Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 259: C259: Dạ chiến



NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO

Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm

Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi

Chương 259: Dạ chiến

Bầu trời đêm bị ánh lửa làm đỏ rực, trong không khí có mùi vị kỳ quái phiêu đãng, giống như vết máu giấu ở dưới đất nhiều năm lại thấy ánh mặt trời, vừa tanh hôi lại mục nát.

Lâm Tùy An rất nhanh đã ý thức được, trận hỏa hoạn này là nhắm vào Từ Bách Thủy, có người muốn giết người diệt khẩu.

Hoa Nhất Đường: "Mộc Hạ, chuẩn bị ngựa!"

Mộc Hạ xuất quỷ nhập thần đáp một tiếng, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường vội vã chạy ra ngoài, Cận Nhược căng thẳng: "Con cũng đi theo!"

Lâm Tùy An: "Cận Nhược ở lại đây đi!"

Hoa Nhất Đường: "Lỡ như là kế điệu hổ ly sơn, Hoa trạch phải nhờ vào ngươi rồi."

Cận Nhược chấn động: "Được!"

Hai con tuấn mã đang chờ ở ngoài cửa, Lâm, Hoa hai người xoay người lên ngựa, giơ roi xông về phía trước.

Hoa thị bát trạch cách phủ nha chỉ có một con phố, vừa chạy tới cửa phường đã có thể cảm nhận được sóng lửa nóng rực, lửa lớn hơn trong tưởng tượng rất nhiều, phường Thái Bình và phường Hưng Lộc đều bị ảnh hưởng, Cốc bộ đầu dẫn theo nha lại và bất lương khẩn cấp trấn an dân chúng sơ tán hai phường.

Hỏa binh của "Võ Hầu Phổ" (đội phòng cháy chữa cháy của nhà Đường) khiêng "Trắc Đồng" (tương tự áp lực súng phun nước) và túi nước chạy nhanh về phía ngược dòng người, vừa chạy như hét to khẩu hiệu chuyên môn gì đó, theo tiếng khâu hiệu vang lên, nhóm hỏa binh vội phân chia đến các đường phố, một đội có nhân số nhiều nhất vọt vào phủ nha.


Cốc Lương thấy được Hoa Nhất Đường, hắng giọng kêu to: "Hoa tham quân, Gia Thứ Sử đã dẫn người đi cứu hỏa rồi, ngài..."

Lời sau đó của hắn bị dòng người phân tán, người quá nhiều quá loạn, Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường quyết định bỏ ngựa đi theo hỏa binh vọt vào đại cửa lớn phủ nha, phía đông nam, đông bắc, tây nam của phủ nha đều bốc lửa, xem thế lửa thì ở phía tây nam là lớn nhất.

Phía tây nam là vị trí của thư phòng thứ sự, kho công văn vụ án, phòng Lục Ti, là trung tâm vận chuyển phủ nha, tiếng hét loạn, bóng người đông đảo, đám hỏa binh không chút do dự xông về phía bên kia.

Lâm Tùy An và Hoa Nhất Đường lại xông về hướng đông bắc ngược lại. Nha ngục nằm ở vị trí hẻo lánh, trên đường gặp phải không ít ngục tốt kéo tù nhân mặt xám mày tro chạy ra ngoài, dọc đường hỏi thử nhưng không ai nhìn thấy Tứ Thánh và Từ Bách Thủy. Hai người càng chạy về phía trước thì người càng ít, đợi đến lúc tới trước cửa nha ngục thì bên trong chẳng còn một bóng người nào. Cả nha ngục bị chôn vùi trong ngọn lửa dữ dội, hơi nóng bỏng phả vào đến đau mắt.

Trái tim Lâm Tùy An đập điên cuồng, khuôn mặt Hoa Nhất Đường bị ánh lửa chiếu trắng bệch, thế lửa lớn như thế này, người bên trong không có khả năng còn sống sót được.

"Chắc họ đã trốn rồi." Hoa Nhất Đường vội nói.

Lâm Tùy An: "Nếu thật sự như thế, bọn họ chắc chắn sẽ quay về Hoa trạch."

Đột nhiên một tiếng "cạch" vang lên, mấy bóng đen từ trên trời giáng xuống, tay trái Lâm Tùy An kéo Hoa Nhất Đường vung về phía sau, tay phải rút Thiên Tịnh ra khỏi vỏ, xoay người thành một đóa đao hoa đẹp mắt, chợt nghe "Đinh đinh đinh" mấy tiếng, bảy thanh hoành đao bị chấn động bay ra cả trượng, phía sau hoành đao là bảy người bịt mặt áo đen, đồng tử âm u như quỷ lại giống như lang thú.

Hoành đao trong tay bọn họ đều dài bốn thước rộng ba ngón tay, lưỡi dao màu đen tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo, vừa mới đánh một chiêu thôi mà cánh tay Lâm Tùy An đã hơi tê dại, mấy tên gã áo đen này không chỉ có thế đao rất giống Công Phi Dương, thậm chí sức lực cũng không phân cao thấp.

Lâm Tùy An thấp giọng nói với Hoa Nhất Đường: "Đi theo phía sau ta, có cơ hội thì mau trốn."

Hoa Nhất Đường kéo tay áo Lâm Tùy An, gật đầu.

Bảy người đối diện phát động tấn công, trên dưới trái phải trước sau sáu hướng, đao quang chém giữa không trung màn theo sát ý, Lâm Tùy An thầm nghĩ không ổn, tốc độ của những người này nhanh hơn cô nghĩ, không còn thời gian để suy nghĩ đi, cô cúi người hạ chân, tay trái đè bả vai Hoa Nhất Đường xuống, Thiên Tịnh quét từ dưới lên, một dòng máu chảy ra, cô lại thuận thế đảo tay, nghiêng người vung một đao chặt đứt xương đùi một người, run vai trượt chân, Thiên Tịnh đột kích, gân tay hai người đó đứt đoạn.

Sau đầu chợt lạnh lẽo, hai cơn gió sắc bén đồng thời bức về phía sau gáy, Lâm Tùy An không quay đầu lại chỉ trở tay đè đầu Hoa Nhất Đường vừa mới ngẩng lên xuống, Thiên Tịnh xoay lại chém một cái, ánh đao sượt quá thái dương, Lâm Tùy An nghiêng đầu tránh đi, cả người giống như mất trọng lượng ngã xuống đất, trong nháy mắt Thiên Tịnh rời tay quay đầu, tiếp đó hai gã áo đen ngã xuống đất, cô chưởng tay xuống đây nhảy vọt lên, đạp bay người cuối cùng rồi đáp xuống đất nhận lấy đao, đưa tay lau máu trên đao.

Chỉ trong thời gian ma hơi thở, dùng năm chiêu đánh ngã bảy người, Hoa Nhất Đường chỉ cảm thấy mình cúi đầu hai lần, lúc ngẩng đầu lên thì bảy gã áo đen đã nằm hết trên mặt đất, Lâm Tùy An bình tĩnh ở trước người hắn, đao quang Thiên Tịnh lúc sáng lúc tối.


Hoa Nhất Đường gần như muốn vỗ tay khen ngợi, đột nhiên bảy người ngã xuống đất lại đứng thẳng lên, thân thể nghiêng nghiêng, chân vặn vẹo nhấc đao lên, trăm miệng một lời nói: "Hai người này, phải chết!"

Hoa Nhất Đường: "Này này này, sao giống bảy tên Công Phi Dương vậy!"

"Còn khó chơi hơn cả Công Phi Dương nữa." Lâm Tùy An chỉ vào một người áo đen bị rách tay áo lúc nãy, trên vai hắn có một hình xăm giống như lông vũ.

Hoa Nhất Đường híp mắt: "Kim Vũ Vệ của Khương thị Thái Nguyên?!"

Lâm Tùy An: "Đoán xem hôm nay ai chỉ huy bọn họ?"

"Dám nghênh ngang luyện Kim Vũ Vệ của Khương Thị thành Phá Quân, ngoại trừ Khương Văn Đức thì ta thực sự không nghĩ ra người thứ hai, nhưng Khương Văn Đức bây giờ đang ở Đông Đô xa xôi, ngoài tầm tay với, kẻ có thể chỉ huy Kim Vũ Vệ thay Khương Văn Đức, lại có thể thừa lúc thế loạn điều tất cả nha lại và bất lương nhân đi, lại còn có thể hát quân ca của Tần gia..." Hoa Nhất Đường cười gằn: "Tất nhiên là Gia Thứ Sử của chúng ta rồi!"

Gió đêm thổi tan âm thanh của Hoa Nhất Đường, bóng tối bên ngoài ánh lửa phát ra tiếng động tí tách, bóng tối vô biên dọc theo mặt đất chậm rãi mở rộng, mười, mười lăm, hai mươi, ba mươi... Hơn bốn mươi gã áo đen hiện lên từ trong bóng tối, ánh lửa tràn ngập trong con ngươi trống rỗng của bọn họ, biến thành màu lam như nước kỳ lạ.

Lâm Tùy An thở dài: Xem ra hôm nay Khương thị và Gia Thứ Sử chơi lớn rồi đây!

Đao phong đột nhiên nổi lên, đồng tử xanh lóe lên, sát khí như biển đập vào mặt, Lâm Tùy An xoay người túm lấy thắt lưng Hoa Nhất Đường xoay người một vòng, Hoa Nhất Đường giống như một cái bánh sắt bay ra ngoài, hắn hét lên một tiếng chói tai rồi dán vào một gốc cây hòe già cao lớn rậm rạp, tay chân ôm lấy thân cây, mông trượt xuống ngồi trên chạc cây.

"Lâm Tùy An, ngươi làm gì thế hả?" Hoa Nhất Đường rống lên giận dữ.

"Ở yên đó, vướng tay vướng chân!" Ánh đao Lâm Tùy An vừa đảo đã giết vào trận địa địch, trong chốc lát, ánh đao như sét đánh, máu văng đầy trời.

Cùng lúc đó ở Hoa trạch.

Cận Nhược dẫn theo Y Tháp và hộ viện Hoa trạch đánh lui đợt công kích thứ ba của mấy gã áo đen ở cửa chính, thầm nghĩ miệng tên họ Hoa đó đúng là miệng quạ đen, chân trước vừa đi chân sau kẻ xấu đã đến đánh lén. Tuy rằng đã bắn khói cầu cứu, nhưng phân đàn An Đô vừa mới tổ chức lại, tổng bộ lại thiết lập ở phường Trường Lạc phía nam thành phố, hơn nữa bây giờ là thời gian giới nghiêm, viện binh nếu muốn chạy tới ít nhất phải cần hai khắc đồng hồ.

Điều đáng mừng duy nhất là đầu óc của mấy áo đen đến đánh lén hình như không tốt lắm, mấy chiêu công kích đơn giản thô bạo, dùng lời của Lâm Tùy An mà nói thì tất cả đều là tác phẩm phá quân thất bại, cho nên Cận Nhược và hộ vệ Hoa trạch vẫn có thể ứng phó được.


Rất nhanh, đợt công kích thứ tư đã bắt đầu, lúc này nhân số càng nhiều hơn, đếm cũng phải gần năm mươi người, Cận Nhược lau máu trên đao, hét lớn: "Các huynh đệ, xông theo ta!"

Hộ viện Hoa thị cũng không phải thứ ngồi không, chặn đao đón địch, hai bên lại lâm vào hỗn chiến, chỉ là bên Hoa trạch đã trải qua ba trận chém giết, thể lực sắp cạn kiệt, dần dần rơi vào thế hạ phong, chỉ dựa vào Cận Nhược một mình chống đỡ. Thực ra Cận Nhược cũng sắp chống đỡ không nổi rồi, thế nhưng bây giờ hắn là tâm phúc của mọi người, có chống đỡ không được cũng phải liều mạng mà chống đỡ.

Cận Nhược không ngừng kêu khổ: Thì ra áp lực tâm lý mỗi lần chờ chốt màn của sư phụ lại lớn như vậy.

Một gã áo đen đột phá phòng thủ bổ mạnh xuống một đạo, Cận Nhược dùng chiêu thức cũ, đoán thấy sắp bị chép thì đột nhiên có một thanh hoành đao từ trên trời giáng xuống, cản cho Cận Nhược một chiêu, hai người Thanh Long, Bạch Hổ như gió lốc gia nhập chiến cuộc, tinh thần mọi người phấn chấn, hét to một lần nữa rồi xông vào giết địch.

Huyền Vũ cõng Từ Bách Thủy bất tỉnh nhân sự xông vào chính đường, Chu Tước gọi Phương Khắc tới.

Mặt Từ Bách Thủy giống như con cá vàng rời khỏi nước, há miệng th ở dốc không thôi, Phương Khắc châm cho mấy mũi nhưng vẫn vô dụng.

Chu Tước là người có khẩu ngữ rõ ràng nhất trong tứ thánh, dùng tốc độ nói nhanh nhất hồi báo: "Nha ngục đột nhiên cháy, chúng ta, xông vào, hắn đã biến thành như vậy, cứu hắn trở về, tốc độ nhanh nhất, sao rồi?"

Phương Khắc: "Hắn trúng độc."

Huyền Vũ: "Có cứu được không?"

Phương Khắc lại vội châm thêm mấy mũi, lấy bình sứ ra rót chút thuốc vào, cổ họng Từ Bách Thủy lăn một vòng, cả thuốc lẫn máu cùng phun ra, thở hổn hển vài hơi thì thất khiếu chảy máu, hai mắt trợn lớn bỏ mình.

Phương Khắc cắn răng: "Hắn bị rót lượng lớn nước cỏ đoạn trường vào miệng, thần tiên cũng khó cứu."

Mặt Chu Tước và Huyền Vũ sầm lại.

Tình hình chiến đầu của Cận Nhược bên kia đã tiến vào giai đoạn khủng hoảng, những gã áo đen hình như là dùng trận pháp, chỉ có năm mươi người lại đánh ra hiệu quả vây khốn hơn trăm người, Chu Tước và Huyền Vũ cũng tham gia vòng chiến, thế nhưng hiệu quả vẫn rất ít.

Phương Khắc quan sát hồi lâu, biến sắc: "Là Cửu Cung Huyền Vũ Trận trên sông Vân Thủy!"

Mộc Hạ: "Đúng đúng đúng, nhìn rất giống"

Y Tháp tung ra một quyền: "Tứ Lang, biết phá trận."


Cận Nhược vung hai đao: "Hôm nay không có Tứ Lang, Phương đại phu, hay là ngài thử xem?"

Phương Khắc: "Phương mỗ không hiểu trận pháp."

"Vậy làm sao bây giờ?!" Mộc Hạ sắp khóc đến nơi.

"Mộc Hạ, chuẩn bị lá vàng." Phương Khắc nhấc áo choàng chạy vào trong nhà: "Những người còn lại đi theo ta!"

Lời nói ra khiến mọi người đều bối rối, Mộc Hạ hành động nhanh nhất, gọi người khiêng hai rương lá vàng lớn theo Phương Khắc chạy tới nội trạch phía bắc. Hoa trạch có diện tích khổng lồ, một trạch gần như kéo dài toàn bộ phường Thái Bình, cửa chính đối diện nha thành đã bị chặn, hậu trạch bắc viện gần tường phường, sát vách là Phường Thông Nghĩa.

Phương Khắc nhấc một túi lá vàng lên, trèo lên đầu tường rồi vung một túi bay vào bên trong Phường Thông Nghĩa, hét to: "Có kẻ tặc xông vào hoa trạch, nếu ai hiệp trợ bắt tặc giả thì sẽ được thưởng trăm vàng!"

Thị nữ hầu hạ phía sau học theo, trèo tường vung lá vàng tung bay khắp trời, tiếng hét rung trời: "Hoa trạch có tặc!"

Bên trong phường Thông Nghĩa đèn đuốc sáng trưng, dân chúng ra khỏi cửa nhìn thử thì quá vui mừng, một truyền mười mười truyền trăm, mang theo cuốc đòn gánh xẻng rìu vượt qua tường phường, dưới sự chỉ huy của Phương Khắc, dựng thang gỗ leo đầu tường, tiến vào nội viện, vậy mà cũng phải hơn trăm người, Mộc Hạ và Phương Khắc dẫn họ tuôn về phía cửa chính: "Những gã áo đen che mặt chính là những kẻ tặc to gan lớn mật, mọi người cùng xông lên nào!"

Gần như cùng lúc, phía tây bắc bốc lên khói tín hiệu màu đỏ thẫm, đệ tử Tịnh Môn do Thiên Xu thống lĩnh cũng tới.

Cận Nhược mừng rỡ, vung tay hét lên, đại quân trăm người trước sau xông lên, cái gì mà Huyền Vũ Vương trận bị tiêu diệt nát bấy trong phút chốc.

Phương Khắc bám vào đầu tường, nhìn chằm chằm vào khói lửa dày đặc phía phủ nha.

Hai người kia chắc không sao đâu nhỉ...

Tiểu kịch trường:

Mộc Hạ: Chiêu "vung tiền như rác" này của Phương đại phu quả nhiên là chân truyền từ!

(xí, thế em cũng làm được, đưa tiền em thử đi)

12.12.2023



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện