Người Đàn Ông Của Tôi Chỉ Được Cái Đẹp Trai
Chương 49
“Anh không phải người, thật sự không phải người……” Lý Mính Hưu cười cười, lại hôn hôn tay cô, lại dùng đầu ngón tay đem nước mắt cô nhẹ nhàng lau, “Nhưng trước khi định tội, dựa theo trình tự pháp luật, có thể cho anh vài phút tự mình trần thuật không?”
Dư Tễ Đan lệ quang lấp lánh mà nhìn Lý Mính Hưu, bĩu môi “Hừ” một tiếng.
Lý Mính Hưu hôn hôn gương mặt cô: “Nhưng hiện tại không phải thời gian nói chuyện ……”
Nói xong, anh liền duỗi cánh tay, vòng qua trước người Dư Tễ Đan, cài đai an toàn.
“Đi đâu?” Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu giúp cô cài đai an toàn, “Chúng ta lại trở về con phố kia sao? Em muốn xem lại ‘ tịch tuyết đào hoa ’ một lần ……”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười, chỉ vào kính chắn gió trước mặt: “Bên ngoài tuyết đã ngừng, hiện tại trở về, so lúc nãy chắc chắn kém rất nhiều.”
Dư Tễ Đan tiếc nuối mà thở dài, “Sớm biết như vậy vừa rồi đã xem nhiều một chút rồi……”
Lý Mính Hưu khởi động xe: “Chỉ cần em thích, anh có thể để hoa đào mỗi ngày vì em mà nở.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Con mẹ nó sao nghe giống ……
“Em thật sự cảm thấy phi thường kỳ quái.” Dư Tễ Đan gãi gãi đầu, “đang mùa đông khắc nghiệt, anh lấy đâu ra cây đào nở hoa đó? Bắc Kinh hẳn là không có, phương bắc hẳn là cũng không có……”
Lý Mính Hưu một bên chuyển động tay lái, một bên không chút để ý mà nói: “Phương bắc không có, phía nam có; phía nam không có, nước ngoài luôn có; Bắc bán cầu không có, nam bán cầu cũng sẽ có…… không phải chỉ là cây đào nở hoa thôi sao, có cái gì khó?”
Dư Tễ Đan: “…………”
Con mẹ nó! Thật là kiêu ngạo quá sức tưởng tượng của cô……
Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lý Mính Hưu.
“…………ai……” Dư Tễ Đan cười một tiếng, “…… Làm anh chê cười……”
Lý Mính Hưu lập tức nở nụ cười, thậm chí còn đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt Dư Tễ Đan.
***
Trêи đường cao tốc đèn đường như tên lạc, bên trong xe biến ảo lúc sáng lúc tối.
tầm mắt Dư Tễ Đan từ ngoài cửa sổ hoạt động một chút, không dấu vết mà rơi xuống trêи người đang lái xe, Lý Mính Hưu.
Chồng cô……
Tương lai Cô và anh sẽ ra sao đây?
Mấy giờ sau, Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu từ trong giấc ngủ mơ đánh thức ——
Thì ra cô lại ngắm anh đến ngủ luôn rồi……
Dư Tễ Đan ngồi trêи ghế hừ vài tiếng, “Đây là nơi nào, thật tối, tôi còn muốn ngủ……”
“Chúng ta đến cảng, chờ một lát rồi ngủ tiếp.” Lý Mính Hưu giúp Dư Tễ Đan cởi bỏ đai an toàn, lại từ phía sau lấy ra một cái áo lông vũ thật dày, một bên mặc vào giúp Dư Tễ Đan, một bên dặn dò, “Mặc cái này vào, bên ngoài rất lạnh.”
Dư Tễ Đan mơ mơ màng màng mà bị Lý Mính Hưu bọc thành một cái “Bánh chưng”, cô híp mắt kháng nghị: “Nóng quá!”
“Nóng là bởi vì trong xe điều hòa, đi ra ngoài em sẽ lạnh ——”
Lý Mính Hưu nói không sai, Dư Tễ Đan vừa xuống xe, gió biển vừa ẩm vừa lạnh ập vào trước mặt, cô cả người giật mình một cái, trực tiếp bị thổi tỉnh.
Lý Mính Hưu khóa xe, đi đến trước mặt Dư Tễ Đan, cẩn thận mà chỉnh lại áo quần cho cô, khăn quàng cổ cũng không chút cẩu thả mà mang cho cô, sau mới yên tâm dắt tay cô đi đến bến tàu.
