Người Đàn Ông Bước Ra Từ Ngọn Lửa

Chương 70: Thiếu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: windy

Từ cục dân chính đi ra.

Lâm Lục Kiêu lái xe tới cơ sở cai nghiện ở ngoại thành đón Lâm Khai, bên đường không có xe nào, cây cối hai bên lướt qua, trong xe phát lại một bài hát, <Con đường bình phàm>.

Nam Sơ ngồi ở cạnh ghế lái, cúi đầu cầm quyển sổ hồng trong tay, còn chưa hồi thần lại, cảm thấy toàn bộ trước mắt giống như nằm mơ, rõ ràng mấy ngày hôm trước bọn họ còn đang cãi nhau.

Lâm Lục Kiêu lái xe, thấy cô ngẩn người, quay đầu lườm một cái, so với Nam Sơ, anh có vẻ bình tĩnh hơn rồi.

Bình tĩnh lĩnh chứng xong.

Nhìn qua cũng không kích động như thế.

“Đem tủ trước mặt em mở ra đi.” Lâm Lục Kiêu mắt nhìn phía trước, không cảm xúc gì nói.

Nam Sơ cúi đầu mò mẫm chỗ tay vịn, “Cái này?”

Anh lườm một cái, gật đầu.

Nam Sơ đẩy ra, bên trong có một hộp vuông nhỏ ở bên trong.

“Lấy ra.”

Nam Sơ nghe lời làm theo, cầm hộp nhỏ trong tay, mới giật mình cảm giác, chắc là nhẫn rồi, không đợi anh nói, bản thân liền vui vẻ mở ra, nhanh chóng đeo lên, giơ bàn tay mảnh khảnh lên nhìn nhìn.

Kiểu dáng rất đơn giản, so với nhưng cái trước cô đeo có vẻ bình thường hơn, nhưng theo ý cô có chút không giống, ngửa đầu nhìn hồi lâu, cảm thấy nhẫn này rất thích hợp với cô, giống như làm ra vì cô vậy.

Nam Sơ cười khanh khách nói: “Sao anh biết size ngón tay em?”

Lâm Lục Kiêu giữ tay lái, cũng không quay đầu lại, khóe miệng gợi lên nụ cười nhàn nhạt: “Trên người em có chỗ nào anh không biết rõ?”

Xe chạy một mình trên đường, kéo dài trí nhớ năm tháng.

Nam Sơ nhớ rõ trước kia lúc anh mới vừa gửi báo cáo kết hôn, Lâm Lục Kiêu không có việc gì liền thích vân vê ngón tay cô, khi đó vẫn cảm thấy kì lạ, có phải anh có cái gì đó kì quái hay không, ví như giống cô, thích tay đẹp.

Ngay lúc đó cô không nghĩ gì, cảm thấy chắc là anh thích tay rồi, nếu không thì mỗi lần cầm tay cô, giống như càng hưng phấn?

Nghĩ như vậy, trái lại thấy cô bỉ ổi rồi.

Tiếp tục lại không ai nói chuyện.

Lâm Lục Kiêu từ trước đến nay đều nói không nhiều, khi kết hôn cũng không nói thêm gì so với trước.

Xe rất nhanh liền dừng ở cơ sở cai nghiện.

Lâm Khai một thân đơn giản đi ra, toàn thân đồ đen, dáng người cao gầy, trên tay mang theo một cái túi đen nhỏ, làn da dưới ánh nắng mặt trời phát sáng, so với anh cậu ta thật là hoàn toàn tương phản.

Đem so với trước đây, trái lại nhìn khỏe mạnh hơn.

Nhìn thấy xe Lâm Lục Kiêu, cậu ta đi tới, đi qua đầu xe liền tới thẳng ghế phụ.

Mở cửa xe liền trợn tròn mắt.

“Nam Sơ?”

Nam Sơ cười cười với cậu ta, liền nghe Lâm Lục Kiêu ở bên cạnh không mặn không nhạt nói một câu, “Em ngồi ghế sau đi.”

Lâm Khai gật gật đầu, “A…A…”

Lâm Khai lên xe xong, Nam Sơ nhìn qua kính chiếu hậu, lặng lẽ đánh giá cậu ta, tuy nói trạng thái khỏe mạnh hơn nhiều, nhưng người cũng trầm mặc hơn, nhưng nhìn càng hiểu chuyện hơn.

Mãi đến khi xe dừng lại ở đầu ngõ, ba người cũng chưa nói với nhau được mấy câu.

Lâm Lục Kiêu dừng xe, Nam Sơ cùng Lâm Khai xuống xe, Lâm Khai mới nhìn cô nói: “Cô theo anh tôi?”

Nam Sơ lắc lắc sổ hồng trong tay: “Vừa mới lĩnh chứng xong.”

Cằm Lâm Khai liền há ra.

Lâm Lục Kiêu từ phía sau đập một cái vào đầu cậu ta mới giật mình cảm thấy đây không phải nằm mơ.

“Đi thôi.”

Nói xong, liền đi về phía ngõ nhỏ.

Ngõ nhỏ mang theo dấu ấn năm tháng, xuyên qua một cánh cửa hoa, thời gian đều lưu lại ở đáy mắt.

Trong ngõ nhỏ, một cánh cổng lớn, điêu khắc toàn cuộc đời, Nam Sơ là lần đầu tiên tới bên này, nghe nói nơi này là người Bắc tầm chính tông ở, lưu giữ văn hóa Bắc tầm.

Quê gốc Nam Nguyệt Như ở phía Nam, về sau có tiếng mới định cư ở Bắc tầm, sau đó quanh năm lại ở nước ngoài.

Đây là nơi Lâm Lục Kiêu lớn lên từ nhỏ.

Điều này làm cho Nam Sơ vô cùng tò mò đi tìm tòi nghiên cứu với tất cả sự vật ở đây, ý muốn tìm ra một chút dấu vết của anh.

Lúc ba người vào cửa, Lâm Thanh Viễn cùng lão Hữu đang chơi cờ, bí thư Trương ở bên trong thu xếp đồ ăn.

“Ba.”

Không biết là ai gọi trước một tiếng.

Lâm Thanh Viễn trong tay cầm quân cờ dừng lại ở không trung, theo tiếng nhìn lại, lúc thấy Lâm Khai, sắc mặt vẫn không tự giác trầm xuống, quay đầu nhìn Nam Sơ, thoáng dịu đi chút.

“Vào đi.”

Nhưng là trong nháy mắt Nam Sơ nhìn thấy Lâm Thanh Viễn, trong đầu có một số việc dần dần rõ ràng, cô hình như từng gặp ông, nhưng lại quên mất gặp ở đâu, cứ thế nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra.

Ngược lại là Lâm Thanh Viễn mở miệng trước, “Tiểu nha đầu quên ta rồi hả?”

Trí nhớ như gần đây trào đến, cô cả kinh nói: “Người là chú Lâm?”

Lâm Thanh Viễn cười: “Còn gọi chú Lâm hả?”

Nam Sơ cúi đầu quẫn bách, thấp giọng: “Ba.”

Cô chưa từng gọi ba, gọi một tiếng này xong, đến cô đã cả kinh, đại khái là tiếng này quá mức xa lạ, cảm thấy có chút khó chịu. Lâm Thanh Viễn hiểu rõ, cười nhẹ một tiếng, che đi xấu hổ của cô.

Sau đó, vỗ vỗ ghế dựa bên cạnh, “Lại đây ngồi một lát.”

Nam Sơ nhìn Lâm Lục Kiêu một cái, người kia nói: “Em ngồi một lát đi, anh qua phòng bếp nhìn xem, đợi lát nữa rồi ăn cơm.”

Nam Sơ ngoan ngoãn gật đầu.

Cô với Lâm Lục Kiêu nói gì nghe nấy, khiến cho Lâm Thanh Viễn có phần cảm thấy cô quá nghe lời, ông có gặp qua Nam Sơ, trước đây cô không giỏi nói chuyện, như người chết, một chút cũng không có dáng vẻ cô gái hoạt bát khờ dại.

Đây là là lý do ngay từ đầu ông không đồng ý, cô quá âm trầm dễ dàng cực đoan, tuy xinh đẹp, nhưng khẳng định sẽ không thoải mái.

Nhưng dù sao cũng là…

Về sau ngẫm lại nếu Lâm Lục Kiêu thật sự thích, ông cũng chẳng muốn quản.

Nam Sơ ngồi xuống, liền nghe Lâm Thanh Viễn hỏi câu: “Thân thể mẹ con có khỏe không?”

“Rất tốt.”

Lâm Thanh Viễn nghiêng đầu đánh giá cô, bộ dáng nhu thuận, lắc đầu cười, “Chuyện con với Lục Kiêu chắc không nói cho mẹ con phải không?”

Nam Sơ cúi đầu, cũng không muốn giấu diếm, thấp giọng ừ một tiếng.

Lâm Thanh Viễn cũng là lão hồ ly, tâm như gương sáng, gật gật đầu, mặt không đổi sắc tiếp tục chơi cờ, nhưng nói thì nói với Nam Sơ: “Khi nào giúp ta hẹn mẹ con ăn một bữa cơm.”

Nam Sơ: “Vâng.”

“Khi nào thì Lục Kiêu đi?”

“Nửa đêm.”

Ông gật gật đầu, “Núi lộc là nơi rèn luyện người, ta nghe nói con tới đó tìm nó rồi hả?”

“Năm ngoái có đi qua một chuyến.”

Một già một trẻ, ngồi cùng nhau nhàn nhạt nói chuyện phiếm, bên ngoài trời sắp tối, tiếng cành cây xào xạc, hình ảnh vẫn rất hài hòa.

Lâm Lục Kiêu cởi áo khoác vứt trên ghế sofa, liền tiến vào phòng bếp tìm Bí thư Trương.

Bí thư Trương cười trêu chọc hai câu: “Đây là kết hôn xong, người nhìn cũng thấy khác nha.”

Lâm Lục Kiêu ôm cánh tay tựa vào trên khung cửa, cúi đầu nở nụ cười, “Người suy nghĩ nhiều rồi.”

Trong nồi đang nấu cá, tiếng sôi ùng ùng vang lên.

Bí thư Trương bỏ thìa tương, nghiêng về một phía nói: “Thời


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện