Người Con Gái Có "Độc"
Chương 32: Bức tranh thứ ba mươi hai
Editor: song_nhi
“Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, mấy ngày nữa tin đưa ra, hãy nói với những ký giả kia đi.” Cô nhặt di động về, phủi bụi bặm trên túi, nhìn anh ta nói câu gặp lại.
“An Nhan Nhiên.” Cô nghiêng người đi qua thì bị anh ta kêu ở lại.
Cô quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt của anh ta lần thứ hai thâm trầm lại, “Song sinh” là tác phẩm không tồi, chúc mừng cô đoạt giải thưởng. Bất quá chân thành khuyên cô, muốn chân chính lấy được quang vinh, phải mau chia tay Hạ Tầm Giản. Hắn ta có lẽ là thầy cô, nhưng tuyệt đối không thích hợp là người đàn ông của cô.”
“Bùi Ý, anh có lập trường gì mà nói ra những lời này.” Cho dù là ai, tôi tuyệt đối không cho phép đối phương đánh giá Hạ Tầm Giản như vậy.
Đối phương chăm chú nhìn ánh mắt của cô tìm tòi nghiên cứu thâm ý hơn, một lát, anh ta cười cười, “Sau này, cô sẽ hiểu rõ ý tứ của tôi.”
ЖЖЖЖЖЖЖ
Mười lăm ngày sau, Paris.
Đầu đường tháng tư Paris, duyên dáng giống một bức tranh.
Trên đường người đi đường nện bước thong thả, tươi cười dào dạt, bồn hoa cành xanh từ cửa sổ tiểu ban công màu đen Thiết nghệ lan can lý kéo dài mà ra, giống như ở tham hơi thở động tình.
Đây là ngày thứ tư An Nhan Nhiên đến nơi này, kích động lúc ban đầu sớm đã qua, cô đã không hề bận việc gì. Du lịch quay chụp lưu niệm. Mà chân chính tĩnh hạ tâm lai, hưởng thụ kỳ nghỉ xinh đẹp của quán quân này.
Đương nhiên, nếu trong ngày nghỉ không có người lời nói dây dưa không ngớt, thì sẽ trở nên càng thêm hoàn mỹ.
Chỗ ngã rẽ quán cà phê ngoài trời, An Nhan Nhiên lần thứ ba đoạt lại tay cơ của mình, đem cắt bỏ ảnh đối phương tự chụp rồi lại để làm màn hình chụp.
“Tiểu Nhiên, đừng lạnh lùng như vậy, tôi sẽ buồn ~~~” giọng điệu đáng thương phối lên mặt dày mày dạn tươi cười, khuôn mặt Tần tiểu soái nguyên bản thực đẹp mắt giờ phút này vặn vẹo có điểm chướng mắt.
“Nhờ anh biến mất được không!” Cũng không biết Tiểu Như nhờ vả thế nào, lại có thể ở bữa cơm chia tay yêu cầu Tần tiểu soái trong lúc cô ở nước Pháp làm hộ hoa sứ giả.
Còn nói Châu Âu như thế nào cũng tính cũng là địa bàn của anh ta, hiện giờ tỷ muội độc thân đi trước, bất kể như thế nào đều phải để anh ta chiếu cố.
Một phút này, An Nhan Nhiên nhìn thấy người ở bàn đối diện cười đến răng nanh chói mắt, vạn phần hối hận mình đã nói cho Tiểu Như chuyện Hạ Tầm Giản có việc đã đi khỏi thành phố S.
Mấy ngày nay, Cao Phỉ lâm vào sự kiện trộm bức tranh, bị dư luận luân phiên ném bom lại bị Bùi Ý buông tha, người cô ta rơi xuống cô tầng bét nhất, ngay cả phòng làm việc cũng bởi vì Quan Hữu và Lưu Huy trước sau rời đi mà đóng cửa.
Tiểu Như giải hận nói thẳng tiện nhân nên kết quả như vậy, hơn nữa cô sắp đi nước Pháp, mời đại thủ bút ở thành S đặt bàn ở khách sạn năm sao cao cấp nhất.
Bút tích lớn như vậy, tự nhiên sẽ không chỉ có hai cô, Tần tiểu soái phụng mệnh đến tham gia cùng, cả đêm kêu mỹ nữ mỹ nữ khiến An Nhan Nhiên đau đầu.
Tiểu Như vốn còn có ý làm mối cho bọn cô, lúc này vỗ bàn hạ mệnh lệnh hộ hoa. Mặc kệ An Nhan Nhiên tỏ vẻ toàn bộ lộ trình sớm được an bài thoả đáng không cần gì lo lắng, ngày đăng ký đó Tần tiểu soái vẫn thần kỳ xuất hiện.
Hắn không chỉ cùng chuyến bay với cô, lại phát hiện chỗ của cô là khoang hạng nhất, lập tức yêu cầu công ty hàng không cho anh ta thăng cấp, cũng phí không ít tâm tư, ngồi xuống ngay cạnh cô.
Một đường không có yên tĩnh, rốt cục đến Paris, anh ta lại một bước đi theo cô vào cùng một khách sạn.
Theo cô đến quầy lấy thẻ phòng đã đặt trước thì cười rất là cổ quái, “Vị lão sư kia, đối với cô thật đúng là không tệ!”
“Có ý gì?”
“Khoang hạng nhất thêm phòng Tổng thống cấp năm sao, cô sẽ không nghĩ đến toàn bộ hoạ sĩ đi Châu Âu đều có đãi ngộ này?”
Anh ta sờ lên cằm, “Giới mỹ thuật luôn nghe đồn tính tình Hạ Tầm Giản không tốt thế nào, cá tính lãnh ngạo như thế nào, bây giờ nhìn lại, ông ta rốt cuộc cũng là người đàn ông bình thường!”
“Anh muốn nói gì?” An Nhan Nhiên nghe được không hờn giận.
“Không có gì, khen ngợi một chút thầy của cô mà thôi.” Đối phương nhìn cô cười trong nháy mắt, lấy thẻ phòng của cô, lấy hành lý trong tay cô, bước nhanh về phía trước.
Bốn ngày, An Nhan Nhiên nghĩ hết biện pháp tránh né, đối phương lại giống như trên người cô có gắn rada, cho dù cô đi tới chỗ nào, anh ta đều xuất hiện ngoài ý muốn.
Có khi đảm đương hướng dẫn du lịch cho cô, có khi đưa thức ăn, hoặc là như hôm nay cùng đem chén ra bàn tròn uống cà phê.
Tránh không khỏi, cũng chỉ có thể luôn cấp mặt lạnh, bất đắc dĩ người này mặt vô cùng dày, cho dù cô giọng lạnh mắt lạnh thế nào, một mực chỉ làm trò tiêu khiển.
Cô nhịn không được nghĩ, phần bản lĩnh mặt dày này, so với cô từ trước bám theo Hạ Tầm Giản chỉ có hơn chớ không kém.
Mỗi lần nhìn thấy anh không biết xấu hổ ở nơi đó nói liên thiên, cô liền nhớ tới bộ dáng Hạ Tầm Giản khi đối mặt với mình.
Vì thế, khi rời xa tổ quốc đến nơi lãng mạn này ngày thứ tư, cô lần đầu tiên phát hiện mình lại bắt đầu nhớ.
Hai người tách ra đã chừng mười ngày, lúc trước anh đi vội vàng, cũng không nói với cô phải đi làm sao.
Cô xưa nay sẽ không hỏi nhiều chuyện của anh, lần này cũng như vậy. Hiện tại hơn mười ngày liền không điện thoại liên lạc, cô không khỏi có chút hối hận không mở miệng hỏi.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quán quân ở các quốc gia thi Pháp tham gia cuộc thi vẽ tranh, xem chọn ra mười người cuối cùng quyết đấu vòng chung kết.
Nhưng bởi vì cuộc thi không hề yêu cầu các họa sĩ cung cấp tác phẩm, cho nên lần này xuất ngoại ở An Nhan Nhiên trong mắt chính là một chuyến lữ hành nhàn nhã.
Kết quả cuối cùng như thế nào đối với cô mà nói đã không còn quan trọng, có thể đạt được vé máy bay bay thẳng, cùng hoạ sĩ các quốc gia trao đổi kiến thức, thưởng thức càng nhiều tác phẩm tuyệt mỹ, trao đổi học tập, đã hoàn toàn vượt qua mong muốn lúc ban đầu của cô.
Cô còn trẻ, con đường tương lai còn rộng mở, cô không hi vọng mình chỉ vì vậy mà mạnh mẽ.
Ôm tâm tính học tập, không ngừng tiến bộ mới là phương pháp bảo trì thành công tốt nhất.
Hoạt động gặp mặt đầu tiên ở cuộc thi vẽ tranh ở Pháp định vào ngày thứ năm cô đến Paris, các họa sĩ các quốc gia khác lục đục tới trong mấy ngày sau, nhưng không ai ở khách sạn giống cô.
Tất cả mọi người được an bài ở khách sạn bốn sao gần chỗ cô ở, thống nhất, hai người một phòng, căn cứ nam nữ cùng trước sau trật tự an bài.
Hoạt động lần đầu gặp mặt địa điểm an bài trong nhà ăn của khách sạn bốn sao này, An Nhan Nhiên tiếp tục bị Tần tiểu soái dùng ánh mắt “Cô xem đi tôi đã nói rồi” nhìn, quyết định giấu diếm chặt chẽ vấn đề chỗ ở của mình.
“Nếu anh thật sự cảm thấy có lỗi, mấy ngày nữa tin đưa ra, hãy nói với những ký giả kia đi.” Cô nhặt di động về, phủi bụi bặm trên túi, nhìn anh ta nói câu gặp lại.
“An Nhan Nhiên.” Cô nghiêng người đi qua thì bị anh ta kêu ở lại.
Cô quay đầu lại, phát hiện vẻ mặt của anh ta lần thứ hai thâm trầm lại, “Song sinh” là tác phẩm không tồi, chúc mừng cô đoạt giải thưởng. Bất quá chân thành khuyên cô, muốn chân chính lấy được quang vinh, phải mau chia tay Hạ Tầm Giản. Hắn ta có lẽ là thầy cô, nhưng tuyệt đối không thích hợp là người đàn ông của cô.”
“Bùi Ý, anh có lập trường gì mà nói ra những lời này.” Cho dù là ai, tôi tuyệt đối không cho phép đối phương đánh giá Hạ Tầm Giản như vậy.
Đối phương chăm chú nhìn ánh mắt của cô tìm tòi nghiên cứu thâm ý hơn, một lát, anh ta cười cười, “Sau này, cô sẽ hiểu rõ ý tứ của tôi.”
ЖЖЖЖЖЖЖ
Mười lăm ngày sau, Paris.
Đầu đường tháng tư Paris, duyên dáng giống một bức tranh.
Trên đường người đi đường nện bước thong thả, tươi cười dào dạt, bồn hoa cành xanh từ cửa sổ tiểu ban công màu đen Thiết nghệ lan can lý kéo dài mà ra, giống như ở tham hơi thở động tình.
Đây là ngày thứ tư An Nhan Nhiên đến nơi này, kích động lúc ban đầu sớm đã qua, cô đã không hề bận việc gì. Du lịch quay chụp lưu niệm. Mà chân chính tĩnh hạ tâm lai, hưởng thụ kỳ nghỉ xinh đẹp của quán quân này.
Đương nhiên, nếu trong ngày nghỉ không có người lời nói dây dưa không ngớt, thì sẽ trở nên càng thêm hoàn mỹ.
Chỗ ngã rẽ quán cà phê ngoài trời, An Nhan Nhiên lần thứ ba đoạt lại tay cơ của mình, đem cắt bỏ ảnh đối phương tự chụp rồi lại để làm màn hình chụp.
“Tiểu Nhiên, đừng lạnh lùng như vậy, tôi sẽ buồn ~~~” giọng điệu đáng thương phối lên mặt dày mày dạn tươi cười, khuôn mặt Tần tiểu soái nguyên bản thực đẹp mắt giờ phút này vặn vẹo có điểm chướng mắt.
“Nhờ anh biến mất được không!” Cũng không biết Tiểu Như nhờ vả thế nào, lại có thể ở bữa cơm chia tay yêu cầu Tần tiểu soái trong lúc cô ở nước Pháp làm hộ hoa sứ giả.
Còn nói Châu Âu như thế nào cũng tính cũng là địa bàn của anh ta, hiện giờ tỷ muội độc thân đi trước, bất kể như thế nào đều phải để anh ta chiếu cố.
Một phút này, An Nhan Nhiên nhìn thấy người ở bàn đối diện cười đến răng nanh chói mắt, vạn phần hối hận mình đã nói cho Tiểu Như chuyện Hạ Tầm Giản có việc đã đi khỏi thành phố S.
Mấy ngày nay, Cao Phỉ lâm vào sự kiện trộm bức tranh, bị dư luận luân phiên ném bom lại bị Bùi Ý buông tha, người cô ta rơi xuống cô tầng bét nhất, ngay cả phòng làm việc cũng bởi vì Quan Hữu và Lưu Huy trước sau rời đi mà đóng cửa.
Tiểu Như giải hận nói thẳng tiện nhân nên kết quả như vậy, hơn nữa cô sắp đi nước Pháp, mời đại thủ bút ở thành S đặt bàn ở khách sạn năm sao cao cấp nhất.
Bút tích lớn như vậy, tự nhiên sẽ không chỉ có hai cô, Tần tiểu soái phụng mệnh đến tham gia cùng, cả đêm kêu mỹ nữ mỹ nữ khiến An Nhan Nhiên đau đầu.
Tiểu Như vốn còn có ý làm mối cho bọn cô, lúc này vỗ bàn hạ mệnh lệnh hộ hoa. Mặc kệ An Nhan Nhiên tỏ vẻ toàn bộ lộ trình sớm được an bài thoả đáng không cần gì lo lắng, ngày đăng ký đó Tần tiểu soái vẫn thần kỳ xuất hiện.
Hắn không chỉ cùng chuyến bay với cô, lại phát hiện chỗ của cô là khoang hạng nhất, lập tức yêu cầu công ty hàng không cho anh ta thăng cấp, cũng phí không ít tâm tư, ngồi xuống ngay cạnh cô.