Càng tới gần gió biển thổi càng mạnh mẽ, đôi mắt đều không mở ra được, Dư Tễ Đan chỉ lo cúi đầu tránh gió, tùy ý để Lý Mính Hưu nắm tay cô dắt đi.
Lý Mính Hưu đột nhiên gọi tên cô: “Đan Đan.”
Dư Tễ Đan ngẩng đầu nhìn, bến tàu có vô số đèn chiếu ra một chiếc du thuyền xa hoa, trêи boong tàu, mấy người hầu gương mặt tươi cười vẫy tay với bọn họ.
Khoang thuyền mở ra, Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu dắt vào, khi bọn họ đi vào boong tàu, du thuyền đã rời khỏi bến.
Ngọn đèn dầu huy hoàng trêи boong tàu, hai người đứng cạnh lan can cùng nhau nhìn ra biển rộng mênh mang bát ngát, rải rác những sinh vật đẹp đẽ đôi khi hiện lên trêи mặt biển, cùng ngọn đèn chiếu rọi lẫn nhau.
Dư Tễ Đan quay đầu lại, nhóm người phục vụ phía sau từ trong khoang thuyền dọn đồ ra boong tàu, một chuyến lại một chuyến tới tới lui lui, một tay cô bị Lý Mính Hưu nắm chặt, một tay khác chặn mái tóc ngắn đang tung bay, nhìn về phía Lý Mính Hưu, khuôn mặt hoàn mỹ bị gió biển thổi loạn mái tóc đen như ẩn như hiện.
“Bọn họ……”
Không đợi Dư Tễ Đan hỏi xong, liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “nếu hai chúng ta tựa như hiện tại, vứt bỏ tất cả, trêи biển rộng lang bạc qua cả đời, em nói thế nào?”
“…………” Dư Tễ Đan nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Mính Hưu, “Giống như…… Cũng không tệ lắm!”
Cùng lúc đó, một người phục vụ đi qua bên cạnh bọn họ, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, từng đợt hương hoa bay tới, làm Dư Tễ Đan không chú ý cũng khó, bất tri bất giác cảnh vật trêи boong tàu đã thay đổi—— hoàn toàn trở thành bữa tiệc tối với những ngọn nến lay động trong màn đêm hòa cùng với nhịp sóng vỗ ……
Trêи biển rộng ……
Thế này cũng quá lãng mạn rồi……
Lý Mính Hưu dắt Dư Tễ Đan đi qua, hắn kéo ghế dựa, mời Dư Tễ Đan ngồi xong.
Anh ôm bó hồng đặt trêи bàn, vòng đến trước người Tễ Đan, đứng yên.
Dư Tễ Đan thẳng tắp mà nhìn anh, không biết anh lại muốn làm cái gì.
Đôi tay Mính Hưu mân mê đóa hoa hồng, chậm rãi, chậm rãi khuỵu một gối, dùng tư thế cầu hôn quỳ một gối trước mặt cô.
“Ngàn sai vạn sai đều là anh sai, anh không nên có ý đồ giấu trời qua biển, càng không nên đối với em luôn nói dối như cuội.”
“Vợ, tha thứ cho anh đi!”
Dư Tễ Đan: “…………”
Tuy rằng không phải như lúc nãy bị một đám người bên đường vây xem đến xấu hổ…… Nhưng trêи boong tàu nhân viên phục vụ số lượng cũng không ít, cho dù bọn họ ở rất xa, không nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, nhưng mà……
Làm cho bọn họ thấy một màn này cũng thật là xấu hổ!
Nhưng……Chuyện muốn tính sổ, cô hẳn là nên tính——
Dư Tễ Đan cố ý xụ mặt: “Lý Mính Hưu, anh sai không chỉ là ‘ giấu trời qua biển ’ cùng ‘ nói dối như cuội ’, vấn đề nghiêm trọng nhất là rõ ràng biết tôi sẽ nhớ anh, lại cố ý đem một mình tôi ném ở nhà……”
Lý Mính Hưu quỳ một gối trêи boong tàu, vẫn không nhúc nhích mà giơ bó hoa hồng kia đến trước mặt cô.
“Anh biết em lúc ấy căn bản không muốn nhìn thấy anh, cho nên ngày đó làm xong cơm sáng cho em, anh liền rời đi, ra ngoài làm việc, sau đó gặp được cậu của anh, cũng chính là cha của Hạ Liên, ông ấy hỏi anh có biết Hạ Liên về chạy tới nơi nào lêu lổng không—— Hạ gia xảy ra chuyện, lại không thấy bóng dáng tên nhóc đó, cũng không biết nó đang ở đâu gây chuyện cùng sinh sự——anh tuy rằng họ Lý, nhưng cũng là người của Hạ gia, liền cùng cậu trở về nhà ông ngoại, sự tình còn chưa thương lượng xong, anh đã bị ba phái người tới bắt lại……”
“…… Dám xông vào Hạ gia bắt người, chứng minh ông ta thật sự đã nổi điên, ông ta đối với anh khoan dung đã tới cực hạn rồi, nói cách khác, ông ta đã muốn giết chết anh——”
Dư Tễ Đan lập tức khẩn trương: “Cái gì? Giết chết anh? Anh có sao không? Anh có bị thương không?”
Đột nhiên được bà xã đại nhân quan tâm, cả người anh đều sảng kɧօáϊ tới cực điểm, anb hiện tại thật muốn đem Tễ Đan ôm vào trong lòng muốn cô thật nhiều, nhưng anh tạm thời chỉ có thể nghĩ một chút: “Sau đó ông đem anh từ Hạ gia bắt trở về, cũng đem nhốt lại, cắt đứt tất cả liên lạc của anh với bên ngoài, cùng anh bạo phát một trận chiến tranh ——ba anh……ông gọi là Lý Thời Hồng, em hẳn là cũng có nghe thấy……”
“Lý Thời Hồng? Ông ấy không phải cha Lý Đường Chu……” Dư Tễ Đan sửng sốt một chút, cuối cùng cũng rõ ràng các mối quan hệ, “Hóa ra nội dung nhóm Phương Gia Mai nghị luận là sự thật! Anh cùng Lý Đường Chu —— Lý Mính Hưu cùng Lý Đường Chu —— các anh là anh em? Khi cầu anh hôn em có nói qua, anh còn có một em trai cùng cha khác mẹ, thế nhưng là ám chỉ Lý Đường Chu?”
Dư Tễ Đan ngốc lăng lăng mà nhìn Lý Mính Hưu, qua vài giây cô mới nuốt nước miếng, như là nói chuyện với Lý Mính Hưu, cũng giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Em thật đúng là gả cho kẻ…… thật sự gả cho người không thể với tới…… Vào vào…… vào nhà hào môn……”
Lý Mính Hưu một bàn tay giơ hoa hồng, một tay khác nắm lấy tay Tễ Đan, hôn lên, sau mới tiếp tục nói:
“Người ở bên ngoài nhìn vào, trong sự nghiệp, Lý Thời Hồng thật đúng là đàn ông phi thường thành công, ông ấy là tấm gương cho anh, là thần tượng của anh, anh cho dù cả đời cố gắng đều không thể vượt qua, ông ấy tựa như đỉnh Everest. Nhưng trong gia đình, ông ta lại là một người đàn ông cực kỳ thất bại——ông ta phản bội mẹ anh, phản bội mẹ Đường Chu, thậm chí cô phụ cả người tình nhân hiện tại, ông ta cô phụ tất cả những người phụ nữ của mình, không một người phụ nữ nào ông ta không làm thất vọng. Ông ta cũng thực có lỗi với anh cùng Đường Chu. Ông ta làm cho anh từ nhỏ đã phải sống cuộc đời mà cha mẹ tựa như người qua đường, hàng năm đều không thể nhìn thấy, mọi người trong nhà đều biết, đó vốn chỉ là hôn nhân tài chính, hôn nhân chính trị. Kỳ thực, những đứa trẻ trong gia đình hào môn đều là những đứa trẻ bất hạnh; ông ta làm Đường Chu từ nhỏ đã phải chịu đựng thanh danh đứa con hoang, nó được vào cửa nhà họ Lý, nhưng mẹ của nó lại chỉ có thể làʍ ȶìиɦ nhân của chồng người khác, sau này, bà ấy còn phải nhìn thấy người đàn ông đó cùng tình nhân khác, sau đó Đường Chu vẫn luôn phải sinh hoạt trong hoàn cảnh vặn vẹo và áp lực như thế……”
“Thật ra, ba anh còn có một người con nữa, Đường Chu cũng không biết, đó là một đứa em gái, lúc còn rất nhỏ anh đã thấy con bé một lần, trong ấn tượng của anh, con bé tựa hồ so với Đường Chu lớn hơn một chút, hẳn là chị của Đường Chu.”
Dư Tễ Đan không phải lần đầu tiên nghe nói yêu hận tình thù của gia đình hào môn—— cô đã từng chính mắt chứng kiến bi kịch hào môn của cô út —— nhưng cô lại là lần đầu tiên nghe Lý Mính Hưu nói về quan hệ gia đình của hắn, cô đối với yêu hận tình thù chốn hào môn không có hứng thú, nhưng cô đối với Lý Mính Hưu lại luôn để tâm: “Kia…… Vậy em gái anh hiện tại……?”
Lý Mính Hưu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan, bỗng nhiên cười một chút: “Làm sao bây giờ? Vợ à, anh có điểm hối hận khi nhắc tới con bé……”
Dư Tễ Đan nhíu nhíu mày, rút tay ra khỏi tay Lý Mính Hưu: “Làm gì? Anh không muốn nói liền không nói sao, khiến cho em cảm thấy mình có bao nhiêu nhiều chuyện sao?”
Lý Mính Hưu lập tức bắt lại tay cô, gằn giọng: “em là vợ anh, chúng ta là người một nhà, đối với em đáng ra không nên có bất luận bí mật gì…… Chỉ là anh cảm thấy, anh nói về con bé xong, đại khái sẽ khiến cho em không khoẻ…… Anh sợ em vĩnh viễn đều không thể tha thứ cùng tiếp nhận anh.”
Dư Tễ Đan nhấp khóe môi, trịnh trọng hỏi: “Cô ấy…… Còn ở nhân thế sao?”
Lý Mính Hưu nhìn chăm chú vào Dư Tễ Đan, thật lâu sau, anh chậm rãi lắc lắc đầu: “sau khi mẹ qua đời, Chương Tôn Lan lập tức thay vào vị trí phu nhân Lý gia, bà ấy dựa vào con trai là Lý Đường Chu. Còn có một vị tình nhân khác của ba…… bà ấy cũng coi như có cá tính, đại khái là chịu không nổi bị người yêu phản bội, liền tự sát. Không bao lâu, đứa em gái kia sinh bệnh nặng, cũng đi theo mẹ mình. Chuyện này, chỉ còn hai người biết đến, đều bị ba anh áp xuống, nhiều năm qua đi, hiện tại người biết nội tình không có mấy ai, hẳn là chỉ còn lại có anh cùng Chương Tôn Lan, ngay cả Đường Chu đều chẳng hay biết gì.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Quả thật là…… Khiến cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô thậm chí còn muốn nôn.
“Ba anh chính là một người đàn ông như vậy, em không thể dùng một tiêu chuẩn nào đi cân nhắc ông ấy đến tột cùng là thành công hay là thất bại, ở phương diện nào đó mà nói, ông ấy phi thường phi thường thành công, nhưng phương diện khác, ông ta lại phi thường phi thường thất bại ——”
“Đại khái là ông trời đối với Lý gia, hoặc là đối với ba anh tạo báo ứng đi, hai đứa con trai, đều không giống ông ta, thậm chí cùng ông ta phân biệt như lửa với nước.”
“Đan Đan, em biết không? Thời gian ban đầu yêu em, hơn nữa ở thời điểm cầu mà không được, anh cũng từng tức giận, từng hư hỏng, cũng từng nổi trận lôi đình. Dư Tễ Đan em muốn thứ gì? Chỉ bằng địa vị và gia thế, lại thêm điều kiện của bản thân, anh đã từng nghĩ muốn dạng phụ nữ gì mà lại không có? Cái gì mỹ nữ hào môn, đều là anh gọi thì tới không thích thì đuổi đi không phải sao? Nhưng mà, Đan Đan, thiện ác đến cùng đều có báo ứng, không báo ứng ở trêи người chính mình, cũng sẽ báo ứng lên người con cháu.”
Ánh mắt và thanh âm của anh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, phảng phất như thể thật đau lòng:
“Em xem, ông trời vẫn là thật công bằng đi? Cha anh diễu võ dương oai, trêи người phụ nữ tạo nghiệt, con trai ông ấy liền cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt người phụ nữ mà sám hối……”
Hai người dưới ánh nến lay động lẳng lặng nhìn nhau ——
Sóng biển vẫn từng nhịp vỗ vào mạn thuyền, một chú chim biển không biết muốn bay đi phương nào dừng cánh bên lan can, lúc sau lại giương cánh bay cao tiến vào không trung đen nhánh biển rộng.
Dư bên tai Tễ Đan thật lâu vẫn lượn lờ thanh âm của anh. Trầm thấp, mê người, lại làm cho cô nhất sinh nhất thế đều khó có thể quên —— Lý Mính Hưu nói: “……Anh làm không làm được như ba, không làm được ‘ hậu cung ba ngàn giai lệ’, anh chỉ có thể ‘ dù có ba ngàn con sông, cũng chỉ uống một gáo nước ’.”
Dư Tễ Đan lệ quang lấp lánh mà nhìn Lý Mính Hưu, bĩu môi “Hừ” một tiếng.
Lý Mính Hưu hôn hôn gương mặt cô: “Nhưng hiện tại không phải thời gian nói chuyện ……”
Nói xong, anh liền duỗi cánh tay, vòng qua trước người Dư Tễ Đan, cài đai an toàn.
“Đi đâu?” Dư Tễ Đan nhìn Lý Mính Hưu giúp cô cài đai an toàn, “Chúng ta lại trở về con phố kia sao? Em muốn xem lại ‘ tịch tuyết đào hoa ’ một lần ……”
Lý Mính Hưu nhẹ nhàng cười, chỉ vào kính chắn gió trước mặt: “Bên ngoài tuyết đã ngừng, hiện tại trở về, so lúc nãy chắc chắn kém rất nhiều.”
Dư Tễ Đan tiếc nuối mà thở dài, “Sớm biết như vậy vừa rồi đã xem nhiều một chút rồi……”
Lý Mính Hưu khởi động xe: “Chỉ cần em thích, anh có thể để hoa đào mỗi ngày vì em mà nở.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Con mẹ nó sao nghe giống ……
“Em thật sự cảm thấy phi thường kỳ quái.” Dư Tễ Đan gãi gãi đầu, “đang mùa đông khắc nghiệt, anh lấy đâu ra cây đào nở hoa đó? Bắc Kinh hẳn là không có, phương bắc hẳn là cũng không có……”
Lý Mính Hưu một bên chuyển động tay lái, một bên không chút để ý mà nói: “Phương bắc không có, phía nam có; phía nam không có, nước ngoài luôn có; Bắc bán cầu không có, nam bán cầu cũng sẽ có…… không phải chỉ là cây đào nở hoa thôi sao, có cái gì khó?”
Dư Tễ Đan: “…………”
Con mẹ nó! Thật là kiêu ngạo quá sức tưởng tượng của cô……
Cô trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Lý Mính Hưu.
“…………ai……” Dư Tễ Đan cười một tiếng, “…… Làm anh chê cười……”
Lý Mính Hưu lập tức nở nụ cười, thậm chí còn đưa tay, nhẹ nhàng nhéo nhéo gương mặt Dư Tễ Đan.
***
Trêи đường cao tốc đèn đường như tên lạc, bên trong xe biến ảo lúc sáng lúc tối.
tầm mắt Dư Tễ Đan từ ngoài cửa sổ hoạt động một chút, không dấu vết mà rơi xuống trêи người đang lái xe, Lý Mính Hưu.
Chồng cô……
Tương lai Cô và anh sẽ ra sao đây?
Mấy giờ sau, Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu từ trong giấc ngủ mơ đánh thức ——
Thì ra cô lại ngắm anh đến ngủ luôn rồi……
Dư Tễ Đan ngồi trêи ghế hừ vài tiếng, “Đây là nơi nào, thật tối, tôi còn muốn ngủ……”
“Chúng ta đến cảng, chờ một lát rồi ngủ tiếp.” Lý Mính Hưu giúp Dư Tễ Đan cởi bỏ đai an toàn, lại từ phía sau lấy ra một cái áo lông vũ thật dày, một bên mặc vào giúp Dư Tễ Đan, một bên dặn dò, “Mặc cái này vào, bên ngoài rất lạnh.”
Dư Tễ Đan mơ mơ màng màng mà bị Lý Mính Hưu bọc thành một cái “Bánh chưng”, cô híp mắt kháng nghị: “Nóng quá!”
“Nóng là bởi vì trong xe điều hòa, đi ra ngoài em sẽ lạnh ——”
Lý Mính Hưu nói không sai, Dư Tễ Đan vừa xuống xe, gió biển vừa ẩm vừa lạnh ập vào trước mặt, cô cả người giật mình một cái, trực tiếp bị thổi tỉnh.
Lý Mính Hưu khóa xe, đi đến trước mặt Dư Tễ Đan, cẩn thận mà chỉnh lại áo quần cho cô, khăn quàng cổ cũng không chút cẩu thả mà mang cho cô, sau mới yên tâm dắt tay cô đi đến bến tàu.
Càng tới gần gió biển thổi càng mạnh mẽ, đôi mắt đều không mở ra được, Dư Tễ Đan chỉ lo cúi đầu tránh gió, tùy ý để Lý Mính Hưu nắm tay cô dắt đi.
Lý Mính Hưu đột nhiên gọi tên cô: “Đan Đan.”
Dư Tễ Đan ngẩng đầu nhìn, bến tàu có vô số đèn chiếu ra một chiếc du thuyền xa hoa, trêи boong tàu, mấy người hầu gương mặt tươi cười vẫy tay với bọn họ.
Khoang thuyền mở ra, Dư Tễ Đan bị Lý Mính Hưu dắt vào, khi bọn họ đi vào boong tàu, du thuyền đã rời khỏi bến.
Ngọn đèn dầu huy hoàng trêи boong tàu, hai người đứng cạnh lan can cùng nhau nhìn ra biển rộng mênh mang bát ngát, rải rác những sinh vật đẹp đẽ đôi khi hiện lên trêи mặt biển, cùng ngọn đèn chiếu rọi lẫn nhau.
Dư Tễ Đan quay đầu lại, nhóm người phục vụ phía sau từ trong khoang thuyền dọn đồ ra boong tàu, một chuyến lại một chuyến tới tới lui lui, một tay cô bị Lý Mính Hưu nắm chặt, một tay khác chặn mái tóc ngắn đang tung bay, nhìn về phía Lý Mính Hưu, khuôn mặt hoàn mỹ bị gió biển thổi loạn mái tóc đen như ẩn như hiện.
“Bọn họ……”
Không đợi Dư Tễ Đan hỏi xong, liền bị kéo vào một cái ôm ấm áp.
Anh ở bên tai cô nhẹ giọng nói: “nếu hai chúng ta tựa như hiện tại, vứt bỏ tất cả, trêи biển rộng lang bạc qua cả đời, em nói thế nào?”
“…………” Dư Tễ Đan nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt Mính Hưu, “Giống như…… Cũng không tệ lắm!”
Cùng lúc đó, một người phục vụ đi qua bên cạnh bọn họ, ôm một bó hoa hồng đỏ tươi đẹp, từng đợt hương hoa bay tới, làm Dư Tễ Đan không chú ý cũng khó, bất tri bất giác cảnh vật trêи boong tàu đã thay đổi—— hoàn toàn trở thành bữa tiệc tối với những ngọn nến lay động trong màn đêm hòa cùng với nhịp sóng vỗ ……
Trêи biển rộng ……
Thế này cũng quá lãng mạn rồi……
Lý Mính Hưu dắt Dư Tễ Đan đi qua, hắn kéo ghế dựa, mời Dư Tễ Đan ngồi xong.
Anh ôm bó hồng đặt trêи bàn, vòng đến trước người Tễ Đan, đứng yên.
Dư Tễ Đan thẳng tắp mà nhìn anh, không biết anh lại muốn làm cái gì.
Đôi tay Mính Hưu mân mê đóa hoa hồng, chậm rãi, chậm rãi khuỵu một gối, dùng tư thế cầu hôn quỳ một gối trước mặt cô.
“Ngàn sai vạn sai đều là anh sai, anh không nên có ý đồ giấu trời qua biển, càng không nên đối với em luôn nói dối như cuội.”
“Vợ, tha thứ cho anh đi!”
Dư Tễ Đan: “…………”
Tuy rằng không phải như lúc nãy bị một đám người bên đường vây xem đến xấu hổ…… Nhưng trêи boong tàu nhân viên phục vụ số lượng cũng không ít, cho dù bọn họ ở rất xa, không nghe được nội dung bọn họ nói chuyện, nhưng mà……
Làm cho bọn họ thấy một màn này cũng thật là xấu hổ!
Nhưng……Chuyện muốn tính sổ, cô hẳn là nên tính——
Dư Tễ Đan cố ý xụ mặt: “Lý Mính Hưu, anh sai không chỉ là ‘ giấu trời qua biển ’ cùng ‘ nói dối như cuội ’, vấn đề nghiêm trọng nhất là rõ ràng biết tôi sẽ nhớ anh, lại cố ý đem một mình tôi ném ở nhà……”
Lý Mính Hưu quỳ một gối trêи boong tàu, vẫn không nhúc nhích mà giơ bó hoa hồng kia đến trước mặt cô.
“Anh biết em lúc ấy căn bản không muốn nhìn thấy anh, cho nên ngày đó làm xong cơm sáng cho em, anh liền rời đi, ra ngoài làm việc, sau đó gặp được cậu của anh, cũng chính là cha của Hạ Liên, ông ấy hỏi anh có biết Hạ Liên về chạy tới nơi nào lêu lổng không—— Hạ gia xảy ra chuyện, lại không thấy bóng dáng tên nhóc đó, cũng không biết nó đang ở đâu gây chuyện cùng sinh sự——anh tuy rằng họ Lý, nhưng cũng là người của Hạ gia, liền cùng cậu trở về nhà ông ngoại, sự tình còn chưa thương lượng xong, anh đã bị ba phái người tới bắt lại……”
“…… Dám xông vào Hạ gia bắt người, chứng minh ông ta thật sự đã nổi điên, ông ta đối với anh khoan dung đã tới cực hạn rồi, nói cách khác, ông ta đã muốn giết chết anh——”
Dư Tễ Đan lập tức khẩn trương: “Cái gì? Giết chết anh? Anh có sao không? Anh có bị thương không?”
Đột nhiên được bà xã đại nhân quan tâm, cả người anh đều sảng kɧօáϊ tới cực điểm, anb hiện tại thật muốn đem Tễ Đan ôm vào trong lòng muốn cô thật nhiều, nhưng anh tạm thời chỉ có thể nghĩ một chút: “Sau đó ông đem anh từ Hạ gia bắt trở về, cũng đem nhốt lại, cắt đứt tất cả liên lạc của anh với bên ngoài, cùng anh bạo phát một trận chiến tranh ——ba anh……ông gọi là Lý Thời Hồng, em hẳn là cũng có nghe thấy……”
“Lý Thời Hồng? Ông ấy không phải cha Lý Đường Chu……” Dư Tễ Đan sửng sốt một chút, cuối cùng cũng rõ ràng các mối quan hệ, “Hóa ra nội dung nhóm Phương Gia Mai nghị luận là sự thật! Anh cùng Lý Đường Chu —— Lý Mính Hưu cùng Lý Đường Chu —— các anh là anh em? Khi cầu anh hôn em có nói qua, anh còn có một em trai cùng cha khác mẹ, thế nhưng là ám chỉ Lý Đường Chu?”
Dư Tễ Đan ngốc lăng lăng mà nhìn Lý Mính Hưu, qua vài giây cô mới nuốt nước miếng, như là nói chuyện với Lý Mính Hưu, cũng giống như đang lầm bầm lầu bầu: “Em thật đúng là gả cho kẻ…… thật sự gả cho người không thể với tới…… Vào vào…… vào nhà hào môn……”
Lý Mính Hưu một bàn tay giơ hoa hồng, một tay khác nắm lấy tay Tễ Đan, hôn lên, sau mới tiếp tục nói:
“Người ở bên ngoài nhìn vào, trong sự nghiệp, Lý Thời Hồng thật đúng là đàn ông phi thường thành công, ông ấy là tấm gương cho anh, là thần tượng của anh, anh cho dù cả đời cố gắng đều không thể vượt qua, ông ấy tựa như đỉnh Everest. Nhưng trong gia đình, ông ta lại là một người đàn ông cực kỳ thất bại——ông ta phản bội mẹ anh, phản bội mẹ Đường Chu, thậm chí cô phụ cả người tình nhân hiện tại, ông ta cô phụ tất cả những người phụ nữ của mình, không một người phụ nữ nào ông ta không làm thất vọng. Ông ta cũng thực có lỗi với anh cùng Đường Chu. Ông ta làm cho anh từ nhỏ đã phải sống cuộc đời mà cha mẹ tựa như người qua đường, hàng năm đều không thể nhìn thấy, mọi người trong nhà đều biết, đó vốn chỉ là hôn nhân tài chính, hôn nhân chính trị. Kỳ thực, những đứa trẻ trong gia đình hào môn đều là những đứa trẻ bất hạnh; ông ta làm Đường Chu từ nhỏ đã phải chịu đựng thanh danh đứa con hoang, nó được vào cửa nhà họ Lý, nhưng mẹ của nó lại chỉ có thể làʍ ȶìиɦ nhân của chồng người khác, sau này, bà ấy còn phải nhìn thấy người đàn ông đó cùng tình nhân khác, sau đó Đường Chu vẫn luôn phải sinh hoạt trong hoàn cảnh vặn vẹo và áp lực như thế……”
“Thật ra, ba anh còn có một người con nữa, Đường Chu cũng không biết, đó là một đứa em gái, lúc còn rất nhỏ anh đã thấy con bé một lần, trong ấn tượng của anh, con bé tựa hồ so với Đường Chu lớn hơn một chút, hẳn là chị của Đường Chu.”
Dư Tễ Đan không phải lần đầu tiên nghe nói yêu hận tình thù của gia đình hào môn—— cô đã từng chính mắt chứng kiến bi kịch hào môn của cô út —— nhưng cô lại là lần đầu tiên nghe Lý Mính Hưu nói về quan hệ gia đình của hắn, cô đối với yêu hận tình thù chốn hào môn không có hứng thú, nhưng cô đối với Lý Mính Hưu lại luôn để tâm: “Kia…… Vậy em gái anh hiện tại……?”
Lý Mính Hưu không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Dư Tễ Đan, bỗng nhiên cười một chút: “Làm sao bây giờ? Vợ à, anh có điểm hối hận khi nhắc tới con bé……”
Dư Tễ Đan nhíu nhíu mày, rút tay ra khỏi tay Lý Mính Hưu: “Làm gì? Anh không muốn nói liền không nói sao, khiến cho em cảm thấy mình có bao nhiêu nhiều chuyện sao?”
Lý Mính Hưu lập tức bắt lại tay cô, gằn giọng: “em là vợ anh, chúng ta là người một nhà, đối với em đáng ra không nên có bất luận bí mật gì…… Chỉ là anh cảm thấy, anh nói về con bé xong, đại khái sẽ khiến cho em không khoẻ…… Anh sợ em vĩnh viễn đều không thể tha thứ cùng tiếp nhận anh.”
Dư Tễ Đan nhấp khóe môi, trịnh trọng hỏi: “Cô ấy…… Còn ở nhân thế sao?”
Lý Mính Hưu nhìn chăm chú vào Dư Tễ Đan, thật lâu sau, anh chậm rãi lắc lắc đầu: “sau khi mẹ qua đời, Chương Tôn Lan lập tức thay vào vị trí phu nhân Lý gia, bà ấy dựa vào con trai là Lý Đường Chu. Còn có một vị tình nhân khác của ba…… bà ấy cũng coi như có cá tính, đại khái là chịu không nổi bị người yêu phản bội, liền tự sát. Không bao lâu, đứa em gái kia sinh bệnh nặng, cũng đi theo mẹ mình. Chuyện này, chỉ còn hai người biết đến, đều bị ba anh áp xuống, nhiều năm qua đi, hiện tại người biết nội tình không có mấy ai, hẳn là chỉ còn lại có anh cùng Chương Tôn Lan, ngay cả Đường Chu đều chẳng hay biết gì.”
Dư Tễ Đan: “…………”
Quả thật là…… Khiến cho cô cảm thấy khó chịu vô cùng.
Cô thậm chí còn muốn nôn.
“Ba anh chính là một người đàn ông như vậy, em không thể dùng một tiêu chuẩn nào đi cân nhắc ông ấy đến tột cùng là thành công hay là thất bại, ở phương diện nào đó mà nói, ông ấy phi thường phi thường thành công, nhưng phương diện khác, ông ta lại phi thường phi thường thất bại ——”
“Đại khái là ông trời đối với Lý gia, hoặc là đối với ba anh tạo báo ứng đi, hai đứa con trai, đều không giống ông ta, thậm chí cùng ông ta phân biệt như lửa với nước.”
“Đan Đan, em biết không? Thời gian ban đầu yêu em, hơn nữa ở thời điểm cầu mà không được, anh cũng từng tức giận, từng hư hỏng, cũng từng nổi trận lôi đình. Dư Tễ Đan em muốn thứ gì? Chỉ bằng địa vị và gia thế, lại thêm điều kiện của bản thân, anh đã từng nghĩ muốn dạng phụ nữ gì mà lại không có? Cái gì mỹ nữ hào môn, đều là anh gọi thì tới không thích thì đuổi đi không phải sao? Nhưng mà, Đan Đan, thiện ác đến cùng đều có báo ứng, không báo ứng ở trêи người chính mình, cũng sẽ báo ứng lên người con cháu.”
Ánh mắt và thanh âm của anh vừa nhẹ nhàng vừa dịu dàng, phảng phất như thể thật đau lòng:
“Em xem, ông trời vẫn là thật công bằng đi? Cha anh diễu võ dương oai, trêи người phụ nữ tạo nghiệt, con trai ông ấy liền cam tâm tình nguyện quỳ gối trước mặt người phụ nữ mà sám hối……”
Hai người dưới ánh nến lay động lẳng lặng nhìn nhau ——
Sóng biển vẫn từng nhịp vỗ vào mạn thuyền, một chú chim biển không biết muốn bay đi phương nào dừng cánh bên lan can, lúc sau lại giương cánh bay cao tiến vào không trung đen nhánh biển rộng.
Dư bên tai Tễ Đan thật lâu vẫn lượn lờ thanh âm của anh. Trầm thấp, mê người, lại làm cho cô nhất sinh nhất thế đều khó có thể quên —— Lý Mính Hưu nói: “……Anh làm không làm được như ba, không làm được ‘ hậu cung ba ngàn giai lệ’, anh chỉ có thể ‘ dù có ba ngàn con sông, cũng chỉ uống một gáo nước ’.”
Bình luận truyện