài da, còn chưa tổn thương đến gân cốt, lưng, cánh tay lớn, chân... phàm là nơi được y phục che lại đều có mức độ bầm tím khác nhau. Vết thương cũ trên người càng khó giải quyết, chân phải bị gãy hai lần, cánh tay trái bị gãy một lần, xương quai xanh cũng từng bị gãy, lại chưa từng được chữa đàng hoàng nên đã thành bệnh, sau này khi trở trời sẽ cực kỳ đau đớn. Nhưng điều đáng lo ngại nhất là trạng thái tinh thần của nàng ta." Phương Khắc dừng lại, hạ thấp giọng nói: "Theo quan sát của ta, nàng ta dường như đã có ý định chết."
Mọi người đồng loạt trầm mặc.
Phương Khắc đưa cho Lâm Tùy An một lọ thuốc mỡ: "Còn có một số bộ phận ta không tiện bôi thuốc, hơn nữa, nàng ta dường như rất sợ nam tử, làm phiền Lâm nương tử bôi thuốc giùm, nhân tiện khuyên bảo thử."
Tư thế Lâm Tùy An cầm thuốc mỡ giống như đang cầm một củ khoai lang nóng tay, cực kỳ không biết phải làm sao, cô là một đứa sợ xã hội không giỏi giao tiếp, đừng nói đến việc khuyên bảo người khác. Một nhiệm vụ khó khăn như thế, không phải là nên tìm một nhà tâm lý học chuyên nghiệp sao?
Đột nhiên, phía sau truyền đến giọng nói cực kỳ mềm mại: "Ta và Lâm nương tử cùng vào."
Hoa Nhất Mộng mặc một bộ váy trắng, tóc đen như mây, không đeo bất kỳ trang sức tóc nào, giống như tiên tử Đàm hoa bước trong đêm, tỏa ra một sức mạnh khiến cho tâm hồn người trở nên yên lắng.
Lâm Tùy An nhìn mà choáng váng, Lăng Chi Nhan và Cận Nhược đều ngây người, Hoa Nhất Đường thở phào nhẹ nhõm: "Làm phiền Tam tỷ."
*
Phương Khắc rất thích ngủ, cho nên Mộc Hạ chuẩn bị giường cho hắn cũng lớn hơn phòng người khác, ngoại trừ không có màn trướng ra thì không khác gì giường bình thường.
Cù Tuệ nằm trên giường đắp chăn mỏng, phấn trên mặt tuy rằng đã lau sạch nhưng nhìn càng trắng hơn, hệt như một người giấy, Lâm Tùy An cảm thấy chỉ cần thở mạnh cũng đủ thổi bay cô.
Cù Tuệ nghe được tiếng bước chân, lông mi run rẩy mở mắt ra, lúc nhìn thấy Lâm Tùy An, ánh mắt lập tức sáng lên giãy dụa ngồi dậy, Hoa Nhất Mộng vội vàng đi qua đỡ cô, rồi lấy một một chiếc gối đặt sau lưng cho cô dựa vào, Cù Tuệ nhìn thấy Hoa Nhất Mộng thì chợt ngây ngẩn cả người, hỏi: "Ngươi là... tiên trên trời sao?"
Hoa Nhất Mộng phì cười: "Ta là tỷ tỷ của Hoa Nhất Đường, Hoa Nhất Mộng."
"Nhất Mộng... Nam Kha nhất mộng..." Cù Tuệ lẩm bẩm nói: "Người Hoa thị quả nhiên đều đẹp như trong mộng..."
Lâm Tùy An ngồi bên cạnh giường, cứng ngắc giơ thuốc mỡ lên: "Còn có vết thương nào chưa bôi thuốc vậy?"
Cù Tuệ đảo mắt, kinh ngạc nhìn mặt Lâm Tùy An thật lâu, mới khẽ giọng nói: "Ngươi là Lâm Tùy An, Lâm nương tử."
Lâm Tùy An gật đầu: "Đúng vậy."
"Cảm ơn ngươi đã cứu ta."
"Chỉ là chuyện nhỏ thôi."
Cù Tuệ khẽ dừng lại: "Lâm nương tử yên tâm, thân phận thực sự của ngươi ta có chết cũng sẽ không nói ra."
Lâm Tùy An khẽ giật mình, lúc này mới nhớ ra là lúc cứu Cù Tuệ là dùng thân phận thiên hạ đệ nhất trộm Vân Trung Nguyệt, không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Chuyện đã đến nước này rồi thì cái nồi này chỉ có thể ném cho Vân Trung Nguyệt thôi, coi như trả thù hắn vì cái vụ trộm một trăm quán tiền lãi từ huyện Thành.
Hoa Nhất Mộng nhìn không nổi nữa, đến cởi quần áo Cù Tuệ ra: "Bôi thuốc trước đã, bôi thuốc cũng không cần che miệng, không cản trở hai người nói chuyện phiếm... ối..."
Hoa Nhất Mộng hít sâu một hơi, trước ngực và lưng Cù Tuệ đều là vết roi, da thịt đã lật ra ngoài thấm máu, loang lổ nhuộm đỏ y phục của cô, Lâm Tùy An để ý đến áo lót của Cù Tuệ cũng thêu một khóm hoa Hải Đường diễm lệ, với nhãn lực của cô thì rất giống với tay nghề của Liên Tiểu Sương.
Cù Tuệ để ý đến ánh mắt của Lâm Tùy An, khẽ mỉm cười: "Đây là Tiểu Sương dạy ta thêu, nàng không thích một đóa hoa đơn độc mà thích cả một khóm hoa, nói rằng hoa thì nên như vậy, nở cùng nhau, xinh đẹp cùng nhau, thế mới vui."
Không còn lớp phấn dày trên mặt Cù Tuệ giống như cởi mặt nạ, tất cả tình cảm trần trụi bày ra, mỗi khi cô nhắc tới tên Tiểu Sương đều giống như bị lăng trì.
Lâm Tùy An vội nhìn về phía Hoa Nhất Mộng: Phải làm sao bây giờ, cứu ta cứu ta! Bây giờ ta nên nói gì đây?
Hoa Nhất Mộng bất đắc dĩ thở dài, đầu tiên cô dùng khăn sạch dính nước nóng, nhẹ nhàng lau sạch vết thương của Cù Tuệ, ngón tay trắng nõn xanh mướt quết một ít thuốc mỡ, bôi lên vết thương của Cù Tuệ: "Đây là thuốc mỡ Oánh Ngọc đặc chế của Hoa thị chúng ta, có tác dụng cầm máu, giảm đau, sinh cơ, trừ sẹo, Tứ Lang nhà ta bị đại ca đánh từ nhỏ đến lớn, may mà có thuốc mỡ này mới không phá được tướng."
Cù Tuệ bấm ngón tay cố nén đau đớn: "Đa tạ Hoa Tam Nương."
Hoa Nhất Mộng: "Đây là nhà của Hoa thị ta, người bên ngoài căn bản không vào được, ngươi cứ an tâm ở đây dương thương, đợi vết thương khá hơn một chút ta sẽ bảo Tứ Lang dẫn ngươi đến phủ nha, nghĩa tuyệt với Ngô Chính Lễ."
Cù Tuệ run rẩy kịch liệt: "Nghĩa Tuyệt?"
"Đường Luật có quy định, loại hành vi bạo hành thê tử ác liệt, dù cho hai bên phu thê có đồng ý hay không, đều có thể do quan phủ cưỡng chế nghĩa tuyệt." Lâm Tùy An nói: "Đây là do Lăng Tư Trực nói, Lăng Tư trực rất hiểu Đường Luật, lời hắn nói chắc chắn không sai."
Cù Tuệ nắm chặt chăn: "Ta... Không thể nghĩa tuyệt."
Hoa Nhất Mộng dừng tay: "Chẳng lẽ ngươi vẫn còn tính nghĩa với Ngô Chính Lễ sao?"
Cù Tuệ kiên định lắc đầu: "Ta đã không có chút tình nghĩa gì với hắn từ lâu rồi, nhưng mà... gia đình ta suy bại, hiện giờ chỉ có thể dựa vào Ngô gia mà sống..."
Lâm Tùy An: "Ta nhớ a gia của ngươi là thầy dạy học, mở một trường tư thục."
Cù Tuệ rũ mắt, thần sắc thê lương: "Năm năm trước, Phùng thị ở Ích Đô mở tư thục Phùng thị, thanh danh tư thục của Phùng thị ở bên ngoài vừa tới đã chèn ép trường tư thục nổi danh của Ích Đô, tư thục nhà ta cũng bị buộc phải dừng dạy. A gia ta dạy học cả đời, nhìn thấy những học sinh kia bỏ ông rời đi thì không hiểu được, đau buồn mà chết. Đại bá và tam thúc ta đều là mọt sách, ngoại trừ đọc sách và dạy học thì chẳng biết gì, lúc ấy ta đã gả vào Ngô thị nên đã đến xin Ngô Chính Lễ giúp đỡ, Ngô Chính Lễ đã đồng ý. Bây giờ cả nhà đại bá và tam thúc ra đều đang mưu sinh ở biệt trang Ngô Thị, tổ phụ tổ mẫu còn phải nhờ bọn họ phụng dưỡng..."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: Phùng thị trước kia còn từng tạo qua loại nghiệp này nữa sao?
"Chuyện này thì đơn giản." Hoa Nhất Mộng sạch sẽ lưu loát bôi thuốc mỡ xong, giúp Cù Tuệ mặc quần áo đàng hoàng: "Hoa thị ta ở Ích Đô cũng có mấy gian cửa hàng, đợi mọi chuyện giải quyết xong thì sẽ cho đại bá tam thúc ngươi đến cửa hàng Hoa thị ta làm việc, người cứ yên tâm, lương bổng chắc chắn không ít hơn Ngô thị."
Cù Tuệ mở to mắt: "Hoa Tam Nương nói thật chứ?!"
Hoa Nhất Mộng thản nhiên cười: "Dương Đô Hoa thị ta, một lời hứa đáng ngàn vàng!"
Cù Tuệ mừng rỡ đứng dậy muốn xuống đất dập đầu thì bị Lâm Tùy An và Hoa Nhất Mộng vội vàng đè lại giường.
Hoa Nhất Mộng: "Đừng đừng đừng, da mặt ta mỏng không chịu nổi đại lễ như vậy."
Lâm Tùy An: "Hoa Tam Nương vừa mới bôi thuốc xong, ngươi mà động đậy là vết thương lại nứt ra đó."
Cù Tuệ liên tục gật đầu: "Vậy, vậy... Ta cũng bớt đi một chuyện lớn trong lòng... Rất tốt, rất tốt..."
Lâm Tùy An Thầm nghĩ không ổn, ánh mắt Cù Tuệ mờ mịt, đồng tử không còn ánh sáng, gương đang cười như không phải nụ cười thoải mái, mà là nụ cười giải thoát... Phương Khắc nói không sai, cô đã có ý muốn chết.
Lâm Tùy An lại vội phát tin hiệu cầu cứu với Hoa Tam Nương: Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ?
Hoa Nhất Mộng khẽ nhíu mày, lại nở nụ cười nói: "Chẳng qua ta nói trước, Hoa thị ta lấy thương nghiệp lập thế, cho nên sẽ không mua bán lỗ, giúp ngươi nhiều như vậy thì cũng muốn thu lại tiền."
Cù Tuệ: "Hả?"
Hoa Nhất Mộng nhẹ nhàng đứng dậy, viết một tờ giấy trên thư án của Phương Khắc, cầm lấy: "Hôm nay Lâm nương tử cứu ngươi, lao tâm lao lực cả đêm không ngủ, tính ra cũng phải cả trăm quán tiền, ta thấy vết thương này của ngươi ít nhất phải dưỡng thương mười ngày, quần áo, thức ăn, thuốc và nhà ở cũng tính tám phần, năm trăm quán, tổng cộng sáu trăm quán, ngươi định trả lại ta như thế nào?"
Cù Tuệ sắp ngất xỉu: "Sáu sáu sáu sáu trăm quán?!"
"Nghĩa tuệ với Ngô Chính Lễ, chắc chắn là có thể phân chút gia sản, hơn nữa của hồi môn của ngươi..." Hoa Nhất Mộng cắn đầu bút: "Ước chừng là không đủ rồi, thôi quên đi, ta làm người tốt thì làm đến cùng, ta cũng sẽ giới thiệu việc làm cho ngươi."
Cù Tuệ: "Làm, làm việc?!"
"Mấy ngày trước ta có quen một bà chủ quán trà, người nhìn qua cũng không tệ, quán trà làm ăn vừa khởi sắc, đúng lúc cần tuyển nữ tiến sĩ trà, ta nhìn ngươi có vẽ đoan trang nhã nhặn, rất phù hợp với tiêu chuẩn của nàng ấy, chi bằng đi thử xem."
Lâm Tùy An ngạc nhiên: "Còn có quán trà tuyến nữ tiến sĩ trà sao?"
"Bây giờ nữ tử uống trà càng ngày càng nhiều, nhưng đa số đều nam trà tiến sĩ, nữ tiến sĩ trà hiểu khẩu vị tâm tư của nữ tử hơn cho nên được hoan nghênh hơn với nam tiến sĩ trà." Hoa Nhất Mộng cười tủm tỉm nhét giấy nợ vào trong vạt áo của Cù Tuệ: "Với tư chất của ngươi thì không quá nửa năm sẽ có thể kiếm đủ sáu trăm quán, tiền sau này kiếm được thì đều là của chính mình. Có tiền rồi thì mua một ngôi nhà yên tĩnh, trồng hoa Thục Quỳ, Phù Dung, Hải Đường, Cúc bảy màu, rồi ngắm mặt trời mọc lặn, mùa xuân ngắm hoa, mùa hạ nghe mưa, mùa thu ngắm trăng, mùa đông đón tuyết, đến khi tuyết đầu mùa rơi, ta và Lâm nương tử sẽ mang theo trà Bách Hoa đến thăm ngươi, lấy nước tuyết pha trà hẳn là rất có ý vị đây."
Cù Tuệ kinh ngạc nhìn Hoa Nhất Mộng, trong đôi đồng tử tối tăm dần tỏa ra ánh sáng, ánh sáng càng tụ càng nhiều, rất nhanh đã tràn ngập hốc mắt rồi chảy xuống, nụ cười mờ nhạt của cô biến mất biến thành gương mặt khóc lóc, khóc đến ngũ quan biến dạng, khóc đến chảy cả nước mắt nước mũi, che mặt khóc lớn: "Được! Được! Ta hứa.... Lúc tuyết mùa.... sẽ cùng nhau... cùng nhau uống trà..."
Đáy mắt Hoa Nhất Mộng nổi lên gợn sóng lấp lánh, khẽ ôm Cù Tuệ dịu dàng vỗ về.
Lâm Tùy An yên lặng giơ ngón tay cái lên: Hoa Tam Nương uy vũ!
Hoa Nhất Mộng nháy mắt quyến rũ với hướng Lâm Tùy An.
Cù Tuệ khóc suốt thời gian một nén nhang mới bình tĩnh lại, ước chừng cảm thấy mình quá sự mất mặt nên đã lấy khăn tay nhúng nước, lén lút cẩn thận lau sạch sẽ rồi ngồi ở trên giường hành lễ với Lâm Tùy An: "Cảm ơn ơn cứu mạng của Lâm nương tử, vụ án của nương tử, chỉ cần là điều Lâm nương tử muốn biết thì ta sẽ nói hết."
Lâm Tùy An suy nghĩ một chút, chuyện thẩm vấn vụ án cô là người ngoài nghề, vẫn nên tìm người viện trợ thì hơn.
"Nếu Cù nương tử không ngại thì ta có thể mời Hoa tham quân và Lăng Tư trực vào cùng nghe không?"
Trong mắt Cù Tuệ xẹt qua sự sợ hãi.
"Không sao, chúng ta ở ngoài phòng nghe cũng được." Âm thanh Của Hoa Nhất Đường từ ngoài cửa sổ truyền vào.
Lăng Chi Nhan: "Cù nương tử không cần căng thẳng, Lâm nương tử hỏi gì thì ngươi cứ trả lời cái đó là được. Nếu không tiện nói thì chúng ta cũng sẽ không ép buộc."
Hoa Nhất Mộng: "Hai nam nhân bọn họ ở bên ngoài có trà uống có chỗ ngồi thoải mái lắm, đi vào đây lại thành ra không được tự nhiên."
Cù Tuệ rõ ràng thở phào nhẹ nhõm: "Thật sự xin lỗi hai vị đại nhân!"
Lâm Tùy An khẽ đẩy cửa sổ ra một khe hở, nhìn thấy Hoa Nhất Đường và Lăng Chi Nhan ngồi trong vườn, thế mà có ghế trà thật. Hoa Nhất Đường nhẹ nhàng phe phẩy quạt, ánh nến trong phòng chia khuôn mặt của hắn thành hai nửa, một nửa sáng nửa tối, một nửa quang minh mang theo ý cười. Lăng Chi Nhan ngồi bên cạnh, mắt như sao, dáng người thẳng tắp, giống như một lão tăng nhập định.
Trong vườn có một lớp cánh hoa dày, hương hoa và hương trà trộn lẫn vào nhau không thể phân biệt được.
Gió đêm từ từ thổi vào, dường như có hơi lạnh lẽo.
Lâm Tùy An thu ánh mắt lại, nhẹ giọng nói: "Vậy đầu tiên hãy nói Liên Tiểu Sương là người như thế nào đi."
Tóc Cù Tuệ khẽ lay theo gió, ánh mắt có hơi hoảng hốt: "Lần đầu tiên ta nhìn thấy Tiểu Sương là vào một đêm mưa, nàng bị mấy người hầu kéo từ bên ngoài vào, toàn thân ướt đẫm, hôn mê bất tỉnh, vừa nhìn đã biết là bị người ta hạ thuốc."
"Ngô Chính Lễ treo nàng trong mật thất, lột y phục nàng ra rồi dùng roi da dính nước muối quất, rất nhanh Tiểu Sương đã tỉnh lại, đầu tiên nàng khiếp sợ phẫn nộ, sau đó thì bắt đầu chửi ầm lên, mắng Ngô Chính Lễ cưỡng đoạt nương tử nhà lành, đáng bị xe cán chết."
"Lúc ấy ta sợ đến ngây người, không ngờ một cô nương nho nhỏ có thân thể yếu đuối, lại còn ở trong trạng thái xấu hổ, thế mà vẫn có sức mắng người."
Lâm Tùy An bất giác nắm chặt chuôi đao Thiên Tịnh: "Cho nên, Liên Tiểu Sương bị Ngô Chính Lễ cướp về sao?!"
Cù Tuệ lắc đầu: "Liên Tiểu Sương bị người ta bán cho Ngô Chính Lễ, dùng để trả nợ cờ bạc."
Bình luận truyện