Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 76



Trước khi đi, Ngô Du gặp Thư Tình một lần tại quán cà phê.

Thư Tình cười chúc mừng cô, trời không phụ lòng người, rốt cuộc cũng tu thành chính quả. Ngô Du nhìn chiếc Volvo màu đen đỗ bên đường, bên cạnh cửa là người đàn ông khuôn mặt thanh tuyển đẹp mắt, kiên nhẫn đứng chờ Thư Tình.

Cô cười cười, nói từ tận đáy lòng: “Trông thấy người bên cạnh cũng có đôi có cặp, tâm tình tôi cũng tốt lên.”

“Không chỉ người bên cạnh đâu, rất nhanh thôi, chị và Tổng giám Trình cũng song túc song tê rồi.” Thư Tình nháy mắt mấy cái.

“Tiếc là giờ khắc này tôi đã chờ ròng rã năm năm, lại nói, tôi thật sự vô cùng hâm mộ em.” Ngô Du nhìn Cố Chi, cảm thán nói: “Anh ta dường như rất yêu em, từ lúc bắt đầu đã biết mình muốn cái gì, không giống tôi, bây giờ cũng đã hoa tàn ít bướm rồi thì người ta mới thông suốt.”

Thư Tình quay đầu nhìn Cố Chi, ánh mắt cũng dịu dàng hơn.

Cô cũng rất may mắn khi gặp được Cố Chi, thầy Cố độc nhất vô nhị, dịu dàng mạnh mẽ.

*

Sau khi Trình Ngộ Sâm và Ngô Du rời đi, Thư Tình cùng dẫn dần bước ra khỏi bát quái, chị Lý và Trần Tử Hào tận tâm tận lực dạy bảo cô trong việc công tác. Sau mấy tháng, cô đã trở thành một thành viên không thể thiếu trong phòng phiên dịch.

Lúc tan việc, Cố Chi đã đứng chờ dưới lầu, Thư Tình vừa thắt dây an toàn, vừa huyên náo kể về Tổng giám nhảy dù ở nước Mĩ là hung thần ác sát, rống lớn đối với một nhân viên nhỏ phạm sai lầm như thế nào.

(*nhảy dù: nhảy vào giữa đường)

Sau khi thấy phong cảnh trên đường không giống con đường về nhà, cô ngẩn người: “Chúng ta đi đâu vậy?”

“Anh muốn dẫn em đi gặp hai người.”

Cuối cùng xác định xe đang chạy về phía Dương Huyền, Thư Tình đoán được hai người anh muốn cô gặp là ai, đột nhiên cảm thấy có chút khẩn trương.

“Ông bà nội anh đã trở lại sao?”

“Ừ, mấy hôm trước gọi điện cho anh, hai người lại thúc anh phải kết giao bạn gái.”

“Sau đó?”

“Sau đó anh thật thà nói cho hai người biết anh đã có bạn gái rồi, hai người lập tức kích động muốn anh đưa em về Dương Huyền ăn bữa cơm. Vì lo em phải đi làm nên anh đã bảo hai người từ từ, cuối cùng xế chiều ngày hôm nay ông bà lại gọi tới, bất kể thế nào cũng muốn anh đưa em trở về.”

Thư Tình cúi đầu nhìn mình đang mặc đồ công sở, lại nhìn trong gương chiếu hậu cả người bẩn bẩn vì làm việc cả ngày, ảo não vò đầu: “Anh nên nói sớm cho em biết chứ! Bộ dạng như thế này thì làm sao có thể gặp ai? Lại còn là ông bà nội anh nữa!”

Cô kiên định cầm tay Cố Chi: “Chúng ta về trước đi, ngày mai cuối tuần, để em chuẩn bị một chút, ít nhất phải mua chút đồ bổ chứ? Lễ gặp mặt cũng không có, thất lễ quá!”

Cố Chi nở nụ cười: “Bọn họ thương em còn không kịp, dặn đi dặn lại là em đừng mua gì, dẫn em đến là tốt rồi. Ông bà mong chờ ngày hôm nay đã lâu rồi, chỉ cần anh dẫn em trở về thì đó đã là lễ gặp mặt tốt nhất.”

