Ngươi Có Tiền, Ta Có Đao

Chương 58: 58: Bồ Đào Lệ Nước Mắt Nho




NGƯƠI CÓ TIỀN, TA CÓ ĐAO
Tác giả: Âu Dương Mặc Tâm
Dịch: Quá Khứ Chậm Rãi
Chương 58: Bồ Đào Lệ (nước mắt nho)
"Hắt xì!"
Hoa Nhất Đường xoa xoa chóp mũi rồi nhìn y phục trang sức trên người, vì muốn tỏ ra khí thế hôm nay cố ý mặc sam bào Hiểu sắc vân khai, giày Xuân tùy nhân ý, mặt quạt Màn đình phương phối hợp với trâm Chu Môn Ánh Liễu, cộng thêm huân hương thượng đẳng, phong lưu phóng khoáng, phong độ nhẹ nhàng, phong tư trác tuyệt, nhưng sao mà gió thổi lạnh quá...
Hoa Nhất Đường lại hắt hơi một cái.
Quả nhiên, mùa này nếu muốn ăn mặc không mất đi lễ độ thì phải cần có nghị lực.
Mộc Hạ đúng lúc đưa trà nóng lên, động tác bưng chén trà của Hoa Nhất Đường hơi dừng lại, nghe thấy Mộc Hạ nói "Là ta nấu", lúc này mới an tâm nhấp hai ngụm, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía Lâm Tùy An đuổi theo, hỏi: "Vưu cửu nương, vị muội muội này của ngươi họ tên là gì? Đến từ đâu?"
Nhưng qua một lúc lâu, cũng không thấy Vưu cửu nương trả lời, Mộc Hạ ghé mắt nhìn thì thấy Vưu cửu nương đang đứng thẳng ở ngoài năm bước, sắc mặt tái nhợt, toàn thân không ngừng run rẩy.
"Ta gặp được nàng trên đường đến Trân Bảo Hiên, nói rất ít khi ra ngoài, thấy Trân Bảo Hiên đang bán trang sức lại lạc đường, ta thấy nàng ta tuổi còn nhỏ, nên mới thuận đường dẫn nàng tới đây...!Hoa gia tứ lang, ta thật sự không biết, biết nàng là...!Ta thực sự không biết nàng ấy...!Ta không biết!"
Hoa Nhất Đường cuối cùng chuyển ánh mắt đến trên người Vưu cửu nương, khẽ cười nói: "Ngươi sợ cái gì? Ta chỉ hỏi thôi mà."
Vưu cửu nương toàn thân run rẩy.

Hoa Nhất Đường hơi bất đắc dĩ, hỏi Mộc Hạ: "Hôm nay nhìn ta giống hung thần ác sát lắm sao?"
Mộc Hạ rũ mí mắt xuống: "Tứ Lang tất nhiên là ngày ngày đều là hoa dung nguyệt mạo."
Vậy tại sao nàng lại sợ như thế?
Bởi vì bây giờ nhìn ngài thực sự rất đáng sợ! Mộc Hạ thầm nghĩ.
Tứ Lang nhà hắn hình như chỉ biết bản thân có vẻ ngoài tuấn tú, lại không biết trên người mình có một loại cảm giác chấn nhiếp sắc bén, ngày thường giấu dưới lớp cười đùa cợt nhả nên không thấy rõ ràng, cả người thoạt nhìn tốt bụng dễ gần, nhưng mỗi khi hắn bất giác trở nên nghiêm túc thì cảm giác uy hiếp này sẽ tản ra, bức đến mức người ta không thể thở nổi, đôi khi thậm chí đáng sợ hơn cả gương mặt lạnh lẽo của gia chủ.
Loại cảm giác này rất khó dùng ngôn ngữ để hình dung, giống như đóa mẫu đơn nở rộ dưới ánh mặt trời, nhìn qua thì xinh đẹp kiều quý, nhưng khi tới gần, lại phát hiện phía sau cánh hoa có một bóng ma khổng lồ khó lường đang ẩn náu, khiến cho người ta không rét mà run.

Mộc Hạ đi theo bên cạnh Tứ Lang mười ba năm còn chưa thể hoàn toàn thích ứng, huống chi một Vưu cửu nương, có thể miễn cưỡng trả lời đã tính là rất mạnh mẽ rồi.

Vưu cửu nương: "Hoa, Hoa gia tứ lang cứ đi điều tra, ta dám thề! ta thực sự không biết nàng ta! Nếu có nửa câu lừa dối thì, thì, gương mặt, đôi mày tròng mắt ta sẽ thối rửa ngay tức thì!"
Nói đến tròng mắt, Hoa Nhất Đường dùng quạt chống cằm nói: "Ngươi lại đây."
Vưu cửu nương đột nhiên che mắt lại: "Ta, ta ta ta quả thực là có mắt không tròng, Tứ, Tứ Lang chớ móc tròng mắt của ta!"
Nhất Đường thở dài: "Ta chỉ cảm thấy đồng tử của ngươi hôm nay hơi khác so với ngày trước ta gặp."
Lúc này Vưu cửu nương mới chần chừ bước đến, nơm nớp lo sợ ngẩng đầu.

Dung nhan tuấn lệ vô song của Hoa Nhất Đường chiếu vào trong mắt khiến nàng không khỏi có hơi run rẩy...!ngày đó ở y quán Kỷ tộc, vị Hoa thị Tứ Lang này rõ ràng rất mềm mại dịu dàng, vì sao hôm nay đột nhiên biến thành như hai người khác nhau đến vậy, ánh mắt nụ cười đều tỏa ra ý lạnh.
Đúng rồi, sự thay đổi này bắt đầu từ lúc Lâm tiểu nương tử đuổi theo kẻ xấu kia.
Hoa Nhất Đường nghiêng đầu híp mắt: "Ngày đó gặp Vưu cửu nương, đồng tử như ngậm nước, trong suốt động lòng người, hôm nay vì sao cảm giác thiếu đi chút động lòng người?"
Y Tháp: "Nàng sắp bị người làm dọa khóc, cho nên mắt mới có nước."
Mộc Hạ: "Khụ!"
Vưu cửu nương hít sâu một hơi, bình phục tâm tình: "Bởi vì mấy ngày nay Bồ Đào Lệ đã dùng hết, cho nên đồng tử không có trong suốt như trước."
Hoa Nhất Đường: "Bồ Đào Lệ là gì?"
"Là một loại sương có thể nhỏ vào trong mắt, sau khi lọt vào mắt mấy canh giờ thì đồng tử sẽ trở nên lớn lên, giống như nho vậy, nên mới đặt tên là Bồ Đào Lệ."
"Ồ, thật khó lường, nơi này lại có kỹ thuật tinh luyện thuốc nhỏ mắt đáng khen như thế?" Lâm Tùy An và Cận Nhược bước nhanh tới, Cận Nhược xụ mặt, thế nhưng biểu cảm của Lâm Tùy An lại rất phấn khởi.
Hoa Nhất Đường đứng lên: "Thế nào rồi?"
Lâm Tùy An lắc đầu: "Người đã chạy thoát."
"Là ai?"
"Vân Trung Nguyệt" Lâm Tùy An chỉ chỉ Cận Nhược: "Có Tịnh môn quyền uy chứng thực, là truyền nhân của thiên hạ đệ nhất trộm."
Y Tháp và Mộc Hạ đồng thời "ồ" một tiếng.
Cận Nhược hừ hừ: "Vân Trung Nguyệt trong truyền thuyết cho tới bây giờ đều là đến đi một mình, nhưng người này lại còn có đồng bọn, thật là một tên gà mờ."
Hoa Nhất Đường nhướng mày, chậm rãi phe phẩy chiếc quạt nhỏ.

Lâm Tùy An vén áo bào ngồi xổm xuống, nhìn thẳng vào mắt Vưu cửu nương: "Nghe nói thì thấy đúng thật là như thế, Bồ Đào Lệ này đúng thật có hiệu quả rất tốt."
Vưu cửu nương kinh ngạc nhìn Lâm Tùy An, lại nhìn Hoa Nhất Đường, thật sự là gặp quỷ, trong nháy mắt khi vị Lâm tiểu nương tử này xuất hiện, khí chất đáng sợ trên người Hoa gia Tứ Lang đột nhiên biến mất.
"Bồ đào Lệ này Vưu cửu nương mua ở đâu thế?" Lâm Tùy An đỡ Vưu cửu nương đứng dậy, hỏi.
Vưu cửu nương cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm: "Tất nhiên là ở y quán Kỷ tộc, Bồ Đào Lệ là bí kíp độc môn của Kỷ đại phu, đừng nói ở Dương Đô mà ngay cả Đông Đô cũng không tìm được."
Lâm Tùy An nhíu mày: Lại là y quán Kỷ tộc.
Đột nhiên, Hoa Nhất Đường bên cạnh khẽ mỉm cười, khóe miệng cong cong, ánh mắt lúc sáng lúc tối, tựa như trong đồng từ lắp đặt đèn cảnh báo, rõ ràng đang suy nghĩ cái gì.
Lâm Tùy An rõ ràng cảm giác được thân thể Vưu cửu nương đột nhiên căng thẳng, dường như bị khí chất không đứng đắn của Hoa Nhất Đường dọa sợ, không khỏi thấy hơi buồn bực, chẳng lẽ tên ăn chơi trác ma này thừa dịp cô không có ở đây lại làm điều gì không hay rồi?
"Mộc Hạ, đưa Vưu cửu nương trở về." Hoa Nhất Đường nói.
Vưu cửu nương giật mình: "Không cần, không cần."
"Nếu Cửu Nương còn bình rỗng của Bồ Đào Lệ, có thể tặng cho Hoa một cái hay không."
"Hả?" Vưu cửu nương giật mình một chút: "Ôi, có có."
"Y Tháp ở lại đây, tiếp tục thu mua trân châu trang sức với giá gấp mười lần."
Hoa Nhất Đường nói xong câu đó, hai chưởng quầy đều sắp khóc, hắn cười vui vẻ, ý bảo Lâm Tùy An đi theo hắn.

Hắn không cần nói, Lâm Tùy An cũng biết mục đích, nếu Vưu cửu nương nói Trân Châu là của hồi môn của thê tử Kỷ Cao Dương, vậy thì tất nhiên phải đi thăm y quán Kỷ tộc.
Cô hiểu thế nhưng Cận Nhược lại không rõ, đi theo nhưng vẫn lẩm bẩm: "Các ngươi đi đâu vậy? Chẳng lẽ có cách bắt được Vân Trung Nguyệt...!ôi chao gặp quỷ rồi!" Cận Nhược nhìn thấy cây trâm trong tay Hoa Nhất Đường, kinh ngạc đến mức tròng mắt suýt nữa rơi ra: "Ngươi tìm ra được rồi nè?" Vừa nghĩ, lại cảm thấy không đúng: "Nếu ngươi đã tìm được thứ muốn tìm, vậy thì vì sao còn muốn tiếp tục thu mua trang sức?"
Lâm Tùy An: "Tránh đánh rắn động cỏ."
"Đây là một, thứ hai là..." Hoa Nhất Đường vẻ mặt nghiêm túc: "Hoa thị làm ăn quan trọng nhất là trung thực, nói phải thu mua trân châu trang sức gấp mười lần, thì tất nhiên phải mua hết tất cả trang sức trân châu ở Thành Hà Nhạc về."
Lâm Tùy An: Chắc tôi tin anh!
Cận Nhược trợn mắt, căn bản không tin lý do này của Hoa Nhất Đường, nhìn xung quanh, hạ thấp giọng nói: "Trâm này là ai đưa tới?"

Lâm Tùy An: "Kỷ Cao Dương bán cho Vưu cửu nương, nói là của hồi môn của thê tử hắn."
Cận Nhược: "Thật hay giả vậy?!"
"Là thật hay giả thì phải hỏi mới biết." Hoa Nhất Đường dùng cằm chỉ chỉ phía trước.
Gần đến hoàng hôn, tấm biển của y quán Kỷ tộc bao phủ dưới ánh hoàng hôn, nổi lên ánh sáng đỏ như máu, nhìn cực kỳ mơ hồ.
Lâm Tùy An: "Cận Nhược, đi thăm dò xem Kỷ Cao Dương có ở đây hay không, nếu có thì lập tức nghĩ cách lừa gạt hắn rời đi, nếu không có thì ra tín hiệu."
Cận Nhược dựng lên một ngón tay.
Hoa Nhất Đường: "Được được được, tính vào giá một tin tức!"
Cận Nhược vẫn không tùy tiện vào y quán, mà đi dạo quanh xung quanh, cũng không biết nói với hàng xóm láng giềng chuyện gì, chưa được bao lâu đã trở về.
"Kỷ Cao Dương đi khám bệnh rồi, theo thói quen thường ngày của hắn thì còn có nửa canh giờ nữa mới trở về, các ngươi muốn mấy chuyện giết người phóng hỏa thì lanh lẹ chút..."
Lâm Tùy An đánh một cái vào sau gáy Cận Nhược: "Nghĩ gì thế!"
"Chúng ta là người đứng đắn." Hoa Nhất Đường nghênh ngang vào y quán Kỷ tộc.
Kỷ Cao Dương không có ở đây, tiền đường tất nhiên không có ai, hậu viện vẫn giống như trước, trong sân trồng đầy thảo dược xanh mướt, mấy con thỏ béo chạy tứ tán gặm lá cỏ, lồng đựng thỏ lại hỏng, đứa bé nằm trên xích đu ngủ thiếp đi, trên cái bụng tròn vo phủ chăn bông, khói bếp bốc lên trên ống khói trong phòng, thê tử Kỷ Cao Dương đang nấu bữa tối.
Hoa Nhất Đường đi thẳng đến vườn thảo dược nằm ở phía cực bắc, thứ đang trồng chính là Hồng Đào Long Quỳ mà hôm nay nhìn thấy trên công đường, còn có con thỏ béo lên đường làm chứng, vừa ăn no đang nằm trên bãi cỏ, vừa ngủ vừa nhai lá cỏ, quả thực là ước mơ của mấy tên nhàn rỗi ăn nằm chờ chết.
"Không phải thứ cỏ này đã từng thử rồi sao? Không có độc." Cận Nhược đang định đến bắt thì đứa bé trên ghế dựa tỉnh lại, hét lớn: "Trẻ con không được đụng vào dược thảo.

Lá cỏ và trái cỏ sẽ cắn, đau lắm!"
"Trẻ con" Cận Nhược vẻ mặt xấu hổ, ngượng ngùng thu tay lại.
Thê tử của Kỷ Cao Dương nghe thấy giọng nói chạy ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy sắc mặt Hoa Nhất Đường và Lâm Tùy An không tốt lắm, tám phần là đã biết được chuyện trên công đường.
"Hai vị quý nhân tới đây có chuyện gì không?!"
Hoa Nhất Đường cười vô hại: "Kỷ phu nhân có nghe nói chuyện hôm nay Hoa thị thu mua trang sức trân châu không?"
Kỷ Thị: "Nhà ta đã nghèo như vậy rồi, nào có trang sức trân châu gì, quý nhân đến nhầm chỗ rồi."
Hoa Nhất Đường: "Lúc trước ta nghe Kỷ đại phu nói, trong của hồi môn của Kỷ phu nhân có mấy món trang sức trân châu khá đặc biệt, Hoa mỗ nghe danh mà đến, kính xin Kỷ phu nhân lấy ra xem thử, nếu hợp với ý của vị hồng nhan tri kỷ này của ta." Hắn chớp chớp mắt với Lâm Tùy An: "Đừng nói giá gấp mười lần, giá gấp năm mươi lần cũng có thể bàn."
Lâm Tùy An cứng mặt "Ừ" một tiếng, Cận Nhược làm biểu cảm "buồn" rười rượi.
"Ta nào còn có của hồi môn gì nữa? Của hồi môn của ta đã bị Kỷ Cao Dương bán đi hết rồi!" Kỷ Thị thở phì phò, nói xong, không biết nghĩ tới cái gì, thần sắc ảm đạm: "Huống chi ta gia đình ta vốn nghèo, trong của hồi môn nào có gì đáng giá như trang sức trân châu, hai vị quý nhân vẫn chớ chê cười ta nữa!"
"Xem ra là ta hiểu lầm rồi." Hoa Nhất Đường ôm quyền cáo từ, vừa đi hai bước lại dường như đột nhiên nhớ tới cái gì đó, lại nói: "Ta thấy thỏ trong vườn này rất mập mạp, hẳn là thịt cũng tươi ngon, không biết có thể xin Kỷ phu nhân bán cho ta mấy con về hầm canh hay không?"
"Không được không được không được!" Đứa bé nhảy xuống ghế thét chói tai: "A gia nói, thỏ thỏ đều là dược liệu quan trọng, có thể cứu mạng, không thể bán, không thể ăn!"

Không thể ăn?!
Trong đầu Lâm Tùy An chợt "đinh" một tiếng, dường như có thứ gì đó chợt lóe lên rồi lại biến mất.
Kỷ Thị thở dài: "Con thỏ này giống như mệnh căn của nó vậy, bị thương một chút cũng phải tự tay băng bó, nếu lỡ như chết đi thì cũng phải chọn phong thủy bảo địa tự mình chôn, ta tuyệt đối không dám bán."
Hoa Nhất Đường mỉm cười gật đầu: "Thì ra là như thế, quấy rầy rồi."
Ra khỏi cửa y quán, sắc mặt Hoa Nhất Đường trầm xuống, ngửa đầu nhìn đường chân trời xa xôi, đám mây lựa lửa đỏ tươi trôi nổi trong đôi mắt đen nhánh của hắn, khuôn mặt vốn tuấn tú trở nên lạnh lùng.
Nhìn biểu cảm của hắn, Lâm Tùy An ước chừng đã hiểu, nhắc nhở: "Cửa phường sắp đóng rồi, muốn đến huyện nha cần phải đi nhanh một chút."
Cận Nhược: "Đi huyện nha làm gì?"
Hoa Nhất Đường: "Đánh trống kêu oan."
Cận Nhược: "Hả?!"
"Quả thực..." Lâm Tùy An hỏi thử hắn: "Là Hồng Đào Long Quỳ kia sao?"
Hoa Nhất Đường lắc đầu: "Đó chẳng phải là Hồng Đào Long Quỳ gì sất, mà là là địa ngục long quỳ thì có."
*
Từ huyện lệnh ngồi trên chiếc ghế tựa, hai chân ngâm mình trong nước nóng, thoải mái đến mức ngón chân đều mở ra, bàn tay nhỏ bé mềm mại giống như không có xương của tiểu thiếp mới nạp bóp bóp bả vai, hơi thở bên tai như hoa lan, chỉ được một lát mà Từ huyện lệnh đã bụng dạ cồn cào, một tay nắm chặt cổ tay tiểu thiếp, đang muốn tâm sự với nhau, thì ai ngờ vào lúc này, trước cửa nha môn đã truyền đến tiếng trống "tùng tùng".
Từ huyện lệnh cả kinh đứng lên, tức giận quát: "Là ai dám đánh trống kêu oan vào canh giờ này?!"
"Từ công! Đại sự không ổn! Đại sự không ổn rồi!" Cửa chính cách một tiếng mở ra: "Hoa, Hoa gia Tứ Lang tới rồi! Đang đánh trống bên ngoài sảnh đợi!"
"Cái gì?!" Từ huyện lệnh nhảy ra khỏi chậu ngâm chân, nền đất lạnh như băng khiến lòng bàn chân hắn thiếu chút nữa thì chuột rút, vội cầm quan bào chạy ra ngoài: "Ôi nương ta ơi, vị tổ tông này lại muốn làm cái gì nữa đây? Không phải ta đã phái Bất Lương đến trấn Trân Bảo Hiên rồi sao?"
"Từ công, mũ, giày!" Thư đồng một tay xách giày quan của Từ huyện lệnh, một tay nâng mũ quan đuổi theo phía sau: "Thuộc hạ cũng không biết, đã tới giờ giới nghiêm, ngài nói xem có chuyện gì mà không để ngày mai hẵng nói! Ta vừa mới ủ ấm rượu, còn chưa uống nữa..."
Hai vị này không hổ là hợp tác nhiều năm, rất ăn ý, dọc đường vừa oán giận vừa chạy như điên, mặc quan bào, giày quan, đội mũ quan đều không chậm trễ, từ hậu nha chạy tới tiền sảnh nha môn, chưa đến thời gian nửa chén trà đã đến trước công đường, thư đồng vội vàng sửa sang lại y phục của Từ huyện lệnh, Từ huyện lệnh hít sâu một hơi, cất bước ngồi vào công đường, đánh Kinh Đường Mộc, hét lớn: "Thăng đường..."
Nha lại hai bên hô to "Uy vũ...", một người đạp trên ánh hoàng hôn cuối cùng bước nhanh vào đại sảnh, vạt áo tung bay như cánh hoa, dung sắc tuấn lệ sáng ngời, cũng không phải là nhân vật ác mộng mà Từ huyện lệnh mới gặp sáng nay...!Hoa gia Tứ Lang thì là ai.
Tệ hơn nữa là, người này giống như ánh sáng trong đêm, vừa xuất hiện đã chói cả mắt, khiến cho một đám dân chúng náo nhiệt đến vây xem, người ngoài đại sảnh chen chúc đến nước chảy không thông, đầu tường huyện nha mọc ra mấy dãy đầu người, giống như ngay cả mấy sinh vật ẩn trong động chuột cũng đang thò đầu ra xem.
Bàn tay Từ huyện lệnh cầm kinh đường mộc hơi run rẩy, run rẩy vỗ xuống: "Dưới đường là ai? Tại sao đánh trống? Báo danh..."
Nói đến chữ cuối cùng thì giọng nói cũng lạc đi.
Hoa Nhất Đường rút giấy cáo trạng trình lên, ung dung nói: "Tại Hạ Hoa Nhất Đường, cáo trạng Kỷ Cao Dương ở phố Ngũ Thạch phường Thất Hà, thành Hà Nhạc mưu tài hại mệnh, đầu độc phường Bắc Nhạc ngõ Bắc Bát Lỗ Thời!"
25.11.2022.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện