Người Đàn Ông Của Tôi

Chương 78



“Cậu còn mặt mũi quay lại Bắc Kinh sao? Cái đồ hung thủ giết người này!” Giọng nói lạnh như băng, thậm chí còn mang theo cả sự căm hận phá tan không khí vốn đang lưu luyến dịu dàng.

Thư Tình sững sờ đứng nguyên tại chỗ, không phát hiện Cố Chi không hề đáp lại, cô chỉ cho rằng ông cụ đã nhận lầm người, ồ lên một tiếng nói: “Xin lỗi?”

Ông cụ lạnh lùng nhìn qua cô, cầm cây gậy chỉ vào Cố Chi: “Tôi đã nói cái gì? Nếu để cho tôi gặp lại câu ở Bắc Kinh thì cậu đừng nghĩ sẽ có ngày tốt lành! Cái đồ hung thủ giết người không biết xấu hổ, vậy mà còn dám trở về?”

Nói xong, ông chống gậy đi về phía hai người, nâng gậy lên đánh vào Cố Chi.

Nhưng không ngờ, Cố Chi lại không trốn tránh, trúng một gậy mạnh của ông cụ, ông cụ lại càng dốc toàn lực đánh về phía anh, tiếng gậy gỗ đánh vào lưng anh trầm đục, Thư Tình nghe được tim cũng níu chặt lại.

Cô hoàn toàn không nghĩ tới Cố Chi lại không hề tránh, cả người cũng lơ mờ nhưng theo bản năng vẫn bước lên một bước ngăn trước mặt Cố Chi, nổi giận với ông cụ vừa ra tay đánh người: “Có chuyện gì xảy ra thế? Ỷ vào lớn tuổi nên bắt nạt người khác, cậy già lên mặt phải không? Có chuyện gì sao không nói chuyện, sao ông lại ra tay đánh người vậy?”

Vẻ mặt ông cụ kích động kêu cô cút, rõ ràng ăn mặc lịch sự nhưng bởi vì tâm tình không tốt mà nói những lời trách mắng không hợp với thân phận: “Mắc mớ gì tới cô! Cút ngay cho tôi! Tôi muốn đánh chết tên súc sinh này!”

“Ông bảo ai là súc sinh? Lớn tuổi như vậy còn không biết tích chút khẩu đức, không biết ai mới xứng với súc sinh trong miệng ông!” Thư Tình vội quay đầu lại hỏi Cố Chi: “Còn anh sao lại không nói gì, sao lại đừng ngốc cho người ta đánh vậy?”

Nhưng cô quay đầu lại mới phát hiện, vẻ mặt Cố Chi rất khó coi, môi cong lên, ánh mắt phức tạp, ánh mặt trời tháng năm chiếu trên mặt anh nhưng lại không chiếu sáng được mảnh hoang vụ tối tăm trong đáy mắt anh.

Cô sững sờ, đột nhiên ý thức được những điều này hoàn toàn không phải là hiểu lầm.

Cuối cùng vẫn là Cố Chi không nói lời nào đột nhiên kéo cô đi, mặc cho ông cụ cứ đứng tại chỗ mắng ầm lên, anh chỉ như không nghe thấy kéo cô bước nhanh đi.

Càng nhiều từ thô tục ở phía sau không ngừng truyền tới, anh chi không ngừng bước đi, bước càng lúc càng nhanh, Thư Tình gần như phải chạy chậm theo anh.

Thư Tình ngẩng đầu nhìn, gò má của anh căng cứng, trong trí nhớ của cô, cho tới bây giờ anh chưa hề bị đè nén như bây giờ, giống như dưới vẻ bề ngoài bình tĩnh chính là một ít cảm xúc và ký ức mà cô không biết.

Sau khi đi một đoạn xa, Thư Tình mới quay đầu nhìn thoáng qua, mặc dù chỉ còn thấy được bóng dáng hơi còng của ông cụ cũng không thấy rõ vẻ mặt ông, nhưng từ tư thế của ông và tiếng mắng chửi còn bên tai, cô có thể cảm nhận được cảm giác đó trong lòng ông... phẫn nộ và căm hận... Cô mờ mịt quay đầu lại, đột nhien rùng mình một cái.

Hung thủ giết người? ... Có ý gì?

*

Bọn họ chạy tới cửa sau công viên, bên này không giống như đằng trước có rất nhiều phương tiện giải trí, cây cối sum xuê xanh ngắt che hét ánh mặt trời nóng buổi sáng, cho nên mọi người đều tập trung ở dằng trước, ở đây lại vắng vẻ không có vài bóng người.

Cố Chi koong nói lời nào kéo Thư Tình đi lên phía trước, khi đi qua một góc tường rất nhiều dây thường xuân thì Thư Tình đột nhiên giật tay ra, dừng lại.

Cố Chi cũng dừng lại nhưng vẫn duy trì tư thế bước đi, không quay đầu.

“Chuyện gì xảy ra?” Thư Tình rất không yên trong lòng, vì một màn không giải thích được vừa rồi, cũng vì một câu nói chói tai ‘Hung thủ giết người’ kia.

Cố Chi không lên tiếng, chỉ đứng trầm mặc, bóng lưng yên tĩnh cao ngất giống như trước nhưng Thư Tình lại cảm thấy được trong lòng anh đang có gió thổi mây vần.

“Là chuyện trước kia anh không còn làm ở Bắc Kinh nữa?” Thư Tình chậm rãi nói, ánh mắt yên lặng tập trung ở cổ áo của anh, chỉ cảm thấy vạt áo trắng nõn sạch sẽ đó không biết từ khi nào lại trở nên chương mắt như vậy. Nhưng một thời gian dài lặng yên nhưng vẫn không nhận được một câu giải thích của Cố Chi, cô tâm phiền ý loạn hỏi anh: “Anh định vẫn luôn gạt em sao? Rốt cuộc có chuyện gì không thể nói cho em biết? Anh biết em sẽ không tin tưởng lời ông cụ nói..., cái gì mà hung thủ giết người, thối lắm, nhưng mà bất kể em nghĩ như thế nào, anh không biết là nên giải thích cho em một câu hay sao?”

Cố Chi yên tĩnh mà trầm lặng, giống như một câu bạch dương thẳng tắp.

Thư Tình luống cuống, cảm giác sợ hãi chiếm lấy trái tim cô, vì vậy cô không nhịn được cầm tay anh kéo anh quay lại, cũng muốn đối mặt hỏi rõ. Nhưng khi Cố Chi quay người lại, câu ép hỏi bị nghẹn trong cổ họng khi nhìn thấy nét mặt của anh, cuối cùng cô không nói nên lời.

Ánh mặt trời tháng năm, người đàn ông cô vẫn quen thuộc, cho dù gặp phải tình huống gì vẫn luôn thong dong tỉnh táo đột nhiên thoát khỏi ánh hào quang không gì không làm được. Anh chỉ trầm mặc rũ mi, đôi mắt sâu như biển mang theo chút cảm xúc mà trước đây cô chưa từng gặp.

Thư Tình giật mình, nhận ra được, những tâm tình đó là sợ hãi, tuyệt vọng, mệt mỏi, mờ mịt.

Cố Chi đột nhiên kéo cô vào trong ngực, dùng sức đến nỗi khiến cô cảm thấy có chút khó thở, cô rất không thoải mái nhưng lại không thể tránh ra khi anh đang trong trạng thái bất ổn như thế, chỉ đành mặc cho anh ôm.

Rất lâu sau, cô nghe thấy trên đỉnh đầu truyền tới tiếng trầm thấp của anh: “Ông ấy nói đúng, anh là hung thủ giết người.”

Tim bỗng nhiên ngừng đập, Thư Tình đẩy anh ra, yên lặng nhìn qua bộ dạng yếu ớt của anh: “Anh không phải.”

“....”

Từ bỏ làm bác sĩ, trong thời điểm tốt nhất bỏ qua sự nghiệp mình yêu thích, rời khỏi thủ đô, cam tâm ở lại trường học làm một thầy giáo dạy học bình thường...

“Sự cố chữa bệnh đúng không?” Cô nhanh chóng đoán đúng đáp án, dù cô không biết gì trong toàn bộ câu chuyện nhưng vẫn nói rõ ràng từng câu từng chữ với anh: “Cố Chi, anh là bác sĩ, dù cho y thuật cao tới đâu thì anh vẫn là người bình thường, làm sao có thể làm được mọi chuyện đều thuận lợi? Nếu như bởi vì một cuộc giải phẫu thất bại liền bị người khác gọi là hung thủ giết người vậy thì mỗi một cuộc giải phẫu thất bại, trên thế giới này có rất nhiều hung thủ giết người, anh cảm thấy có người bách chiến bách thắng ở trên cương vị bác sĩ sao?”

Vẻ mặt Cố Chi không hề buông lỏng, cũng không biết có nghe lọt vài phần lời của cô không. Lúc anh cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói một câu: “Em không biết đâu.”

Tiếng nói như đến từ một nơi rất xa, từ một nơi đen kịt xa thẳm nào đó.

Cuống họng Thư Tình khô khốc nói: “Đó là bởi vì anh vẫn không nói cho em.” Nhưng khi cô nhìn vào bộ dạng thất hồn lạc phạc của anh, cô cũng không dám hỏi lại, chỉ có thể nắm chặt tay anh: “Chúng ta về đi.”

*

Sau đó, Cố Chi lại khôi phục lại bộ dạng trước kia, Thư Tình cũng không đề cập tới sự kiện trong công viên, anh vẫn là Cố Chi mạnh mẽ tỉnh táo. Sau khi hai người ăn cơm, Cố Chi nói hôm sau còn có việc nên để cô ngủ trước.

Thư Tình nằm trên giường, lặng yên nhìn bóng lưng dựa bàn tốc ký, chỉ cảm thấy ánh sáng mờ nhạt cũng như mất đi nhiệt độ, rõ ràng chỉ có vài bước nhưng nhìn anh như cách xa cô vạn dặm, cuối cùng cô mơ mơ màng màng ngủ mất, cũng không biết khi nào anh nằm xuống bên cạnh cô.

Trong lúc ngủ dường như có người giúp cô sửa sang lại mái tóc dài rối tung trên đầi, động tác dịu dàng thong thả như ẩn sâu thiên ngôn vạn ngữ. Sáng hôm sau mở mắt tỉnh lại thì phát hiện bên người đã trống không, lúc cô đánh răng thì Cố Chi đẩy cửa đi vào, trong tay anh cầm theo bữa sáng.

Sau khi ăn xong bữa sáng, Thư Tình bỏ chạy đến nhà cậu, Cố Chi thì tiếp tục dự họp một số hoạt động triển lãm tranh và trao đổi văn hóa hai nước Trung Pháp. Hai người đều có chuyện của mình, cuối cùng khi về thành phố Anh cũng giống như đã quên việc hôm trước xen giữa.

Thật ra ai cũng hiểu, chuyện đã xảy ra thì không dễ quên như vậy, chỉ giấu trong lòng làm bộ không có việc gì thôi.

Sau khi về nhà vào buổi tối, Thư Tình lấy cớ ra ngoài ăn cơm với Tần Khả Vi, mang theo ví chạy ra khỏi cửa. Nhưng khi vừa ngoặt qua hành lang, cô lấy điện thoại gọi cho Lý Tuyên Nhiên: “Chúng ta nói chuyện gì.”

“Nói chuyện gì? Nói chuyện nhân sinh không phải nên tìm thầy Cố nhà em à? Sao lại tìm anh vậy?” Lý Tuyên Nhiên quay sang nói nhỏ với vợ về thân phận của đối phương, để vợ anh không hiểu nhầm.

“Em muốn nói chuyện với anh về sự cố chữa bệnh xảy ra mấy năm trước ở Bắc Kinh của thầy Cố.” Thư Tình tỉnh táo nói.

Chỉ một câu khiến cả người Lý Tuyên Nhiên chấn động: “Em đang ở đâu?”

“Em sắp vào thang máy rồi.”

“Em chờ anh ở quán bar sau phố, anh thay quần áo rồi tới liền.” Anh vội vàng cúp điện thoại, cúi người hôn vợ: “Núi lửa dưới lầu có xu thế bùng nổ, em mau cho anh một nụ hôn may mắn, anh chồng siêu nhân của em sắp phải đi cứu vớt thế giới rồi!”

*

Thật ra chuyện xưa đơn giản hơn cô nghĩ, sự cố chữa bệnh nhiều như vậy, mặc dù bệnh án đặc biệt nhưng cũng không có gì khác.

Ban đầu tiếng tăm của bác sĩ Cố ở Bắc Kinh là tuổi trẻ học tại bệnh viện Pháp, có sự dạy dỗ của viện trường, là một thiên tài hiếm thấy của thầy thuốc ngoại khoa.

Có lẽ do tính cách của anh, trong lúc phẫu thuật anh trấn tĩnh ổn trọng khiến những chuyên gia ngoại khoa nước ngoài cũng lau mắt mà nhìn, ứng đối với những vấn đề xảy ra càng khiến người khác được khắc sâu ấn tượng.

Sau khi du học trở về, anh được giữ lại tại một bệnh kiện ngoại khoa nổi tiếng ở Bắc kinh, gần một năm, bởi vì giải phẫu thành công nhiều ca bệnh nặng nên thanh danh cũng lên cao, sau đó cũng theo vài người có tiếng tăm đi họp hội nghị nghiên cứu và thảo luận quốc tế của các bác sĩ ngoại khóa, chỉ trong thời gian ngắn đã trở thành một ngôi sao mới chạm tay có thể bỏng của giới y học.

Mà việc bất ngờ đó phát sinh vào lúc đường quan đang rộng mở nhất của Cố Chi.

Người bệnh là một người phụ nữ ma mươi tai tuổi, sau khi gặp tai nạn xe cô lập tức được đưa đến bệnh viện cấp cứu, sau khi được chuẩn toán, kết quả do đầu bị va đập mạnh nên người bệnh đang ở trạng thái sốc đồng thời kèm thêm tình trạng não xuất huyết cấp tính.

Bởi vì trong tình huống nguy hiểm mà người nhà bệnh nhân vẫn còn đang trên đường tới, vẻ mặt Cố Chi ngưng trọng yêu cầu lập tức tiến hành giải phẫu nếu không người bệnh sẽ nguy hiểm tới tính mạng.

Chủ nhiệm khoa ngoại Lưu Thành kiên quyết không đồng ý tùy tiện giải phẫu mở sọ dưới tình huống người nhà chưa ký tên đồng ý giải phẫu. Bởi vì loại giải phẫu này nguy hiểm rất lớn, một khi phát sinh vấn đề bệnh viện sẽ không gánh chịu được trách nhiệm này —— cho dù gần đây ông cũng coi trọng Cố Chi, cũng muốn hướng anh làm người nối nghiệp của mình, càng tín nhiệm năng lực của anh nhưng tuyệt đối không thể mạo hiểm như vậy.

Một khi cuộc giải phẫu thất bại, thanh danh bị tổn hại không chỉ có bệnh viện mà còn cả Cố Chi.

Lưu Thành thấy Cố Chi cố ý muốn tiến thành giải phẫu thì trầm mặt quát: “Chuyện này nói trắng ra, bệnh viện nào không xảy ra sự cố? Cho dù lên tòa án thua kiện, bệnh viện vẫn là bệnh viện, người bệnh không thể vì một hai lần giải phẫu thất bại mà không bao giờ tới khám bệnh nữa, nhưng tôi hỏi cậu, cậu đã thấy bác sĩ nào chữa bệnh có vấn đề mà vẫn có thể tiếp tục làm không?”

“Xem xét trên Cảnh Tô, xuất huyết không có lớn, giải phẫu mở sọ nguy hiểm cũng không cao, chỉ cần cầm máu kịp thời có thể miễn trừ tai bay vạ gió, nếu không một khi đã muộn thì không ai cứu được cô ấy, em hi vọng có thể trong thời gian giải phẫu tốt nhấy có thể cứu giúp cô ấy.” Cố Chi vẫn luôn kiên trì.

Lưu Thành đoạt lấy áo khoác trắng trong tay anh: “Không được! Không cho phép đi! Tôi kiên quyết không đồng ý giải phẫu trước khi người nhà bệnh nhân đến, đây là trái với quy định của bệnh viện!” Ông khẽ cắn môi khuyên Cố Chi: “Cậu còn trẻ, tôi biết rõ cậu lo lắng cho người bệnh nhưng rất nhiều chuyện chúng ta phải làm theo quy định, nếu không một khi xảy ra chuyện tiền đồ của cậu sẽ bị hủy hết, những cố gắng trước kia sẽ bị uổng phí!”

“Chủ nhiệm Lưu, thầy cũng như em hiểu rõ, nếu như não xuất huyết mà tiến hành giải phẫu muộn, khống chế não phù, giảm áp xuất trong sọ, trong thời gian ngắn sẽ khiến người bệnh mất mạng.” Ánh mắt Cố Chi sáng ngời, cũng vô cùng tỉnh táo, anh lấy áo của mình trong tay chủ nhiệm Lưu, nói rõ từng câu từng chữ: “Em sẽ gánh mạo hiểm này, chung quy vẫn hơn lấy tính mạng người bệnh để mạo hiểm.”

Cuối cùng, Cố Chi vẫn kiên trì giải phẫu trước khi người nhà tới bệnh viện. Nhưng mà trong lúc anh tranh chấp cùng chủ nhiệm Lưu, người bệnh không ngừng lên cơn sốc, còn xuất hiện biến chưng của bệnh, sọ bị đè nén và huyết áp tăng cao, thậm chí khi người bệnh mất ý thức vẫn không ngừng nôn mửa, tình huống vô cùng nghiêm trọng.

Bởi vì xuất huyết tăng lên cùng với một loạt bênh chứng xuất hiện, dù giải phẫu đã thành công nhưng người bệnh cũng không thể sống quá nửa ngày, cuối cùng chết trong phòng quan sát.

Người nhà rốt cuộc cũng tới thì ông cụ ngồi dưới đất gào khóc, ôm lấy thân thể đã lạnh như băng của con gái, mà đứa nhỏ mới bảy tuổi cũng bị phản ứng của ông dọa sợ, khóc lớn lên.

Cố Chi đứng ở cửa nhìn hết tất cả, nhắm mắt lại xoay người qua chỗ khác, ông cụ khóc xong thì quay sang hỏi bác sĩ trưởng là ai, vì sao không được người nhà đồng ý đã phẫu thuật còn thất bại, hại chết con gái ông. Sau khi biết được chân tướng, ông vọt tới trước Cố Chi, cầm gậy đánh mạnh vào người anh, vừa đánh vừa khóc.

Cố Chi cũng không trốn tránh.

Lưu Thành chạy tới kịp thời để người kéo ông cụ ra, đồng thời giải thích đây không phải là lỗi của bác sĩ hoặc người bệnh, nếu như tiến hành giải phẫu trễ người bệnh sẽ chỉ có một con đường chết, nhưng dù có tiến hành cứu giúp thì do bệnh đã quá nghiêm trọng, dù giải phẫu thành công cũng không thể cứu sống được.

Ông cụ không hề nghe những lời này, cho rằng đây là lý do để bệnh viện trốn tránh trách nhiệm, nhưng mà đả kích mất đi con gái khiến ông không thể nói thành lời, chỉ có thể bi ai cất tiếng khóc lớn, vừa bất lực vừa tuyệt vọng.

Sau này Cố Chi mới biết đó, người bệnh chết đi là một người thuộc bộ tộc phương Bắc tới Bắc Kinh làm công, là một bà mẹ độc thân, vì nuôi người cha đi đứng bất tiện và một đứa con trai bảy tuổi nên luôn đi sớm về trễ làm hai việc. Vất vả lắm mới đến lễ mừng năm mới muốn về nhà đoàn tụ cùng người thân nhưng không ngờ trên đường tới nhà ga đã xảy ra tai nạn xe cộ.

Một người chết đi cũng mang tới bi thương vô tận cho một già một trẻ, gia đình sau này coi như sụp đổ,

Từ đó về sau, Cố Chi vẫn luôn nhớ rõ hình ảnh, trong ánh đèn hành lang chói mắt của bệnh viện, ông cụ tuyệt vọng bi thương níu lấy cổ áo anh luôn mồm mắng anh là hung thủ giết người, đôi mắt như ao nước tù mất đi sức sống, trong một đêm dường như già đi rất nhiều.

Anh chỉ đứng yên tại chỗ, yết hầu chua xót, trầm mặc để yên cho ông cụ đánh và nhục mạ, không hề nhúc nhích.

Câu chuyện Lý Tuyên Nhiên kể tới đây là kết thúc, anh nhìn bộ dạng sợ run của Thư Tình, cười khổ uống một hơi cạn sạch whisky trong chén: “Cậu ta lấy toàn bộ tiền tiết kiệm trong những năm làm bác sĩ gửi cho người nhà bệnh nhân nhưng không dùng danh nghĩa của mình bởi vì sợ ông cụ quật cường kia không nhận. Đương nhiên ông cụ cũng từng kiện Cố Chi và bệnh viện, nhưng người bệnh chết cũng không phải lỗi của Cố Chi, cuối cùng ông ấy chỉ có thể rút đơn kiện... Chuyện sau này em cũng biết, Cố Chi trở về thành phố A, không bao giờ chạm vào dao giải phẫu nữa, ngược lại trở thành một thầy giáo tiếng Pháp bình thường, thầy thuốc ngoại khoa thiên tài từ đó về sau trở thành nỗi tiếc nuối trong giới bác sĩ, không thể có một con đường rực rỡ ánh sáng như mọi người mong muốn.”

Thư Tình suy nghĩ thật lâu mới nói: “Em vẫn cho rằng anh ấy không phải người yếu ớt như vậy....”

Anh mạnh mẽ lại dũng cảm, làm sao có thể bởi vì một lần giải phẫu thất bại lại bỏ qua việc phẫu thuật mà mình yêu thích như thế?

Lý Tuyên Nhiên nâng ly rượu đặt lên bàn, bình tĩnh nói: “Đương nhiên cậu ấy không phải người yếu ớt như vậy, nhưng trước khi giải phẫu cậu ấy còn mất mẹ, về sau trơ mắt nhìn sinh ly tử biệt ở trước mặt mình, cậu ta tự xưng là y thuật trác tuyệt nhưng lại bất lực, cậu ấy cũng là người, cũng không thể thừa nhận áp lực.”

Huống chi ông cụ đó cũng không bỏ qua, cả ngày chạy tới bệnh viện quấy rối, trước mặt tất cả bác sĩ, y tác và người bệnh chỉ trích Cố Chi là hung thủ giết người...

Lý Tuyên Nhiên nói: “Ngày cậu ấy quyết định bỏ qua thân phận bác sĩ đã từng hỏi anh, rốt cuộc cậu ấy có phải là hung thủ giết người hại chết người phụ nữ kia không. Anh kêu cậu ấy tỉnh táo chút, cậu ấy là thầy thuốc không phải Thượng đế không gì không làm được.”

“Sau đó anh ấy nói cái gì?”

“Cậu ấy không nói gì cả, sau đó trở thành người như bây giờ.”

“.....”

“Thư Tình, Cố Chi là một người rất kiêu ngạo, đời này cậu ấy từng có hai việc khó có thể vượt quá, một việc là mẹ chết, một việc là sự cố chữa bệnh lần đó. Lúc anh hiểu rõ sự hiện hữu của em, anh từng khuyên Cố Chi không nên vong động, có lẽ em sẽ cảm thấy kỳ quái, người cà phất cà phơ như anh sao lại bận tâm đến thân phận đặc thù của hai em, không phải chỉ là thầy trò yêu nhau thôi sao? Chẳng lẽ Cố Chi có thể đón nhận còn anh thì sao?” Lý Tuyên Nhiên nghiêm mặt nhìn cô: “Bây giờ anh có thể thẳng thắn nói cho em biết, anh chỉ sợ em sẽ trở thành việc khó vượt qua của cậu ấy. Nếu như sau người thân và công việc, cậu ấy lại gặp khó khăn trong tình yêu đầu, anh thật sự không biết cậu ấy sẽ phong bế mình thành người thế nào nữa. Cho dù là thầy trò yêu nhau, anh cùng luôn cẩn thận, bởi vì cậu ấy là đàn em của anh, anh từng nhìn cậu ấy đi lên đỉnh của cuộc sống sau đó té ngã, tư vị đó.... Anh hi vọng cả đời cậu ấy sẽ không phải nhấm nháp một lần nữa.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Bình luận truyện