Vì vậy, trên đường đi, Thư Tình móc ra cái gương nhỏ điên cuồng trang điểm lại, phấn trắng BB, son môi, kem che khuyết điểm.... Quả thực là dùng đủ mọi cách.

Cố Chi trầm mặc một lúc lâu mới nói: “Thật ra em không cần khẩn trương vậy đâu, bọn họ cũng hòa ái dễ gần như anh.”

“!” Thầy Cố nhà cô rốt cuộc là hòa ái dễ gần ở chỗ nào hả? Thư Tình hoảng sợ khép gương lại, trước mắt hiện lên hình ảnh cả gia đình mặt lạnh.

Mà sự thật chính là, tất cả ảo tưởng đáng sợ hoàn toàn bị tiêu diệt khi cô nhìn thấy ông bà.

Trên khu lầu dân cư cũ, căn phóng cuối hành lang mở rộng cửa, từ xa hương thơm đồ ăn đã bay tới, vô cùng mê người. Cố Chi đưa Thư Tình đi vào, ông nội ngồi trên ghế sofa xem TV nhìn thấy hai người thì kích động đứng dậy, cầm điều khiển từ xa nói năng lộn xộn, la hét: “Bà lão! Mau ra đây! Cháu dâu nhà bà tới rồi!”

Bà nội đang bận rộn nấu cơm trong bếp nên không nghe thấy tiếng ông, ông dứt khoát chạy nhanh vào phòng bếp, dắt bạn già ra. Hai người giống như lần đầu gặp quốc bảo trong vườn bách thú, nét mặt sáng rỡ nhìn Thư Tình.

Thư Tình thoáng cái đỏ mặt, cố gắng bình tĩnh cười nói: “Cháu chào ông bà!” Vừa dựa vào người Cố Chi.

Cố Chi cười đắc chí, kéo tay cô đến trước mặt ông bà: “Đây là Thư Tình, theo phân phó của hai người, vừa tan tâm con đã kéo cô ấy tới, hai người có hài lòng không?”

Ông nội cười nói: “Hài lòng, hài lòng. Nhìn cô bé này, tuổi trẻ, sắc mặt hồng nhuận, da trắng, nhìn là biết rất khỏe mạnh!”

Bà nội đang cầm cái muôi, tay kia vỗ một cái vào tay ông: “Ông già rồi nên hồ đồ à? Đây là cháu dâu tôi, đừng nói với giọng hộ chăn heo chuyên nghiệp!” Nói xong cười híp mắt nói với Thư Tình: “Ông con trước kia lúc còn trẻ, từng chăm heo cho đội sản xuất ở quê, cả đời cũng không thoát khỏi quan hệ với heo.”

Thư Tình bật cười một tiếng.

Hình ảnh này hoàn toàn không giống với tưởng tượng của cô. Trong suy nghĩ của cô, người có thể nuôi ra thầy Cố cao ngạo lạnh lùng nhà cô thì hai ông bà cũng nhất định sẽ là người trong giới trí thức, lễ phép khách khí rồi lại cho người ta cảm giác có khoảng cách.

Nhưng trước mắt cô, trên mặt ông bà có nếp nhăn, mái tóc trắng xóa, lúc cưới đôi mắt nheo lại, lúc nói chuyện không hề kiêu ngạo, thân mật giống như đã gặp cô cháu dâu như cô từ lâu.

Bà nội nhanh chóng bưng đồ ăn lên bàn, lúc ăn cơm không ngừng gắp rau cho cô. Cô vùi đầu ăn cơm như gà con mổ thóc, không ngừng nói cảm ơn.

Làn khói mờ của thức ăn nóng quanh quẩn trong phòng, bà nội liên tục nói Cố Chi giấu diếm hai người họ lâu như vậy, ban đầu ông cũng chỉ lo ăn cơm, vui vẻ hớn hở nghe bà quở trách cháu nội, về sau bị bà nội không vui nói vài câu, bảo ông không giúp dạy dỗ cháu chỉ biết ăn thì vội vàng để đũa xuống, làm vẻ nghiêm nghị phối hợp cùng bà quở trách Cố Chi.