Một đường không có yên tĩnh, rốt cục đến Paris, anh ta lại một bước đi theo cô vào cùng một khách sạn.
Theo cô đến quầy lấy thẻ phòng đã đặt trước thì cười rất là cổ quái, “Vị lão sư kia, đối với cô thật đúng là không tệ!”
“Có ý gì?”
“Khoang hạng nhất thêm phòng Tổng thống cấp năm sao, cô sẽ không nghĩ đến toàn bộ hoạ sĩ đi Châu Âu đều có đãi ngộ này?”
Anh ta sờ lên cằm, “Giới mỹ thuật luôn nghe đồn tính tình Hạ Tầm Giản không tốt thế nào, cá tính lãnh ngạo như thế nào, bây giờ nhìn lại, ông ta rốt cuộc cũng là người đàn ông bình thường!”
“Anh muốn nói gì?” An Nhan Nhiên nghe được không hờn giận.
“Không có gì, khen ngợi một chút thầy của cô mà thôi.” Đối phương nhìn cô cười trong nháy mắt, lấy thẻ phòng của cô, lấy hành lý trong tay cô, bước nhanh về phía trước.
Bốn ngày, An Nhan Nhiên nghĩ hết biện pháp tránh né, đối phương lại giống như trên người cô có gắn rada, cho dù cô đi tới chỗ nào, anh ta đều xuất hiện ngoài ý muốn.
Có khi đảm đương hướng dẫn du lịch cho cô, có khi đưa thức ăn, hoặc là như hôm nay cùng đem chén ra bàn tròn uống cà phê.
Tránh không khỏi, cũng chỉ có thể luôn cấp mặt lạnh, bất đắc dĩ người này mặt vô cùng dày, cho dù cô giọng lạnh mắt lạnh thế nào, một mực chỉ làm trò tiêu khiển.
Cô nhịn không được nghĩ, phần bản lĩnh mặt dày này, so với cô từ trước bám theo Hạ Tầm Giản chỉ có hơn chớ không kém.
Mỗi lần nhìn thấy anh không biết xấu hổ ở nơi đó nói liên thiên, cô liền nhớ tới bộ dáng Hạ Tầm Giản khi đối mặt với mình.
Vì thế, khi rời xa tổ quốc đến nơi lãng mạn này ngày thứ tư, cô lần đầu tiên phát hiện mình lại bắt đầu nhớ.
Hai người tách ra đã chừng mười ngày, lúc trước anh đi vội vàng, cũng không nói với cô phải đi làm sao.
Cô xưa nay sẽ không hỏi nhiều chuyện của anh, lần này cũng như vậy. Hiện tại hơn mười ngày liền không điện thoại liên lạc, cô không khỏi có chút hối hận không mở miệng hỏi.
ЖЖЖЖЖЖЖ
Quán quân ở các quốc gia thi Pháp tham gia cuộc thi vẽ tranh, xem chọn ra mười người cuối cùng quyết đấu vòng chung kết.
Nhưng bởi vì cuộc thi không hề yêu cầu các họa sĩ cung cấp tác phẩm, cho nên lần này xuất ngoại ở An Nhan Nhiên trong mắt chính là một chuyến lữ hành nhàn nhã.
Kết quả cuối cùng như thế nào đối với cô mà nói đã không còn quan trọng, có thể đạt được vé máy bay bay thẳng, cùng hoạ sĩ các quốc gia trao đổi kiến thức, thưởng thức càng nhiều tác phẩm tuyệt mỹ, trao đổi học tập, đã hoàn toàn vượt qua mong muốn lúc ban đầu của cô.
Cô còn trẻ, con đường tương lai còn rộng mở, cô không hi vọng mình chỉ vì vậy mà mạnh mẽ.
Ôm tâm tính học tập, không ngừng tiến bộ mới là phương pháp bảo trì thành công tốt nhất.
Hoạt động gặp mặt đầu tiên ở cuộc thi vẽ tranh ở Pháp định vào ngày thứ năm cô đến Paris, các họa sĩ các quốc gia khác lục đục tới trong mấy ngày sau, nhưng không ai ở khách sạn giống cô.
Tất cả mọi người được an bài ở khách sạn bốn sao gần chỗ cô ở, thống nhất, hai người một phòng, căn cứ nam nữ cùng trước sau trật tự an bài.
Hoạt động lần đầu gặp mặt địa điểm an bài trong nhà ăn của khách sạn bốn sao này, An Nhan Nhiên tiếp tục bị Tần tiểu soái dùng ánh mắt “Cô xem đi tôi đã nói rồi” nhìn, quyết định giấu diếm chặt chẽ vấn đề chỗ ở của mình.
Bình luận truyện