Bà nội: “Cháu nói xem, chúng ta giục cháu yêu đã bao lâu? Cháu cũng 27 tuổi rồi, mấy cô nương cùng cháu lớn lên, ầm ỹ la hét muốn gả cho cháu cũng đã gả cho người khác rồi, cháu còn vẫn để cho chúng ta quan tâm, làm ông bà của cháu thật sự không dễ dàng!”

Ông nội gật đầu như gà mổ thóc: “Đúng vậy, thật sự không dễ dàng!”

Bà nội còn nói: “Còn nữa, vất vả lắm mới có bạn gái, lại không đưa về sớm cho chúng ta gặp là được, lại còn gạt chúng ta không nói câu nào, để chúng ta lo lắng vô ích lâu như vậy, chỉ sợ cháu làm thành cái gì ấy....” Quay đầu hỏi ông: “Mấy ngày hôm trước xem trong tiết mục xem mắt, nam thanh niên lớn tuổi chưa lập gia đình thì nói thế nào?”

Ông nội nhanh chóng bổ sung: “Thặng nam, thặng nam!”

(*Thặng nam: trai ế, thặng nữ: gái ế)

“Đúng vậy, bà còn cho rằng cháu muốn làm thặng nam, nhìn tóc bà xem, trắng phau! Chính là bị cháu làm cho tức giận!” Bà nội chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, mắt nhìn ông, chờ đợi ông hùa theo tiếp.

Ông nội nghĩ nghĩ, không cô phụ kỳ vọng của bà, vô cùng nghiêm túc mở miệng: “Nhưng mái đầu này của bà không phải trắng không còn chút máu từ nhiều năm trước sao?”

Bà nội: “....”

Thư Tình nghẹn cười, ở dưới bàn cơm đá đá Cố Chi, cuối cùng Cố Chi không hiểu ý ngẩng đầu lên nhìn cô cười. Ngược lại ông nội ủy khuất hỏi bà nội: “Sao bà lại đá tôi?”

Bà nội: “Tôi đá ông lúc nào?”

Thư Tình: “....” Chết rồi, đá sai người rồi =_= xin lỗi ông, con không cố ý T-T!

*

Ăn cơm tối xong, Cố Chi và ông nội vào phòng bếp rửa chén, Thư Tình vốn định vào giúp đỡ lại bị bà nội cười tủm tỉm kéo lại: “Để cho hai ông cháu rửa, chúng ta ở ngoài này nghỉ ngơi chút.”

Dưới ánh đèn màu vàng ấm áp, Thư Tình ngại ngùng ngồi bên bà trên ghế salon hoa, bởi vì đối mặt với người nhà Cố Chi nên tác phong nữ hán tử của cô biến mất không còn chút gì.

Bà nội thoải mái nắm bàn tay cô, cười híp mắt nói: “Nói cho bà nghe, thằng nhóc kia theo đuổi con như thế nào?”

Thư Tình yên lặng rơi lệ, bà nội, bà không biết rồi: “Thật ra là con theo đuổi anh ấy....”

Bà nội kinh hãi: “Cái gì???? Thằng nhóc kia kiêu ngạo như vậy, để con là một cô gái theo đuổi nó? Mau nói cho bà nghe, bà nội dạy nó giúp con!”

Giống như một bà cụ bình thường, hiền lành dịu dàng, bình dị gần gũi. Bà nọi như vậy, Thư Tình cũng không còn khẩn trương nữa —— bởi vì bà nội Cố Chi khiến cô nhớ tới ông nội mình, vô cùng quan tâm tới cô, mỗi câu không hề che giấu yêu thích trong lòng.

Nói xong chủ đề lại chuyển sang gia đình Thư Tình, cô dừng lại, đột nhiên có chút bất an.

Mặc dù mẹ Cố Chi qua đời sớm nhưng anh vẫn có một gia đình hạnh phúc, ông bà nội ân ái, gia đình hòa thuận.

Còn cô thì sao?... Một gia đình không đầy đủ trọn vẹn, ba thì có người mới, ông bà nội qua đời, cô gì chú bác đều có hiềm khích, thân tình đạm bạc.

Thư Tình đột nhiên cảm thấy như không có chỗ trốn, một lúc lâu không nói gì. Bà nội như biết được gì, dịu dàng vỗ vỗ bàn tay cô: “Không sao đâu, nói với bà.”

Dù xấu hổ không muốn nói nhưng cô vẫn kể, bởi vì nếu như muốn cùng Cố Chi thì sớm muộn gì cũng phải đối mặt, không thể vì tự ti của cô mà bỏ qua. Cô nói chuyện ba mẹ ly hôn, cho tới việc ông nội qua đời, chỉ nói mấy câu nhưng trong đó chứa nhiều chua xót.

Cô thậm chí còn không dám nhìn vào đôi mắt bà, sợ bà sẽ cảm thấy cô không xứng với Cố Chi, sẽ ghét bỏ gia đình cô.

Nhưng bà chỉ yên lặng nghe cô nói, sau đó vẫn cầm tay cô, cười hiền lành dịu dàng: “Không sao, sau này chúng ta sẽ là người một nhà, con sẽ có thể một ông nội, một bà nội, chúng ta sẽ rất thương con. Con không biết đâu, bà đã trông mong ngày hôm nay bao lâu rồi, thằng nhóc kia không chịu nghe lời khuyên của ông bà, những cô gái chú bác nó xem xét trên cơ quan ngay cả gặp cũng chưa gặp nó đã từ chối rồi, khiến bà tức giận đến tóc bạc....”

Nói tới đây, bà nội nhớ tới lời nói dối bị ông nội vạch trần, ho hai tiếng: “Tóm lại hôm nay có thể gặp được con thì bà cũng yên tâm, chỉ ngóng tới ngày hai con kết hôn, tốt nhất là nhanh chóng cho hai người già chúng ta ôm cháu, như vậy thì tất cả đều vui vẻ rồi.”

Thư Tình vừa xấu hổ vừa cảm thấy ấm áp cảm động, tất cả những gì cô lo lắng đều không xảy ra, bà vẫn luôn hiền lành thân thiết với cô, không hề so đo về hoàn cảnh gia đình cô.

Có người đã nói, một người yêu bạn hay không yêu bạn, có thể nhìn thấy từ trong ánh mắt người đó.

Thư Tình xác định, trong ánh mắt dịu dàng sáng ngời của bà, cô nhìn thấy tất cả đều là yêu thương, bởi vì yêu Cố Chi cho nên bà cũng yêu thương cả người trong lòng Cố Chi.

Cô từng lo lắng, người ưu tú như Cố Chi, có khi nào người nhà của anh sẽ cho cô là một cô gái quá bình thường, không chi có dung mạo và công việc bình thường mà gia đình cũng không tốt.

Nhưng không hề, lo lắng của cô đổi lấy sự quan tâm, khiến cô cảm động không nói nên lời.

Đêm hôm đó, hai ông bà nhiệt tình giữ bọn họ lại, nói là lái xe về muộn sẽ không an toàn. Thư Tình đành nhìn sang Cố Chi, Cố Chi không làm cho ông bà thất vọng, thuận theo ở lại.

Lúc sau, Cố Chi mang theo cô đến cửa hàng không xa khu nhà mua đồ dùng, khó có khi nhàn hạ nhìn bầu trời đầy sao, hai người từ từ bước đi, không hề vội vàng.

Ở Dương Huyền không có những tòa nhà cao ngất, cũng không có những cái cây cao, ven đường trồng đủ các loại cây, nhiều nhất là cây liễu.

Hai người đi trong ngõ, dưới chân là đường đá bóng loáng, hai bên là cành liễu bay bay trong gió, ngẩng đầy có thể thoáng nhìn thấy ánh sao trong bầu trời đêm, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chim hót.

Hai lần Thư Tình tới Dương Huyền đều cảm thấy như tới thế ngoại đào nguyên, rời xa nơi rầm rĩ ầm ĩ của thành thị, tìm đến nơi yên bình ấm áp.

Cô vươn tay nắm chặt tay Cố Chi: “Em rất thích ông bà.”

Cố Chi nắm chặt lấy mười ngón tay cô, cúi đầu cười nói: “Ông bà cũng rấ thích em.”

“Em cảm thấy rất hần kỳ, trước khi gặp hai người, em chưa từng nghĩ sẽ gặp hai người bừa bình thường vừa đáng yêu như vậy, không khác những ông bà khác.”

Cố Chi bật cười: “Thần kỳ gì? Bọn họ vốn là người bình thường, có gì mà thần kỳ?”

“Em cho rằng....” Thư Tình cười rộ lên: “Em cho rằng nếu là ông bà của thầy Cố đại danh đỉnh đỉnh thì dù sao cũng sẽ có chút lạnh lùng.”

“Em đang đổi biện pháo để nói anh lạnh lùng à?”

“Chẳng lẽ anh không lạnh lùng sao?” Thư Tình liếc mắt nhìn anh: “Cố nam thần không nhiễm khói lửa nhân gian, từng đứng trước mặt cả lớp phê bình em phát âm không đúng tiêu chuẩn. Còn có, trong cuộc thi còn tịch thu bài? Còn bắt em thi lại, quả thực không phải tại anh sao!”

“Đó gọi là thầy nghiêm xuất cao đồ.”

“Xì, rõ ràng là trời sinh em rất có tài!”

Xì? Cố Chi nhướng mày nói: “Tôn sư trọng đạo em để ở đâu rồi hả?”

Thư Tình cười tủm tỉm nói: “Em đã tốt nghiệp rồi, xin lỗi thầy Cố, đây là chuyện bình thường nhất giữa người yêu. Thân phận đã thay đổi rồi, Cố tiên sinh, anh cũng nên thích ứng đi, đừng có hở ra lại bày vẻ thầy giáo.”

“Vậy sao....” Cố Chi như có điều gì suy nghĩ, nhìn cô, đột nhiên dừng bước.

“Sao ——” Lời còn chưa nói xong, người đàn ông bên cạnh đột nhiên kéo tay cô, hơi dùng sức một chút, cô dán vào lồng ngực anh.

Trong thời gian ngắn, mọi âm thanh đều biến mất, dưới ánh sao, trong ngõ nhỏ chỉ còn lại cành liễu rủ, bàn đá xanh xưa cũ, vách tường loang lổ.... cùng với tư thái thân mật của hai người.

Cố Chi vòng cánh tay trên eo Thư Tình, cúi đầu xuống nhìn cô: “Thân phận thay đổi, có phải chúng ta cũng nên làm chút chuyện phù hợp với hiện trạng không?”

“.....”

Có chút gió thổi qua, mang theo ấm áp và hơi ẩm cuối xuân, từng chút từng chút thấm vào trái tim đang đập nanh, rất nhiều cảm xúc mềm mại tụ lại một chỗ, cuối cùng biến thành ánh sáng rực rỡ trong đôi mắt.

Thư Tình vòng tay qua cổ anh, nhẹ nhàng hôn lên môi. Trong ngỗ nhỏ yên tĩnh chỉ còn bóng dáng hai người đang ôm nhau, thời gian dường như cũng dừng lại.

Thật lâu sau, cô nghe thấy Cố Chi nói với giọng dịu dàng trầm thấp, thì thầm trên đỉnh đầu cô: “Anh rất vui vì em thích người nhà của anh.”

Cô dán hai gò má trên ngực anh, nghe tiếng tim đập trầm ổn hữu lực: “Em cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.”

Anh nở nụ cười, trong lồng ngực truyền đến sự rung động rất nhỏ, sau đó khiến lòng cô cũng run lên.

“Thư Tình, thế giới này có rất nhiều thứ không xác định, nhưng anh hi vọng em biết, có anh ở đây, em có thể an tâm làm một người không buồn không lo.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện